Chương 136 + 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

136, Chương một trăm ba mươi sáu ...

Sở Nguyệt Xuất đối với Ngôn Du mỉm cười, nhẹ tay phủ hạ bàn tay Ngôn Du đang lôi kéo chính mình, sau đó rút ra, đứng lên, tự nhiên hào phóng nói, "Đương nhiên có thể."

Ngôn ba ba phiêu mắt tới đôi mắt trầm ngưng của thê tử, không nói thêm gì, ho khan một tiếng đứng lên, đối Sở Nguyệt Xuất hơi hơi vuốt cằm, sau đó liền trực tiếp vào thư phòng.

Trấn an sờ nhẹ lên đầu Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất cũng đi vào theo, bộ pháp thong dong tao nhã.

Ngồi ở sô pha nhìn thân ảnh Sở Nguyệt Xuất đã đi vào thư phòng, tiếp theo là cửa thư phòng bị đóng lại, Ngôn Du hốt hoảng đứng lên, đi tới trước vài bước, nghĩ nghĩ, lại lui ra phía sau, một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu giảo bắt ngón tay.

"Các con không phải có chuyện gì gạt mẹ đi?" Ngay tại lúc Ngôn Tĩnh không biết có nên đi qua an ủi Ngôn Du hay không, Ngôn mụ mụ đã mở miệng, dùng đôi mắt tựa hồ có thể hiểu rõ lòng người quét tới hai người,"Như là cảm thấy có chuyện gì mà ba cha con biết, còn mẹ lại không biết ?"

Vẻ mặt bị kiềm hãm, Ngôn Tĩnh có chút chột dạ đi đến bên cạnh mẫu thân ngồi xuống, cường xả ra tươi cười đang định nói chuyện, Ngôn mụ mụ nhíu mày,"Mẹ không cần con nói, Tiểu Du, lại đây."

Chớp mắt, trong lòng còn lo lắng Sở Nguyệt Xuất vào thư phòng không biết sẽ bị phụ thân đối đãi như thế nào, Ngôn Du nghe thanh âm, quay đầu hướng mụ mụ nơi đó nhìn, đôi mắt nhỏ xẹt qua một chút vô thố, nhìn tỷ tỷ nhíu mày, lại chớp chớp mắt, nghe lời đứng dậy đi qua, không nói lời nào trực tiếp chui vào trong lòng Ngôn mụ mụ cọ cọ.

Không nghĩ tới Ngôn Du sẽ như thế, trong lòng còn lo lắng không biết Ngôn Du sẽ nói ra cái gì, Ngôn Tĩnh rõ ràng bị làm cho sửng sốt một chút, tiếp theo khóe môi hơi hơi gợi lên, tươi cười hơi túng lướt qua.

Cũng không biết là cố ý vẫn là vô tình, Ngôn Du bộ dáng như vậy mới không tin mụ mụ có thể tiếp tục hỏi đi xuống.

Dù sao cũng là nửa năm hơn không gặp nữ nhi, không hồi gọi điện thoại trách cũng bất quá vài câu, trong lòng đối với tiểu nữ nhi tựa hồ vẫn chưa trưởng thành của mình cũng thập phần tưởng niệm, Ngôn mụ mụ tay thuận thuận tóc Ngôn Du, thở dài,"Con đứa nhỏ này, ở Mĩ Quốc cũng không biết như thế nào qua, sao cảm thấy gầy rất nhiều......"

Nghe mẫu thân nói, Ngôn Du ngẩng đầu, đô đô miệng,"Mới không có gầy đâu, trở về phía trước còn lên cân, nặng thêm năm sáu cân đâu......"

Ngô, mình đều lo lắng lại béo thêm nữa biến thành tiểu mập mạp Sở lão sư sẽ không cần mình đây.

Nghe tính trẻ con mười phần như thế trả lời, Ngôn mụ mụ cười khẽ ra tiếng, xoa bóp khuôn mặt nàng, "Béo ? Mẹ xem xem...... Ôi...... Mặt quả thật lớn không ít a......"

"Ô......" Ngôn Du ánh mắt dư quang nhìn đến tỷ tỷ mỉm cười, có chút không thuận theo cọ cọ Ngôn mụ mụ,"Nào có nào có......"

Sở lão sư nói, là thân mình không có gầy như vậy làm sao mặt dài béo được nha.

Một bên Ngôn Tĩnh mặt mày loan loan nhìn Ngôn Du làm nũng với mụ mụ, trong lòng tảng đá thế này mới rơi xuống.

Đề tài tựa hồ liền như vậy bị chuyển hướng, bằng không để cho nàng nói dối mụ mụ, tựa hồ cũng khó khăn.

................................

Thư phòng, Ngôn ba ba ngồi vào chính mình ghế thái sư vẫn hay dùng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì,"Ngồi."

Nhẹ gật đầu, Sở Nguyệt Xuất cũng không chối từ, ngồi vào đối diện, rất thản nhiên cùng hắn đối diện.

Thư phòng Ngôn ba ba thoạt nhìn cùng nàng tưởng tượng không sai biệt lắm, trên kệ có vài cuốn sách cổ, trên vách tường bày ra hai bức tranh chữ xuất phát từ danh gia thư pháp, bộ bàn học cùng ghế dựa nhìn cũng có điểm cổ kính hương vị, trên bàn còn bãi bút viết, giấy cùng nghiên mực.

Tầm mắt dừng ở trên bàn đặt mấy cây bút lông, Sở Nguyệt Xuất khóe môi cong cong, đôi mắt nhu xuống dưới.

Ngôn gia không hổ là thư hương thế gia, xem Ngôn Tĩnh kia có lễ có chương, bộ dáng tiểu thư khuê các tiến thối tự nhiên, liền biết được Ngôn gia gia giáo nhất định không sai.

Chính là không biết sao tên ngốc kia lại biến thành bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác, manh người như thế.

"Xú nha đầu kia sẽ không viết bút lông." Làm như có thể hiểu được Sở Nguyệt Xuất suy nghĩ, Ngôn ba ba tùy tay niêm khởi đầu một cây bút lông cầm ở trong tay đánh giá, thanh âm độ ấm không đủ, nhưng cũng đủ làm cho Sở Nguyệt Xuất nghe nhất thanh nhị sở,"Tiểu Tĩnh làm ra được phong phạm cổ điển, còn nó một chút cũng không làm được."

Đối việc này cũng không ngoài ý muốn, Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng cười,"Tài hoa của nàng không phải nằm tại đây."

Hai người bọn họ xem như cùng nhau trải qua quá sinh tử, lần trước cùng Ngôn Du cùng bị bắt cóc...... A, định luật Hồ Khắc gì đó, người có thể áp dụng được như vậy chỉ sợ không nhiều lắm.

"Đúng vậy......" Ngôn ba ba buông bút lông, như trước, mặt không thay đổi, trong thanh âm lại có thể nghe ra một tia tán thưởng,"Thuật nghiệp có chuyên tấn công, con cháu Ngôn gia cũng không nhất định phải đều học giỏi mấy thứ này."

Một phần do Ngôn Du đơn phương thuyết minh duyên cớ, mà ấn tượng trong đầu Sở Nguyệt Xuất đối Ngôn ba ba vẫn đều là cổ hủ không phân rõ phải trái, cùng hình tượng phong kiến tộc trưởng đại gia đình không khác, giờ phút này lại cảm thấy không phải như thế .

"Đứa trẻ kia từ nhỏ đã không giống người thường, trầm mặc ít lời, thích tránh ở một bên đùa nghịch món đồ chơi mình thích, chơi đùa cũng liền thôi còn hay phá đồ chơi, phá hỏng rồi cũng không khóc, chính là lại nhìn món đồ chơi bị phá hư ngẩn người. Tiểu Tĩnh luôn luôn sủng con bé, thấy đồ chơi con bé hỏng rồi, lập tức đem của mình đưa cho nó...... dù còn nhỏ nhưng con bé biết đồ chơi tỷ tỷ không thể đập, bản thân ngoạn ngoạn một hồi lại cầm trả lại cho tỷ tỷ, còn biết cùng tỷ tỷ nói cám ơn."

Kể lại chuyện thú vị của con cái hồi bé, chỉ sợ là thời điểm vui sướng nhất của người từng làm phụ thân như ông, Sở Nguyệt Xuất ngồi ở đối diện Ngôn ba ba lẳng lặng nghe ông ấy nói, ngẫu nhiên nhìn đến trên mặt Ngôn ba ba chợt lóe tươi cười, trong lòng một mảnh ấm áp.

Kỳ thật lão nhân gia ở trong mắt Ngôn Du vẫn luôn cũ kỹ cố chấp này hẳn là luôn trân trọng Ngôn Du đi, chính là không biết nguyên nhân gì làm cho hai cha con trở mặt thành thù.

Bất quá, ấm áp về ấm áp, Sở Nguyệt Xuất vẫn cảm thấy ở sâu nhất đáy lòng ẩn ẩn ê ẩm.

Ngôn Du cùng Ngôn Tĩnh a, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân tỷ muội vốn là không nên có cái gì. Nhưng mà chuyện Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y ngược lại làm cho nàng có cảm giác Ngôn Du cùng Ngôn Tĩnh là thanh mai trúc mã hai trẻ vô tư.

"Đều nói từ mẫu nhiều bại nhi (*con hư tại mẹ), mẹ con bé vẫn hay sủng nó, hơn nữa Tiểu Tĩnh......" Nói liên tục một đoạn có chút mệt mỏi Ngôn ba ba dừng lại, bưng lên chén nước vừa tính uống, làm như nhớ tới cái gì, đứng lên mở ra một bên tiểu ngăn tủ, xuất ra cái chén đặt tới trước mặt Sở Nguyệt Xuất, ngã chén nước, nhìn Sở Nguyệt Xuất đối chính mình lễ phép nói cảm ơn, lúc này mới ngồi trở lại thản nhiên uống khẩu nước trà trong chén của mình, mị hí mắt, trong thanh âm lộ ra cảm khái, "Tiểu Tĩnh bị ta cùng mẹ con bé giáo qua phải để ý thế tục lễ nghi, tính tình lại thực cẩn thận, từ nhỏ vốn không có bằng hữu gì, nhưng xú nha đầu kia thật ra sẽ không như vậy, nhưng là...... Ai......"

Buông chén trà, Ngôn ba ba dựa lưng vào ghế dựa nhìn tủ sách, thanh âm nghe có chút xa xôi, "Cũng lạ chúng ta đối với cả hai quan tâm không đủ, bất tri bất giác, hai nha đầu đều có dấu hiệu tự bế ......"

Tự bế?

Sở Nguyệt Xuất hơi sửng sốt, nhìn Ngôn ba ba, ánh mắt có chút bất khả tư nghị.

"Tiểu Tĩnh vẫn đều hiểu chuyện, nhưng sẽ thường xuyên quá mức ủy khuất chính mình." Ngôn ba ba lắc đầu, một lần nữa bưng lên cái chén, ngón tay vuốt ve bên cạnh, "Lão bà nhà ta vẫn đều thực khôn khéo, nhưng hai nữ nhi ở trước mặt nàng nghe lời như vậy, ngoan như vậy, nàng thế nào cũng thấy vậy là quá nhiều, đặc biệt Tiểu Tĩnh...... Nếu không phải đệ tử của ta đánh thức ta, ta còn không biết gì, cứ vẫn đối xử không tốt với con bé cùng Ngôn Du."

Từ đầu tới đuôi cũng không nói quá một câu, Sở Nguyệt Xuất đôi mi thanh tú ninh càng nhanh.

Nàng không biết Ngôn ba ba nói những lời này với mình có ý gì, chính là không có nửa điểm bất an hoặc là cảm giác sợ hãi.

"Ta nghe nói con một mình đem hai muội muội nuôi lớn." Nói một ít, Ngôn ba ba nhưng không có tiếp tục nói chuyện nhà mình, mà có hưng trí nhìn Sở Nguyệt Xuất, "Thân là trụ cột cảm giác như thế nào?"

Có chút kinh ngạc nhìn Ngôn ba ba bỗng nhiên thay đổi đề tài, Sở Nguyệt Xuất suy tư một lát, thành thật nói,"Nói không rõ, toan điềm khổ lạt*, đều có đi."

(*cay đắng ngọt bùi)

"A......" Ngôn ba ba cười nhẹ, phục lại nói,"Ta lúc ấy chính là theo hiệu trưởng các con nói, sự kiện kia dù sao cũng là lỗi Tiểu Du, có thể không trách phạt con thì tận lực không cần trách phạt ...... Hiệu trưởng các con theo ta nói, con vẫn đều là người có trách nhiệm, một lão sư tốt."

Từ chức cũng có hơn một tháng, đối với phân chức nghiệp là nhà giáo, nàng là thật tâm thích, mặc dù rời đi cương vị kia không phải không có tiếc nuối, nhưng Sở Nguyệt Xuất vẫn không có hối hận quyết định như vậy, lúc này nghe được lời Ngôn ba ba nói, trong lòng một mảnh gợn sóng không sợ hãi, nhìn Ngôn ba ba, chờ ông nói tiếp.

"Vì cái gì muốn từ chức đâu?" Vẫn duy trì tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, Ngôn ba ba ngón tay nhẹ nhàng đánh lên mặt bàn, kia "Thùng thùng đông" tinh tế thanh âm giống như có thể xuyên thấu trái tim làm cho Sở Nguyệt Xuất không hiểu sao bắt đầu khẩn trương.

"Chính là đi Mĩ Quốc tìm xú nha đầu kia, cũng không tất yếu từ chức đi." Ngôn ba ba nhìn thẳng nàng, con ngươi sắc bén làm nàng có loại cảm giác tránh cũng không thể tránh.

Ổn định lại hô hấp, Sở Nguyệt Xuất không trốn tránh, cùng hắn đối diện ,"Tuy rằng em ấy không có khả năng ở Mĩ Quốc cả đời, nhưng là...... Nếu không phải ngắn hạn, con không nghĩ lại cùng em ấy tách ra lâu như vậy, nửa năm qua đã đủ."

Nói xong đoạn này, Sở Nguyệt Xuất bởi vì khẩn trương mà trái tim kinh hoàng loạn nhảy rốt cục cũng khôi phục tần suất ngày thường, mà Ngôn ba ba cũng không có lập tức nói chuyện, ngón tay như trước nhẹ gõ lên mặt bàn, một chút lại một chút.

Trong lúc nhất thời, thư phòng chỉ có thể nghe được thanh âm có tiết tấu đánh lên mặt bàn.

Nhìn bộ dáng Ngôn ba ba tựa hồ đang tự hỏi cái gì, Sở Nguyệt Xuất một lần nữa cầm lấy cái chén, có chút không biết theo ai vuốt ve nó, dần dần lại bắt đầu khẩn trương lên.

"Con tóm lại không có khả năng cả đời không công tác đi." Hồi lâu sau, Ngôn ba ba rốt cục lại mở miệng, nhẹ khấu mặt bàn động tác cũng ngừng lại,"Còn làm lão sư sao?"

Sở Nguyệt Xuất không chần chờ lắc lắc đầu.

"Là vì sợ hãi lại phạm đồng dạng sai lầm sao?" Vẫn có chút trầm thấp thanh âm lúc này chợt cao lên một ít, Ngôn ba ba ngồi thẳng thân mình, biểu tình dị thường nghiêm túc, "Bởi vì sợ hãi lại đặt những người khác lên trên Tiểu Du, thương tổn con bé?"

Lúc này, Sở Nguyệt Xuất chần chờ, sau một lát, gật đầu.

=========================

137

137, Chương một trăm ba mươi bảy ...

"Nói cách khác, cô căn bản không có đem nữ nhi của ta đặt ở vị trí trọng yếu nhất?"

Vào lúc Sở Nguyệt Xuất gật đầu, Ngôn ba ba túc khởi mi, sắc mặt âm trầm không tốt, "Nghĩ cứ như vậy làm cho ta đem nữ nhi giao cho cô?"

Biến sắc, Sở Nguyệt Xuất theo bản năng lại ngồi thẳng chút, hoảng hốt, nhìn Ngôn ba ba không nói nên lời.

"Tính thôi, thứ này trước để một bên, cho dù cô là nam nhân......" Ngôn ba ba ngón tay nhất khấu mặt bàn, thanh âm giống như mang theo vài phần giận tái, "Ta cũng không thể để cho nữ nhi của ta chịu ủy khuất như vậy!"

Trầm mặc một lát, bởi vì ngay từ đầu kinh ngạc cùng theo bản năng bối rối mà trái tim kịch liệt nhảy lên lại lần nữa khôi phục ngày thường tần suất, Sở Nguyệt Xuất thùy hạ mi mắt, nhìn mặt bàn vài giây, khi ngẩng đầu lên đã hồi phục bộ dáng ngày thường bình tĩnh tự nhiên,"Con nghĩ bá phụ hẳn là biết, mỗi người đều là bất đồng ......"

Giương mắt liếc nhìn nàng một cái, Ngôn ba ba từ chối cho ý kiến, mặt bình tĩnh không nói chuyện.

"Có lẽ, như vậy đối với Tiểu Du thực không công bằng......" Rõ ràng là có thể cảm giác được áp bách đến từ trên người Ngôn ba ba, Sở Nguyệt Xuất không tiếp tục nhìn ông, mà là nhìn chằm chằm mặt bàn, trong thanh âm lộ ra một tia bất đắc dĩ,"Con cũng hiểu được là oan uổng em ấy...... Mỗi người trải qua bất đồng, ý tưởng cùng phương thức đối đãi sự tình liền bất đồng. Tiểu Du đối với con tốt lắm, em ấy...... Lần trước chuyện kia, con đã oan uổng em ấy, nhưng mà...... Lại đến một lần, con chỉ sợ cũng sẽ hiểu lầm em ấy thôi, ở trong lòng trách cứ em...... Kỳ thật nếu không phải điều tra ra chân tướng, con thật sự sẽ không đi tìm em ấy."

Lần đầu tiên, lời nói này nàng không dám để cho Ngôn Du biết, lại không hề che lấp mà nói với Ngôn ba ba.

"Khả năng mọi người...... Bao gồm Ngôn tiểu thư, sẽ cảm thấy con đối xử như vậy với Tiểu Du rất nhẫn tâm ...... Con nghĩ cùng em ấy qua cả đời, con biết con yêu em ấy, nhưng chuyện như vậy ...... cả đời này cả hai tụi con cũng không có khả năng quên, đừng nói là con, liền ngay cả Tiểu Du đến bây giờ vẫn còn có bóng ma...... Chân tướng đã biết rõ, con hay em ấy cũng thế, nhắc tới chuyện này đều vẫn thật cẩn thận, nếu chân tướng vĩnh viễn bị che giấu, mà con cùng em ấy còn tiếp tục cùng một chỗ, chỉ sợ cuối cùng thống khổ cũng là hai chúng con......" Này đó đều là lời nói thật, là bất đồng lớn nhất giữa Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du, cũng là bất đồng lớn nhất giữa Ngôn Tĩnh cùng Hạ Kiều Mộc.

Sở Nguyệt Xuất cũng tốt, Ngôn Tĩnh cũng thế, đối đãi sự tình quá mức thông thấu, vẫn thường có thể ý thức được chuyện gì đối với mình cùng người mình để ý sẽ tạo thành ảnh hưởng...... Nếu là Ngôn Du có ý thức như vậy, khả năng sẽ bày ra một bộ "Không đi thử xem sao biết được kết quả" thái độ biết rõ không thể còn muốn làm, nhưng đổi lại Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Tĩnh, chỉ sợ sẽ trực tiếp dừng lại nơi đó, không đi làm chuyện trong lòng các nàng nhận định là "Vô dụng công*".

(*làm chuyện mất công)

"Cùng với việc đến cuối cùng bởi vì hiềm khích như vậy tách ra, chẳng thà sớm dừng lại." Sở Nguyệt Xuất bình tĩnh nói,"Muội muội của con từng trào phúng qua, có chuyện gì xảy ra cũng đều ôm trách nhiệm lên trên người mình, cuối cùng cũng ủy khuất người mình thích. Con vẫn biết đây là khuyết điểm của con...... Bá phụ hẳn là có thể hiểu được, một người trải qua, hoàn cảnh có thể tạo nên tính cách của người đó...... Con không biết con có thể bỏ tật xấu như vậy hay không, nhưng mà......"

Một lần nữa cùng Ngôn ba ba - hiển nhiên vẫn còn thật sự nghe mình nói - đối diện, Sở Nguyệt Xuất gằn từng tiếng nói,"Con đã muốn cố gắng sửa lại, con không phải không có đem cô ấy đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, chính là đối mặt với chuyện này, những tư duy, ý tưởng đã muốn cố định kia, sẽ làm con ủy khuất em...... Con chỉ có thể đem hết toàn lực tránh cho lại xuất hiện chuyện như vậy......"

Nói đến tận đây, Sở Nguyệt Xuất khẽ cắn môi, gặp Ngôn ba ba vẫn giữ thái độ từ chối cho ý kiến, trong lòng tràn đầy lời muốn nói như thế nào cũng không nói nên lời.

Nàng là thực để ý thực để ý Ngôn Du, nhưng là...... Chuyện như vậy, không thể giải thích.

Sai lầm phạm phải, nàng là thật tưởng sửa, nhưng là nếu cha mẹ tỷ tỷ Ngôn Du cũng không tin tưởng nàng, nàng có năng lực gì đâu?

Nói lại nhiều, cũng vô pháp đem tình yêu cùng áy náy của nàng đối với Ngôn Du biểu đạt rõ ràng.

"Cô ngay cả ta đều nói phục không được, cô cảm thấy cô có thể nói phục được Tiểu Du mụ mụ sao?" Ngôn ba ba giống như lơ đãng nói,"Tiểu Du nhà ta lão bà tử vẫn luôn đều thực sủng con bé, cô cũng gặp qua Tiểu Tĩnh là như thế nào đối Tiểu Du đi...... Ta xem Tiểu Tĩnh cũng không nguyện ý giao Tiểu Du cho cô đi? Cô cảm thấy Tiểu Tĩnh cũng không đồng ý, lão bà tử nhà ta có thể đồng ý ư?"

Sở Nguyệt Xuất nhất thời á khẩu không trả lời được , thần sắc phức tạp cúi đầu, cặp tay xinh đẹp nắm thành quyền.

Nhìn Sở Nguyệt Xuất như thế, Ngôn ba ba trên mặt cũng không rõ là vui hay là giận, chính là thở dài, lắc đầu đứng lên, thẳng đi đến cửa thư phòng mở ra.

Phòng khách Ngôn Du còn tại trong lòng mụ mụ nhà mình làm nũng, ngẫu nhiên bị Ngôn Tĩnh trêu đùa, mặt còn có thể đối tỷ tỷ làm ngoáo ộp, nhăn nhăn cái mũi, trêu chọc Ngôn mụ mụ cũng tốt Ngôn Tĩnh cũng thế, đều là một trận vui vẻ.

Chính là chỉ có Ngôn Du tự mình biết, đây vẫn là lần đầu tiên mặt cùng tâm không đồng nhất.

Nàng là lo lắng Sở lão sư, nhưng Sở lão sư trước có nói qua, không thể lập tức liền đem cái gì cũng đều nói ra, muốn từ từ sẽ đến, không thể xúc động.

Cho nên thời điểm vừa rồi mụ mụ cảm giác được không đúng, nàng mới lâm thời nghĩ tới một chiêu này, làm cho mụ mụ có thể trước quên mất chuyện này.

Chính là, sau khi cửa thư phòng mở ra, Ngôn Du lại mạnh mẽ từ trong lòng mẫu thân bắn đứng lên, thẳng thân mình liền hướng thư phòng nhìn qua, nhìn đến Ngôn ba ba đi ra, sau một lúc lâu Sở Nguyệt Xuất cũng đi ra, sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dáng tươi cười miễn cưỡng, tâm tê rần, "Lạch cạch lạch cạch" Chạy tới,"Sở lão sư......"

Kéo khóe miệng đối nàng lộ ra tươi cười trấn an, Sở Nguyệt Xuất lắc đầu, không nói gì.

Ninh khởi đẹp mi, tái trì độn cũng có thể cảm giác được Sở Nguyệt Xuất không thích hợp, Ngôn Du đô đô miệng, ánh mắt dư quang nhìn đến mụ mụ nhà mình lại nheo mắt, lôi kéo Sở Nguyệt Xuất ngồi vào sô pha, sau đó ngã chén trà đưa tới trong tay nàng, "Nột......"

"Nột cái gì nột......" Ngôn mụ mụ phiên cái xem thường, "Không lễ phép."

"Ngô......" Ngôn Du chớp hạ ánh mắt, đột nhiên ngáp một cái, "Mệt nhọc."

Ngôn Tĩnh nhìn Sở Nguyệt Xuất ngồi ở bên cạnh Ngôn Du có vẻ mất hồn mất vía, âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, lại bỗng dưng nghĩ tới Hạ Kiều Mộc.

Nếu thật sự lựa chọn cùng Hạ Kiều Mộc ở cùng một chỗ, tộc trưởng này một cửa......

Lại nhìn qua phụ thân mình, Ngôn Tĩnh đang tự hỏi, đảo ánh mắt chạm phải tầm mắt phụ thân nhìn đến, trong lòng nhảy dựng vội vàng chuyển khai.

"Mệt nhọc trở về phòng ngủ đi." Nếu là đổi lại từ trước, nghe đến Ngôn Du nói như vậy, Ngôn ba ba nhất định sẽ nhịn không được mắng nàng vài câu, hôm nay nhưng không có, mà không chút để ý nói, "Buổi tối đi ra ngoài ăn một bữa cơm, Sở tiểu thư người tới là khách, ngay tại nhà chúng ta ở nhiều mấy ngày đi......"

Hồi thần Sở Nguyệt Xuất có chút kinh ngạc nhìn Ngôn ba ba, trong lòng không rõ hắn nói như vậy rốt cuộc là có ý gì.

"Hôm nay cư nhiên không mắng Tiểu Du?" Kinh ngạc cũng không chỉ Sở Nguyệt Xuất một người, nhưng mà nguyên nhân kinh ngạc cũng không giống nhau, Ngôn mụ mụ phiêu Ngôn ba ba liếc mắt một cái, "Nếu đổi trước kia Tiểu Du nói mệt nhọc, ông khẳng định mắng con bé một chút."

Ngôn ba ba nghe vậy thần sắc bị kiềm hãm, tiếp theo rất nhanh vỗ cằm,"Chẳng lẽ bà không đau lòng con gái bà sao? Ba đứa là giữa buổi trưa nắng liền gấp trở về, một hồi về tới lại bồi hai lão nhân gia chúng ta nói chuyện, mệt mỏi cũng đúng thôi."

Đối lời này cũng xem có chút đạo lý, lại ẩn ẩn cảm thấy lời này kỳ quái, Ngôn mụ mụ nhìn quét qua ba người Ngôn Du, lắc đầu,"Cũng là, các con đều đi nghỉ một lát đi, trong chốc lát cơm chiều đi ra ngoài ăn, mẹ gọi là các con."

"Hắc hắc......" Ngôn Du liệt nhếch miệng ngây ngô cười, lôi kéo Sở Nguyệt Xuất,"Em đây cùng Sở lão sư về phòng trước nga."

Nhíu mày, vốn định nói để Sở Nguyệt Xuất đi ra khách phòng nghỉ tạm, nhưng xem Ngôn Du cả người dính chặt không buông, Ngôn mụ mụ vẫn là lắc đầu,"Đi thôi đi thôi, tiểu ngủ trùng."

Ngôn Du vui vẻ lôi kéo Sở Nguyệt Xuất muốn đi, Sở Nguyệt Xuất lại kéo nàng, đối với hai vị lão nhân lễ phép nói một tiếng, lúc này mới theo đi lên.

Vốn tưởng rằng phụ thân sẽ trực tiếp huấn Sở Nguyệt Xuất một chút, sau đó sẽ kiên quyết không đồng ý Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất cùng một chỗ, lúc này người vô cùng hoang mang lại là Ngôn Tĩnh.

Xem sắc mặt Sở Nguyệt Xuất không giống như là được ba ba đáp ứng, nhưng ba ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net