Chương 77: Bước ra một bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77: Bước ra một bước

Beta: Utano_Yuuki

"... Em mặc như vậy có kỳ quái không chị?" Trước buổi tối đi qua nhà Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư mặc một bộ âu phục giày da chạy tới gặp Nhan Mộ Sương, vẻ mặt khẩn trương.

"Phốc..." Nhịn không được bật cười, nhìn người trước mặt lúc nào cũng lười nhác mà bây giờ thì lại ăn mặc rất nghiêm túc, tầm mắt rơi vào cà vạt ở bên trong áo khoác comple, Nhan Mộ Sương tiến lên mở một nút trên áo comple ra, "Đứa ngốc, em không nóng sao?"

"A, nhưng mà, không phải là chính thức ra mắt sao?" Tùy ý để cho tay Nhan Mộ Sương hoạt động ở trên người mình, Diệp Hiểu Tư chỉ ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn Nhan Mộ Sương.

Cởi áo khoác comple ra, thuận tiện cởi luôn cà vạt nhìn cực kỳ vướng víu kia, giúp cô mở luôn hai nút áo sơmi, mặc dù lúc này phản ứng của Diệp Hiểu Tư làm cho nàng cảm thấy buồn cười, nhưng lại làm cho nàng cực kỳ cảm động, "Chị có nói với ba mẹ là chị đi với tiểu học muội rồi, đứa ngốc, chị cũng không thể trực tiếp nói em là người yêu được."

"A? Đúng rồi..." Có chút mất mát, nhưng cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, Diệp Hiểu Tư gãi gãi đầu, đưa tay ra muốn lấy áo khoác với cà vạt ở trên cánh tay của Nhan Mộ Sương, nhưng lại bị người trước mặt né đi.

"Là ai dạy em mặc kiểu này vậy?" Lắc đầu, quét mắt nhìn áo sơmi được bỏ vào trong quần tây, nhíu mày một cái, rồi tiến lên kéo áo sơmi ra ngoài, "Sau này em không được mặc như vậy nữa!"

Ha, mặc dù nhìn em ấy mặc như vậy quả thật là đoan trang không ít, làm cho người khác cảm thấy rất thong dong tự tại, nhưng mà lại cảm thấy không giống với người yêu cho lắm.

Mình chỉ hi vọng đứa ngốc nghiêm túc học tập, không muốn người lúc nào cũng tự tại bởi vì mình mà gò bó như vậy.

Lúc cần thiết thì có thể thay đổi một chút, lúc khác thì cũng không cần phải như vậy, ví dụ như chuyện quần áo, cũng không cần phải thay đổi gì cả.

Hình mẫu tướng công như vậy, mới đúng là tướng công.

"Ô... Cũng không phải là chính thức ra mắt ba vợ mẹ vợ, nhưng mà em muốn để cho họ cảm thấy được em chững chạc, có thể yên tâm giao chị cho em." Diệp Hiểu Tư cau mày, trong lòng có chút buồn rầu.

Trừ việc ăn mặc ra, cô không biết phải làm sao biểu hiện cái gọi là 'chững chạc' được.

"A..." Khẽ cười, Nhan Mộ Sương kéo tay Diệp Hiểu Tư đi xuống cầu thang, vừa đi vừa nói, "Ngoan, tướng công như vậy, đương nhiên cũng rất chững chạc rồi, không cần phải dựa vào ăn mặc đâu."

"Thật chứ?" Nửa tin nửa ngờ hỏi, vẻ mặt Diệp Hiểu Tư mê muội.

"Thật."

"Vậy... Ngày mai em phải mặc cái gì?"

"Em cứ mặc như thường ngày là được rồi."

"Vậy... Buổi chiều mình mua mấy cái đó, ba vợ mẹ vợ sẽ thích sao?"

Diệp Hiểu Tư trở lại ký túc xá, sau khi thấy Nhan Mộ Sương đã đóng cửa lại, thì hoàn toàn không kiêng kị mà cởi áo sơmi ra, định đổi lại áo thun.

"Dĩ nhiên là thích rồi, chị cùng chọn với em mà." Sau khi đóng kỹ cửa sổ, Nhan Mộ Sương vừa xoay người thì thấy Diệp Hiểu Tư mặc áo buộc ngực, cau mày một cái, "Em không nên lúc nào cũng mặc cái đó."

"Ô..." Diệp Hiểu Tư trong tay cầm áo thun đang tính tròng lên đầu, sau khi nghe được câu này thì đơ ra vài giây, tiếp đó thì lại vội vàng mặc áo thun vào, mới đỏ mặt nói, "...Nếu em không mặc thì cảm thấy nó kỳ kỳ."

"A..." Bất đắc dĩ mà cảm khái, tuy rằng Nhan Mộ Sương không có nói gì, nhưng trong lòng thì lại quyết định phải tìm thời gian rãnh rỗi để mang đứa ngốc này đi mua vài kiện BRA thử xem.

Thay xong quần jean, lại đổi giày da được đánh đến đen bóng thành giày bata, Diệp Hiểu Tư gãi gãi đầu, tiến lên kéo Nhan Mộ Sương ngồi lên giường của mình, tay nắm tay, cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng, lại không biết phải nói gì tiếp.

"Đứa ngốc, nhìn em thật là ngốc mà." Đôi mắt tràn đầy cưng chìu nhìn Diệp Hiểu Tư, đứng dậy rồi ngồi lên đùi cô, trong giọng nói của Nhan Mộ Sương mang theo một tia quyến rũ, "Ngày mai đi, em đừng có ngây ngốc mà kêu ba mẹ là ba vợ mẹ vợ nha, dọa tới hai người là thảm luôn đấy."

"Sẽ không, sẽ không có đâu." Diệp Hiểu Tư vội vàng mở miệng, mình mới không có ngốc đến vậy đâu.

"Vậy thì tốt." Hai tay câu lấy cổ, rồi hôn hôn cằm của cô, sau đó thì tựa vào trong ngực, Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng cười, nhắm mắt lại không nói gì nữa.

"Nương tử."

"Hử?"

"Ba vợ mẹ vợ, có dữ lắm không vậy chị?" Diệp Hiểu Tư suy nghĩ về ba ba của mình một chút, rồi lại nghĩ tới ba ba của Nhan Mộ Sương cũng là lão tổng của công ty, không khỏi có chút sợ hãi hỏi.

"..." Nhan Mộ Sương cạn lời, em ấy đang nghĩ tới vấn đề gì vậy.

"Ô... ba ba của em luôn đập bàn rồi thét lên, ba vợ có phải cũng... Ha..." Còn chưa nói hết câu, Diệp Hiểu Tư đã bắt đầu hít một hơi lạnh.

Nhan Mộ Sương mở to mắt, vẻ mặt của nàng đầy hứng thú hỏi, "Em đang nghĩ gì vậy?"

Em ấy, cho rằng ba ba nào cũng giống nhau sao?

"Không có... Chỉ là..." Không biết phải trả lời như thế nào, Diệp Hiểu Tư cúi đầu không nói gì nữa.

Chỉ là bỗng nhiên cô có chút sợ thôi.

Nhìn bộ dáng này của cô thì cũng đã hiểu được, Nhan Mộ Sương khẽ thở dài rồi ôm chặt cô, "Đứa ngốc, có phải em lại khẩn trương rồi lại đi suy nghĩ tùm lum rồi không..."

Em ấy, cho tới bây giờ vẫn không có cảm giác an toàn sao.

"..."

Quả thật là cô rất khẩn trương, còn rất sợ, dù sao... đây là lần thứ hai cô đi tới nhà của người khác.

Trước nay cô cũng không có bạn, còn chuyện qua nhà ba mẹ của bạn, thì càng không có, hơn nữa ba mẹ của mình như vậy, Diệp Hiểu Tư từ nhỏ đến lớn, đều có chút bài xích khi gặp người lớn, thậm chí ngay cả nói cũng cảm thấy kinh khủng.

Khi đó, Kỷ Ngưng vốn là muốn mang mình về nhà gặp ba mẹ của cậu ấy, nhưng mà nghĩ tới việc mình sợ người lớn như vậy, cho nên lần nào cũng chỉ cưng chìu không có ép mình.

Mặc dù Kỷ Ngưng biết, chỉ cần mình yêu cầu, Diệp Hiểu Tư lại không muốn đi, cũng vẫn sẽ đi, nhưng mà cũng không có ép cô.

Thật ra Nhan Mộ Sương biết Diệp Hiểu Tư đối với những... người lớn kia, ừ, tạm thời gọi là người lớn đi, thật ra thì họ cũng có thể coi là người lớn rồi.

Dù biết rằng Diệp Hiểu Tư vẫn sẽ sợ hãi, nhưng mà, mình phải để cho đứa ngốc khắc phục được cái này.

Diệp Hiểu Tư có rất nhiều chỗ tốt, nhưng mà, cũng có vài chỗ không tốt, ví dụ như một ít chướng ngại tâm lý của em ấy.

Dù chỉ có một chút, nàng cũng sẽ không mặc kệ, cũng sẽ không thúc ép, nàng sẽ từ từ hướng dẫn em ấy vượt qua chướng ngại không có cảm giác an toàn này.

Giống như lần này, đi gặp ba mẹ, mặc dù biết trong lòng Diệp Hiểu Tư vẫn sẽ sợ hãi, nhưng nàng vẫn làm bộ như không biết, chỉ cho là do quan hệ của hai người, cho nên đứa ngốc mới có thể khẩn trương tới như vậy.

Từ lúc bắt đầu Diệp Hiểu Tư đã được hướng dẫn phương hướng phải đi, cho nên, dường như cái cảm giác sợ hãi cũng đã bị cảm giác khẩn trương hòa tan đi một chút.

"Đứa ngốc, đó là ba mẹ chị, ba mẹ rất tốt, ngày mai em gặp là liền biết à." Hôn hôn lên gò má, tay Nhan Mộ Sương khẽ vuốt ve cánh môi của Diệp Hiểu Tư, "Mẹ nhất định sẽ thích em."

Đứa trẻ ngốc nghếch như vậy, mẹ nhất định sẽ thích.

"Có thật không?" Mở to mắt nhìn nàng, dường như đang tìm tính chân thật trong lời nói đó, Diệp Hiểu Tư không chú ý tới cảm giác nhồn nhột truyền từ cánh môi của mình.

Tới gần, môi nàng kề sát môi cô rồi nỉ non, "Đương nhiên là thật rồi, người chị thích, thì đương nhiên mẹ cũng thích."

Vừa nói xong, môi cũng dán lên, ngăn lại lời nói Diệp Hiểu Tư còn muốn hỏi.

Đứa ngốc này, em ấy cứ để cho bản thân mình suy nghĩ lung tung gì đâu không.

Khang Quả Duy mới vừa trở lại ký túc xá, nhìn cánh cửa đóng chặt ở trước mặt, hơi suy nghĩ một chút, rồi đi mở cửa sổ nhìn vào bên trong, thì liền nhìn thấy hai người đang hôn nhau.

Thở dài, đóng kỹ cửa sổ lại, trong lòng đều là cảm giác khó chịu.

Nàng với Úc Úc, rốt cuộc có thể giống như Hiểu Tư với học tỷ Mộ Sương được không?

Trong lòng nàng loạn thành một đoàn, tính bước đi thì lại nghe được lời của Diệp Hiểu Tư, liền dừng bước lại.

"Nương tử, nếu như Quả Duy với học tỷ Trần Úc cũng có thể bên nhau thì tốt rồi."

"Đúng vậy, còn phải xem Khang Quả Duy có thể nghĩ thông suốt được không đã."

"Đúng đó, học tỷ Trần Úc bây giờ còn bởi vì chuyện đó mà đau lòng khó chịu, nếu cái tên kia vẫn không nghĩ thông suốt được, không hiểu được cách gánh vác cho tương lai, thì sau này mình không cần để ý tới cậu ấy nữa."

"Phì... Em, nói cái gì vậy nha, Quả Duy người ta cũng đang rất đau lòng mà."

"Nương tử, chị không có hiểu rồi, Quả Duy rõ ràng yêu học tỷ đến vậy, thì cậu ấy còn có cái gì phải sợ nữa chứ?"

Chỉ cần có tình yêu, không phải đã đủ rồi sao?

Không phải nếu có tình yêu chân thành thì cái nào cũng có thể vượt qua được sao?

Cái cần thiết nhất, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, chỉ cần hai bên có thể kiên trì được.

Nhan Mộ Sương nghe Diệp Hiểu Tư nói như vậy, chỉ lắc đầu rồi cười, không nói gì nữa.

Không phải người nào cũng suy nghĩ giống như em cả, đứa ngốc.

Còn Khang Quả Duy đang đứng ở cửa gắt gao che miệng lại, sợ tiếng khóc của mình sẽ kinh động đến người ở bên trong.

Diệp Hiểu Tư cậu ấy, lúc nào cũng cố chấp, mặc dù bề ngoài giống như không bao giờ quan tâm tới thế sự, nhưng mà ở trên một số việc, thì cậu ấy ngược lại, suy nghĩ rất thấu đáo.

Nếu đã nói yêu rồi, thì còn có cái gì phải sợ nữa?

Chỉ cần có thể kiên trì là được, không phải sao?

Những khó khăn gian nan kia, chỉ cần có thể nhẫn nại được, thì có gì phải sợ nữa chứ?

Vấn đề là, mình có thể đối mặt với những cái đó sao? Có can đảm để đối mặt với những cái đó sao?

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu như mình muốn sống tới cuối đời với Trần Úc, thì phải lấy cái gì để đối mặt?

Áp lực đến từ xã hội, đến từ ánh mắt của người khác, còn đến từ phía của ba mẹ nữa...

Mình có thể không để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng mà ba mẹ thì sao?

Ba mẹ của mình không giống với ba mẹ của Diệp Hiểu Tư - không có quan tâm tới cậu ấy, thì làm sao mình có thể không để ý giống Diệp Hiểu Tư được?

Mình sao lại có thể không chú ý tới ba mẹ mà bắt đầu với Trần Úc được?

Khang Quả Duy rất mâu thuẫn, không biết phải làm như thế nào cho phải.

"Nương tử, chị có từng hỏi qua suy nghĩ của học tỷ chưa?" Ở trong ký túc xá, Diệp Hiểu Tư căn bản không biết có người đang bối rối muốn chết, mà dựa vào tò mò cùng với thái độ quan tâm dò hỏi Nhan Mộ Sương.

"Hử? Úc Úc sao?" Nhan Mộ Sương thở dài, ôm lấy cô, "Úc Úc, có nhiều chỗ, cũng rất giống chị."

"Hả?"

Rất giống?

Ở trong ký túc xá, Diệp Hiểu Tư mở to hai mắt không hiểu nhìn Nhan Mộ Sương, mà Khang Quả Duy ở bên ngoài ký xúc xá, thật vất vả mới ngừng được nước mắt, cũng bước tới gần vài bước, muốn nghe rõ được câu nói kia.

"Đúng vậy..." Nhan Mộ Sương xoa xoa đầu Diệp Hiểu Tư, nhìn cô, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói, "Chỉ cần tụi em dám bước ra một bước, dám đối mặt với những cái đó, thì tụi chị cũng tuyệt không lùi bước."

"..."

"Cậu ấy, cũng cần có cảm giác an toàn." Ngữ khí của Nhan Mộ Sương bỗng nhiên nhu hòa lại, nghiêm túc nhìn cô "Mong là em không làm cho chị thất vọng."

Diệp Hiểu Tư cười, cúi đầu để trán của mình khẽ chạm vào trán của nàng, "Sẽ không, em sẽ không làm cho chị thất vọng."

______________________

Hiểu Tư lần đầu qua nhà ba mẹ vợ mà cứ như đi gặp lãnh đạo :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net