Chap cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG VI:HÃY GỌI TÔI LÀ ANH! [ NGOẠI TRUYỆN]


LỜI TRÌNH BÀY CỦA TÁC GIẢ: "GỬI ĐẾN ĐỘC GIẢ BÁCH HỢP, VÌ ĐÂY LÀ CUỐN TIỂU THUYẾT BÁCH HỢP ĐẦU TIÊN MÀ MẪN VIẾT, VÀ LẠI CHO IN RA THÀNH SÁCH NÊN KHÔNG NGHĨ MỌI NGƯỜI LẠI MONG MỎI MỘT CÁI KẾT CÓ HẬU CHO HAI NHÂN VẬT NỮ CHÍNH. TIẾC MỘT CÁI KẾT KHÔNG MẤY TỐT ĐẸP NÊN HÔM NAY MÌNH XIN VIẾT THÊM CÁI KẾT NÀY ĐỂ CÓ THỂMANG ĐẾN SỰ HÀI LÒNG CHO ĐỘC GIẢ GẦN XA. MONG RẰNG KHÔNG LÀM UỔNG CÔNG CÁC BẠN KỲ VỌNG..."


Phần 1: CUỘC HỘI NGỘ BẤT NGỜ


Thời kỳ mang thai đối với người mẹ nào cũng thật là vất vả. Trải qua từng ngày chứng kiến cái bụng của Tư Kiết mỗi chút một thay đổi, nó lớn hơn và cũng biết cựa quậy trong đó mà làm khổ mẹ, tôi lại cứ hay mường tượng như cái bụng ấy nó mỏng đến mức có thể bị chọc thủng vậy.


Mỗi lần cần đến gì, Tư Kiết lại không thể tự chăm sóc bản thân một cách tốt nhất. Chính vì thế, những gì ngoài tầm với của em, tôi đều giành làm hết. Những lúc như thế, mới cảm thấy gia đình chỉ cần nương tựa nhau như vậy là đủ, không cần phải đòi hỏi gì thêm. Chỉ cần cho chúng tôi những gì êm ấm nhất, những sóng gió vừa qua không gì có thể ngăn cản được niềm hạnh phúc trọn vẹn của chúng tôi.


Tôi cũng hay tự mãn nguyện rằng mình đã sống không phải hổ thẹn nên bây giờ không cần phải đi tìm kiếm điều gì đó quá khó khăn và phải cân đếm bao xa những cái mà người khác cứ mãi theo đuổi một cách phí hoài, trong khi điều tồn tại bên cạnh mình thật sự vô giá. Hiện tại chúng tôi đang ngập tràn nhiều niềm vui, cả điều nhỏ bé nhất như nắm tay, xoa xoa mái đầu của em cũng có thể khiến chúng tôi cảm thấy hài lòng.


Khi tôi nhắm mắt lại để tận hưởng những ngọt ngào trong mái ấm nhỏ, đã đến lúc mình trưởng thành hơn, già dặn hơn và không còn phải u sầu vì những lý do nhỏ nhặt không đáng xung quanh.


Và khi tôi mở mắt ra, là lúc Tư Kiết sắp sửa vào cuộc vượt cạn đầy ngoạn mục....


Em bước vào ca sinh nở khá khó khăn, những tưởng nó có thể cướp đi sinh mạng người con gái mà tôi yêu, khi em vắt kiệt sức lực để sinh em bé. Giống như khi mẹ sinh ra Tư Kiết, cũng phải trải qua những điều vô cùng khắc nghiệt về thể xác. Vậy mà nhờ có tình mẫu tử thiêng liêng cùng khả năng sinh tồn mạnh mẽ, Tư Kiết như người chết đi sống lại, thở những tiếng hổn hển và vài giọt nước mắt hạnh phúc lăn nhẹ hai bên khóe mắt khi em nhìn sang đứa con trai bé bỏng nằm im bên cạnh mình.


Mồ hôi em ướt cả khuôn mặt lẫn áo; nhưng thấy con, em đã mím môi cười. Đó là niềm vui sướng của em, của những người đứng chứng kiến và cũng là niềm hạnh phúc không gì nói nên lời của tôi. Một sinh linh bằng máu bằng thịt được tạo ra từ người mẹ dịu dàng nhưng không hề yếu đuối ấy. Tôi tự hào về em rất nhiều Tư Kiết à!


***********************


_ Mẹ ơi! Mẹ xem này, mẹ Tư Kiết mua cho con một chiếc hộp gỗ, bên trong là một cuốn tập tô màu này mẹ ơi! - Tiếng thằng nhỏ Tư Khả gọi tôi từ đằng xa.


Lúc này, chúng tôi đang đi du lịch ở Đà Lạt, đứa con trai của chúng tôi: "Tư Khả" được mẹ dẫn vào quầy sách mua hàng. Thằng nhóc hí hửng chạy ra khi tôi đang đứng mua nước ở ngoài.


_ Ồ, sao rồi cậu nhóc? Con có thích món quà mà mẹ con tặng cho con không? - Tôi vuốt lấy mái tóc còn non tơ của đứa nhỏ. Lúc này, Tư Kiết cũng từ trong đẩy cửa ra. Tôi liên tưởng đến đứa bé gái bị mẹ hắt hủi ngày xưa nên trong tâm có chút bối rối. Ánh mắt tôi nhìn mải miết theo từng bước chân của em cho đến khi em tới gần, ngồi xuống cạnh Tư Khả. Em ấy dịu dàng hỏi con:


_ Con có thích món quà này không con?


_ Dạ có ạ! Con sẽ tô màu lên ạ! Con thích nhất là bức hình này mẹ à!


Tư Khả chỉ rõ trang vẽ có hình một gia đình ba người đang tay trong tay dạo trên con đường biển trong một buổi chiều tà mát mẻ... xa xa có một nhóm người đang chuyền banh cho nhau trên những đôi tay chắp lại, nhỏ xíu bằng một nét vẽ tượng hình khá uyển chuyển. Còn gia đình nhỏ ấy, nụ cười trên môi của họ vẫn như in, không bao giờ bị tắt đi. Tôi ước có thể cùng Tư Kiết họa nên bức tranh về gia đình như tấm hình này; thì tuổi thơ của em ấy cũng như trái tim sẽ trở nên lành lặn hơn.


_ Tôi cũng thích hình này! - Tôi nói với hai mẹ con.


_ Mẹ mua cho Khả chiếc hộp gỗ này! Sau khi lớn lên một chút nữa, con có thể mang những bí mật nhỏ bé của con hay là những mơ ước ấp ủ của con cho vào đó. Mẹ muốn tuổi thơ của con phải được tự do làm những gì con thích và hãy nhớ rằng dù con có lựa chọn điều gì đó, mẹ cùng mẹ Diệp Tú sẽ luôn ở sát bên con những lúc con cần, những khi con yếu đuối không biết phải làm như thế nào. Hai chúng ta sẽ mang lại một tuổi thơ hồn nhiên và êm ấm nhất cho con, con có hiểu điều đó không? - Tư Kiết ôn tồn nói với con.


Điều mà em ấy muốn cũng chính là những gì tôi mong mỏi được làm cho hai mẹ con. Sẽ chẳng có gì khiến em phải bận tâm đâu Tư Kiết à! Em còn có tôi, còn có một Diệp Tú luôn sẵn sàng chở che cho hai mẹ con dù cho bất cứ giá nào, tôi vẫn phải cho em một cuộc sống tuy không thể hàn gắn được những vết thương còn rỉ máu nơi trái tim nhỏ đó, cũng không thể xóa đi vết sẹo còn hằn trên lưng. Tuy nhiên, tôi có thể cho em cả sinh mạng của mình, là một mái nhà hoàn thiện nhất xua tan đi những nỗi ám ảnh trong quá khứ của em...


Đang mải miết dõi theo hai mẹ con, thì một hồi còi phát ra từ phía ngoài lòng đường hướng về phía chúng tôi. Quay sang là một chiếc xe Mercedes màu đen bốn chỗ đang từ từ hạ cửa kính xuống. Tôi tò mò không biết người trên xe là ai? Cho đến khi cửa kính mở ra hẳn, quan sát một hồi lâu tôi mới dần nhận ra người trong xe không ai khác chính là anh chàng cháu giám đốc Công an tên là Hải Minh ngày nào. Trông anh vẫn đỉnh đạc và có phần chững chạc hơn trước, còn thêm phần râu ở mép khiến tôi hơi khó nhận ra anh ngay.


Hải Minh xuống xe niềm nở chào chúng tôi như những đứa em gái lâu lắm rồi mới được gặp lại, thật khó mà diễn tả được gương mặt anh lúc này. Liền sau đó, có một người phụ nữ xinh đẹp tóc tém sang một bên, khuôn mặt hồng hào cùng nước da trắng trẻo tươi tắn bước ra; anh giới thiệu đó chính là người vợ mà anh mới cưới được ba năm; tiến lại chào với nụ cười thân thiện dù mới gặp chúng tôi lần đầu. Quả thật, Hải Minh là một người đàn ông thật sự rất tốt, người phụ nữ ấy thật sự rất xứng đôi với anh, thật là kiêu sa so với chúng tôi. Nhìn cô ấy thật sự đáng ngưỡng mộ biết nhường nào. So với cô gái này, chúng tôi thật quá đỗi bình thường.


Sau niềm vui hội ngộ, chúng tôi được hai vợ chồng mời đi dùng bữa cơm chiều. Hải Minh có vẻ rất quý mến Tư Khả, anh nhìn thằng bé với ánh mắt đầy trìu mến khi biết đó là con của Tư Kiết. Thằng nhỏ quả thật rất giống với Gia Khánh, nó đã có nét điển trai ngay từ khi còn nhỏ.


Được biết, gia đình Hải Minh vừa chào đón bé gái rất đáng yêu và xinh xắn, bé vừa tròn hai mươi bốn tháng tuổi và đang được ông bà nội chăm ẵm cưng chiều. Điều đó khiến cho tôi cảm thấy Hải Minh đang rất hòa hợp với gia đình và những kỷ niệm mà tôi và anh trải qua cùng nhau đều là những phút giây lắng đọng nhất. Mái ấm của anh giờ đây đang được đong đầy và rất toàn vẹn...


Thằng bé Tư Khả ấy, nó cũng rất thích chú Hải Minh, có vẻ còn hơn cả Hoàng Lâm. Mới vừa gặp thôi mà nó đã đòi đi theo anh để anh chỉ cho nó món trò chơi điện tử mà anh có sẵn ở nhà nhưng thiếu người chơi cùng. Rồi anh bảo tôi cùng Tư Kiết nên có không gian riêng để chúng tôi được nghỉ ngơi tản bộ đâu đó và cũng để cho tôi bù đắp lại những gì chưa làm được cho Tư Kiết cách đây năm năm về trước...


Phần 2: BÊN EM ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI NÀY!


Kỳ lạ thay, tự dưng ngay khoảnh khắc đi cạnh Tư Kiết, cảm giác run run không dám cầm tay em ấy chẳng khác chi những cặp đôi mới hẹn hò lần đầu làm tôi có chút ngượng ngùng. Tư Kiết cũng nhẹ những bước chân đi ngay bên cạnh, cũng đang chờ đợi một sự gì đó còn chưa thoát ra được từ đứa con gái hơi cứng nhắc như tôi. Đã từng ấy năm, được một lần đứng trước đám đông tranh đấu để mang người con gái mình yêu thương nhất trở về, là từ khi ấy tôi cũng không còn che đậy đi những xúc cảm giấu giếm từ tận sâu trong tâm hồn. Nhưng lời ngọt ngào đến làm tan chảy con tim người nghe thì điều đó quá khó khăn, nhất là khi tôi đứng trước người con gái khiến tâm hồn tôi chao đảo này.


_ Em có lạnh không hả Tư Kiết? Đưa tay tôi xem nào... - Tôi nắm lấy tay em, nâng niu và trân trọng nhất. - Tay em giờ đã ấm hơn và trong rất hồng hào...


_ Đó là vì có người ở bên đấy!


Ánh mắt của người yêu nhìn tôi không ngớt, tôi cũng không ngần ngại gì thêm, liền nói:


_ Em biết không? Tất cả những gì đã qua, mọi thứ xung quanh dù đã xoay chuyển không ngừng, thậm chí nó đã lấy đi rất nhiều và làm chúng ta chịu nhiều tổn thương không ít. Nhưng điều cốt yếu là tôi nhận ra mình quá may mắn khi được có em bên đời. Em cứ gọi tôi bằng gì cũng được, bằng anh, bằng người hay người yêu vĩ đại cũng sẽ khiến trái tim tôi không ngừng xao xuyến vì em. Lúc trước tôi đã hiểu nhầm mà đánh mất em một lần, cũng vì cái tính cố chấp này mà khiến em phải chạnh lòng nhiều vì tôi... - Tôi lặng im một vài giây rồi nói tiếp: Nếu trước đây tôi là người lạnh lùng đến như băng giá kìm hãm thì ngay thời điểm này đây, đứng trước em, người con gái mà tôi chưa bao giờ muốn từ bỏ để nói với em rằng: "Tôi yêu em, Tư Kiết à!"


Mắt Tư Kiết rưng rưng niềm xúc động, em đã không còn khóc nữa, không còn cảm giác bị bỏ rơi hay không phải là chính mình đang sống nữa. Em của ngày hôm nay đã có thể bình dị sống một cuộc sống viên mãn hơn rồi.


Phải chăng tôi từ lâu đã không còn nhiều câu hỏi vì sao? Tôi đã không còn tự cho mình trầm cảm trong những lối suy nghĩ bế tắc; đã không còn cho phép mình đành buông tay trước những điều nhỏ bé có thể nắm lấy được. Chắc đó là sự diệu kỳ mà tình yêu mang lại...


Nếu nói tình yêu trên đời là muôn màu muôn vẻ thì tôi muốn màu lục sắc sẽ được điểm tô trên toàn cầu. Điều nhiệm màu mà tình yêu mang lại là sự cảm nhận sâu sắc về đối phương, dù cho ai tô vẽ nên chuyện tình ấy thì bức tranh được tạo nên vẫn đẹp theo cách riêng của mỗi cặp đôi.


Đêm nay, bầu trời quá bao la rộng lớn. Hai con người nhỏ bé tựa đầu vào nhau, bàn tay xiết chặt nắm lấy một mối liên kết mãi vững bền về sau này. Chúng tôi giờ đã là của nhau, không gì có thể tách biệt hai cá thể hòa quyện làm một. Hãy yêu hết lòng và thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong tim trước khi kịp nhận ra bạn đã đánh mất một điều gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời. Tôi đã có được niềm hạnh phúc nhỏ của mình. Hy vọng bạn sau khi đọc được câu chuyện này sẽ không phải tiếc nuối trước những rung động nhất thời hay âm thầm một mình nhé! Sóng gió cuộc đời ai cũng sẽ trải qua, tuy nhiên cách bạn chọn đương đầu hay lãng tránh là do chính bạn tự quyết định lấy! Mong sự lựa chọn ấy sẽ không là điều mà bạn phải nuối tiếc khi hồi tưởng lại!


Cảm ơn bạn đã đọc hết câu chuyện của Hạ Mẫn! Phần này là ngoại truyện. Truyện mình in ra chỉ có kết SE là chương V. Nếu kết HE như chương này, mình nghĩ sẽ khiến độc giả hết sức hài lòng!


Đọc hết truyện rồi, các bạn có thấy cần nên phát triển thêm BHTT của người Việt Nam mình không? Mình rất mong các bạn ủng hộ hết mình để những người sáng tác truyện có thêm động lực mà kể cho các bạn nghe nhiều câu chuyện hơn nữa.....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net