Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

129, Chương một trăm hai mươi chín...

Nhìn nơi đây nguyên bản nên là không khí vui mừng khi đoàn tụ gia đình lại bỗng nhiên thành ra như vậy, Ngôn Tĩnh còn vì sự tình của mình cùng Hạ Kiều Mộc mà phiền lòng, lúc này đây thật không biết nói gì, có chút bất đắc dĩ, nàng đành đi ra ngoài mua thức ăn trở về lại một mình vào phòng bếp nấu một bàn đồ ăn, lúc này mới đi đến phòng Sở Nguyệt Xuất gõ cửa,"Tiểu Du, chị làm đồ ăn, hai người trước đi ra ăn một chút, ăn xong lại hảo hảo nói chuyện."

Ngôn Du vẫn duy trì tư thế cứng đờ không dám nhúc nhích, bởi vì nàng có thể cảm giác được Sở Nguyệt Xuất đang ngủ, nàng sợ làm Sở Nguyệt Xuất thức giấc......

Cúi đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất gắt gao nhíu chặt mi, Ngôn Du rất đau lòng, nhưng là trừ bỏ như vậy nàng thật sự không nghĩ ra cách nào giúp Sở Nguyệt Xuất.

Phía trước ở Mĩ Quốc, nàng từng cùng Sở Nguyệt Xuất thảo luận qua vấn đề thân tỷ muội mến nhau, khi đó hoàn toàn là theo chính mình tâm ý cùng ý tưởng, mà cho tới bây giờ nàng cũng nghĩ như vậy, chỉ không dám lại nói như vậy mà thôi.

Lần này chuyện tình đề cập đến hai muội muội của Sở lão sư nha, làm sao mình có thể nói lung tung đâu, nói lung tung ngược lại sẽ làm Sở lão sư càng phiền lòng càng khó chịu.

Nghe tiếng tỷ tỷ ở bên ngoài gõ cửa gọi mình ra ăn cơm, Ngôn Du muốn cùng tỷ tỷ nói tỷ tỷ ăn trước đi, nhưng vẫn sợ sẽ đánh thức Sở Nguyệt Xuất, vì thế chỉ có thể tiếp tục duy trì thẳng tắp ngồi, không dám đem Sở Nguyệt Xuất đặt qua một bên để đi mở cửa nói chuyện với tỷ tỷ.

Sở Nguyệt Xuất kỳ thật không có ngủ say, Ngôn Du cương thân mình nàng có thể cảm giác được đến, Ngôn Du đau lòng nhìn, nàng cũng có thể cảm thụ được, nhưng mà trong đầu một mảnh hỗn loạn làm cho nàng không muốn mở mắt ra nhìn thẳng ánh mắt lo lắng lại đơn thuần của Ngôn Du.

Thở dài mở mắt ra, Sở Nguyệt Xuất ngồi dậy, nhìn Ngôn Du trợn to mắt kinh ngạc xem mình, nâng tay phủ hai má của nàng,"Đi ra ngoài ăn cơm đi."

Tổng không thể bởi vì chuyện của mình liền làm cho người vốn thực dễ dàng đói bụng này bị đói lả đi, trong khoảng thời gian này, ở Mĩ Quốc khó khăn lắm mới đem thân mình ngốc tử này điều dưỡng tốt lên...... Hơn nữa, chuyện kia cũng không phải trốn tránh liền có thể giải quyết .

"Ngô, em muốn cùng một chỗ với chị." Ngôn Du nghĩ lầm Sở Nguyệt Xuất ý tứ là làm nàng một người ăn cơm, dùng sức lắc đầu,"Chị không ăn em cũng không ăn."

Miễn cưỡng cười cười, Sở Nguyệt Xuất xoa bóp hai má của nàng,"Ngốc tử, đương nhiên là theo em cùng nhau ăn."

"Ân, đâu có nga, chị nếu không ăn em cũng không ăn." Ngôn Du gật gật đầu, bất quá vì dự phòng vạn nhất, vẫn là lại xác nhận một lần nữa, Sở Nguyệt Xuất đứng lên,"Ân."

Kêu Ngôn Du vài tiếng đều không nghe đáp lại, Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ xoay người đến sô pha phòng khách,"Hai đứa em lại đây ăn cơm đi, tổng không thể vẫn như vậy đi."

Sở Giản Hề có chút miễn cưỡng cười cười sờ đầu Sở Lục Y,"Tiểu Y, đi ăn cơm trước đi."

Ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Sở Lục Y thực mệt mỏi lắc đầu, tựa đầu dựa vào ngực Sở Giản Hề,"Sở Giản Hề, hay là em sai lầm rồi?"

Xem bộ dáng tỷ tỷ như vậy, nàng trước kia thật là rất ích kỷ, luôn nghĩ như thế nào làm cho Sở Giản Hề yêu nàng, rõ ràng biết tỷ tỷ không có khả năng đồng ý, vẫn là ôm một tia hy vọng thiết đủ mọi cạm bẫy làm cho Sở Giản Hề động tình, mà nay các nàng rốt cục cùng một chỗ lại tổn thương người chị vẫn luôn thương yêu các nàng nhất.

"Em đúng." Sở Giản Hề cúi đầu, tay đang cầm mặt Sở Lục Y,"Em không phải đã theo chị nói qua sao, yêu nhau là không có sai ...... Chị tin tưởng tỷ tỷ, chị ấy nhất định sẽ chấp nhận chúng ta."

"Nhưng mà......" Sở Lục Y dù sao cũng mới mười tám tuổi, siết nhanh vạt áo của Sở Giản Hề,"Tỷ tỷ hảo thương tâm......"

"Chị ấy chính là nhất thời không thể tiếp thu được thôi." Một khi yêu, một khi xác định liền sẽ không bởi vì khó khăn mà lùi bước, Sở Giản Hề lúc này lại không có nửa điểm hối hận, ánh mắt kiên nghị.

"Sở Giản Hề......" Nhìn Sở Giản Hề dáng dấp như vậy, Sở Lục Y cái mũi đau xót vùi vào trong lòng nàng, chôn ở ngực nàng lệ vô thanh vô tức mà chảy xuống.

Sở Nguyệt Xuất tại thời điểm này mở cửa ra, thanh âm lãnh đạm lại có chút khàn khàn, "Đều ăn cơm đi."

"Tỷ......" Nhìn đến Sở Nguyệt Xuất đi ra, Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y lập tức đứng lên, Sở Nguyệt Xuất phiêu hai người liếc mắt một cái,"Cơm nước xong, đi theo chị vào thư phòng."

Hai người liếc nhau, nhẹ gật đầu, Sở Nguyệt Xuất hiện tại mới thở dài, lôi kéo tay Ngôn Du, "Đều lại đây ăn cơm."

Mấy người ngồi vào bàn ăn, Sở Nguyệt Xuất thói quen xới cơm cho mọi người, lúc đem cơm phóng tới trước mặt Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, hai người hốc mắt đỏ lên.

Trên bàn cơm không khí vẫn như cũ thập phần áp lực cùng trầm trọng, ánh mắt Sở Nguyệt Xuất thoạt nhìn có chút mơ hồ, cơ hồ không có ý gắp đồ ăn, Ngôn Du ở một bên lo lắng mới gắp vài lần thức ăn bỏ vào trong bát của nàng, nhìn đến nàng đem cả cơm lẫn thức ăn bới vào miệng, liền buông bát cơm của mình chuyên tâm gắp cho nàng.

Ở một bên nhìn thấy mọi thứ, Ngôn Tĩnh lại là một tiếng thở dài, đành phải yên lặng ăn cơm của mình.

Yêu nhau là không có sai? Nhưng mà thời điểm làm người mình hết lòng yêu quý bị tổn thương, kia vẫn là không có sai sao?

Nói nữa...... Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y như vậy xem như loạn luân đi, điều này làm cho Sở Nguyệt Xuất thân là trưởng tỷ của các nàng như thế nào chịu nổi đây?

Nếu là đổi làm nàng, nhất định sẽ cảm thấy áy náy muốn chết, không đem hai muội muội dạy tốt, làm cho hai muội muội phạm vào sai lầm như thế.

Sở Nguyệt Xuất ở lúc ăn không biết khối thịt thứ mấy rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn đến Ngôn Du một tay nâng cằm, tay kia cầm chiếc đũa gắp đồ ăn cho mình, đôi mắt tối sầm lại.

Có phải do mình làm tỷ tỷ không có làm gương tốt, trước cùng Ngôn Du cùng một chỗ , làm cho hai muội muội cảm thấy kết giao với nữ nhân là điều có thể, tiện đà......sinh ra cảm tình như thế?

Nghĩ vậy, Sở Nguyệt Xuất nhất thời cảm thấy ngực kịch liệt đau thắt.

Cho nên nói, đều là mình sai đi, là mình ích kỷ, là mình không có dạy bảo tốt hai muội muội......

Không hề biết Sở Nguyệt Xuất có ý tưởng này, Ngôn Du lại gắp khối thịt phóng tới trong bát Sở Nguyệt Xuất, nhìn đến Sở Nguyệt Xuất xem mình, chớp chớp mắt, vẻ mặt mê hoặc. (Ed: người yêu bả đang rầu mà bả làm như nuôi heo không bằng -___-)

Sở lão sư vì cái gì sẽ nhìn mình như vậy, là trên mặt mình có cái gì sao?

Sờ sờ hai má, Ngôn Du lại chớp mắt mấy cái, Sở Nguyệt Xuất hít sâu một hơi, cúi đầu,"Em mau ăn của em đi."

"Nga......" Nói là nói như vậy, cũng ngoan ngoãn một tay bưng lên bát cơm còn một tay kia vẫn là nắm chiếc đũa, nhưng Ngôn Du vẫn liên tục gắp thức ăn cho nàng, lại không biết Sở Nguyệt Xuất lúc này, nguyên nhân bởi vì Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y mà hoài nghi cảm tình cùng nàng là đúng hay sai, càng có một loại mỏi mệt bất kham.

Nếu lúc trước bản thân không theo đuổi việc kết giao cùng Ngôn Du như vậy, có phải hết thảy cũng không sẽ phát sinh hay không?

Ý nghĩ như vậy làm cho Sở Nguyệt Xuất vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy thực xin lỗi Ngôn Du, nhưng không cách nào khắc chế chính mình không nghĩ tới.

Mạnh mẽ buông bát, Sở Nguyệt Xuất thở ra một hơi, đứng lên, tất cả mọi người hoảng sợ xem nàng, lại nghe nàng dùng giọng nói khàn khàn kia nói,"Chị đi trước thư phòng , các em ăn đi, chị ăn no."

"Ngô......" Ngôn Du lập tức đứng lên muốn đuổi kịp, Sở Nguyệt Xuất chợt dừng lại cước bộ, không có quay đầu xem nàng,"Em ăn cơm trước đi."

"Ngô, em muốn cùng chị......" Ngôn Du ngốc hồ hồ nói.

Vào lúc người yêu khó qua nhất, thống khổ nhất hẳn là nên làm như vậy.

"Em ăn cơm trước." Sở Nguyệt Xuất vẫn duy trì đồng dạng âm lượng đồng dạng ngữ khí, lại làm cho Ngôn Du bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Đúng rồi, Sở lão sư bình thường đều sẽ nói,"Ngoan, ăn cơm trước."

Ngô, bất quá ở tình huống hiện tại, Sở lão sư sao lại có thể dùng ngữ khí như vậy nói chuyện nha.

Ngôn Du ở trong lòng thầm mắng chính mình tại thời điểm này còn loạn tưởng, vẫn là bộ dáng ngốc ngốc,"Không quan hệ nha, em......"

"Em ăn cơm trước, không cần theo tới." Sở Nguyệt Xuất nhắm mắt, âm điệu lạnh vài phần, không dám quay đầu xem Ngôn Du đơn thuần có quan hệ với chính mình, mở mắt ra vội vàng hướng thư phòng mà đi.

Có chút không rõ cho nên vẫn đứng ở tại chỗ gãi gãi đầu, Ngôn Du nhìn Sở Nguyệt Xuất vào thư phòng đóng cửa lại, đi qua không dám, lui về lại thấy không tha.

"Tiểu Du, em ăn cơm trước đi." Ngôn Du xem không hiểu, không có nghĩa là Ngôn Tĩnh không phát hiện được chuyện gì đang xảy ra, giờ phút này tuy rằng trong lòng trách cứ Sở Nguyệt Xuất giận chó đánh mèo Ngôn Du, lại cảm thấy cũng có chút đạo lý, thở dài cũng không nhiều lời,"Làm cho chính nàng một người đãi trong chốc lát."

Nhướn mi, Ngôn Du xoay người nhìn Ngôn Tĩnh, lại quay đầu nhìn cửa thư phòng đang nhắm chặt, đô đô miệng, có chút ủy khuất, ngồi xuống bưng lên bát cơm ngoan ngoãn ăn, nghĩ nhanh chóng ăn xong rồi còn nhanh chân chạy qua bồi Sở Nguyệt Xuất.

Sở Lục Y đem một màn này xem ở trong mắt, tâm tư linh mẫn như nàng đồng dạng có chút hiểu được ý tưởng của Sở Nguyệt Xuất, gặp Ngôn Du vẫn là dáng dấp không hề phát hiện, trong lòng âm thầm cảm khái, cũng không biết Ngôn Du trì độn đơn thuần như vậy rốt cuộc là tốt hay là xấu.

Vội vàng đem một chén cơm bới sạch, Ngôn Du buông bát bỏ chạy đến cửa thư phòng gõ cửa, người trong thư phòng đang ngồi trên ghế yên lặng tự hỏi lung tung nghe được nàng thanh âm bỗng nhiên một trận phiền táo,"Chị nói không cần theo tới!"

"Nhưng là...... Nhưng là em đã ngoan ngoãn ăn cơm xong nha." Ngôn Du thực ngoan canh giữ ở cửa thư phòng, ngón tay thu góc áo,"Em đi vào không nói lời nào, liền giống vừa rồi ôm chị thì tốt rồi."

Nói ra câu kia xong lập tức liền hối hận, lo lắng Ngôn Du bởi vì câu đó của mình mà bị thương, không ngờ nghe đến lại là lời ngốc nghếch như thế, Sở Nguyệt Xuất cái mũi đau xót, ghé vào trên bàn, bả vai nhất run rẩy, khóc.

Không có nghe đến câu trả lời thuyết phục, Ngôn Du khó chịu cúi đầu, dựa vào cửa phòng lại là ủy khuất lại là sợ hãi.

Nàng thật sự đã nghĩ nát óc nha, nhưng thật sự không có biện pháp...... Đều là nàng quá ngu ngốc, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không biết, hiện tại chỉ có thể nhìn người mình thích nhất khó chịu, lại một chút biện pháp đều không có.

Rõ ràng thực đau lòng, lại không thể làm gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net