Chương 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

142

142, Chương một trăm bốn mươi hai...

Ngôn mụ mụ mấy ngày nay càng xem Sở Nguyệt Xuất càng vừa lòng, thật vất vả chuyện ở trường học rốt cục làm xong rồi, thanh nhàn xuống, Ngôn mụ mụ vào buổi tối bỏ lại bạn già một mình ở thư phòng bận rộn, chính mình thì ngồi trong phòng khách cùng Sở Nguyệt Xuất nói chuyện phiếm.

"Nguyệt a, có bạn trai chưa?" Tuy nói trong lòng đại khái cảm thấy Sở Nguyệt Xuất hẳn là không có bạn trai, nhưng Ngôn mụ mụ vẫn là mở miệng hỏi Sở Nguyệt Xuất một chút.

Ngồi trên sô pha, cánh tay bị Ngôn Du ôm, Sở Nguyệt Xuất chính sủng nịch nhìn Ngôn Du, chợt nghe Ngôn mụ mụ nói thế, nhất thời có chút không phản ứng kịp, Ngôn Du lại lập tức trả lời ,"Không có!"

"Nha, thực không có a, như thế nào không tìm ai đâu?"

Vốn là nhìn điện ảnh thuận miệng hỏi, lúc này nghe Ngôn Du trả lời, Ngôn mụ mụ không khỏi dời đi tầm mắt quét nữ nhi mình một cái, lại nghĩ đến tiểu nữ nhi nhà mình tựa hồ cũng nên giao bạn trai, không khỏi nói, "Tiểu Du cũng là, cũng chưa gặp con cùng nam sinh nào lui tới a."

Giương miệng, vốn liền bởi vì mụ mụ hỏi Sở Nguyệt Xuất như vậy có chút bất mãn, Ngôn Du siết nhanh tay Sở Nguyệt Xuất, đang muốn mở miệng, bàn tay Sở Nguyệt Xuất lại nhẹ nhàng mà đè xuống tay nàng, làm cho nàng lời đang muốn xuất khẩu một lần nữa nuốt vào trong bụng, rầu rĩ nói, "Mới không cần đâu......"

"Nói bậy......" Ngôn mụ mụ trợn mắt liếc nàng một cái, thấy nàng một bộ rầu rĩ không vui, nghĩ mấy năm nay cơ hồ chưa từng thấy Ngôn Du cùng nam nhân nào cùng nhau, không khỏi nhướn lên mi, âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, an ủi chính mình là do Ngôn Du còn nhỏ, phương diện này không nóng nảy, đem lực chú ý phóng tới trên người Sở Nguyệt Xuất,"Nguyệt a, có phải đều chướng mắt người chung quanh hay không?"

Phiêu mắt thấy Ngôn Du người đang ngồi một bên sắc mặt càng phát ra khó coi, Sở Nguyệt Xuất trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không biết nên nói cái gì, nắm chặt bàn tay non mềm đang nắm ở trong tay.

"Không quan hệ, ta có vài học trò cũng không tệ, đến lúc đó giới thiệu cho con." Tựa hồ là theo thói quen giới thiệu cho Ngôn Tĩnh, cũng hoặc, thật sự đem Sở Nguyệt Xuất cho rằng con gái nuôi mà đối đãi, Ngôn mụ mụ trực tiếp nói xong,"Còn có lão nhân nhà ta, ông ấy cũng có vài học trò cũng không tệ lắm......"

Ngôn Du đôi mi thanh tú lập tức ninh chặt, há mồm vừa muốn nói chuyện, Sở Nguyệt Xuất nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng, vẫn duy trì thanh tuyến nhu hòa,"Bá mẫu, chuyện này không cần phiền toái , con......"

"Ôi chao, không phiền toái." Ngôn mụ mụ khoát tay, nhìn sắc mặt Ngôn Du không biết vì cái gì có chút khó coi liếc một cái, lại tiếp tục nói,"Thích cái dạng gì cứ việc cùng bá mẫu nói."

"Thích như con vậy nè......" Thật sự không thể nhịn xuống được nữa Ngôn Du thấp giọng thì thào một câu, ngồi ở một bên Sở Nguyệt Xuất nhất thời cả kinh, vội vàng hướng Ngôn mụ mụ nhìn lại.

(Editor: Đúng rồi, người thật việc thật, câu dính con dâu cho má rồi đây ^3^)

"Con nói cái gì?" Cũng may Ngôn mụ mụ cũng không nghe rõ Ngôn Du nói cái gì, chính là nghe nàng nói thầm lại không có nghe đến nội dung.

Đô đô miệng, Ngôn Du ai oán nhìn Sở Nguyệt Xuất liếc mắt một cái, lại quay đầu nhìn mẫu thân nhà mình tựa hồ hảo tâm nhưng trên thực tế lại làm cho nàng buồn bực đến cực điểm, "Không có......"

"Vừa mới nói thầm cái gì còn nói nhỏ như vậy......" Ngôn mụ mụ hồ nghi liếc nàng một cái, tầm mắt dừng ở trên tay mười ngón tướng khấu của Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất, nhíu mi, "Con cũng đừng luôn kề cận Nguyệt, Nguyệt a, đứa nhỏ này luôn như vậy, con đừng trách con bé."

Dắt khóe miệng xả ra một nụ cười, Sở Nguyệt Xuất có chút phân không rõ cảm giác của chính mình hiện tại.

Kỳ thật lần này các nàng lại đây không phải là vì ra quỹ* sao? Như bây giờ vẫn giấu giếm Ngôn mụ mụ thật sự là có ổn không?

*công khai

Trong lòng bất đắc dĩ hít hai tiếng, trên mặt lại như trước vẻ mặt bình tĩnh, Sở Nguyệt Xuất hướng Ngôn mụ mụ nhẹ nhàng gật đầu.

"Tốt lắm tốt lắm, ta trở về phòng đọc sách một lát, các con hai người trẻ tuổi muốn xem điện ảnh gì thì xem, tự mình đổi đi."

Không hiểu sao chính là cảm thấy ngồi ở đây có chút kỳ quái, luôn có loại cảm giác khác thường lại trảo không được, Ngôn mụ mụ lắc đầu, đứng lên, vừa đem điều khiển từ xa phóng tới trên bàn vừa nói.

Nguyên nhân vì sợ Ngôn mụ mụ nói tiếp, lo lắng Ngôn Du không cẩn thận xúc động liền nói thẳng ra quan hệ của các nàng, Sở Nguyệt Xuất vội vàng gật gật đầu, đứng lên,"Tại phòng bếp vẫn còn đang hầm canh, chờ làm xong con sẽ gọi là ngài cùng bá phụ."

"Ân." Ngôn mụ mụ lên tiếng, xoay người đi phòng nghỉ. Mà Sở Nguyệt Xuất vẫn luôn duy trì tư thế đứng thẳng, mãi đến khi nhìn thấy Ngôn mụ mụ mở ra cửa phòng đi vào xong rồi đóng cửa lại, thế này mới tọa xuống, nhẹ nhàng thở ra mà dựa lưng vào sô pha.

Hãy còn cúi đầu bắt tay xoắn xuýt, Ngôn Du nhìn chằm chằm sàn nhà rất lâu đều không có phát ra âm thanh.

Thở dài, Sở Nguyệt Xuất một lần nữa ngồi dậy, kéo qua tay Ngôn Du,"Sinh khí?"

"Không......" Ngôn Du ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi tràn đầy đáng thương hề hề,"Chị không cần đi gặp người mẹ giới thiệu."

Gặp mặt không phải tương đương với thân cận sao, như vậy quá chán ghét, lúc trước mình cố gắng như vậy mới ngăn trở được việc Sở lão sư đi thân cận, hiện tại như thế nào có thể bởi vì mụ mụ của mình liền......

Càng nghĩ càng buồn bực, cái miệng nhỏ nhắn của Ngôn Du quyệt thật cao thật cao, vẻ mặt ủy khuất,"Lão bà của em dựa vào cái gì muốn giới thiệu cho người khác nha."

Không nghĩ tới Ngôn Du sẽ bỗng nhiên nói như vậy, Sở Nguyệt Xuất trên mặt nóng lên, nửa trắng nửa hồng liếc mắt một cái, nắm hai má của nàng hạ giọng,"Không cho em nói bậy."

"Mới không phải nói bậy......" Ngôn Du càng thêm ủy khuất ,"Chị chính là lão bà của em mà, mụ mụ như thế nào có thể như vậy......"

Rõ ràng trở về muốn ra quỹ* thôi, như thế nào liền biến thành mụ mụ cấp Sở lão sư của nàng giới thiệu đối tượng ?

Nghĩ đến đây, Ngôn Du mạnh ngẩng đầu,"Em muốn cùng mụ mụ nói chị là lão bà của em!"

"Tiểu Du......" Vừa mới trong nháy mắt bởi vì tình trạng hiện tại mà tâm tình phiền nhiễu, vì một lời này của Ngôn Du lập tức trở thành hư không, tay Sở Nguyệt Xuất đang nắm mặt của nàng liền khẽ vuốt, nhẹ phủ lên khuôn mặt Ngôn Du,"Nghe lời, từ từ sẽ đến."

"Lại từ từ nữa sẽ là mụ mụ phải giới thiệu đối tượng cho chị." Ngôn Du tủng tủng chóp mũi, "Trước kia bà ấy cùng ba ba vẫn luôn cấp tỷ tỷ giới thiệu, hiện tại lại biến thành chị......"

Bất đắc dĩ cười cười, Sở Nguyệt Xuất sờ đầu nàng,"Các trưởng bối đều là như vậy nha, mụ mụ em nói như vậy chứng tỏ bà ấy hiện tại quan tâm chị, ngoan, chúng ta từ từ đến có được không?"

"Nhưng là......" Nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Sở Nguyệt Xuất nói giống như có chút đạo lý, lại có chút sợ hãi, Ngôn Du vốn khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn là bao rối rắm cùng một chỗ, làm cho Sở Nguyệt Xuất nhìn xem vừa buồn cười lại vừa cảm động, lôi kéo nàng đứng lên, thân thủ cầm điều khiển từ xa bấm tắt, mang theo nàng trở về phòng, đóng cửa liền trực tiếp hôn lên môi.

Chớp mắt, tiếp theo ngoan ngoãn nhắm lại đôi mắt nhỏ, đón ý nói hùa với người kia, bàn tay cũng thuận thế lãm trên thắt lưng Sở Nguyệt Xuất. Ngôn Du bộ dáng nhu thuận trêu chọc đến thân mình Sở Nguyệt Xuất một trận lửa nóng, dán trên môi của nàng lẩm bẩm,"Tiểu Du, chị không cho em cảm giác an toàn sao?"

Bị hôn vựng hồ hồ Ngôn Du mở cặp mắt mê ly, ngốc hồ hồ nhìn Sở Nguyệt Xuất, hơn nửa ngày cũng chưa ý thức được nàng đang nói cái gì.

"Chị là không cho em được cảm giác an toàn sao?"

Thoáng dời điểm khoảng cách, Sở Nguyệt Xuất hai tay hoàn trên cổ Ngôn Du, đôi mắt nhu đến cơ hồ có thể xuất ra thủy, thanh âm cũng ôn nhu,"Cho nên em mới có thể luôn lo lắng chị không cần em."

Chớp chớp mắt, Ngôn Du ngốc lăng nhìn Sở Nguyệt Xuất hồi lâu, đợi khi phản ứng lại đây liền trực tiếp ôm chặt Sở Nguyệt Xuất, đem mặt chôn ở hõm vai Sở Nguyệt Xuất nửa ngày không nói chuyện.

"Thực xin lỗi......" Nhẹ tay vỗ lên lưng Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất tiếng nói mang theo nhiều điểm áy náy, càng nhiều là kiên quyết cùng sủng ái, "Về sau...... Không bao giờ nữa sẽ......"

"Ừ." Cảm giác an toàn cũng không phải một ngày, hai ngày là có thể có, phía trước trải qua đủ loại sự tình làm cho Ngôn Du có bóng ma cũng là bình thường, lúc này đây, nghe được người trong lòng như thế cam đoan, Ngôn Du đôi mắt nhỏ cười đến mị mị, ở hõm vai Sở Nguyệt Xuất cọ xát, giống hệt con mèo nhỏ, thanh âm trước sau như một mềm nhũn lại ngọt ngào ,"Vậy mụ mụ giới thiệu người khác làm sao bây giờ nha?"

"Ân......" Trầm ngâm trong chốc lát, Sở Nguyệt Xuất nửa ôm Ngôn Du đến bên giường, tiếp theo dùng một chút lực đem Ngôn Du đẩy ngã ra giường, nằm ở nàng phía trên, con ngươi xẹt qua một chút giảo hoạt, "Chúng ta cùng đi?"

Chớp mắt, Ngôn Du ngửa đầu xem Sở Nguyệt Xuất, sau một lát, liệt miệng lộ ra cái ngây ngốc cười,"Hảo."

"Ha ha, ngốc tử......" Hôn chóp mũi Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất ngưng mắt cùng nàng đối diện, thẳng nhìn đến bé ngoan vẫn luôn thực trì độn cùng ngơ ngác bắt đầu thẹn thùng lên,"Sở...... Sở lão sư?"

"Không phải em không nên cứ tiếp tục gọi chị là Sở lão sư sao?" Vấn đề này từ trong lòng nấn ná hồi lâu, tại thời khắc ngọt ngào này, Sở Nguyệt Xuất bèn cúi đầu, cái trán dán lấy cái trán của Ngôn Du, thanh âm mang theo một tia mị hoặc, "Chị hiện tại không phải lão sư nha......"

"Ngô, đúng nga......" Hai má không hiểu sao thiêu nóng lên, Ngôn Du có chút mất tự nhiên mà nhúc nhích người, ánh mắt như trước vẫn duy trì cùng Sở Nguyệt Xuất đối diện, lại cảm thấy đêm nay Sở Nguyệt Xuất hơi kỳ quái, thanh âm cũng đi theo tắc một chỗ, "Kia...... Kia...... vậy muốn gọi là gì nha?"

Không phải chưa từng có ý niệm trong đầu sẽ "muốn" Ngôn Du, chính là bộ dáng Ngôn Du ngốc hồ hồ lại manh lại làm cho người ta đau lòng thật sự khiến nàng không hạ thủ được. Giờ khắc này, cái loại ý niệm đó từ trong đầu lại một lần nữa bốc lên, nhưng không có cách nào giống như những lần trước tiếp tục áp chế, môi Sở Nguyệt Xuất huých chạm lấy môi Ngôn Du, tiếng nói càng phát ra mềm mại đáng yêu,"Em cảm thấy sao?"

"Em...... Em......" Tay cầm lấy sàng đan, trái tim thẳng nhảy phanh phanh lợi hại, Ngôn Du ấp úng hơn nửa ngày, chung quy cái gì cũng chưa nói ra.

Mình...... Mình cũng không biết muốn gọi là gì nha......

Giống như ba ba mụ mụ đều kêu Sở lão sư là Nguyệt sao? Nhưng nghe lên, cảm giác rất thân mật, còn không bằng kêu Sở lão sư.

"Tiểu ngốc tử......" Xem bộ dáng nàng sợ hãi làm cho người ta không nhịn được muốn hảo hảo đùa giỡn một phen, Sở Nguyệt Xuất càng phát ra cảm giác tim đập nhanh, một cái hôn ở khóe môi Ngôn Du, "Ngoan, đi tắm rửa."

"Nga...... Nga......" Miệng đáp lời, thân mình lại không có nhúc nhích, Ngôn Du vẫn duy trì bộ dáng ngây ngốc nhìn Sở Nguyệt Xuất.

Hít sâu một hơi, cố nén xuống dục vọng nào đó, Sở Nguyệt Xuất thẳng đứng dậy, đem sợi tóc rơi xuống trước ngực bát đến sau đầu,"Chị đi thịnh canh cấp bá phụ bá mẫu, em ngoan ngoãn đi tắm rửa, chờ chị trở lại, ân?"

________________________________

Editor: Chị Nguyệt tự dưng cường thế quá Du không quen =)))))) Tui chờ ngày này lâu lắm rồi á, tại hồi đầu phỏng đoán quá sớm nên bị sai, vẫn còn quê đây.... Hóa ra bả cảm thấy tội lỗi khi đè trẻ nhỏ, nhưng vấn đề "đứa nhỏ" đó có nhỏ đâu nà, dư tuổi làm ăn cơ mà.

Câu cuối chốt gọn ghê, tắm xong ráo nước lên giường chờ chụy~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net