Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tôi đi tới, , Trương Minh đứng dậy đối mấy người trẻ tuổi kia giới thiệu nói: "Vị này chính là Phương Ngưng, tổng thanh tra thiết kế công ty M, cô gái rất có tiền đồ a~" hắn nhìn tôi giới thiệu tiếp: "Diệp Lê và Tử Minh thì không cần nói, mấy đứa biết nhau rồi, chàng trai này là Cao Lập Tam, hiện tại đang là giảng viên trường cao đẳng, cô bé này là Lâm Sáng, bọn họ đều là đệ tử của tôi, các người trẻ tuổi dễ tiếp xúc, vui vẻ trò chuyện là tốt rồi"

Tôi chuyển ánh mắt đang nhìn Diệp Lê sang nhìn Cao Lập Tam cười cười, hắn có khuôn mặt ôn nhu, vóc dáng cao hơi gầy nhưng thực to lớn, da có chút đen, lại càng lộ ra vẻ anh tuấn, thân mặc hưu nhàn trang màu xám, mang giày da, trên sóng mũi đeo kính, thoáng nhìn rất giống giáo viên tiên sinh, mà hắn cũng đúng là giáo viên, vẻ ngoài cùng công việc rất hòa hợp, tôi đối với nghề giáo viên rất tôn trọng, nên đương nhiên đối với hắn cũng có một chút hảo cảm.

Lâm Sáng thoạt nhìn có vẻ giỏi giang, không cao lắm, tóc ngắn, có thể là do quần áo nên nhìn có vẻ đầy đặn, điểm sáng giá nhất cô bè là ánh mắt, có thần sáng ngời, chuyển động nhìn rất linh hoạt, giống như một tiểu tinh linh.

Tôi hướng bọn họ chào hỏi, cho nhau vài câu khách sáo, sau đó Trương Minh dẫn bọn tôi vào nhà, biệt thự của Trương Minh tôi lần đầu tới, không khỏi tinh tế đánh giá, hắn trang hoàng theo lối cổ kính, một bộ Hồng Mộc đặt ở giữa phòng khách, trang trí thêm mấy cái hình thoi tĩ mĩ trên kệ, mấy bức tranh sơn thủy theo thứ tự treo trên tường, trời hoàng hồn, ánh sáng hồng đào bên ngoài chiếu vào dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác rối loạn. Tôi nhìn trên giá đỡ thấy vài món đồ sứ quý giá của Cảnh Đức Trần, nhịn không được liền cầm điện thoại chụp mấy cái, Trương Minh cười hỏi: "Phương Ngưng, cô cũng thích gốm sứ?"

"A~ tôi có một người bạn làm nghề giám định, rất thích sưu tầm đồ cổ, chụp mấy tấm hình này cho cậu ấy nhìn no mắt"

"Haha có thể nhìn ra bạn của cô không nhiều lắm, cứ việc chụp đi, đợi lát nữa tôi dẫn cô vào thư phòng xem, vẫn còn vài món."

"Cám ơn Trương lão ."

"Đừng khách sáo a~"

Đang nói thì thấy hai vị phụ nữ trung niên từ trên lầu đi xuống, tôi ngẩng đầu nhìn phát hiện ra trong đó thực là có mẹ của Diệp Lê, nhan sắc của bà vẫn chưa bị sương gió thời gian bào mòn, làn dàn vô cùng hoàn hảo, thân hình cũng không có thay đổi, tóc bới lên tinh xảo, thân mặc bồ đồ Đường Giả, lộ ra mị lực của phụ nữ trung niên, cũng mơ hồ nói lên bà lúc tuổi trẻ rất phong vận.

Vị còn lại chắc là Trương phu nhân, Trương phu nhân thoạt nhìn rất hòa thuận, đeo kính, nhìn rất tri thức, mặt có chút tròn nhìn vào liền muốn thân cận, ăn mặc cũng tùy ý đơn giản, áo dệt kim hở cổ cùng váy dài, tay trái đem chuỗi Phật châu.

Ở nơi này đụng trúng Diệp mẫu thực sự là ngoài dự định, Diệp mẫu nhìn chầm chằm tôi có chút do dự hỏi: "Cô là...?"

Diệp Lê tiếp lời nói: "Mẹ, cậu ấy là Phương Ngưng."

"Nha! Cô là Phương Ngưng! Chẳng trách dì thấy như đã gặp ở đâu rồi" Diệp mẫu tiến lên từng bước kéo tay tôi nói: "Hai vợ chồng lão Trương nói hôm nay có một nhà thiết kế tài hòa tên Phương Ngưng tới, dì lúc đó còn muốn biết Phương Ngưng  này có phải là con hay không, coi ra đúng thực rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc trước còn là đứa nhỏ gầy cồm giờ đã thành nữ cường nhân rồi"

"A~ dì quá khen rồi ạ"

"Không có quá khên, mấy năm nay như thế nào? Bây giờ vẫn một mình sao?"

"Dạ, con trước giờ vẫn một mình, mấy năm nay cũng tốt lắm, đặc biệt là sắp tới đây còn được hợp tác với Trương lão, bây giờ còn được Trương lão chiếu cố nữa, tốt hơn trước nhiều lắm ạ"

"Haha, Phương Ngưng lại khiếm tốn rồi" Trương Minh đưa cho tôi tách trà "Uống chút tra đi, hiếm có người nào trẻ tuổi mà khiếm tốn như cô, nếu không có năng lực thì tôi có chiếu cố như thế nào cũng là hoài công a~"

"Đúng vậy" Trương phu nhân đi tới cưới nói: "Lão Trương gần đây cứ thổi phồng chuyện hắn hợp tác với một tiểu cô nương, tôi ngưỡng mộ đại danh mấy bữa nay, hôm nay có dịp nhìn thấy, có tài có mạo đúng là danh bất hư truyền nha~"

"Haha, tôi cũng thường nghe người ta nói Trương phu nhân tài tình, nghe nói ngài thích tranh mộc chế, tôi có mua riêng một bộ đến, không đủ thời gian nên vội vã chọn, mong ngài thứ lỗi"


    Trương phu nhân tiếp nhận lễ vật, nói: "Khách sáo qua rồi, đi thôi không còn sớm, chúng ta cũng nên dùng cơm , đúng rồi, Hải Bình và Diệp Hàng hôm nay không tới sao?"

Hôm nay là ngày mấy? Tại sao Hải Bình và Diệp Hàng phải tới đây? Tuy Trương Minh và nhà Diệp Lê có giao tình nhưng cũng đâu cần cả một nhà cùng tới.

Nhìn thấy tôi đang nghi vấn, Diệp Lê đi tới bên tai tôi lặng lẽ nói: "Hôm nay là sinh nhật của dì Trương, hai người con trai đều đang ở nước ngoài, có lẽ bởi vì muốn con trẻ nên gọi mấy người tuổi trẻ tới đây a~"

Nha~ ra là vậy, cơ mà sinh nhật của Trương phu nhân thì kêu tôi tới để làm gì? Tôi khó hiểu nhìn sang Diệp Lê, Diệp Lê cười nói: "Trương lão sư thực thích cậu nên mới mời cậu tới"

"Sao lại không nói trước với tớ là sinh nhật của Trương phu nhân" 

"Là sợ cậu mua lễ vật đó" Trương phu nhân nghe tôi và Diệp Lê trò chuyện liền vỗ vỗ cánh tay tôi nói: "Không nghĩ tới con lại mua lễ vật tới, lớn tuổi rồi cùng nhau ăn bữa cơm là tốt lắm rồi, đừng nghĩ nhiều quá, đến đây chơi vui vẻ là được, nhìn thấy các con tuổi trẻ vui vẻ, dì cũng sẽ vui vẻ a~"

Lúc này Hải Bình và Diệp Hàng cũng tới, Hải Bình tay ôm bó hoa, nhìn thấy tôi sắc mặt liền đen một chút sau đó khôi phục đem hoa tới đưa Trương phu nhân nói: "Dì, sinh nhât vui vẻ!"

Diệp Hàng đi theo nói: "Sinh nhật vui vẻ, dì"

"Ngoan lắm ngoan lắm" Trương phu nhân tiếpnhận hoa, cắm vào trong bình hoa, "vợ chồng son này hiện tại chuẩn bị chuyện hôn sự đi, viết thiệp cưới, mua dụng cụ, bàn bạc chuyện nấu nướng trong hôn lễ, bận tới tối tâm mặt mày cho xem, Diệp Hàng, con đừng để cô dâu Hải Bình chờ đợi mệt mỏi a"

    Diệp hàng cười nói:" Chuyện hôn sự hai nhà tự mình ôm đồm hết rồi ạ, chúng con chỉ cần đi làm lẽ thôi, không có mệt mỏi lắm, chỉ là hai bên gia đình có chút vất vả a~"

"Haha, con trẻ kết hôn lập gia đình, cha mẹ vất vả cũng vui vẻ. Tốt lắm, mọi người đều đến đủ thì đi thôi, chúng ta trước đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."

Diệp Hàng nhìn tôi hỏi: "Công việc gần đây thế nào rồi? Nghe nói làm thiết kế phần lớn đều vội đến thở không ra hơi, em phải chú ý thân thể đó."

"Em biết, cám ơn anh, còn anh? Công việc thế nào?"

"Vẫn vậy, từ từ làm không có gì vội a~"

    Trước bàn ăn, Trương Minh ngồi ở chính giữa, Diệp Hàng và Ngụy Tử Minh ngồi đối diện hắn, bên trái tôi là Lâm Sáng, bên phải là Hải Bình, Diệp mẫu đối diện tôi, Diệp Lê muốn ngồi ở cạnh tôi nhưng luôn bị Trương phu nhân lôi kéo nói chuyện, chỉ có thể ngồi cạnh Trương phu nhân, bên phải Trương Phu nhân là Cao Lập Tam, Trương Minh bưng lên chén rượu nói: "Hôm nay là sinh nhật của vợ tôi, mấy người tuổi trẻ các vị có thể tới đây thực là cao hứng, con người a, tuổi lớn rồi không thích náo nhiệt nên tôi cũng không có đại yến tiệc thịnh soạn, chỉ có gọi mấy tiểu bối trẻ tuổi tới chung vui, trước uống hết chén rượu này a~"

Chúng tôi cùng giơ lên chén rượu uống một hơi sau đó hạ xuống, tiếp đó mỗi người một câu trò chuyện với nhau, tiếng cười không ngớt.

Lâm Sáng nhìn tôi cười nói: "Phương Ngưng, tôi nghe Trương lão sư nói tới cô, nói cô là là thiên phú ngành thiết kế"

"Haha, Trương lão là quá lời rồi, không phải thiên phú, cùng lắm là vì miếng cơm thôi"

"Vậy cô có thích nghề thiết kế này không?"

"Có thích, nhưng chưa đạt được tới cảnh giới xem công việc trở thành niềm vui, còn cô? Có thích kiến trúc không?"

    Lâm Sáng cố ý mặt nhăn nhíu mày "Cũng giống cô, cũng thích, dù sao thì bây giờ rất ít người có thể lấy công việc làm niềm vui~"

"A~ anh hùng thấy anh hùng rồi"

Lâm Sáng chấp hai tay nói: "Đa tạ đa tạ"

Động tác của Lâm Sáng khả ái làm tôi không nhịn được cười, cô ấy câu nệ tiểu tiết, nói năng hài hước, cùng cô ấy noi chuyện phiếm thoải mái vô cùng

Lúc nãy Hải Bình dựa vào bên cạnh tôi hạ giọng nói: "Không nghĩ là cô cũng tới đây"

Tôi cũng hạ giọng trả lời: "Aiz~ tôi cũng không nghĩ là cô cũng ở đây"

"Hừ" Hải Bình nói lầm bầm một tiếng, nhìn Cao Lập Tam liếc mắt nhìn tôi hỏi: "Biết người bên cạnh Diệp Lê là ai không?"

"Biết, là Cao Lập Tam"

"Cô chắc là không biết, Cao Lập Tam là tình đầu của Diệp Lê"

Nga~ Cao Lập Tam đúng thực là tình đầu của Diệp Lê, suy đoán của tôi không có sai, trong lòng liền có chút khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn tự nhiên nói: "Thiệt ngại quá, Diệp Lê sớm đã nói với tôi rồi"

"Vậy Diệp Lê có thường kể cho cô nghe về mối tình đầu không?"

"Không thường kể, cũng không thường nghĩ tới, có chuyện gì sao?"

"Không nghĩ tới, gạt người" Hải Bình cầm lên chén rượu, làm bộ như đang uống, âm thanh có chút kỳ quặc: "Phương Ngưng, cô phải biết là mối tình đầu thường làm người ta khó quên, có thể cùng mối tình đầu làm bạn cũng không nhiều, Diệp Lê với cô, cùng lắm là chơi đùa thôi."

Đúng vậy, Hải Bình nói không sai, tình đầu khó quên, có thể làm bạn với tình đầu không nhiều, nhìn thấy Cao Lập Tam săn sóc cho Diệp Lê, một cỗ yếu ớt mơ hồ xẹt qua trong lòng, không thể không thừa nhận, Hải Bình đả kích tôi thành công rồi, tôi nhìn nhìn Ngụy Tử Minh, không biết hắn đang ăn cái vị gì, ánh mắt , ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Diệp Lê, nhìn một chút rồi lập tức tránh né, giờ phút này tôi nhận ra, nguyên lai không chỉ mình tôi hưởng cái vị axit pantothenic (vị chua đó), tôi quyết định từ nay đối tốt với Ngụy Tử Minh một chút.

Diệp Lê cảm nhận được ánh mắt của tôi liền giương mắt nhìn tôi, mắt cậu ấy chớp chớp tiếp đó cúi đầu lấy ra điện thoại, một lúc sau âm thanh tin nhắn của điện thoại tôi vang lên, tôi lấy ra xem, ra là Diệp Lê, tin nhắn chỉ có hai chữ "Yêu cậu" tôi cười một cái nhắn lại hai chữ "Me too" dẹp điện thoại tôi nghiêng người cúi đầu nói với Hải Bình: "Chơi đùa cũng tốt, chỉ sợ có người muốn cũng không được, chỉ biết giương mắt nhìn"

Hải Bình bị tôi làm nghẹn họng, trên mặt liên nổi lên tám đường hắc tuyến, tôi vờ không nhìn thấy nhiệt tình gấp thức ăn.

    Trương phu nhân nhìn quanh chúng tôi một vòng,thở dài: "Bọn nhỏ đều lớn hết rồi, nên cưới thì cưới, nên gả thì gả"

"Đúng a~" Diệp mẫu nhìn Diệp Hàng vui vẻ nói: "Hai tuần nữa là Diệp Hàng kết hôn rồi, tim tôi cũng buông xuống được một chút, chờ Diệp Lê kết hôn, tim tôi lập tức buông xuống hết thẩy"

"Mẹ." Diệp Lê liếc mắt nhìn tôi nói: "Chuyện của con, mẹ đừng bận tâm"

"Làm sao không bận tâm? Chẳng lẽ con không phải con gái của mẹ hả?"

    Diệp Lê than thở: "Từ nhỏ đến lớn mẹ có quản chuyện gì của con đâu, nhưng mà chuyện hôn sự thì mẹ cứ cố thích quản, mẹ, hôm nay là sinh nhật dì Trương, đừng đề cập tới chuyện này a~"

Diệp mẫu bỗng nhiên ngồi thẳng, sắc mặt thay đổi, Trương phu nhân nói tiếp: "Bọn nhỏ cũng lớn rồi, cứ để tự bọn nhỏ lựa chọn đi, kết hôn hay không kết hôn cũng không sao, dù sao cũng là nhân tài cả mà"

    Trương phu nhân vừa dứt lời, ánh mắt Diệp mẫu bắt đầu đảo quanh Cao Lập Tam và Ngụy Tử Minh, cuối cùng dừng lại là Cao Lập Tam nói: "Lập Tam, Diệp Lê đứa nhỏ này không hiểu chuyện, hai đứa biết nhau hồi đại học, cũng hiểu biết nhau, Diệp Lê vẫn còn con nít lắm, sau này vẫn còn nhờ con chiếu cố con bé"

    Diệp mẫu trong lời nói, để cho tôi, Diệp Lê, Ngụy Tử Minh cùng Cao Lập Tam đồng loạt ngẩn người, mà Lâm Sáng bên cạnh so với chúng tôi ngẩn người còn lợi hại hơn, cậu ấy khéo léo cho đi sự kinh ngạc, không chớp mắt nhìn Cao Lập Tam, giống như chờ đợi Cao Lập Tam sẽ nói cái gì đó, tôi mẫn cảm ý thức được, Lâm Sáng là thích Cao Lập Tam, hơn nữa không phải là thích bình thường a~

Cao Lập Tam trả lời làm cho Lâm Sáng cực kỳ thất vọng, hắn nói: "Dạ con biết, Diệp Lê vẫn còn qua loa lắm, đương nhiên vẫn phải chiếu cố em ấy"

    Diệp mẫu cùng Trương phu nhân hiểu ý liền cười, tôi chỉ có thể phối hợp cười theo, Diệp Lê một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu chọc chọc đồ ăn trên bàn, nghĩ được là cậu ấy cũng là bất đắc dĩ a~

Diệp Hàng nói: "Lập Tam, để cậu chiếu cố Diệp Lê tôi rất yên tâm, cô em gái này cô tôi tính tình có chút kỳ quái, cậu cần phải biết bao dung đó"

"Diệp Hàng, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi, đối với tôi cậu không lẽ không biết sao? Yên tâm đi"

Bọn hắn như vậy kẻ xướng người hoạ, khiến tâm tình của tôi nhu núi lở, nhưng ở đây không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giấu đi, dùng sức nặn ra nụ cười ở khóe miệng nghe bọn hắn nói chuyện.

Hải Bình tiến đến bên tai tôi, vui sướng khi người khác gặp họa nói: "Đừng tự mãn quá sớm"

Hải Bình này quả thực rất thích nhúng tay vào chuyện người khác nha, tôi híp mắt nhìn Hải Bình, thân thiết rót cho cô ấy ít rượu, cầm lấy chén của mình khẽ đụng một cái, ngăn lại cơn tức giận nói: "Đồng chí, phải xem đến cuối cùng ai mới là người có thể cười nha~"

Hải Bình căm giận nói: "Đừng quá đắc ý!"    

Tôi vui vẻ trả lời: "Cô cũng vậy"

Bữa cơm này làm tôi thực muốn cười, một đống người, một đống miệng, một đống tâm tư, ngươi vòng quanh hắn, hắn vòng quanh ta, ta vòng quanh ngươi, đúng là một màn dở khóc dở cười.

Tôi nếu là người đứng xem đương nhiên sẽ hảo hảo thưởng thức, đáng tiếc tôi lại là người trong vở kịch này, màn kịch này người đâm sau lưng người, làm một diễn viên tôi chỉ có thể thưởng thức một mình nha~

----

Cấp báo, thủy lôi sắp tiến vào căn cứ, yêu cầu rút quân, đợi chờ thời cơ một đao đoạt vợ nha~ :)) ~ 

P/s: hôm nay có chút mệt nên chỉ edit 2c, cơ mà thôi đi, vẫn là up thêm 1c cho sớm end ~ 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net