Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

113, Chương thứ một trăm mười ba . . .

Ánh mắt thẳng tắp đối diện Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất trong thanh âm lộ ra tia không thể tin nổi, "Em... Lặp lại lần nữa?"

"Em... em là nói em trước kia... em trước kia thích tỷ tỷ..." Vốn là đánh bạo cố lấy dũng khí thẳng thắn với Sở Nguyệt Xuất, kết quả chứng kiến thần sắc trong đôi mắt đẹp của Sở Nguyệt Xuất thì lại có chút hối hận.

"Em thích... Tỷ tỷ của em? Ngôn Tĩnh?" Sở Nguyệt Xuất mày hơi nhăn, "Tiểu Du, em rất trẻ con , loại chuyện này không thể nói lung tung."

"Em không có nói lung tung..." Ngôn Du cong lên miệng, cúi đầu, "Em cũng biết không đúng, cho nên em vẫn luôn không nói với tỷ tỷ."

Nghĩ đến lúc mình còn không có phát sinh quan hệ như vậy với Ngôn Du, bộ dáng Ngôn Du cùng Ngôn Tĩnh cùng một chỗ tựa hồ có khi rất lãnh đạm, lại có khi thực ỷ lại, Sở Nguyệt Xuất bỗng dưng cảm thấy trong lòng đau xót, mím môi nhìn Ngôn Du không nói lời nào.

"Em cũng không biết vì cái gì liền thích tỷ tỷ..." Ngôn Du luôn duy trì tư thế cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở lãnh liệt trên người Sở Nguyệt Xuất, thế mà vẫn cố chấp nghiêm túc nói tiếp, "Vào năm 2, có một ngày ba ba nói tỷ tỷ nên tìm bạn trai đi... Em đột nhiên cảm giác thực không vui... em cảm thấy tỷ tỷ nên chỉ cần một mình em thôi, ngoại trừ em ra thì những người khác đều không thể được, tỷ tỷ chỉ có thể ôm em, chỉ có thể đối tốt với em, chỉ..."

"Đủ rồi!" Sở Nguyệt Xuất mạnh mẽ cắt đứt lời Ngôn Du, môi mân càng chặt hơn .

Biết đồ ngốc này chậm chạp, biết đồ ngốc này luôn thực khờ... Thế nhưng cái đồ ngốc này làm sao lại có thể ở trước mặt mình kể ra nàng từng yêu say đắm Ngôn Tĩnh kia chứ.

"Sở lão sư..." Ngôn Du ngẩng đầu sỏa hồ hồ nhìn gương mặt không chút thay đổi của Sở Nguyệt Xuất, kiết nhanh vặn góc áo, "Em chỉ muốn.. em..."

"Đó đã là quá khứ!" Sở Nguyệt Xuất lại cắt đứt lời nàng nói, "Tiểu Du, em chính là đem cảm tình giữa tỷ tỷ và em lẫn lộn mà thôi, sau này không cần nhắc lại nữa."

Ngôn Du lập tức nóng nảy, lại muốn mở miệng giải thích, "Không phải, em biết em..."

"Tốt lắm!" Sở Nguyệt Xuất thâm hút một hơi, "Đã muộn, mau ngủ đi, em ngày mai cũng nên đi làm."

"Em..." Ngôn Du lập tức định tại nơi đó, con ngươi đen láy tràn đầy vô tội, "Đi làm?"

"Đúng." Sở Nguyệt Xuất nằm xuống, đắp kín mền, "Em đã muốn xin phép mau nửa tháng, không thể cứ như vậy không chịu trách nhiệm."

"... Nha." Ngôn Du ngoan ngoãn đáp lại, cũng đi theo nằm xuống, hướng Sở Nguyệt Xuất bên kia nằm nằm, sau lại ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, "Sở lão sư chúc ngủ ngon."

"Ân, chúc ngủ ngon." Sở Nguyệt Xuất thân thể cứng đờ, rất nhanh liền thả lỏng thân mình mặc cho Ngôn Du ôm, miệng nhẹ giọng đáp, hai mắt thì nhắm nghiền, dĩ nhiên tâm đã rối loạn.

Cái gì gọi là người trước kia thích chính là tỷ tỷ, tựa như thích mình vậy?

Tiểu Du em ấy... Điên rồi sao? Đó là chị ruột của em ấy mà...

Chính là ánh mắt như vậy, ngữ khí như vậy...

Hơi cắn môi, Sở Nguyệt Xuất một lần nữa mở mắt ra, nghe phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều, xoay người, trong bóng đêm nhìn người nọ đã muốn ngủ say, thở dài một tiếng.

Tiểu Du nếu xác định người mà em ấy đã từng yêu chính là Ngôn Tĩnh, như vậy, đối với mình thì sao đây? Có thể hay không... Chính là quá mức không muốn xa rời tỷ tỷ lại vô pháp tỏ rõ, mới bèn đưa cảm tình chuyển đến chỗ của mình, dù sao... mình cùng Ngôn Tĩnh tuổi cũng xê xít nhau, lại cùng làm tỷ tỷ...

Trong lòng ghen tuông càng phát ra mạnh hơn, Sở Nguyệt Xuất thở dài, đem tay Ngôn Du đang ôm tay của mình từ trên người dời đi, xuống giường, đến trong phòng khách mở ti vi tùy ý xem, thẳng đến cuối cùng thật sự quá mệt nhọc mới cuộn tròn thân mình ở trên salon mà ngủ.

Bỗng nhiên, liền không biết làm sao đối mặt với Ngôn Du .

Buổi sáng còn là chưa đứng lên đi làm, Ngôn Du đã xoa mắt, từ trên giường ngồi dậy nhìn nhìn một bên giường ngủ trống không, gãi đầu, từ trên giường đi xuống mang theo ủ rũ mở ra cửa phòng, vốn tưởng rằng sẽ bắt gặp Sở Nguyệt Xuất ở trong phòng bếp nhưng không nghĩ tới, ở trên salon đã phát hiện nữ nhân mình muốn thấy đang cong thân mình, ngủ thực không an ổn.

Cước bộ bị kiềm hãm dừng ngay tại chỗ, Ngôn Du có chút luống cuống đứng đó, hồi lâu sau mới chậm rãi đi đến bên người Sở Nguyệt Xuất, ngồi xuống, giữa mũi đều là chua xót.

Cho dù Sở Nguyệt Xuất đang ngủ nhưng như trước nhíu lại đôi mi vốn tốt lắm xem, đồng dạng Ngôn Du cũng nhíu mày, đau lòng nhìn nàng, hồi lâu sau, thanh âm thật thấp mang theo tia run rẩy, "Thực xin lỗi..."

Là nàng quá ngu ngốc, tối hôm qua không có chú ý Sở lão sư quái dị.

Sở lão sư nhất định là sinh khí đi...

Lần trước rõ ràng ở trên mạng đã từng thấy qua, ngàn vạn lần không được ở trước mặt người yêu nói thích người khác... Cho dù là chuyện đã qua đi chăng nữa cũng không thể...

Vì cái gì vẫn phạm vào sai lầm ngu ngốc như vậy, coi như... Coi như Sở lão sư luôn nói nàng ngốc nói nàng chậm chạp, nhưng nàng cũng không nên phạm sai lầm như vậy a.

Lông mi rung động vài cái, Sở Nguyệt Xuất mới mở mắt ra liền chứng kiến Ngôn Du bày ra vẻ mặt áy náy, thở dài, ngồi dậy, "Ngồi ở trong này làm cái gì?"

"Thực xin lỗi..." Ngôn Du giữ chặt tay Sở Nguyệt Xuất, "Em biết sai rồi..."

Hơi ngẩn người, Sở Nguyệt Xuất nhìn nàng, "Cái gì?"

"Em không nên nói như vậy..." Ngôn Du cúi đầu, "Em chỉ là không muốn đối với chị có bất kỳ giấu giếm gì mà thôi."

Lại sợ run vài giây, Sở Nguyệt Xuất đem nàng kéo đến gần mình , "Đồ ngốc..."

Tối hôm qua là nàng suy nghĩ nhiều đi, người đơn thuần như vậy, đổi vị trí cảm tình chẳng hạn... A, nàng thật sự hiểu không?

Hoặc là nói, là bản năng vô ý như thế sao?

Tưởng tượng như vậy, Sở Nguyệt Xuất liền lại củ kết.

"Chị không nên tức giận có được không?" Ngôn Du bán quỳ trên mặt đất, hai tròng mắt đen bóng gắt gao nhìn Sở Nguyệt Xuất, có vẻ như thật luống cuống, "Em hiện tại thích chị nhất..."

"Ân..." Sở Nguyệt Xuất do dự, không có trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Ngôn Du, "Tiểu Du, chị và chị của em giống nhau sao?"

Chớp chớp mắt, đơn thuần Ngôn Du căn bản không hiểu được hàm ý Sở Nguyệt Xuất hỏi nàng như vậy, thành thật lắc đầu, "Không giống."

"Làm sao lại không giống đây?" Sở Nguyệt Xuất giờ phút này tựa như đang hướng dẫn học trò làm đề mục, thanh âm dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh lý trí.

"Ngô..." Cắn ngón tay, Ngôn Du oai cái đầu nghĩ nghĩ, "Tỷ tỷ thật ôn nhu, Sở lão sư cũng thật ôn nhu, bất quá tỷ tỷ bình thường đối với người khác đều lạnh như băng, Sở lão sư đối với ai cũng thật ôn nhu..."

Nói xong, Ngôn Du liền cong lên miệng, "Tiểu Du không cần Sở lão sư đối với người khác ôn nhu..."

"Nói bậy..." Đưa tay điểm chóp mũi của nàng, Sở Nguyệt Xuất đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.

Làm sao rõ ràng là trong lòng nàng không tín nhiệm Ngôn Du, ngược lại trên mặt là bất mãn Ngôn Du sao?

... Không tín nhiệm?

Bị cái ý tưởng này gợi lên biến thành trong lòng cả kinh, Sở Nguyệt Xuất yên lặng nhìn Ngôn Du, cố gắng coi thường cảm giác kinh hoàng trong trái tim, nhưng vẫn nhịn không được kích động.

Làm sao lại... Không tín nhiệm rồi? Mình rõ ràng đang cùng Ngôn Du trải qua những ngày an tĩnh ngọt ngào như thế, rõ ràng thực hạnh phúc, vì sao sẽ nghĩ không tín nhiệm người yêu của mình? Phía trước rõ ràng nói sau này không được che giấu, vậy mà mình còn muốn dùng phương thức như vậy đi hướng dẫn Ngôn Du?

Ở trong lòng không khỏi nghi ngờ bản thân, Sở Nguyệt Xuất tiếp tục quanh co, chăm chú nhìn Ngôn Du vài giây, thanh âm bình tĩnh mở miệng, "Tiểu Du, chị có một vấn đề hỏi em, em... Chị hy vọng nghe được lời nói thật của em."

"Hảo!" Ngôn Du ngay cả không cần suy nghĩ liền trực tiếp gật đầu.

"Em..." Cắn cắn môi, Sở Nguyệt Xuất có chút khẩn trương nắm lại nắm tay, "Em đã thích tỷ tỷ của em như vậy, vì sao lại yêu thích chị?"

"Ngô..." Ngôn Du lại lần nữa chậm chạp xuống, không nhận thấy Sở Nguyệt Xuất không yên tĩnh, mà là sờ sờ đầu gối có chút yếu ớt đau, chép miệng, đứng lên chui vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, "Không biết đâu, giống như bỗng nhiên có một ngày, chỉ muốn nhìn thấy Sở lão sư, Tiểu Du liền quên tỷ tỷ... Nghĩ đến Sở lão sư, cũng sẽ quên tỷ tỷ... Gặp được Sở lão sư liền thật vui vẻ... Sở lão sư không để ý tới em, em sẽ thật khó chịu... Muốn hôn nhẹ Sở lão sư, muốn ôm Sở lão sư... Trước kia mặc dù đối với tỷ tỷ cũng như vậy, chính là... Chính là..."

Ngôn Du bỗng nhiên nhăn lại mi, nói lời cũng bắt đầu rối loạn, "Thật kỳ quái, đối với tỷ tỷ cũng không có kỳ quái như vậy... Vì cái gì... em..."

Vẻ mặt bối rối ngửa đầu xem Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du bắt lấy tay Sở Nguyệt Xuất, "Em... em không biết..."

"Tốt lắm tốt lắm... Ngoan, không biết sẽ không cần suy nghĩ..." Sở Nguyệt Xuất vội vàng ôm chặt nàng, dường như để làm yên lòng nàng mà ở trên lưng nhẹ vỗ về, nhưng trong lòng dĩ nhiên đã hiểu rõ.

Sợ là đã vượt quá tỷ muội thân tình, nhưng còn chưa tới mức tình cảm lưu luyến đi.

Cảm tình phức tạp như thế, một người đơn thuần như vậy làm sao có thể phân chia được rõ ràng.

Âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, Sở Nguyệt Xuất cúi đầu nhìn đứa nhỏ nhu thuận đang ôm lấy nàng, có chút bất đắc dĩ .

"Dù sao, em vẫn yêu Sở lão sư." Ngôn Du ghé vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, hai người chen chúc trên ghế sa lon chật chội cũng không ngại nó nhỏ, thanh âm non nớt đáng yêu không chần chờ chút nào, "Em thực sự xác định."

"Hảo hảo hảo, em là thực sự xác định..." Bởi vì nàng thổ lộ như vậy mà trong lòng không khỏi ấm áp, Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng cười lên, không hề củ kết nữa.

Tóm lại là thích mình, nếu đã muốn phân chia rõ ràng mình và Ngôn Tĩnh không giống nhau, như vậy hẳn liền không phải là cái dạng đổi vị trí cảm tình, đem mình biến thành Ngôn Tĩnh đâu.

Tỷ muội trong đó a, muốn nói thân tình ngẫu nhiên sẽ mang theo điểm mờ ám quả thật cũng không sai, mà nói là tình yêu... Thật sự sẽ đem người mê đi.

Muốn đến tận đây, Sở Nguyệt Xuất sờ hai má Ngôn Du, "Vật nhỏ, cứ miên man suy nghĩ làm người, hại chị cũng theo em, miên man suy nghĩ theo."

"Cái gì chớ..." Ngôn Du chu môi, "Em củ kết thật lâu nha."

"Hảo hảo hảo, em là củ kết thật lâu." Mỉm cười nhìn nàng, Sở Nguyệt Xuất sờ sờ mặt nàng, "Nếu để cho tỷ tỷ em biết, không phải muốn dọa hỏng nàng."

"Ngô..." Ngôn Du bỗng nhiên ngồi thẳng người, lại là vẻ mặt thành thật, "Kỳ thật... Ngô... Em không phải rất rõ ràng... Ân... Sở lão sư không thể tức giận nha..."

"Hảo, em nói đi." Ánh mắt chạm phải đôi mắt đen bóng, Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng gật đầu.

"Người ta nói, cùng giới tính là không thểmến nhau... Có thể là đồng tính vẫn mến nhau, bởi vì chuyện này rất khó tự kiềmchế... Vậy... Tỷ muội trong đó... Ngô, không phải cũng là không thể sao? Chuyệnkhó tự kiềm chế làm sao bây giờ nha?"    

_____________

Ed: Đói.... trời quơi tui đói~~~~ Nghĩa đen đấy! T____T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net