Chương 8: Thẳng thắn hết thảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Date: 26/02/2017

...o0o...o0o...o0o...

"Ngươi là đang nói giỡn hay sao?" Âu Nguyệt cẩn cẩn dực dực hỏi.

"Không phải a, so với Thượng Quan Dạ, đương nhiên là ngươi hợp khẩu vị của ta hơn a." Mộ Dung Tuyết cười tủm tỉm nói.

"Ta chưa từng nói qua luyến ái đây. Aiz! Ngươi nếu muốn nói giỡn đừng đến tìm ta a!" Âu Nguyệt vẫn là nghĩ Mộ Dung Tuyết đang trêu đùa bản thân.

"Nga? Ngươi thế nào lại chưa từng nói qua chuyện luyến ái? Theo lý giải của ta đối với biểu hiện của ngươi thì không phải như vậy." Mộ Dung Tuyết hỏi.

"Ta và ngươi như nhau đều là người xuyên không a!" Âu Nguyệt cứ như vậy nói ra luôn bí mật.

"Ngươi biết trước nội dung vở kịch, còn biết ta không phải Mộ Dung Tuyết nguyên ra, xem ra ngươi hẳn là đã biết không ít." Mộ Dung Tuyết lộ ra thần tình nguy hiểm.

Âu Nguyệt nghĩ đến bản thân nếu không nói nữa thì tốt rồi. Hệ thống vừa đi thì đã xảy ra chuyện, thực đáng sợ.

"Đương nhiên, ta cũng không trông cậy vào ngươi hiện tại sẽ nói hết cho ta biết." Mộ Dung Tuyết hai tay ôm trước ngực nói: "Bất quá ta nói muốn theo đuổi ngươi cũng không phải là đang nói giỡn, thế nào, có nghĩ nên cẩn thận xem xét hay không?"

Âu Nguyệt tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, kiên quyết nói: "Như vậy đi, hai ta tìm một chỗ, ta có lời muốn nói với ngươi."

Mộ Dung Tuyết đồng ý gật đầu, chủ động đi trước. Âu Nguyệt cắn môi, hạ quyết tâm, đi theo sau.

"... Đây là?" Âu Nguyệt nhìn vì Mộ Dung Tuyết đứng trước tiệm mỳ mở cửa chờ bản thân bước vào, có chút chần chờ nên mở lời hỏi.

"Là tiệm mỳ nhà ta, ở đây tuyệt đối không ai có thể quấy rối hai ta." Mộ Dung Tuyết cười tủm tỉm nói.

"A, Tiểu Tuyết, ngươi thế nào đã trở về?" Bỗng nhiên có đại thúc khá soái đi ra từ trong tiệm.

"Ba, đây là bằng hữu của ta, Âu Nguyệt. Âu Nguyệt, đây là ta ba." Mộ Dung Tuyết nhân cơ hội kéo Âu Nguyệt vào trong điếm, giới thiệu hai người với nhau.

"Thúc thúc hảo." Âu Nguyệt vội vàng chào hỏi Mộ Dung ba ba.

"Ai nha Tiểu Tuyết ngươi có bằng hữu xinh đẹp như vậy thế nào không dẫn về nhà sớm hơn." Mộ Dung ba ba cười tủm tỉm dẫn hai người vào bàn khuất trong góc tiệm: "Đến đây, các ngươi ngồi chỗ này, Tiểu Nguyệt ăn mỳ không?"

Âu Nguyệt không kịp từ chối, Mộ Dung Tuyết đã giành trước trả lời: "Nàng ăn, ba nấu cho nàng một chén đi."

Lát sau, Mộ Dung ba ba bưng lên chén mỳ đến, không nói gì thêm, cười nói vài câu liền rời khỏi.

"Cảm tạ thúc thúc." Âu Nguyệt tiếp nhận chén mỳ, ấn tượng đầu tiên là mùi hương xác thực đã hấp dẫn được sự thèm ăn của bản thân.

"Ăn đi, ngươi đã sớm biết nhà ta là mở quán mỳ, hiện tại dẫn ngươi đến nếm thử." Mộ Dung Tuyết thoải mái giải thích lại đưa cho Âu Nguyệt đôi đũa.

Âu Nguyệt vừa nghe có chút không biết làm sao: "Thực ngại quá, lúc đó ta..." Vừa định giải thích bản thân không có ác ý, thế nhưng lại nghĩ đến mục đích bản thân nói ra những lời như vậy đúng là muốn khi dễ người ta, lại không biết nói gì, không thể làm gì hơn là xấu hổ dùng đũa đảo mỳ trong chén.

Nhìn thần tình người đối diện đã uể oải, Mộ Dung Tuyết kiềm không được nở nụ cười: "Ta đương nhiên biết ngươi không có ác ý. Ngươi không biết diễn xuất của ngươi rất kém cỏi sao?"

Âu Nguyệt ngây người, bản thân hành động thế nào lại sơ suất? Chủ thần chưa từng phê bình qua nha.

"Mặc kệ biểu tình của ngươi hung ác độc địa đến thế nào, ánh mắt của ngươi nhất định không gạt được người." Lại thúc giục Âu Nguyệt: "Nhanh ăn, mỳ cũng sắp nguội rồi."

Trách không được Mộ Dung Tuyết cư nhiên còn muốn theo đuổi bản thân. Âu Nguyệt ăn một ngụm, nhãn tình sáng lên, không nhịn được bắt đầu tăng tốc độ gắp mỳ.

Chính là ánh mắt này. Mộ Dung Tuyết hai tay nâng cằm, nhìn chăm chú vào nữ hài trước mắt. Trong miệng nói ra lời tàn độc, đôi mắt nhưng lại phát sáng, cầu xin bản thân tha thứ còn có chút hiếu kỳ, là vì bản thân thất lễ mà cảm thấy hổ thẹn đi, còn có tò mò đối phương sẽ phản ứng như thế nào. Nhìn thấy bản thân không có phản ứng gì cư nhiên còn có biểu tình thất vọng lẫn kinh ngạc, tựa hồ không đạt được hiệu quả trong dự đoán. Thực sự là quá khả ái .

Cảm giác ánh mắt người đối diện càng ngày càng nóng bỏng, Âu Nguyệt hối hả ăn hết mỳ, lấy khăn giấy lau chùi miệng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh nói: "Ngươi hẳn là đoán được vài phần đi, vì sao ta biết được nhiều chuyện đến vậy, ngươi có từng nghĩ là ta có năng lực biết trước tương lai hay không?"

Nhìn biểu tình giảo hoạt của Âu Nguyệt, Mộ Dung Tuyết sủng nịch cười: "Không sai, ta sắp tò mò đến chết rồi, ngươi nhanh chóng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta được hay không?"

Âu Nguyệt nghĩ đến những lời bản thân sắp nói, thu hồi thần tình cao hứng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta nghĩ ngươi biết những lời ta nói đều là sự thật, ta cũng biết ngươi không phải người của thế giới này, kỳ thực ta cũng không phải là Âu Nguyệt nguyên bản của thế giới này, ta có một kịch bản... duy trì trật tự của thế giới này."

Mộ Dung Tuyết bình tĩnh nghe xong lời Âu Nguyệt nói, gật đầu: "Ta đã biết. Kỳ thực ta đã sớm đoán được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net