Chương 51: Bạch Mặc làm cho người khác cảm thấy chán ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Bạch Mặc làm cho người khác cảm thấy chán ghét

Trong trò chơi bạch y thư sinh vẫn còn nằm ở bãi tha ma hoang vu, mà bích y nữ hiệp đã sớm rời đi.

Ánh mắt Diệp Hiểu Tư ngây ngốc nhìn màn hình máy tính, tâm ở một khắc này cảm thấy cực kỳ đau đớn.

Cô biết, cô cùng Nguyệt Dạ rốt cuộc không thể quay lại được nữa.

Sớm biết như vậy, vừa mới bắt đầu thì không nên trêu chọc Nguyệt Dạ, không nên cùng nàng mập mờ như vậy.

Tại sao mình lại làm ra chuyện vô sỉ đến như vậy?

Tuy rằng khi nhớ tới Kỷ Ngưng trái tim cô đã không đau đớn như vậy, nhưng mà thật ra mình vẫn không thể quên được, dù sao cũng là tình cảm nhiều năm như vậy.

Rõ ràng đã thích học tỷ xinh đẹp, cũng biết trong trò chơi nên kéo ra khoảng cách với Nguyệt Dạ, nhưng thủy chung cô không làm được.

Bây giờ, làm cho Nguyệt Dạ thương tâm như vậy, làm cho một nữ tử kiêu ngạo phải ảm đạm rời đi như vậy...

Diệp Hiểu Tư, tại sao ngươi lại vô sỉ, hoa tâm đến như vậy?

Một lần lại một lần tự mắng bản thân mình, Diệp Hiểu Tư gắt gao cau mày lại, ngay cả Khang Quả Duy đi tới cũng không có nhận ra.

"Uy, cậu làm sao vậy?" Khang Quả Duy thật ra đã thành thói quen với bộ dáng bi thương này của cô, Nhan Mộ Sương đối với thái độ của cô chắc chắn cũng đủ làm cho nàng sầu não mỗi ngày, bất quá vẫn là hảo tâm dò hỏi.

"Quả Duy, cậu nói xem, tớ có phải rất hoa tâm không?"

"A?" Khang Quả Duy đơ mặt, tiếp đó 'xì' một tiếng rồi bật cười, "Diệp Hiểu Tư cậu hoa tâm? Cậu nói cậu hoa tâm? Ha ha ha, mắc cười chết mất..."

Ôm bụng một trận cười to, thật vất vả mới dừng lại sau đó ngẩng đầu nhìn gia hỏa còn đang nhíu mày, nhịn không được lại bật cười.

Trời ạ, có để cho nàng sống không a, cười quài như vậy làm bụng đau quá.

Tên ngu ngốc Diệp Hiểu Tư này, nếu nói cô hoa tâm, vậy trên thế giới này còn có người nào đứng thứ nhất nữa?

Bị học tỷ Mộ Sương đối xử như vậy cũng không có thay lòng, nếu đổi lại là Úc Úc đối xử với mình như vậy, khẳng định nàng đã sớm đau đến buông tha.

"Cậu cười cái gì a, tớ đang nghiêm túc hỏi cậu mà." Diệp Hiểu Tư trừng mắt nhìn nàng, hết sức khó chịu không bị nàng cười nhạo như vậy.

"Dù sao a..." Khang Quả Duy nhịn cười vỗ vỗ bả vai của nàng, khóe miệng độ cong đã từ từ mở rộng, "Diệp Hiểu Tư cậu, tuyệt đối không phải là người hoa tâm..."

Nói xong câu này, lại bật cười.

Ngày mai nhất định nói cho Úc Úc biết Diệp Hiểu Tư có bao nhiêu ngu ngốc mới được.

Trong lòng nghĩ tới như vậy, Khang Quả Duy nhìn người bị mình cười không ngừng trừng đến hai mắt trợn trắng, bỗng nhiên một trận tò mò, "Tại sao cậu lại đột nhiên cảm thấy cậu rất hoa tâm a? Chẳng lẽ cậu làm chuyện có lỗi với học tỷ Mộ Sương?"

Hỏi là hỏi như vậy, nhưng trong lòng thì không có tin.

Cái tên gia hỏa Diệp Hiểu Tư hướng nội cộng thêm ngu ngốc như vậy mà sẽ làm ra chuyện có lỗi với Nhan Mộ Sương?

Đánh chết nàng cũng không tin.

Ngẩn người, tiếp đó bắt đầu rối rắm có nên đem tất cả mọi chuyện nói cho Khang Quả Duy biết hay không... 

Vẫn là... Từ bỏ đi, vạn nhất người này nói cho học tỷ Trần Úc biết, rồi học tỷ Trần Úc lại nói cho học tỷ xinh đẹp biết, vậy cô nhất định càng không có cơ hội?

Do dự nhiều lần vẫn là không đem chuyện Sương Nguyệt Dạ thổ lộ với mình nói cho Khang Quả Duy biết, chỉ là lắc đầu một cái, Diệp Hiểu Tư quay người lại nhìn Chính là tiểu bạch kiểm trên màn hình máy tính, nặng nề thở dài.

Sau này hay là... Không cần chơi nữa.

Con chuột di chuyển tới chỗ rời khỏi trò chơi, tiếp theo là xóa Du kiếm giang hồ.

Con trỏ dừng ở chữ delete thật lâu, thủy chung vẫn không hạ hết quyết tâm, trong lòng Diệp Hiểu Tư nổi lên cảm giác luyến tiếc.

Như vậy tính ra, cái trò chơi này cũng đã chơi hơn nửa năm, vậy cô cùng Sương Nguyệt Dạ, nhận thức nhau không sai biệt lắm cũng chừng ở thời gian này...

Nói như vậy, thật ra Nguyệt Dạ so với học tỷ xinh đẹp thì nhận thức cô trước.

Nếu không phải... Nếu không phải là do ngăn cách mạng lưới, nếu không phải Nguyệt Dạ vẫn cho rằng cô là nam...

Cô có thể sẽ chọn Nguyệt Dạ mà không phải học tỷ xinh đẹp sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình là một đứa hỗn đản hoa tâm, Diệp Hiểu Tư liễm mi lên trừng mắt nhìn màn hình máy tính, cuối cùng hít sâu một hơi nhấn delete.

Nhìn thấy biểu tượng quen thuộc kia biến mất trên màn hình máy tính, Diệp Hiểu Tư cảm giác trái tim của mình trống rỗng như là bị thiếu một mảnh vậy.

Là vì sau này sẽ không còn nguyên nhân gì để thấy Sương Nguyệt Dạ, hay là vì cuộc sống của Chính là tiểu bạch kiểm đã chấm dứt như vậy?

Cô không biết được.

Tắt máy tính nằm lên giường bịt kín chăn lại, Diệp Hiểu Tư vừa nhắm mắt thì nhớ lại Sương Nguyệt Dạ hết thảy.

"PK, một chấp hai, có dám hay không?"

"Tướng công dùng phương thức của hắn giữ gìn tôn nghiêm của vợ chồng chúng ta, ta cũng như thế."

"Đi ngủ sớm một chút, không cần chơi đến quá trễ."

"Hôm nay không muốn cưỡi tọa kỵ, sợ tướng công bị mắc kẹt ở tảng đá."

"Cùng nhau đón giao thừa với tướng công."

Từng màn từ khi biết đến nay toàn bộ tràn vào trong vào, Diệp Hiểu Tư càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, trở mình hai tay ôm đầu, một bộ dáng bịt tay trộm chuông*.

[*tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy]

Cô không nên suy nghĩ nữa, người cô thích là học tỷ xinh đẹp.

Nữ nhân gọi là Sương Nguyệt Dạ kia, chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của cô.

Chỉ là khách qua đường, chỉ là khách qua đường, chỉ là khách qua đường...

Một lần một lần ở trong lòngthầm nhủ, cho đến nửa đêm Diệp Hiểu Tư mới ngủ, mà trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, cũng nhớ kĩ mà lẩm bẩm: "Nương tử, thực xin lỗi."

Từ đó về sau, Khang Quả Duy rất ngạc nhiên phát hiện Diệp Hiểu Tư tựa hồ hứng thú đối với máy tính giảm xuống rất nhiều.

Vào một buổi tối nào đó, bởi vì Trần Úc đang họp mà Khang Quả Duy lại lâm vào nhàm chán cộng thêm buồn bực, khi thấy Diệp Hiểu Tư không có vọc máy tính, hơn nữa rất để cho người ta ngạc nhiên khi cô đang xem tiểu thuyết tiếng đức, trong nháy mắt quýnh lên.

Người này lúc nào thì trở nên chăm chỉ như vậy?

"Sao cậu không vọc máy tính nữa a?" Khang Quả Duy xít lại gần, mắt đặc biệt nhìn vào sách trong tay Diệp Hiểu Tư, sau khi xác định phía trên sách là tiếng Đức, vẻ mặt quái dị nhìn cái người cà lơ phất phơ đang dựa vào tường. 

"Không có gì hay để chơi a..." Diệp Hiểu Tư ngáp một cái, như không có việc gì nói, nhưng trong lòng cảm thấy đau xót.

Vì sao, khi nhớ tới Sương Nguyệt Dạ vẫn sẽ cảm thấy khó chịu?

Điện thoại để ở trên bàn bỗng nhiên rung lên, Diệp Hiểu Tư cầm điện thoại di động, mở ra, lại là tin tức mật báo của Trần Úc: "Nè, tụi chị mới vừa họp xong, Bạch Mặc lại nói cái gì mà có việc thương lượng với Sương Sương, em nhanh nhanh lại đây đón cậu ấy đi."

Bên kia, Khang Quả Duy cũng nhận được tin nhắn của nàng: "Tiểu Duy Duy, người ta họp xong rồi, lại đây đón người ta đi."

Diệp Hiểu Tư nhắn cho Trần Úc nói đã nhận được sau đó lập tức đứng lên định đi ra ngoài đón Nhan Mộ Sương, thì thấy động tác của Khang Quả Duy giống cô như đúc.

"A? Cậu..."

Liếc mắt, nói với cái người được Trần Úc liên tục mật báo nhất thanh nhị sở, "Cậu đi đón Sương Sương nhà cậu, chẳng lẽ lại không cho tớ đi đón Úc Úc nhà tớ??"

"Ách..."

Lau lau mồ hôi lạnh trên trán, Diệp Hiểu Tư vội vàng lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

"Cắt." Lại liếc mắt, Khang Quả Duy bước nhanh đi ra khỏi ký túc xá.

Thấy cái tên ngu ngốc kia thì liền tức lên, không nhanh theo đuổi học tỷ đi, còn muốn Úc Úc nhà nàng hỗ trợ nữa. Muốn Úc Úc nhà nàng hỗ trợ cũng được, nhưng phải nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Mộ Sương đi, làm hại nàng đến bây giờ còn không thể cùng Úc úc danh chính ngôn thuận.

Diệp Hiểu Tư đờ ra, không hiểu tại sao gần đây Khang Quả Duy khi thấy mình thì tựa hồ có chút tức giận, bất minh sở dĩ* gãi gãi đầu, nhớ tới Bạch Mặc có khả năng sẽ quấn quít lấy Nhan Mộ Sương, cũng nhanh chóng chạy ra ký túc xá khóa kỹ cửa. 
[*mù mịt, không thể hiểu được.] 

Trong phòng hội nghị nhỏ, Nhan Mộ Sương cau mày nói với Bạch Mặc, "Chuyện gì?"

Trên mặt vẫn hờ hững không dao động, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu như trước. 

"Tôi mời cậu đi ăn khuya." Bạch Mặc nhìn thấy lông mày của mỹ nhân cau lại, cảm thấy có chút đau lòng, cố nén xúc động muốn ôm nàng vào trong lòng.

Lại cau mày, hơn nữa cảm giác được cô gái trước mặt này hơi gầy, nhất định là quá mệt mỏi.

Làm sao lại nghĩ muốn làm Chủ tịch Hội học sinh đây? Một cô gái như vậy, lúc bạn trai bận rộn thì đi thư viện xem sách một chút, còn lúc bạn trai rãnh rỗi thì sẽ hẹn hò đủ loại, tại sao lại có thể chạy đi làm Chủ tịch Hội học sinh, làm sao tốt hơn so với nam nhân làm?

Hắn nhất định phải làm cho nữ nhân trước mặt này thừa nhận yếu kém hơn hắn, sau đó ngoan ngoãn làm bạn gái của hắn. [Tui khinh, quá vô sỉ]

"Cậu nói có việc chính là cái này?" Đem túi cầm lên, dư quang liếc nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của Bạch Mặc, không khỏi cảm thấy có chút buồn nôn, Nhan Mộ Sương lạnh giọng lại nói, "Nếu không có việc gì thì tôi đi về."

Dứt lời, bước chân tao nhã đi đến cửa phòng hội nghị.

"Đợi một chút!" Bạch Mặc quýnh lên, vội vàng bước nhanh tới ngăn nàng lại.

"Tránh ra!" Trầm mặt xuống, âm thanh nghe không ra nửa điểm độ ấm, trên mặt Nhan Mộ Sương không có biết kỳ diễn cảm.

"Mộ Sương..." Bạch Mặc phá lệ kêu tên của nàng, lại làm cho nàng càng thêm buồn nôn.

Giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi lạnh như băng làm Bạch Mặc bỗng dưng cảm thấy có chút phát lạnh, nhưng vẫn không có ý tứ cho mở cửa.

"Thùng thùng", cửa bị gõ hai cái, Nhan Mộ Sương lúc này mới quay đầu nói, "Vào đi."

Sau khi Vũ Văn Phỉ đi vào thì liền thấy khoảng cách của Bạch Mặc cùng Nhan Mộ Sương quá gần, có chút không thích liếc mắt nhìn nữ nhân chính mình cảm thấy là lợi dụng tướng mạo để làm việc, đem mấy sợi tóc đẩy đẩy ra sau, nhìn Bạch Mặc nói, "Chúng ta đi ăn khuya đi."

Bạch Mặc cau mày lại, liếc nhìn Vũ Văn Phỉ lại nhìn Nhan Mộ Sương một chút, bám riết không tha nói, "Cậu đi về trước đi, tớ có lời muốn nói với Mộ Sương."

Mộ Sương?

Vũ Văn Phỉ càng không vui, "Cậu cùng cô ta khi nào quan hệ tốt đến vậy?"

Bạch Mặc không phải luôn không thích Nhan Mộ Sương sao?

Hôm nay tại sao lại như vậy?

"Phỉ Phỉ, cậu trở về đi." Không thèm giải thích, chỉ lặp lại yêu cầu của mình, ánh mắt Bạch Mặc nhìn Vũ Văn Phỉ tích tụ cảm giác áp bức.

Quét mắt nhìn hai người, Nhan Mộ Sương ngay cả nói cũng lười nói, đi thẳng ra cửa.

Bạch Mặc thấy thế, nhanh chóng lại đi theo sau, khi tới cửa đã muốn kéo tay Nhan Mộ Sương, lại bị một cái tay khác giành trước.

"Học tỷ Úc Úc nói đã muộn sợ chị về không an toàn, bảo em lại đây đón chị." Diệp Hiểu Tư liếc nam nhân đang thâm độc nhìn mình, ngữ khí thản nhiên nói.

Cô thích Nhan Mộ Sương, đó là chuyện quang minh chính đại, nhưng không cần để cho tất cả mọi người đều biết.

Huống chi cái tên nam nhân này, thoạt nhìn cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Lúc nàng tới chỗ này, vừa lúc thấy Vũ Văn Phỉ đi vào, bởi vì Vũ Văn Phỉ vào cô mới hơi yên tâm, không nghĩ tới khi tới gần lại nghe được đối thoại của bọn họ.

Cô chắc chắn cái tên kêu Bạch Mặc này là người muốn theo đuổi học tỷ xinh đẹp.

Rất muốn đi vào kéo Nhan Mộ Sương rời khỏi, nhưng không có lập trường, cho nên chỉ có thể đứng ở ngoài cửa rối rắm.

May mắn Nhan Mộ Sương tự mình đi ra.

Xem ra học tỷ xinh đẹp giống như rất ghét cái tên nam nhân đó, như vậy, cái tên tình địch này mang đến nguy cơ hẳn sẽ không lớn đi.

Theo bản năng nghĩ, khi thấy Bạch Mặc muốn kéo tay Nhan mộ Sương, căn bản không cần suy nghĩ liền trước một bước kéo cánh tay trắng nõn kia lại, ngẩng đầu nhìn nhìn thiên hạ vừa bị mình kéo, trong lòng lo lắng sợ hãi.

Có thể sẽ bị hất ra không?

Nhan Mộ Sương cảm nhận được lòng bàn tay đang nắm tay mình hơi ướt, vẻ mặt lạnh như băng kia hơi hơi tan ra, nhưng không có lên tiếng.

Quả nhiên tiểu hài tử ngốc này sẽ đến đón nàng.

Thật ra thì, vừa rồi ở trong phòng hội nghị chỉ có nàng với Bạch Mặc, nàng có chút lo lắng. 

Dù sao Bạch Mặc là một nam nhân, xa xa ở phương diện khí lực thì có ưu thế hơi nàng, nếu hắn muốn làm gì, nàng có lẽ sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng mà trong nháy mắt đang lo lắng, bỗng nhiên nghĩ đến tiểu hài tử ngốc kia nhất định sẽ tới đón nàng, cho nên trấn định tâm tư thấp thỏm lại.

Bây giờ, quả nhiên là như vậy.

Nhưng mà, vì sao lòng bàn tay tiểu hài tử ngốc này lại nhiều mồ hôi như vậy? Là khẩn trương sao? Hơn nữa, vì sao lại lạnh như vậy?

Nhan Mộ Sương vốn là kéo thì trở tay nắm chặt tay Diệp Hiểu Tư, khi cô nhìn về phía mình thì thản nhiên nói, "Chúng ta trở về ký túc xá đi."

"Ân." Diệp Hiểu Tư gật gật đầu, trái tim lại một trận điên cuồng.

Nàng có thể dắt tay học tỷ xinh đẹp sao?

_________________________

Ngọt sắp đến :>>>>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net