Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

130, Chương một trăm ba mươi ...

Buông bát cơm, Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y đi đến cửa thư phòng gõ cửa,"Tỷ, em cùng Tiểu Y ăn xong rồi, chúng ta nói chuyện đi."

Ở bên trong đang một mình rơi lệ, Sở Nguyệt Xuất trầm mặc một lát, chà xát nước mắt đứng dậy đi qua mở cửa, quét mắt thấy Ngôn Du bởi vì chính mình mở cửa mà nâng lên đầu, ánh mắt còn quay tròn nhìn mình, nghiêng đầu,"Hai đứa vào đi."

"Ô......" Vừa nghe lời này liền biết chính mình không thể đi vào, Ngôn Du một lần nữa gục đầu xuống, biển miệng xả góc áo, nghe tiếng cửa bị đóng lại, có chút suy sụp.

Thở dài, Ngôn Tĩnh đi đến Ngôn Du phía sau sờ sờ đầu,"Tiểu Du, đây là chuyện gia đình của người ta, em quả thật cũng không tiện đi vào......"

Nàng không đành lòng nói cho Ngôn Du rằng Sở Nguyệt Xuất biểu hiện lúc này ý nghĩa cái gì, đành phải trước tìm lý do ổn định nàng.

"Chuyện nhà người ta sao......" Ngôn Du ngẩng đầu, nhìn tỷ tỷ vẻ mặt lo lắng, khiếp vía thốt,"Em đã cho rằng em cũng là người nhà của các nàng ......"

Nói đến đây, thanh âm nhỏ xuống, làm người ta lại đau lòng,"Em không phải tỷ phu của hai người bọn họ sao......"

Cắn môi, rõ ràng Ngôn Du không khóc, Ngôn Tĩnh lại khó chịu, ngưng mắt nhìn muội muội, hít sâu một hơi đem nàng ôm lấy,"Nghe lời, đừng loạn tưởng."

"Ân......" Ngôn Du ngoan ngoãn gật đầu, lôi kéo tay Ngôn Tĩnh làm cho nàng ngồi vào sô pha,"Tỷ tỷ thực xin lỗi, lại làm cho tỷ tỷ vất vả ."

Ngô, tỷ tỷ làm đồ ăn khẳng định thực vất vả, còn muốn lo lắng cho nàng như vậy.

Nghĩ nghĩ, đơn giản chạy đến Ngôn Tĩnh phía sau giúp nàng xoa bả vai,"Em lần trước nhìn đến một quyển sách nhân thể huyệt vị, để em giúp tỷ tỷ mát xa đi."

"A, tốt." Lộ ra tươi cười, Ngôn Tĩnh quay đầu nhìn Ngôn Du liếc mắt,"Thật sự trưởng thành nha, biết quan tâm tỷ tỷ ."

"Hắc hắc......" Trong lòng kỳ thật vẫn là có chút khó chịu, bất quá biết tỷ tỷ khẳng định cũng sẽ đi theo mình khó chịu, Ngôn Du nhếch miệng, tay ở trên vai Ngôn Tĩnh vuốt ve, tầm mắt lại thường thường đảo qua cửa thư phòng, ở trong lòng vẫn cùng chính mình nói không cần loạn tưởng.

"Tiểu Du...... Thấy chuyện này thế nào?" Thư phòng đã xảy ra cái gì hai người các nàng không thể nào biết được, Ngôn Tĩnh chợt mở miệng hỏi.

"Ngô, nói thật ư?" Trên tay động tác bị kiềm lại, nhất nghĩ đến chính mình từng lén lút thích tỷ tỷ, Ngôn Du lại có chút chột dạ.

"Ân." Nhìn không tới biểu tình của muội muội, chính là cảm giác bàn tay nắm bả vai của mình biến yếu, Ngôn Tĩnh từ từ nhắm hai mắt,"Có phải mệt mỏi hay không, mệt mỏi thì an vị xuống nghỉ ngơi đi."

"Không có mệt......" Phục hồi tinh thần lại Ngôn Du lại bắt đầu bốc lên bả vai tỷ tỷ, oai đầu,"Em cảm thấy yêu nhau nên cùng một chỗ nha, người sống một kiếp, bởi vì ánh mắt của người khác hoặc là một ít khuôn sáo liền miễn cưỡng chính mình, kia không phải thực không khoái nhạc sao?"

"Nếu phân yêu thương này thương tổn đến người em để ý thì sao?"

Ngôn Tĩnh mở mắt ra ngẩng đầu nhìn Ngôn Du, Ngôn Du không chút nào né tránh, "Trước kia tỷ tỷ cũng không đồng ý em cùng Sở lão sư cùng một chỗ nha, nhưng mà tỷ tỷ vẫn là để cho tụi em cùng một chỗ ......"

Ngôn Du vẻ mặt còn thật sự,"Em trước kia nói qua, bởi vì tỷ tỷ để ý em yêu em nha......"

Bị đôi mắt trong suốt như nước của nàng nhìn xem có chút bất đắc dĩ, Ngôn Tĩnh lắc đầu, "Em liền cắn việc này, ai cũng nói không qua em."

"Ngô......" Ngôn Du chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, thật cẩn thận nói, "Tỷ tỷ...... Tiểu Du có thể hỏi chị một vấn đề không?"

"Ân?" Ngôn Tĩnh vẫn duy trì tư thế ngửa đầu xem nàng, sau lại dựa vào lưng ghế sô pha, "Hỏi đi."

"Tỷ tỷ thích Hạ Kiều Mộc kia sao?" Mát xa vẫn còn tiếp tục, Ngôn Du cúi đầu nhìn tỷ tỷ bởi vì lời mình hỏi mà biểu tình cứng đờ, lại trừng mắt nhìn.

"Như thế nào hỏi như vậy?" Rất nhanh liền tỉnh táo lại, Ngôn Tĩnh một lần nữa ngồi thẳng thân mình không hề nhìn tới Ngôn Du, thanh âm cũng lãnh đạm đi,"Là em ấy nói lung tung gì với em à?"

"Không có nha......" Nhìn đến tỷ tỷ có một sợi tóc thùy ở bên tai, Ngôn Du thân thủ giúp nàng nhét vào sau tai, "Chính là ngày đó em nhìn thấy nàng làm ác mộng, gọi tỷ tỷ đâu......"

Thùy hạ mi mắt, Ngôn Tĩnh như trước thanh âm bình tĩnh, biểu tình gợn sóng vô kinh, "Phải không?"

Chính là đôi tay xinh đẹp cũng đã gắt gao cầm lấy sô pha.

"Ân!" Gật đầu, Ngôn Du từ phía sau Ngôn Tĩnh đã chạy tới trước, nửa quỳ ở sô pha,"Tỷ tỷ, chị có thích Hạ Kiều Mộc hay không?"

"Tiểu hài tử hỏi loại chuyện này làm cái gì......" Ngôn Tĩnh nghiêng đầu không xem nàng, "Không cần loạn tưởng."

"Mới không có đâu, Tiểu Du không phải tiểu hài tử." Ngôn Du cổ cổ miệng,"Em cảm thấy tỷ tỷ là thích nàng."

"......"

"Tỷ tỷ ~ ~" Gặp tỷ tỷ không để ý tới mình, Ngôn Du nóng nảy, tay kéo cánh tay của nàng lắc lắc,"Tỷ tỷ nếu thích nàng, nên theo tâm ý mới đúng nha."

"Tiểu Du......" Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ quay đầu,"Không phải sự tình gì cũng đều đơn giản như vậy ......"

Nàng có thể dung túng muội muội của nàng, tưởng dùng mọi phương pháp bảo hộ muội muội, lại không có biện pháp thuyết phục chính mình cùng Hạ Kiều Mộc cùng một chỗ.

"Tỷ tỷ ý tứ là thích nàng a?" Đôi con ngươi sau cặp kính đen của Ngôn Du tràn ngập giảo hoạt.

"Em......" Không nghĩ tới muội muội mình cư nhiên sẽ nói như vậy, Ngôn Tĩnh nhất thời ngây ngẩn cả người, nhìn Ngôn Du vài giây, sắc mặt ửng đỏ,"Đó là tự em loạn lý giải."

"Tỷ tỷ......" Ngôn Du đô miệng, tiến vào Ngôn Tĩnh trong lòng nhẹ cọ, "Mụ mụ nơi đó em đi nói, tỷ tỷ không cần miễn cưỡng chính mình."

"Không được hồ nháo!" Ngôn Tĩnh cả kinh,"Em đừng dọa phá hư mẹ ......"

"Mới sẽ không đâu......" Ngôn Du tủng tủng chóp mũi,"Chính chị ngu hiếu còn nghĩ rằng mụ mụ biến làm đại phôi đản ư......"

"Chị khi nào thì nói với em mụ mụ là đại phôi đản hả......" Ngôn Tĩnh nhất thời bất đắc dĩ ,"Em đừng loạn trộm chị đổi khái niệm."

"Dù sao...... Dù sao Hạ Kiều Mộc hảo đáng thương, tỷ tỷ miễn cưỡng chính mình đối xử với nàng như vậy khẳng định càng đáng thương hơn......" Ngôn Du ngửa đầu xem tỷ tỷ, "Tỷ tỷ bản thân phải khoái hoạt, như vậy Tiểu Du mới có thể khoái hoạt, ba ba mụ mụ mới có thể khoái hoạt."

Cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng cười,"Em a......"

Tuy rằng vẫn cảm thấy lời Ngôn Du nói quá mức trẻ con, bất quá...... Tóm lại cũng cảm thấy vui vẻ nha, muội muội thương yêu nhất của mình nói lời này chẳng phải đều vì mình ư?

Lại nói tiếp, nếu tỷ muội có thể cùng một chỗ, chẳng phải nàng cùng Tiểu Du nhà nàng cũng có thể cùng một chỗ sao, như vậy Tiểu Du sẽ không luôn "mạc danh kỳ diệu" bởi vì chuyện những người khác mà bị giận chó đánh mèo, hơn nữa có nàng chiếu cố Tiểu Du cả đời, ngược lại càng khiến nàng yên tâm.

Vì chính mình đột nhiên xuất hiện ý tưởng như vậy mà cảm thấy thật buồn cười, ngay sau đó, cái ý niệm trong đầu kia lại vọt đến tầng sâu thẳm bên trong, Ngôn Tĩnh híp mắt nhìn nhắm chặt thư phòng vài giây, nhẹ tay ôm Ngôn Du, không biết suy nghĩ cái gì.

............................

...................

.....

"Tỷ......" Sau khi Sở Giản Hề vào thư phòng liền nhìn thấy ánh mắt Sở Nguyệt Xuất hơi hơi sưng đỏ, khóe mắt giữ một chút thủy quang làm cho nàng hiểu được Sở Nguyệt Xuất nhất định là vừa mới khóc, nhất thời có chút áy náy.

"Là do chị không dạy dỗ hai đứa tốt sao?" Sở Nguyệt Xuất ngồi ở sau bàn học, nhìn hai muội muội đang đứng ở kia, trong lời nói lộ ra thương tiếc,"Hai đứa các em như thế nào có thể làm ra loại chuyện này?"

"Tỷ......"

Sở Giản Hề há miệng thở dốc muốn nói gì đó, Sở Lục Y lại chọt mở miệng, "Chị không cần lại đem trách nhiệm đổ lên bản thân, chuyện tình cảm là chuyện cá nhân, em cùng Sở Giản Hề yêu nhau là chuyện của chúng em, chị không cần lại thánh mẫu như vậy có được không?"

Trừng lớn mắt, tuy rằng biết từ nhỏ đến lớn Sở Lục Y thường xuyên chống đối tỷ tỷ, lại không nghĩ rằng tại thời điểm này còn có thể như thế, Sở Giản Hề tay vội vàng lôi kéo tay nàng,"Tiểu Y......"

Sở Lục Y liếc nàng một cái, không có đưa tay rút ra, lại tiếp tục nhìn thẳng Sở Nguyệt Xuất, "Cái gì cũng đều là chuyện của chị, đều là chị sai, em thích Sở Giản Hề, thích chị ấy đã nhiều năm, so với chị nhận thức Ngôn Du còn muốn sớm, chị đừng tưởng rằng chị thích nữ nhân chúng em sẽ học chị thích nữ nhân có được không? Chị là tỷ tỷ của chúng em, đúng vậy, nhưng cũng không đại biểu chị làm cái gì chúng em đều phải làm theo, chúng em là độc lập, là cá nhân, có cảm tình của chính mình!"

"Tiểu...... Tiểu Y......" Sở Giản Hề dĩ nhiên có chút ngây dại, yên lặng nhìn Sở Lục Y, vẻ mặt không thể tin được.

Đã nhiều năm ? So với tỷ tỷ nhận thức Ngôn Du còn muốn sớm? Nàng vẫn tưởng bởi tỷ tỷ ảnh hưởng ......

Sở Nguyệt Xuất cũng vẻ mặt khiếp sợ, tiếp theo liễm mi, thanh âm lạnh như băng,"Em có biết em đang nói cái gì không? Em vẫn là đứa nhỏ, em mới......"

"Em mới mười tám tuổi, phải, em mười bốn tuổi liền biết em đối với Sở Giản Hề là cái loại cảm tình này không được sao?"

Sở Lục Y cảm xúc dị thường kích động, "Em cũng không phải Ngôn Du trì độn như vậy ...... Em thích ai em tự hiểu được mình cần phải theo đuổi, em muốn hạnh phúc tự mình nắm trong tay không được sao?"

"Đi ra ngoài!" Sở Nguyệt Xuất sinh khí, đứng lên, ngực phập phồng,"Chị hiện tại không nghĩ nhìn đến em!"

"Tỷ...... Tiểu Y......" Nguyên bản tiến vào là tính cùng Sở Nguyệt Xuất nói chuyện mình cùng Sở Lục Y, không nghĩ tới trường hợp cư nhiên sẽ kính bạo như thế, Sở Giản Hề cả người định ở tại chỗ, giương mắt nhìn muội muội bỏ ra tay nàng đi đến cạnh cửa, lại nhìn sang tỷ tỷ bị tức thở hồng hộc, vẻ mặt vô thố.

"Còn có, vốn chuyện này cũng chỉ là chuyện của em cùng Sở Giản Hề, chúng em thích nhau, muốn luôn luôn ở cùng nhau, bởi vì chị là chị của chúng em, chúng em tôn trọng chị...... Nhưng mà không có nghĩa chị có thể buộc chúng em......" Sở Lục Y dừng lại cước bộ, một tay lôi kéo cửa mà cúi đầu, thanh âm bình tĩnh một chút, "Nhưng mà chị cũng nên ngẫm lại Ngôn Du đi, rõ ràng là cùng cô ấy không có liên quan gì lại cứ đối xử như vậy với cô ấy...... Chị nhẫn tâm em đều nhìn không được ...... Đừng tưởng rằng một kẻ đơn thuần sẽ không bị thương tâm, cũng sẽ không khổ sở!"

Bỏ lại lời này xong, Sở Lục Y mở ra cửa thư phòng đi ra ngoài, cũng mạnh tay đóng cửa lại, phát ra thanh âm không khỏi làm cho Ngôn gia hai tỷ muội đang ngồi chờ ở phòng khách hoảng sợ.

Sở Nguyệt Xuất ngã ngồi ở trên ghế, tay nắm chặt chẽ, sắc mặt trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net