Chương 9: Triển khai thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Date: 11/03/2017

...o0o...o0o...o0o...

Mặt Âu Nguyệt dại ra: "... A?"

Mộ Dung Tuyết gật đầu: "Không sai, ta đã sớm đoán được."

Âu Nguyệt vẫn còn chưa phản ứng lại được: "... A?"

Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ nói: "Đều do ngươi diễn xuất rất kém cỏi, ta cũng rất hiếu kỳ vì sao luôn ngươi luôn tìm đến ta để chịu ngược. Thế nhưng trước khi xuyên qua ta đã đọc qua truyện này, gì mà nữ sinh bình dân tiến nhập trường học quý tộc đại loại thế, ta đoán được ngươi vào vai nữ phối ác độc, còn bức bách kết đôi cho ta và Thượng Quan Dạ, không phát hiện mới là lak đấy."

"..." Ta dĩ nhiên không còn biết nói gì để chống chế. Chuẩn bị kế hoạch thực tốt, kết quả vai nữ chủ thay đổi người, còn đọc qua kịch bản! Làm sao có thể để người ta có cơ hội đi theo đúng kịch bản a!

Âu Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại nội dung vở kịch đã sớm chênh lệch so với nguyên tác, dự định trong tương lai thì chúng ta có thể tự thân quyết định rồi a. Ta muốn nói hai ta thực sự sẽ không còn quan hệ gì, ta tính toán sẽ chuyển trường, nhìn thấy Thượng Quan Dạ ta thực xấu hổ."

Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: "Ai nói hai ta không liên quan, ta đã nói muốn theo đuổi ngươi, cũng không phải là lời nói giỡn. Nếu như ngươi muốn chuyển trường thế thì nói hai ta cùng nhau rời đi."

Âu  Nguyệt mục trừng khẩu ngốc: "Ngươi nghiêm túc sao?"

Mộ Dung Tuyết nghiêm túc đáp lời: "Đương nhiên, ta không phải là người tùy tiện."

Âu Nguyệt bị ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào bản thân của nàng đến nỗi mặt đã bắt đầu ửng đỏ lên: "Ta hiện tại không có khả năng tiếp nhận tình cảm của ngươi, vậy thời khắc này xem như chúng ta vừa nhận thức nhau đi."

Mộ Dung Tuyết nhìn mặt người đối diện ửng đỏ, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên, đáp ứng lời tỏ tình của người khác nhất định phải thận trọng, hay nhất là ngoại trừ ta ra thì từ người khác người đừng quan tâm."

Âu Nguyệt đỏ mặt không nói lời nào.

Lời này của người ta không thể nào tiếp thu a.

Hai người đứng trước cửa tiệm, hai người lại tranh chấp không ai chịu nhường ai, Âu Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Ngươi đừng tiễn ta, ta có tài xế, hơn nữa ngươi là nữ hài, sẽ khiến người lo lắng ."

Mộ Dung Tuyết nghe xong liền bắt đầu hài lòng: "Ân, vậy được rồi, ta biết ngươi lo lắng cho ta, vậy ta đây đứng chung với ngươi chờ tài xế đi."

Âu Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ phải giả vờ chăm chú nhìn ra đường đợi xe đến. Thật là, mặt băng sơn mà bản thân thấy hai tháng trước là của ai a!

Xe cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, Âu Nguyệt thở phào: "Ta đây đi trước, ngươi... sớm nghỉ ngơi đi, tạm biệt."

Mộ Dung Tuyết cười, vẫy tay: "Ân, ngày mai gặp."

Nhìn xe đã đi xa, Mộ Dung Tuyết xoay người vào trong tiệm, thấy phụ thân ngồi bên bàn chăm chú nhìn bản thân.

"Hài tử kia... Ngươi thích nàng đi." Mộ Dung ba ba thở dài.

"..." Mộ Dung Tuyết nhìn nét mệt mỏi trên gương mặt phụ thân, có phần chần chờ.

Mộ Dung ba ba trầm mặc, kéo ra ghế bên cạnh ý bảo Mộ Dung Tuyết ngồi xuống: "Ba ba cũng không phản đối gì, mà là hai người các ngươi đều còn nhỏ, hơn nữa bối cảnh gia thế nhà nàng cũng không phải đơn vai. Nếu cha mẹ của hài tử kia mà biết thì làm sao bây giờ?"

Mộ Dung Tuyết lắc đầu.

"Ngươi hài tử này từ khi còn nhỏ đã có chủ kiến, tiệm ăn này nếu như không có ngươi cũng sẽ không tồn tại đến bây giờ. Nếu hiện tại ta cho ngươi cơ hội, có thể giúp ngươi trở lại Mộ Dung gia, ngươi nguyện ý sao?" Mộ Dung ba ba thử hỏi.

Mộ Dung Tuyết mạnh mẽ ngẩng đầu lên: "Ba ba! Có phải đám người kia lại đến tìm ngươi ?"

Mộ Dung ba ba cười khổ nói: "Sức khỏe ông nội người sắp không chống đỡ được bao lâu nữa, đường ca là ngươi là loại người gì ngươi cũng biết. Đại bá phụ ngươi gần đây có chút cáng đáng không xuể."

Mộ Dung Tuyết cười lạnh nói: "Lúc trước vì tranh quyền kế thừa đã đuổi ngươi ra khỏi nhà, hiện tại lại có nhã ý tốt đẹp đến vậy!"

Mộ Dung ba ba trái lại khuyên nhủ: "Ta cũng không nghĩ trở lại, thế nhưng ngươi còn nhỏ, nếu ngươi sau này vào được Mộ Dung tập đoàn, truy vợ cũng không cần quá lo lắng nha."

Mộ Dung Tuyết: "..."

Excuse me, đây là loại lý do gì của ngài vậy, phụ thân???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net