Chương 143 (hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: một phần năm của H =))))))))))))))))

143, Chương một trăm bốn mươi ba ...

Hạ Kiều Mộc là ở trên đường ngẫu nhiên gặp được Ngôn Tĩnh, mới biết Ngôn Tĩnh cư nhiên đã trở lại.

Thật cẩn thận mời Ngôn Tĩnh ăn cơm, nghe nàng đáp ứng sau mừng rỡ như điên, trong bữa cơm biết được Ngôn Tĩnh đã trở về một tuần, tâm tình lại hạ, một loạt tâm lý biến hóa của Hạ Kiều Mộc đều biểu hiện ở trên mặt nhất thanh nhị sở, mà tự nhiên Ngôn Tĩnh cũng toàn bộ đều xem ở trong lòng, tuy trên mặt vẫn duy trì bộ dáng lãnh đạm bình tĩnh.

Nàng kỳ thật đã cùng Hạ Kiều Mộc ám chỉ qua, nhưng Hạ Kiều Mộc chính mình ngốc không lĩnh hội lại đây, quan nàng chuyện gì a.

Từ nhà ăn đi ra liền vẫn luôn duy trì bộ dáng buồn bực, Hạ Kiều Mộc đi bên người Ngôn Tĩnh, vài lần muốn mở lời lại không biết nói cái gì cho phải.

Lúc này nàng thật là học ngoan, khiến cho thật chặt sẽ làm người ta phiền chán. Vất vả  lắm Ngôn Tĩnh mới đáp ứng nàng một chút, vạn nhất lại bởi vì nàng quấn quýt phiền đến không nghĩ tiếp tục nữa thì phải làm sao bây giờ?

Từ sau lần đêm đàm đó, Hạ Kiều Mộc tuy nói mỗi ngày đều sẽ cấp Ngôn Tĩnh đánh điện thoại, nhưng chỉ liền là một cú điện thoại mà thôi, cũng sẽ không giống từ trước, phát tin nhắn như muốn oanh tạc cả danh bạ, mà điện thoại cũng sẽ không giống như trước luôn không cho Ngôn Tĩnh cúp điện thoại.

Kỳ thật nàng chưa từng nghĩ tới là, nếu thật sự ngại nàng phiền, Ngôn Tĩnh có thể trực tiếp treo nàng điện thoại, làm gì cùng nàng ở điện thoại quấn quýt si mê.

Ôm tâm tình kinh sợ như vậy qua mấy ngày cũng đến ngày nghỉ, thẳng đến hôm nay biết Ngôn Tĩnh cư nhiên đã muốn trở về một tuần, cái loại cảm xúc vừa mất mát lại vừa ủy khuất này làm cho nàng hiện tại khó chịu đến cái mũi lên men.

Hai người một đường vẫn duy trì chưa nói câu nào mãi cho đến dưới lầu nhà Ngôn Tĩnh, đồng thời dừng lại, Ngôn Tĩnh phiêu mắt đến người đang cúi đầu vẻ mặt rối rắm liếc một cái, ôm cánh tay không nói gì.

"Đến...... Đến nga."

Hạ Kiều Mộc miễn cưỡng xả ra một cái tươi cười, tay rất không tự nhiên thu thu vạt áo sơ mi, ngẩng đầu chống lại Ngôn Tĩnh cặp con ngươi sáng ngời, ngực bị kiềm hãm, lại cúi đầu, không hiểu sao bắt đầu khẩn trương lên, cảm thấy chính mình cần phải đi, lại không tha.

Cần phải đi a, nếu lại không đi, chẳng phải là cùng lúc trước giống nhau sao?

Ở trong lòng cứ như vậy khuyên nhủ chính mình, tay cầm thành quyền rồi lại buông ra, như thế trải qua vài lần, Hạ Kiều Mộc hít sâu một hơi, một lần nữa ngẩng đầu nhìn thẳng Ngôn Tĩnh, đang muốn cáo từ, người trước mặt vốn từ đầu tới đuôi đều là vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng đã mở miệng, "Đi lên ngồi chút đi."

Trợn to mắt, đầu thật giống như ngừng hoạt động lập tức trống rỗng, Hạ Kiều Mộc gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn Tĩnh, hồi lâu đều không có phục hồi tinh thần lại.

Thở dài, Ngôn Tĩnh không nói một lời, tay kéo tay Hạ Kiều Mộc - người bỗng dưng đờ ra như người máy không có tư tưởng, mãi cho đến lên lầu, lúc này mới buông tay ra để cầm chìa khóa mở cửa nhà.

Mãi đến lúc này Hạ Kiều Mộc mới rốt cục hoàn hồn , nhìn nữ nhân không để ý tới chính mình đã đi thẳng vào bên trong đổi giày, trừng mắt nhìn cũng đi theo vào, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngôn Tĩnh.

Lấy từ tủ giày cầm ra đôi dép lê chính mình phía trước mua riêng cho Hạ Kiều Mộc ném tới bên chân nàng, Ngôn Tĩnh đứng thẳng dậy, thấy nàng vẫn là bộ dáng thoạt nhìn có chút ngu si, bất đắc dĩ lắc đầu, "Em còn muốn ngẩn người tới khi nào?"

Phải về đến buổi tối hôm đó, thời điểm cùng Hạ Kiều Mộc gọi điện thoại nàng liền ám chỉ qua, chính là lúc ấy Hạ Kiều Mộc hoàn toàn không có chú ý tới thôi, trở về mấy ngày nay, mỗi đêm gọi điện thoại nàng như trước sẽ ra vẻ lơ đãng nói vài câu, không nghĩ vẫn luôn thông minh Hạ Kiều Mộc cư nhiên vẫn không hiểu ra.

(Editor: Tính đau lòng rơi cho bạn ấy vài giọt nước mũi nhưng giờ nhìn tới đây, chỉ có thể nói, chậc, đều do cưng ngu chứ không phải do chị ấy lạnh lùng, đành hút lại vào trong.)

Hảo hảo một tiểu quỷ thông minh niêm nhân đột nhiên biến thành đầu gỗ, Ngôn Tĩnh lại  buồn cười lại tức giận, hơn nữa gần nhất quả thật bề bộn nhiều việc, mặc dù có chút muốn gặp Hạ Kiều Mộc, nhưng nàng vẫn không muốn thừa nhận chính mình tưởng niệm Hạ Kiều Mộc cư nhiên dày đặc như vậy.

Kỳ thật nàng vốn có thể không cần sớm trở về như vậy, sở dĩ nhận nhiệm vụ an bài làm chủ nhiệm, đơn giản chính là cấp cho mình một cái cớ để trước lại đây mà thôi......

Đã muốn làm được như vậy, nếu nàng còn khó dằn nổi cấp bách nói cho Hạ Kiều Mộc nàng đã trở lại, lại nói cho Hạ Kiều Mộc mình muốn gặp nàng... Như vậy liền không phải là chính mình nữa.

Hoãn quá thần Hạ Kiều Mộc sờ sờ đầu, cười mỉa bắt đầu đổi giày, trong lòng cũng đã mừng đến tìm không ra đường về, đợi cho đổi giày xong mới đi đến phòng khách, vụng trộm phiêu mắt đến Ngôn Tĩnh đang ngồi trên sô pha, không ngờ vừa vặn gặp phải ánh mắt Ngôn Tĩnh, vội vàng lại lùi về đầu, ngoan ngoãn ngồi vào sô pha, một bộ ngồi thật nghiêm chỉnh.

Người nọ là liền tính cứ như vậy ngốc một buổi tối sao?

Quả thực là hết cách với Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh không hình tượng phiên cái xem thường, đứng dậy trở về phòng thay đổi một bộ quần áo thùng thình, đem tóc cột gọn sau đầu, khi trở ra Hạ Kiều Mộc cũng như trước ngồi thẳng tắp, rốt cục nhịn không được mở miệng, "Em tính ngốc ngồi ở chỗ kia, cái gì cũng không nói với tôi, không động không đậy ngồi một buổi tối?"

"Em......" Hạ Kiều Mộc nhất thời mặt đỏ tai hồng, quay đầu nhìn phía Ngôn Tĩnh, một hồi lâu, mới thật nhút nhát nói, "Nhìn đến chị là có thể ......"

"......"

Người nào đó vẫn còn có thể duy trì gợn sóng vô kinh lập tức trầm mặc, yên lặng nhìn Hạ Kiều Mộc vài giây, nghiêng đầu che giấu trên mặt chính mình lộ ra phi hồng, "Ân."

(Editor: Một cơn gió bất lực thổi qua~ Chị coi chị làm riết bé người yêu nó bắt đầu đi trên con đường "yêu tinh thần" hay thiên hạ hay nói bằng cụm từ "yêu bằng niềm tin" kìa chị ơi @__@)

........................

...............

......

Trước mắt - khoảng cách so với đại nữ nhi lộ trình mất ít nhất hai giờ đồng hồ ngồi xe - Ngôn mụ mụ, tự nhiên không hề biết đại nữ nhi của mình thời gian trước bỗng nhiên nói trường học phái nhiệm vụ phải trước tiên hồi trường học là tình huống gì. Tuy nói lúc ấy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ý tưởng đầu tiên nghĩ đến là cho rằng đại nữ nhi vẫn có thói quen lấy sự nghiệp làm trọng, trước mắt đang cố gắng tiếp nhận các loại công tác hành chính thôi, cho nên cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Giờ phút này bà đang một mình dựa vào đầu giường, trong tay đầu cầm quyển sách tùy ý lật, trong đầu lại tự hỏi nên giới thiệu thanh niên tài tuấn nào cấp Sở Nguyệt Xuất.

Lại nói tiếp, nếu có thể, thu Sở Nguyệt Xuất làm con gái nuôi cũng không sai.

Còn có, mấy ngày hôm trước nghe bí thư đảng uỷ học viện văn học nói lão sư Văn trong viện không đủ, tính chiêu vài giảng sư, không biết có thể để Sở Nguyệt Xuất đi ra ngoài thử xem hay không ......

Tự hỏi một trận xong, lực chú ý lại phóng tới trong sách, chính là lại nhìn trong chốc lát, Ngôn mụ mụ chợt buông xuống thư, nặng nề mà thở dài.

Mình càng ngày càng nhìn không thấu tiểu nữ nhi nhà mình đang suy nghĩ cái gì.

Từ nhỏ đến lớn Ngôn Du luôn đem sở hữu lực chú ý đều đặt ở nghiên cứu, ngay cả nữ tính bằng hữu đều không có, càng không nói đến nam tính bằng hữu. Lúc này có thể cùng Sở Nguyệt Xuất tốt như vậy, đã ra ngoài dự kiến của bà.

Nhưng mà Ngôn Du đã muốn 24 tuổi, Ngôn Tĩnh cũng đã 28 tuổi vẫn chưa tìm được bạn trai bà không phải thực sốt ruột, nhưng Ngôn Du gần 24 tuổi lại chưa bao giờ cùng nam tính tiếp xúc quá, điểm ấy thật sự làm cho bà có chút lo lắng.

Nếu không, hay là hỏi một chút lão sư học viện để ý trong ngành kỹ thuật, nhìn xem có  nam hài nào cùng Ngôn Du chí thú hợp nhau......

Có chút đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, nghĩ đến Ngôn Du dính chặt Sở Nguyệt Xuất thế kia, Ngôn mụ mụ càng phát lo lắng lên.

Ngôn Du tính tình cố chấp đến bướng bỉnh cùng phụ thân nàng như một cái khuôn mẫu ấn ra, nếu nói không muốn cùng nam hài tử kết giao, mình dù muốn miễn cưỡng cũng tuyệt đối miễn cưỡng không được......

Nếu Ngôn Du thật sự là nam hài thì tốt rồi, như vậy có thể cùng Sở Nguyệt Xuất cùng một chỗ.

Trong đầu ý niệm như vậy lại một lần nữa nổi lên, Ngôn mụ mụ cười khổ hai tiếng, ngồi dậy từ trên giường bước xuống, tính đi thư phòng cùng trượng phu thương lượng chuyện này.

.........................

Nhìn Sở Nguyệt Xuất đứng dậy đi ra cửa chuẩn bị canh súp cho phụ mẫu của mình, Ngôn Du ngoan ngoãn cầm quần áo tiến phòng tắm tắm rửa, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như trước hồng toàn bộ .

Mặc dù có thời điểm thực trì độn, cũng ngẫu nhiên ngốc hồ hồ, thường xuyên làm cho Sở Nguyệt Xuất dở khóc dở cười, nhưng tình huống mới vừa rồi nàng vẫn là hiểu được Sở Nguyệt Xuất muốn làm cái gì .

Tuy rằng...... Mặc dù có chút thẹn thùng, bất quá Sở lão sư "muốn" nàng, nàng đương nhiên là nguyện ý......

Vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra sau Sở Nguyệt Xuất đã muốn ở trong phòng, Ngôn Du có chút không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, ngốc đứng ở nơi đó, thẳng đến Sở Nguyệt Xuất "Phốc xuy" một tiếng cười ra, lúc này mới trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất thỏa mãn cọ nàng.

"Ngốc hồ hồ......" Sở Nguyệt Xuất làm như thở dài nói, cúi đầu hôn hôn lỗ tai Ngôn Du, "Tiểu Du, cho chị đi."

"...... Ân."

Ngôn Du siết nhanh ôm lấy eo nhỏ Sở Nguyệt Xuất, nhỏ giọng lên tiếng, tiếp theo ngửa đầu ra, từ từ nhắm hai mắt bỉu môi chờ Sở Nguyệt Xuất hôn nàng.

Nhẹ giọng cười, tiếp theo cúi đầu hôn lên môi Ngôn Du, tận tâm tận lực hôn sâu, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi, cùng Ngôn Du khởi vũ, thẳng đến hai người đều không thể hô hấp, lúc này mới buông ra, lôi kéo Ngôn Du cùng nhau đổ đến trên giường.

Một cái lại một cái lửa nóng hôn dừng trên bóng loáng da thịt, tay cởi bỏ kiện áo ngủ trên người Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất từ trên xuống dưới chậm rãi hôn nàng, cảm giác người  dưới thân càng phát ra kịch liệt run sợ, đôi mắt tràn đầy thâm tình, thanh âm cũng dị thường ôn nhu, "Đừng khẩn trương......"

"Ân......" Nói không khẩn trương khẳng định là giả, cùng Sở Nguyệt Xuất đã làm không biết bao nhiêu lần thân mật, lại vẫn là lần đầu tiên ở phía dưới, Ngôn Du ngay cả mở mắt ra xem Sở Nguyệt Xuất một cái cũng đều cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu đáp một tiếng xong liền ôm lấy lưng Sở Nguyệt Xuất, ánh mắt nhắm gắt gao.

"Tiểu ngốc tử......" Miệng nói như vậy nhưng tay đang vỗ về chơi đùa hai tòa tuyết phong thì không có dấu hiệu gì muốn tạm dừng vuốt ve. Vẫn là lần đầu tiên ở phía trên, Sở Nguyệt Xuất hai má cũng là một mảnh nhiệt thiêu, nhìn bộ dáng người nọ vốn luôn ngốc ngốc ngơ ngơ giờ phút này lại xấu hổ đến không dám nhìn mình, trong lòng nhất thời bị dục vọng nào đó lấp đầy.

Vẫn là lần đầu đối với Ngôn Du có dục vọng mãnh liệt như vậy, mà Ngôn Du như bây giờ cũng chỉ có thể thuộc về một mình nàng mà thôi.

Hết thảy đều đâu vào đấy tiến hành, ở phương diện "công", tuy thân là tân thủ nhưng Sở Nguyệt Xuất động tác một chút cũng không thấy nửa điểm mới lạ. Tính cả Ngôn Du, quần áo trên người của cả hai sớm đã bay đi đâu mất, hai cụ thân thể tuyết trắng gắt gao dán vào nhau triền miên ......

Mà trên đời này, tổng sẽ có chuyện tình lệnh người không tưởng được phát sinh, đối với  Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất như thế, đối với Ngôn mụ mụ càng như thế.

Mình bất quá là uống xong canh sau nghĩ đổ ly sữa cho Ngôn Du, lại nghĩ đến tựa hồ cũng lâu rồi chưa từng vào phòng Ngôn Du thôi mà.

_______________________

Editor: Aixxx gì vậy chờiiiiiiiiiiiiii... Ta nói lần nào bận bịu một khoảng thời gian quay lại edit là lại gặp H, mà đợt H này chưa kịp khô máu đã rớt đài -__-!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net