Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

127, Chương một trăm hai mươi bảy ...

Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du rốt cục phải về nước, Hạ Kiều Mộc tất nhiên cũng phải đi về.

Lúc đăng ký Ngôn du có nói cho Ngôn Tĩnh biết thời gian chuyến bay của mình, Ngôn Tĩnh tuy rằng biết Hạ Kiều Mộc cũng cùng Ngôn Du trở về, vẫn quyết định lái xe đi qua tiếp Ngôn Du, dù sao để Ngôn Du một người ngồi hai giờ xe trở về thành thị chỗ nhà cha mẹ của các nàng đang ở, nàng vẫn thực lo lắng .

Về phần Sở Nguyệt Xuất, căn bản không có nói cho hai muội muội của mình giờ nàng sắp sửa trở về, từ sân bay đến nhà nàng bất quá nửa giờ, nàng hoàn toàn có thể một mình trở về cấp các nàng một kinh hỉ.

Mà Hạ Kiều Mộc...... tại thời điểm biết Ngôn Tĩnh sẽ đi sân bay tiếp Ngôn Du vừa hâm mộ vừa ghen tị, cũng vừa lo lắng sợ hãi, vẫn bị vây trong trạng thái dày vò. Khi nàng thi cuối kỳ xong Ngôn Tĩnh liền rời đi trường học, còn nàng bị cha mẹ buộc đến công ty đi làm, cả ngày ở công ty không yên mà liên hệ Ngôn Tĩnh, mỗi một lần nghe được Ngôn Tĩnh dùng ngữ khí lãnh đạm nói đang cùng nam nhân cha mẹ giới thiệu ăn cơm, đều có loại ngực đau muốn chết, vì cảm giác như vậy đã làm nàng sau một đoạn thời gian ở công ty công tác đã hướng cha mẹ đưa ra thỉnh cầu muốn đi Mĩ Quốc chơi, chỉ hy vọng đi Mĩ Quốc có thể tìm được Ngôn Du, kính nhờ nàng khuyên nhủ Ngôn Tĩnh.

Nhưng là nhìn tình thế lúc này, cũng không biết Ngôn Du rốt cuộc có thể giúp mình hay không, sau khi nhìn thấy Ngôn Tĩnh ở sân bay, Ngôn Tĩnh lại sẽ đối với nàng như thế nào.

Thời điểm ở phi cơ, Ngôn Du vẫn dựa vào bả vai Sở Nguyệt Xuất ngủ thật an ổn, tay nhỏ bé trắng nõn đang ngủ còn lôi kéo Sở Nguyệt Xuất một bàn tay, Sở Nguyệt Xuất ngủ thật không như nàng an ổn, từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần, ngẫu nhiên sẽ mở mắt ra kéo thảm lông hơi trượt xuống ở trên người Ngôn Du đắp hảo.

Vẫn bị vây trong một loại sợ hãi cộng thêm tâm tình khẩn trương, Hạ Kiều Mộc từ đầu tới cuối đều không có ngủ, nhìn qua hai người bên kia rõ ràng không nói gì cũng làm cho người ta có cảm giác rất hạnh phúc ngọt ngào, trong lòng đau xót, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không hề xem bên kia nữa.

Mười mấy giờ sau phi cơ rốt cục ở sân bay hạ cánh xuống, không lâu trước đó Ngôn Du mới bị Sở Nguyệt Xuất đánh thức, đang xoa mắt, mới đi vài bước liền nhìn đến Ngôn Tĩnh mặc quần tây áo sơmi tóc cột sau đầu, đang đứng ở cách đó không xa, lập tức phác đi qua ôm lấy,"Tỷ tỷ!"

Ngôn Tĩnh xoay tay lại ôm lấy nàng, thản nhiên cười,"Tiểu Du."

Đầu ở trên vai Ngôn Tĩnh cọ vài cái, Ngôn Du ngửi trên người Ngôn Tĩnh thản nhiên hương khí, giống con chó nhỏ lâu ngày mới thấy được chủ nhân không an phận động tới động lui, làm cho chậm rãi đi tới Sở Nguyệt Xuất cùng Hạ Kiều Mộc đều có một tia ghen tức.

"Tỷ tỷ, Tiểu Du đã trở lại." Ngôn Du ở trên người Ngôn Tĩnh lại cọ vài cái, thế này mới buông ra nàng, đôi mắt nhỏ cười nheo lại, trở lại nhìn Sở Nguyệt Xuất, lại chạy tới giữ chặt bàn tay Sở Nguyệt Xuất, hắc hắc ngây ngô cười .

Trong lòng về điểm ghen tuông này mới phai nhạt một ít, Sở Nguyệt Xuất oán trách liếc nhìn nàng một cái, đối với Ngôn Tĩnh gật gật đầu,"Đã lâu không thấy."

"Đã lâu không thấy." Ngôn Tĩnh mỉm cười, tầm mắt rơi xuống trên người Hạ Kiều Mộc đang đứng cạnh Sở Nguyệt Xuất, trên mặt tươi cười thu lại, nhìn Hạ Kiều Mộc tay giảo góc áo không dám nhìn chính mình vài giây, ở trong lòng hít hai tiếng, trên mặt như trước bất động thanh sắc,"Ngồi mười mấy giờ máy bay cũng mệt chết đi, Hạ đồng học em mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Hạ Kiều Mộc thân mình run lên, không thể tin ngẩng đầu nhìn Ngôn Tĩnh, chống lại cặp con ngươi đen láy gợn sóng vô kinh, hốc mắt lập tức đỏ.

Bị ánh mắt của nàng nhìn có chút khó chịu, Ngôn Tĩnh nghiêng đầu, đi đến Ngôn Du trước mặt sờ sờ đầu nàng, phóng ôn nhu âm, "Có muốn ăn cơm rồi cùng tỷ tỷ về nhà hay không?"

Cho dù Ngôn Du có lại ngốc lại trì độn, cũng có thể nhìn ra Hạ Kiều Mộc giờ khắc này là bị tỷ tỷ mình tổn thương, có chút rối rắm quay đầu nhìn nhìn Hạ Kiều Mộc, lại nhìn nhìn tỷ tỷ, thu góc áo không biết làm sao.

"Ăn cơm trước đi, Tiểu Du không phải thực thích đồ ăn trên máy bay, tôi xem em ấy cũng không ăn gì." Sở Nguyệt Xuất tại thời điểm này rốt cục mở miệng nói, trong lòng vì Hạ Kiều Mộc đáng thương, lại lý giải Ngôn Tĩnh hành vi.

Ngôn Tĩnh chung quy muốn so với nàng càng quyết tuyệt lý trí, một khi ý thức được như vậy là không đúng, liền bắt đầu quyết đoán muốn bứt ra.

Nhưng là...... Lại có cái gì không đúng đâu?

"Cũng tốt." Ngôn Tĩnh phủ khuôn mặt Ngôn Du, nhẹ giọng cười,"Tiểu Du thoạt nhìn vẫn là giống như cũ ngơ ngác nha, còn tưởng rằng đi Mĩ Quốc có thể trưởng thành một chút đâu."

"Ngô......" Ngôn Du chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ,"Tiểu Du thật sự trưởng thành, cho nên tỷ tỷ có thể không cần luôn vì Tiểu Du lo lắng nha."

Kỳ thật, bất quá là vì ánh mắt Hạ Kiều Mộc mà lòng tràn đầy bối rối muốn đem lực chú ý chuyển khai thôi, Ngôn Tĩnh thuận miệng nói ra câu kia làm sao dự đoán được Ngôn Du sẽ cùng mình nói như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, sửng sốt vài giây, quay đầu xem Hạ Kiều Mộc, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Là Hạ Kiều Mộc cùng Tiểu Du nói gì đó?

"Em......" Vốn đã đủ khó chịu, lại bỗng nhiên nhìn đến người mình thích dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén như thế nhìn tới, Hạ Kiều Mộc có chút khó chịu lui từng bước, khuôn mặt nhỏ trắng bệch,"Em không cùng cô ấy nói qua......"

"Tỷ tỷ, nàng quả thật chưa cùng em nói cái gì nha......" Ngôn Du chưa từng gặp qua bộ dáng Ngôn Tĩnh như vậy, nhất thời cũng có chút không thích ứng, vội vàng muốn giúp Hạ Kiều Mộc giải thích, Sở Nguyệt Xuất ở một bên nhìn, lắc đầu,"Trước không nói này đó, đi ăn cơm đi, ân, Tiểu Hạ muốn cùng nhau hay không?"

"Không cần, tôi nghĩ phụ mẫu nàng hẳn là đang sốt ruột chờ." Ở thời điểm Hạ Kiều Mộc mở miệng nói chuyện liền giành trước nói, Ngôn Tĩnh miết nàng liếc mắt một cái,"Mau về nhà đi, đừng cho cha mẹ em lo lắng."

Bởi vì thái độ Ngôn Tĩnh mà trái tim sớm có một loại cảm giác bị đánh trúng thất linh bát lạc, Hạ Kiều Mộc cúi đầu, thanh âm mấp máy không thể nghe thấy,"Ân, em đây đi về trước , mọi người ăn cơm đi."

Nói xong, đeo bao của mình xoay người, một mình hướng bên ngoài sân bay mà đi, Ngôn Tĩnh đứng tại chỗ nhìn nàng, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng lý trí lại nói cho mình biết dạng gì mới là đúng, chỉ có làm cho nàng đủ đau nàng mới hiểu buông tay.

Thở dài, trong lòng Sở Nguyệt Xuất thầm nghĩ làm vậy để làm chi, chợt cảm thấy cánh tay bị nhẹ nhàng lay động vài cái, vừa chuyển đầu liền chống lại cặp mắt tràn ngập lo lắng của Ngôn Du, nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.

Đô đô miệng, nhìn Hạ Kiều Mộc một người ảm đạm rời đi, tỷ tỷ đứng ở một bên rõ ràng thực đau lòng còn muốn làm bộ như không thèm để ý, Ngôn Du cúi đầu, hạ quyết tâm nhất định phải nhanh trở về nói cho ba ba mụ mụ chuyện nàng cùng Sở lão sư cùng một chỗ, cũng muốn làm cho ba ba mụ mụ nhanh cảm thấy nữ nhân cùng nữ nhân một chỗ cũng có thể thực hạnh phúc, như vậy tỷ tỷ sẽ không tiếp tục không được tự nhiên .

Hít sâu, Ngôn Tĩnh xoay người, nhìn đến Ngôn Du cúi đầu, đi qua đi sờ sờ đầu của nàng,"Cúi đầu làm cái gì, muốn ăn gì?"

"Muốn ăn đồ ăn Sở lão sư cùng tỷ tỷ làm ......" Bị tỷ tỷ tìm ra manh mối sau Ngôn Du trước đem phiền não gạt đến bên cạnh, ánh mắt tinh lượng nhìn Ngôn Tĩnh. Ngôn Tĩnh thổi phù một tiếng cười ra, tâm tình cuối cùng tốt một ít, "Lòng tham......"

"Hiện tại đã 4 giờ hơn, nếu không chúng ta đi trước mua đồ ăn, sau đó đi nhà của tôi nấu cơm đi." Sở Nguyệt Xuất lộ ra tươi cười,"Ăn cơm xong hai người muốn chạy trở về hay vẫn là trước ở một đêm, đều được."

Nhìn mắt vẻ mặt chờ mong Ngôn Du, Ngôn Tĩnh cười nhẹ,"Cũng tốt, vậy đi mua thức ăn đi."

"A! Sở lão sư vạn tuế! Tỷ tỷ vạn tuế!" Ngôn Du vui vẻ kêu, Hạ Kiều Mộc lập tức liền bị phao đến chín từng mây.

Đem hành lý phóng sau thùng xe, Ngôn Tĩnh ngồi trên ghế điều khiển, xuyên thấu qua kính sau nhìn thấy Ngôn Du ngồi ở ghế sau ôm Sở Nguyệt Xuất cánh tay cười đến vui vẻ, có chút vui mừng cười cười, lại nghĩ đến vừa rồi Hạ Kiều Mộc thân ảnh một mình rời đi ảm đạm, tâm rầu rĩ không biết là toan vẫn là đau, nhíu mi, phát động xe rời đi, quơ quơ đầu ý đồ muốn đuổi đi, bỗng nhiên bị một loại hoảng hốt đánh úp lại, gắt gao cắn môi, chỉ sợ hơi thả lỏng thì nước mắt liền chảy ra hốc mắt.

Thời điểm nói những lời này, mình làm sao vui vẻ nổi.

Nhưng mà...... Quả thật chỉ có đau mới có thể buông ra nha, Hạ Kiều Mộc là người chấp nhất như vậy, không có bị thương nặng, làm sao còn có thể đem tâm tư đặt ở trên người mình ...... Nhưng là, vì cái gì nghĩ đến có một ngày Hạ Kiều Mộc sẽ không lại đối xử với mình như xưa, sẽ cảm thấy loại đau lòng này trở nên càng lợi hại?

Ngôn Tĩnh một đôi tay trắng nõn giờ phút này nắm tay lái, gân xanh lộ ra ngoài, Sở Nguyệt Xuất ngồi ở sau tòa, cánh tay mặc Ngôn Du ôm, ánh mắt nhưng vẫn đặt ở trên người Ngôn Tĩnh, tuy rằng thấy không rõ biểu tình của nàng, lại rõ ràng có thể cảm giác được trên người nàng một loại mỏi mệt cùng bất đắc dĩ, hồi tưởng đoạn thời gian chính mình tránh né Ngôn Du, thường khắc chế không được liền ngồi vây quanh chính mình khóc, ngực cũng tê rần, lại là một tiếng thở dài.

"Sở lão sư......" Ngôn Du tuy rằng nhìn đến tỷ tỷ thực vui vẻ, nhưng cũng không phải người vô tâm vô phế, lén lút hạ giọng,"Tỷ tỷ chị ấy có phải rất khó chịu hay không?"

"Em không phải cũng có thể cảm giác được hay sao?" Sở Nguyệt Xuất nhu đôi mắt, đồng dạng đè thấp thanh âm,"Tiểu Du, không cần xúc động, hảo hảo khuyên nhủ tỷ tỷ em, ân?"

"Hảo!" Ngôn Du dùng sức gật đầu, nhìn bóng dáng tỷ tỷ, lại nhíu nhíu mày, lúc này thanh âm lớn một ít,"Tỷ tỷ giống như gầy."

Chính là cố gắng tập trung tinh thần lái xe, Ngôn Tĩnh nghe đến lời của nàng, tay run lên, cường xả ra một cái tươi cười,"Tiểu Du em lại nói bậy......"

"Mới không có đâu." Ngôn Du còn cho là thật sự,"Vừa mới ôm tỷ tỷ là đã có thể cảm giác ra rồi, trước kia ôm tỷ tỷ, cảm giác là như thế này......"

Nói xong, mở cánh tay làm thành một vòng tròn so sánh, lại tiếp tục nói,"Vừa mới ôm tỷ tỷ, cảm giác lại là như thế này này......"

Xuyên thấu qua kính sau nhìn đến động tác của nàng, Ngôn Tĩnh tâm nhất nhu, bởi vì Hạ Kiều Mộc mà tâm tình khó chịu lúc này mới thoáng giơ lên chút,"Đó là em cảm giác sai lầm."

"Mới không có đâu......"

Nguyên bản không khí trong xe bởi vì Ngôn Du hành vi ngốc hề hề rốt cục thoải mái chút, sau khi đến siêu thị xe dừng hẳn, ba người đi vào mua chút rau dưa thịt bò, lúc này mới thẳng tiến Sở gia.

Chính là, có ngày sẽ luôn phát sinh các loại chuyện tình cực kỳ đúng dịp.

Xe cách Sở gia tiểu khu còn có chút khoảng cách, liền thấy được Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y hai tỷ muội đang đứng ở cửa tiểu khu, cả hai đang cùng một người nam nhân nói cái gì đó, Sở Nguyệt Xuất quét mắt nam nhân kia, xác định là sư huynh Sở Giản Hề sau liền lộ ra bất đắc dĩ tươi cười.

Quả thật Sở Giản Hề đã muốn đến tuổi nên kết giao bạn trai......

Lại nói tiếp, không biết có bị nàng ảnh hưởng, Tiểu Hề cùng Tiểu Y có thể cũng sẽ tìm nữ nhân hay không.

Sở Nguyệt Xuất âm thầm nghĩ, nhìn nam nhân kia rời đi, Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y vào tiểu khu, xe cũng chạy đi vào, Sở Nguyệt Xuất chính là kỳ quái sao hai người kia đi nhanh như vậy, cư nhiên không còn thấy đi đằng trước nữa, chợt tầm mắt vừa chuyển, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Bàn tay bị mạnh mẽ cầm chặt, Ngôn Du đau hút khẩu lãnh khí, mê hoặc nhìn Sở Nguyệt Xuất, vẻ mặt đau khổ kêu một tiếng Sở lão sư, Sở Nguyệt Xuất nhưng không có để ý nàng.

Ngôn Du đô đô miệng, lại theo tầm mắt Sở Nguyệt Xuất nhìn qua, lập tức trừng lớn mắt.

Ở dưới một thân cây hai người đang ủng hôn, không phải Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y thì là ai?

============================

Ed: Rồi xong, hai đứa tới công chuyện (- __ -)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net