Chương 6: Hệ thống cáo biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Date: 14/02/2017

...o0o...o0o...o0o...

Thời gian Âu Nguyệt trải qua sinh hoạt cực kỳ cẩn trọng, cách khai giảng đã qua đi hai tháng.

Âu Nguyệt thỉnh thoảng hành động kích phát nội dung vở kịch, nhưng phát hiện bất luận dù là nam chủ hay nữ chủ, đối với phép thử của bản thân không hề có nửa điểm phản ứng. Nam chủ Thượng Quan Dạ cũng chưa từng công khai biểu thị qua bản thân có hảo cảm đặc biệt đối với nữ chủ Mộ Dung Tuyết, mà Mộ Dung Tuyết cũng cao lãnh biểu lộ bản thân không quen biết Thượng Quan Dạ.

Hệ thống cơ bản đã xác định nam nữ chủ hoàn toàn thoát ly nội dung nguyên bản mà thế giới này khống chế, nhưng vì vạn vô nhất thất, vẫn để cho Âu Nguyệt xác nhận lại lần cuối cùng.

Vân Gian tuy là trường học quý tộc, thế nhưng dù sao vẫn là trường học, hoạt động ngoại khóa theo thông lệ nên có vẫn phải có, tỷ như Đại hội Thể dục Thể thao. Tại nội dung vở kịch nguyên bản, Đại hội Thể dục Thể thao lần này đẩy đoạn chuyện xưa này lên đến cao trào. Nam chủ trong Đại hội Thể dục Thể thao tìm được nơi hẻo lánh ôm hôn nữ chủ Mộ Dung Tuyết, cũng không nghĩ bị Âu Nguyệt lén lút theo đuôi bắt quả tang. Nam chủ cuối cùng cũng không nhịn Âu Nguyệt thêm được nữa, đối mặt với sự đây dưa không dứt của Âu Nguyệt là tâm trạng uể oải bất kham, cao giọng nhấn mạnh tuyên bố người bản thân yêu chỉ có Mộ Dung Tuyết, lập tức tìm cách giải trừ hôn ước với Âu Nguyệt.

"Thế nhưng ta nghĩ... đoạn này căn bản không thể tiến hành a. Mộ Dung Tuyết và Thượng Quan Dạ hiện tại căn bản không hề có cảm tình gì, bọn họ làm sao có thể hành động cho chúng ta đi bắt quả tang a?" Âu Nguyệt nhăn mặt hỏi hệ thống. Từ khi biết bản thân không cần đi theo nội dung vở kịch liền trực tiếp rời xa các loại kịch tình, để bản thân có cuộc sống gia đình yên ổn, trôi qua thoải mái.

"Không sao." Thanh âm máy móc của hệ thống vẫn bình tĩnh như thường: "Nếu như đoạn kịch này thực sự không triển khai, ta có thể quay về không gian hệ thống chủ."

"A, ta còn có điểm luyến tiếc ngươi đâu." Âu Nguyệt trong tư tưởng có chút không muốn.

"Không sao, sau này cuộc sống của ngươi trải qua đặc biệt thuận lợi, khẳng định rất nhanh liền quên ta." Hệ thống bình tĩnh nói ra lời phá hủy bầu không khí.

"..."

Trong lúc Đại hội Thể dục Thể thao đang diễn ra.

"Ta vừa thấy hướng Thượng Quan Dạ đi qua rừng cây nhỏ bên kia rồi!" Âu Nguyệt vẻ mặt kích động hạ giọng nói với hệ thống.

"Mộ Dung Tuyết cũng không thấy đâu. Lẽ nào nội dung vở kịch quá cường hãn vô pháp phản kháng sao?" Hệ thống cũng bắt đầu có hứng thú, khuyến khích Âu Nguyệt nói: "Ngươi nhanh đi theo sau nhìn thử xem, nếu như tình tiết trọng yếu như vậy không thể khiến bọn họ không thể thờ ơ thì ngươi cũng không thoát được rồi."

Âu Nguyệt lập tức đứng dậy đi theo: "Không thoát được quỷ gì, ngươi đừng quấy rối ta rồi a."

Nhìn thấy thân ảnh lén lút của Âu Nguyệt, nhất là phía trước nàng còn có Thượng Quan Dạ, Mộ Dung Tuyết vừa đi ra từ trong toilet không chút do dự đi theo sau.

"Di, thế nào chỉ có một mình hắn a?" Âu Nguyệt len lén trốn trong góc khuất, nhìn hồi lâu vẫn chưa từng phát hiện thân ảnh Mộ Dung Tuyết.

"Có lẽ Mộ Dung Tuyết còn chưa tới, hoặc chính là Mộ Dung Tuyết sẽ không tới. Ngươi lại chờ thêm lát nữa, nếu thực sự không đến thì ngươi trở về đi." Hệ thống ỷ vào người khác nhìn không thấy mình, bay đến bên người Thượng Quan Dạ lượn một vòng, lại nhẹ nhàng trở lại.

"Ta hiểu được, nội dung vở kịch vẫn ảnh hưởng đến Thượng Quan Dạ, dù sao hắn cũng là nhân vật trung tâm của thế giới này, thế nhưng có khả năng người hắn chờ đều không phải Mộ Dung Tuyết, mà là..." Hệ thống sau khi bay trở về bên cạnh Âu Nguyệt bắt đầu giải thích.

"Là ai vậy?" Âu Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

"Ta cũng không biết, hắn có khả năng đã đánh mất đồ đạc ở chỗ này đi." Hệ thống cũng trở lại bình thường: "Ta đánh giá sơ bộ, sau đó ta phải về không gian hệ thống chủ báo cáo kết thúc nhiệm vụ xin được trở về."

"Ngươi đi đi, ta đứng đây chờ." Âu Nguyệt trong tư tưởng đã cực kỳ kích động.

Quả nhiên, hệ thống bay lướt qua giữa rừng cây nhỏ, bỗng nhiên dừng lại giữa chừng, ống kính giữa thân mạnh mẽ phóng đại. Thượng Quan Dạ tựa hồ cảm ứng được điều gì, chạy qua chỗ hệ thống đang đứng, nhặt được vật gì đấy, lại trở về rồi.

Âu Nguyệt vội vã tránh đi, nhìn Thượng Quan Dạ đi xa, nhanh chân chạy qua chỗ hệ thống.

"Vật gì vậy nha?" Âu Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

"Chỉ là vòng tay, lúc trước nam chủ ở ngủ quên chỗ này, hắn tham gia thi đấu xong mới nhớ tới mà đến đây tìm thử xem."

"Nam chủ sẽ sơ ý đến thế sao? Được rồi, khả năng là có liên quan đến nội dung vở kịch." Âu Nguyệt vẻ mặt hiện lên biểu tình không còn gì để nói.

"Ta đã gửi báo cáo đến hệ thống không gian chủ, bọn họ vừa cho ta câu trả lời thuyết phục, ta lập tức phải đi." Hệ thống bỗng nhiên nói.

"A... Nhanh như vậy." Âu Nguyệt có chút kinh ngạc.

"Ân, ta vừa đi thì đại biểu là ngươi đã triệt để tự do, ngươi tự mình suy nghĩ muốn trải qua nhân sinh thế nào thì làm thế đấy." Thanh âm máy móc của hệ thống vẫn thủy chung trước sau như một.

"Vậy ngươi đi đi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió a." Âu Nguyệt trong tư tưởng mặc dù có vài phần không muốn, thế nhưng càng nhiều vẫn là loại cảm giác chờ mong đối với tương lai. Nàng cười nói lời chia tay với hệ thống.

Ống kính đã bồi bên cạnh bản thân được hai tháng chợt lóe lên, đã tiêu thất khỏi thế giới này.

Tự do rồi a! Trong lòng Âu Nguyệt reo vang tiếng hoan hô, còn có suy nghĩ muốn xung động đánh lên người bản thân mấy phát xem đang tỉnh hay đang mơ.

"Cuối cùng đấy là vật gì vậy?" Thanh âm Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.

Tâm tình Âu Nguyệt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net