Chương 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

131, Chương một trăm ba mươi mốt ...

Lại thêm một tiếng đóng cửa thật mạnh, Sở Lục Y vào phòng đóng cửa lại, Ngôn Du lập tức đứng lên nhìn thư phòng, vẻ mặt lo lắng.

"Tỷ......" Sở Giản Hề muốn đuổi theo giữ chặt Sở Lục Y, lại lo lắng Sở Nguyệt Xuất, nhíu lại mi, chân tay luống cuống.

"Em đuổi theo đi." Sở Nguyệt Xuất có chút mệt mỏi khoát tay, Sở Giản Hề khẽ cắn môi, nhìn nàng một cái, xoay người cũng đẩy ra cửa thư phòng đi ra ngoài, phiêu mắt thấy Ngôn Du đứng lên nhìn nàng, gật gật đầu, không có khép lại cửa, liền cũng xoay người hướng phòng Sở Lục Y đi đến.

Cau mày, Ngôn Du có chút do dự đi lên trước vài bước, dừng dừng, rối rắm quay đầu xem Ngôn Tĩnh.

"Muốn đi cứ đi đi......" Ngôn Tĩnh làm sao không biết nàng suy nghĩ cái gì, thở dài, "Đừng nghĩ nhiều."

"Kia...... Em đây......" Ngôn Du há miệng thở dốc, nhìn thư phòng vài giây, phút chốc nhanh hơn cước bộ cũng cơ hồ là chạy đi vào.

Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ lộ ra cười khổ, lắc đầu.

Vô luận Sở Nguyệt Xuất như thế nào đối đãi Ngôn Du, tựa hồ Ngôn Du đều là ngốc hồ hồ đem nàng đặt ở tối trọng yếu vị trí a.

Hạ Kiều Mộc...... Cũng là như thế đi.

Lông mi chớp vài cái, Ngôn Tĩnh cúi đầu, móng tay ngón trỏ chọc phá lòng bàn tay.

Mới bước vào thư phòng liền nhìn đến tối quen thuộc thân ảnh đang ghé vào bàn, bả vai run run, Ngôn Du vội vàng đi qua, ở thời điểm sắp tới gần nàng như nhớ tới cái gì, đột ngột dừng cước bộ.

Vạn nhất...... Vạn nhất Sở lão sư muốn một người yên lặng thì phải làm sao bây giờ nha?

Nghe được tiếng bước chân, cũng đoán được người tới khẳng định là Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất hấp hấp cái mũi, vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp, lại phát hiện người nọ cư nhiên không có động tác.

Đừng tưởng rằng một kẻ đơn thuần sẽ không bị thương tâm, cũng sẽ không khổ sở!

Sở Lục Y trước khi quăng cửa đi ra ngoài có nói một câu chợt lần nữa chui vào trong đầu, Sở Nguyệt Xuất đánh cái rùng mình, lập tức ngồi dậy hướng Ngôn Du bên kia nhìn lại, hai mắt đẫm lệ mơ hồ của nàng làm cho Ngôn Du không hề nghĩ nhiều, một cái cất bước đi qua liền ôm lấy nàng, thanh âm vẫn cũ mềm nhũn, lại mang theo đau lòng,"Không khóc không khóc......"

Vừa rồi như thế nào sẽ do dự đây, cho dù bị Sở lão sư đẩy ra, cũng có thể trước ôm lấy nha......

"Em...... Em vừa rồi làm gì dừng lại......" Vốn nghe Sở Lục Y nói như vậy còn có chút sợ hãi, Ngôn Du vừa rồi ngừng một chút cơ hồ đem nàng sợ hãi, giờ phút này bị Ngôn Du ôm vào trong ngực, quyền đầu vô lực nện ở nàng trên vai, nước mắt như chặt đứt tuyến rơi không ngừng dừng ở cổ Ngôn Du.

"Em...... Ngô...... Em sai lầm rồi......" Ngôn Du sốt ruột, lắp bắp nói,"Em...... Chị...... Đừng khóc đừng khóc, về sau...... Về sau sẽ không ......"

Ô, vừa rồi làm chi như vậy ngốc muốn dừng lại đây?

Gắt gao ôm Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du ở trong lòng trách cứ chính mình, hận không thể lập tức lấy ra tâm cấp nữ nhân trong lòng đang khóc không ngừng nhìn xem.

Rõ ràng bị ôm gắt gao, rõ ràng có thể cảm giác được người ôm "dật vu ngôn biểu" đau lòng, nhưng Sở Nguyệt Xuất chính là càng phát ra cảm giác khó chịu, nước mắt dừng không được,"Ngốc muốn chết......"

"Đúng đúng đúng...... Em ngốc em ngốc...... Em là đứa ngốc ......" Ngôn Du rối bời gật đầu,"Em không nên dừng lại, không nên...... Ngô, hẳn là chạy nhanh ôm lấy chị ......"

Chà xát nước mắt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hối hận của Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất tâm đau xót, thân thủ nhẹ nhàng vỗ về hai má nàng, nước mắt lại một lần chảy xuống.

Lần này lòng tràn đầy áy náy cùng đau lòng, chỉ vì người trước mặt quá trì độn, đã đặt nàng vào vị trí quan trọng nhất trong lòng.

Ngôn Du làm sao hiểu được ánh mắt phức tạp kia ý nghĩa cái gì, chỉ biết nhìn đến nàng rơi lệ có loại cảm giác cơ hồ hít thở không thông, vội vàng một lần nữa ôm chặt nàng, nhuyễn thanh* cố gắng trấn an nàng.

(*mềm giọng)

Thẳng đến thanh âm nức nở dần dần biến mất, Ngôn Du mới chớp chớp mắt, cúi đầu thật cẩn thận nhìn Sở Nguyệt Xuất, thanh âm nhẹ nhàng ,"Sở lão sư?"

Bị kinh hách mới khóc hồi lâu người đã sớm ngủ, Ngôn Du lại trừng mắt nhìn, một tay ôm nàng, một tay rất nhẹ rất nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật sự đang ngủ nha...... Khóc mình đều khó chịu muốn chết...... Ngô, về sau vô luận có thể bị Sở lão sư đẩy ra hay không, nhất định phải ở thời điểm Sở lão sư khổ sở trước tiên ôm lấy nàng, không bao giờ do dự nữa.

Đầu ngón tay ở trên khuôn mặt bóng loáng Sở Nguyệt Xuất lại lau lau, tầm mắt dừng ở hàng lông mi thật dài của người đang nhắm hai mắt ngủ say, Ngôn Du vẫn cong thân mình, duy trì tư thế xoay người ôm Sở Nguyệt Xuất, sợ một cái nhúc nhích liền bừng tỉnh giai nhân.

Cửa thư phòng cũng không có đóng kỹ, hồi lâu không nghe động tĩnh khiến Ngôn Tĩnh có chút lo lắng đi tới cửa nhìn vào, nhìn đến Ngôn Du bộ dáng kia, nhất thời bất đắc dĩ.

Phóng nhẹ cước bộ đi vào, chống lại đôi con ngươi tràn ngập vô tội của Ngôn Du, Ngôn Tĩnh hạ giọng,"Em định bảo trì tư thế này bao lâu?"

Con mắt vòng quanh chuyển, Ngôn Du thanh âm càng nhẹ, giống như đi ăn trộm không bằng, "Chờ...... chị ấy...... tỉnh......"

Vừa tức giận vừa buồn cười, Ngôn Tĩnh liếc nàng một cái,"Em không khó chịu sao?"

Đô đô miệng, chân quả thật bởi vì dạng tư thế này đã muốn nhũn ra, thắt lưng cũng đau nhức vô cùng, Ngôn Du nghĩ nghĩ, vẫn là nhỏ giọng nói, "Không...... khó...... chịu......"

"Phốc......" Ngôn Tĩnh bị nàng đậu cười khẽ ra tiếng, liền thấy nàng chạy nhanh suỵt miệng đối với mình làm động tác im lặng, thu hồi cười, học nàng nói, "Em...... dạng...... này...... ngày mai...... cô ấy...... tỉnh ngủ ...... sẽ không thoải mái......"

"Ngô......" Cặp mắt nhỏ lại chớp vài cái, Ngôn Du khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm thành cái bánh bao, cúi đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, lại ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, rất do dự.

"Tốt lắm, hống cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi đi." Ngôn Tĩnh đi qua sờ đầu Ngôn Du, "Em phải chiếu cố cô ấy thật tốt đó."

Gật gật đầu, Ngôn Du nhẹ nhàng lắc lắc Sở Nguyệt Xuất, nhìn nàng có chút mơ hồ mở mắt, nhẹ giọng nói, "Chúng ta trở về phòng ngủ được không?"

"...... Ân." Tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất chăm chú nhìn nàng vài giây, gật gật đầu, đỡ cái bàn đứng lên, Ngôn Du lại "Bùm" một tiếng ngã trên mặt đất.

Hoảng sợ Sở Nguyệt Xuất vội vàng muốn đi đỡ lấy, Ngôn Tĩnh đã muốn giành trước một bước trải qua.

"Ô......" Được tỷ tỷ giúp đỡ, Ngôn Du xoa mông đứng lên, vẻ mặt ủy khuất, "Đau quá......"

"Làm sao đau?" Ngôn Tĩnh có chút lo lắng nhíu mi, "Thật là, có phải chân đã tê rần hay không, sao vừa rồi em không nói a......"

"Mông đau......" Ngôn Du đô khởi cái miệng nhỏ nhắn, thói quen hướng trên người tỷ tỷ cọ cọ,"Vừa mới chỉ không có cảm giác thôi......"

"Không có cảm giác chính là đã tê rần nha." Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ, khom lưng giúp nàng xoa chân,"Như vậy thì sao, có tốt hơn không......"

"Ngô...... chút chút ......"

"Tiểu ngu ngốc......"

"Ngô, giống như tốt lên......"

Sở Nguyệt Xuất đứng ở một bên nhìn Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du như thế, ngực chợt đau lên.

Nếu nói giữa tỷ muội cũng có thể cùng một chỗ, vậy Ngôn Du cùng Ngôn Tĩnh......

Một khi nghĩ như vậy, Sở Nguyệt Xuất liền cảm thấy ngực giống bị cái gì ngăn chặn, làm cho nàng có cảm giác hít thở không thông.

Ngôn Tĩnh phiêu Sở Nguyệt Xuất liếc mắt một cái, con ngươi xẹt qua một tia hào quang, tiếp tục xoa chân Ngôn Du, thanh âm càng phát ra nhu hòa ,"Hiện tại đâu?"

"Tốt lắm......" Ngôn Du thẳng thân mình, giật giật chân, nhếch miệng lộ ra ngây ngô cười, "Cám ơn tỷ tỷ."

"Ha ha, cùng tỷ tỷ nói cái gì cảm ơn a......" Ngôn Tĩnh cũng đứng thẳng dậy, sờ sờ đầu Ngôn Du, làm như vô tình nói,"Tỷ tỷ sẽ thương em cả đời ."

"Ân, hắc hắc......" Ngôn Du nghiêng đầu, tiếp theo làm như nhớ tới cái gì liền xoay người xem Sở Nguyệt Xuất, "Sở lão sư Sở lão sư, chân chị có tê hay không, em giúp chị nhu nhu đi......"

Miễn cưỡng xả ra tươi cười, Sở Nguyệt Xuất lắc đầu, đi vài bước,"Không có việc gì."

"Ngô, thật sự sao, có thể hay không......" Ngôn Du vội vàng đi qua, lời còn chưa dứt liền bị Sở Nguyệt Xuất đánh gãy ,"Chị ngồi, không có việc gì."

"...... Được rồi." Nhận thấy tựa hồ có cái gì không đúng, Ngôn Du có chút mê hoặc quay đầu nhìn nhìn Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh đối nàng cười nhẹ,"Hai người trở về phòng nghỉ ngơi đi, đã trễ."

"Nga......" Gật đầu, Ngôn Du bàn tay giữ chặt tay Sở Nguyệt Xuất, nghĩ nghĩ lại nói, "Vậy tỷ tỷ ngủ thế nào nha?"

Giơ lên mi, Ngôn Tĩnh cấp nàng tia xem thường,"Chúng ta trước kia trụ thế nào?"

Đứa nhỏ ngu ngốc......

"Ngô, đúng nga......" Ngốc hồ hồ sờ cái ót, tay đang lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất lại bỗng nhiên bị bỏ qua, Ngôn Du ngẩn người, Sở Nguyệt Xuất đã muốn trực tiếp từ thư phòng đi ra ngoài.

Vẻ mặt vô thố nhìn thân ảnh Sở Nguyệt Xuất từ thư phòng rời đi, Ngôn Du ngơ ngác quay đầu nhìn tỷ tỷ vài giây, mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đi theo ra thư phòng.

Thôi xong, mình quên mất Sở lão sư biết trước kia mình thích tỷ tỷ ...... Ai nha, mình ngốc muốn chết.

Ôm ngực nhìn Ngôn Du cũng chạy ra theo, Ngôn Tĩnh lộ ra cười nhạt.

Nàng vẫn luôn đều là lòng dạ hẹp hòi như thế, không phải sao?

Lắc đầu, cũng theo rời đi thư phòng, Ngôn Tĩnh tuy lo lắng vẫn là ly khai Sở gia, không có lái xe, hướng tới chỗ trước kia mình cùng Ngôn Du ở mà đi, chính là không nghĩ tới, mới đi đến phụ cận nhà mình dưới lầu, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh thoạt nhìn dị thường gầy yếu đang đứng dưới ánh trăng ngửa đầu, tựa hồ gió thổi qua liền có thể đem người thổi đi.

Dừng lại cước bộ, Ngôn Tĩnh ngưng mắt nhìn thân ảnh kia, hồi lâu đều không có lại bán ra bước chân, giữa mũi đã muốn có chút toan sáp.

Về nhà là lúc ba mẹ cũng không có ở nhà, gọi điện thoại hỏi mới biết được hai người lại đi tham gia yến hội, Hạ Kiều Mộc đem hành lý thả vào phòng mình, ở trên giường nằm trong chốc lát, vốn định cứ như vậy ngủ đi, lại phát hiện lăn qua lộn lại trong đầu cứ nhớ tới Ngôn Tĩnh khi ở sân bay, ánh mắt cùng ngữ khí quá mức lạnh lùng.

Định bụng từ trong nhà đi ra tản bộ giải sầu dời đi lực chú ý, lại không biết bất tri bất giác lại đến dưới lầu chỗ Ngôn Tĩnh ở.

Tuy...... biết rõ Ngôn Tĩnh đêm nay hẳn là không có ở nơi này a.

Ở dưới lầu không biết nhìn lên bao lâu, rõ ràng bản thân đã muốn nhìn thấy căn phòng kia một mảnh hắc ám, nhưng Hạ Kiều Mộc vẫn là nhịn không được ngưỡng cổ nhìn, thẳng đến cổ có chút mỏi , mới nhéo vài cái, vừa chuyển đầu lại thấy được nữ tử đang đứng ở cách đó không xa, trong gió đêm dáng người yểu điệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net