Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến nhà sách thì trời cũng đã nhá nhem tối. Lại chỗ kệ sách dành cho tin học, tôi lại tìm đọc cuốn "Lập trình Ngôn ngữ Tư duy" của Carolyn Boyes mà tôi vừa đọc dở dang ngày hôm qua. Trong đó, tâm đắc nhất là câu nói: "Bạn sẽ làm gì nếu bạn biết mình không thể thất bại? Bởi vì thất bại chỉ là một khái niệm trong tư duy mà thôi, bạn có thể "lập trình" lại cả thất bại."

Vừa đọc xong cuốn sách cũng là lúc tôi cảm thấy đói bụng. Nhìn ra bên ngoài thì trời đã mưa từ khi nào không hay. Người đi bộ thì trú vội vào trong các mái hiên mà hàng quán đã đóng cửa tối om. Còn xe cộ thì bóp còi liên hồi, dường như ai cũng muốn về thật nhanh để tránh khỏi trận mưa bất ngờ này.

Tôi bật ô lên rồi cùng hòa vào nhịp sống hối hả ấy. Mưa cứ rơi lộp bộp ngay trên đầu, chung quanh những bước chân tôi đi. Tôi ghé vào quán cơm ngay gần đó và gọi phục vụ.

Đã lâu rồi, kể từ khi bố mẹ không còn trên đời, tôi lại có thói quen ăn cơm ở các quán vỉa hè. Không phải vì bản thân không biết nấu nướng mà chỉ là khi trở về nhà một mình, lại cảm thấy trống vắng trong lòng, không có ai cùng tôi chia sẻ nhiều niềm tâm sự như lúc trước.

Đang dùng cơm thì câu chuyện của bàn bên cạnh khiến tôi chú ý. Đó là cuộc nói chuyện của một đôi tình nhân trẻ:

_ Anh à! Sáng nay em đọc báo, thấy có một đám cưới của người đồng giới đấy. Thật không ngờ pháp luật nước ta lại cho phép chuyện phi lí đó được diễn ra. Đến giờ em vẫn chưa thể tin được. – Giọng người con gái có vẻ chua ngoa.

_ Thì anh cũng khó hiểu như em thôi. Anh lại càng không hình dung được chuyện họ sống chung dưới một mái nhà nữa là...Anh đoán là sẽ mau chóng tan vỡ thôi.

_ Anh nói đúng. Cái đó đâu thể gọi là tình yêu, nên gọi là bệnh hoạn mới phải. Tình cảm giữa nam với nữ mới gọi là tình yêu chuẩn mực.

.........

Cuộc nói chuyện của họ lại tiếp tục xoay quanh vấn đề giới tình và yêu đương. Mặc dù tôi vẫn chưa cảm nhận được tình yêu một lần nữa nhưng theo quan niệm của chính mình, điều họ nói chưa hoàn toàn đúng. Không phải vì tôi chấp nhận tình cảm của người cùng giới mà chỉ là tôi hiểu được ngoài chuyện yêu đương xác thịt ra, còn có một thứ tình cảm vô cùng cao quý, nó vượt xa cả những xúc cảm bình thường, là sự thấu hiểu của những tri âm, tri kỉ đặc biệt dành trọn cho nhau. Họ chỉ cần nhìn vào ánh mắt nhau thôi đã thấu được hết những tâm can của người đối diện mà không cần một lời nói nào có thể biểu lộ được. Và có cần phân biệt họ là ai trong mắt người kia đâu.

Tôi lại dùng tiếp phần ăn của mình, mặc cho họ có dùng những lời lẽ miệt thị khinh thường đi chăng nữa. Dù sao thì tôi cũng không phải nằm trong số đối tượng mà họ nhắc đến.

Sau khi bữa tối kết thúc, vì trời còn mưa nên tôi quyết định về nhà thay vì cứ rong ruổi ở ngoài đường như mọi khi.

Và dường như có một động lực gì đấy cứ thôi thúc tôi trở về sớm. Có điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước sao? Nghĩ vậy, tôi lại rảo bước nhanh hơn.

Trời thì vẫn còn mưa nhưng lại đỡ nặng hạt hơn. Tôi xem lại thời gian thì đã hơn 8h tối. Thời tiết vào đêm lại càng khắc nghiệt, nếu ai mà dầm mưa về thì chắc sẽ bị cảm lạnh mất thôi.

Vậy là chỉ còn một đoạn băng qua đường nữa là tới đầu hẻm. Trong hẻm lúc này thật tối tăm, có gia đình thì đi nghỉ sớm, có nhà lại khóa trái cửa nhưng bên trong vẫn sinh hoạt để trú cái lạnh từ ngoài len vào. Ngay cả những quán ăn cũng không thấy đâu. Họ đều dời ra ngoài vỉa hè để buôn bán thuận lợi hơn. Nhưng có vẻ như thời tiết lại không ủng hộ họ, việc kinh doanh vào mùa này cũng vì thế mà giảm đi một nửa.

Nhà tôi nằm ở cuối con hẻm này. Thường đi làm từ sáng sớm đến tối mới về nên ít khi trò chuyện với những người hàng xóm gần nhà. Thường vào những ngày nghỉ, tôi lại ra công viên chạy bộ rồi chôn chặt mình trong hiệu sách cả ngày. Chỉ khi nào mệt mỏi, tôi lại trở về nghỉ ngơi chứ không ép buộc mình luôn quanh quẩn trong ngôi nhà đơn độc này.

Khi chỉ cách nhà chừng vài bước nữa, tôi bị khựng lại vì có một dáng người đang ngồi co cụm ngay trước cổng. Trong cái giá lạnh cùng cơn mưa hàng giờ này, sao lại có một người cố chấp, không chịu về nhà như vậy chứ!

Vì trời tối nên không thể nhìn rõ người đó là nam hay nữ. Mãi cho đến khi tôi tiến lại gần hơn thì mới nhận ra đó là một cô gái trẻ, nhưng ăn mặc lại rất mỏng manh. Trên người chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, một chiếc quần đùi quá đỗi xơ xài. Cô ta đang cá cược tính mạng của mình chăng?

Hình như người này đã ngồi ở đây khá lâu, cả cơ thể đều ướt sũng, hai tay xếp lại đặt lên đầu gối, mặt thì gập cúi sát vào hai cánh tay gầy ốm yếu. Cô ta dường như ngồi bất động, không nghe rõ nhịp thở. Mặc cho tôi đứng sát bên nhưng vẫn không hề hay biết. Khom lưng lại rồi đưa ô lên che chắn trên đầu cho cô ta, thấy hơi lo sợ, tôi vội ngồi xuống lây người con gái xa lạ đó:

_ Này, cô kia...

Người con gái nghe có người gọi từ từ ngước mặt lên nhìn. Trông cô ta thật xanh xao, yếu ớt. Vậy mà vừa trông thấy tôi, nét mặt cô ta bỗng lóe lên một chút tươi sáng, nghẹn ngào nở nụ cười rồi ngay lập tức chồm tới ôm lấy tôi. Hành động bất ngờ này khiến tôi làm rơi mất chiếc ô đang cầm trên tay.

_ Anh... anh. Cuối cùng thì anh cũng đã về rồi! Em... em đã... đợi anh... rất... rất lâu rồi!...

Dứt lời, tôi không nghe thấy cô ta nói gì nữa, chỉ thấy cả trọng lượng cơ thể ấy đang đè nặng lên người. Cô ta đã ngất xỉu, tôi cố lây gọi dậy nhưng chỉ là vô ích. Không đợi suy nghĩ thêm, phải cho cô thay bỏ bộ đồ ướt và giúp sưởi ấm. Không ngờ, một người đã trưởng thành lại có thể nhẹ tựa đến vậy, tôi có thể dễ dàng bế thốc cô ta vào nhà.

Sau khi đặt cô ta lên giường, tạm dùng phòng của bố mẹ, việc đầu tiên cần làm là giúp cô gái này thay bộ quần áo khô ráo hơn. Nếu để càng lâu, nước mưa sẽ thấm vào người gây nguy hiểm khôn lường. Tôi chạy qua phòng mình lấy chiếc áo thun dài tay cùng chiếc quần dài sang thay cho cô gái. Rồi dùng khăn lau khô những lọn tóc ướt đẫm nước mưa. Mái tóc đó thật dài và đẹp. Nó làm tôi nhớ lại chính mình thời niên thiếu, rằng tôi cũng đã từng yêu mến mái tóc dài của mình biết bao.

Sau khi cơ thể cô ta đã hoàn toàn khô ráo, tôi cũng yên tâm được đôi chút. Nhưng khi sờ tay lên trán, tôi lại thấy hoảng sợ vì thân nhiệt đó nóng ran lên, người vẫn chưa thấy chút cử động nào. Lấy khăn chườm ấm đặt lên trán cô xong, tôi lật đật mặc thêm chiếc áo lạnh rồi lập tức tìm đến hiệu thuốc tây gần nhà. Bất chợt, một cơn gió lạnh tạt vào người khiến đầu tôi hơi choáng váng, lại nhớ đến câu nói lúc nãy của người con gái kia, nó khiến tôi không khỏi thắc mắc: "Gọi anh sao? Thật là nực cười, cô ta ở ngoài trời mưa lâu quá nên hóa ra hồ đồ rồi đây. Không hiểu cô ta bỏ nhà đi vì lí do gì... hay là thất tình rồi nghĩ quẩn cũng nên... Thật khiến mình khó hiểu quá!"

Càng nghĩ ngợi bao nhiêu thì đầu tôi lại càng xuất hiện những cơn đau bất chợt. Có lẽ vì nóng vội ra đường mà tôi chưa kịp thay quần áo cũ, lại thêm việc cô gái lạ đang nằm hôn mê trong nhà khiến tôi cũng bị cảm lạnh lây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net