Chương 144 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: H bốn phần năm còn lại =)))))))))))))

144, một trăm bốn mươi bốn chương... ( Bị mẹ bắt )

Cho dù là sau khi tới đỉnh phong đã xụi lơ ở trên giường, Ngôn Du như trước vẫn không quên ôm chặt lấy Sở Nguyệt Xuất.

Cái loại cảm giác vô luận thân vẫn là tâm đều thuộc về người trong lòng này, thật sự làm cho người ta thỏa mãn.

Trong lòng ôm lấy người đã mềm nhũn nhưng vẫn cứ ở ngực mình nhẹ cọ, Sở Nguyệt Xuất vươn ngón tay nhẹ quấn tóc dài của Ngôn Du, trên mặt mang theo tươi cười thản nhiên lại ấm áp, thường thường sẽ cúi đầu khẽ hôn lên trán bóng loáng của Ngôn Du, con ngươi lộ sủng nịch.

Chính là khi Ngôn Du ở trong lòng nàng hệt như con mèo nhỏ cọ cọ, chóp mũi xẹt qua bộ ngực no đủ của người nào đó, động tác cọ xát kia lập tức dừng lại, tiếp theo chớp chớp mắt, trực tiếp ngậm vào viên đậu nổi lên ở nơi cao nhất.

"Ân......" Nguyên bản động tác khẽ vuốt sợi tóc của Ngôn Du đột nhiên dừng lại, Sở Nguyệt Xuất cả thân mình run lên, nhẹ ngâm ra tiếng.

Đầu lưỡi liếm láp điểm nhỏ đang dần sưng lên, Ngôn Du giống như đứa trẻ con mà mút vào, vốn là đang nằm nghiêng ở trong lòng Sở Nguyệt Xuất, thân mình dần dần đem Sở Nguyệt Xuất áp dưới thân.

Không khí lại một lần nữa kiều diễm lên, hai người 'ý loạn tình mê' trong mắt chỉ có đối phương, bên tai tựa hồ cũng chỉ nghe được tiếng hít thở lẫn nhau mà thôi, lâu lâu sẽ ngẫu nhiên tràn ra âm thanh yêu kiều, thế cho nên, họ cũng xem nhẹ tiếng đập cửa từ cửa phòng truyền đến.

Một tay bưng sữa, một tay gõ cửa, giờ phút này Ngôn mụ mụ mày nhíu lại, nghĩ nghĩ bèn thối lui vài bước, nhìn xuống khe hở bên dưới cánh cửa.

Phòng khách chính là mở một trản đèn nhỏ, từ dưới khe cửa rõ ràng có thể nhìn đến ngọn đèn ở bên trong, nhưng mà bên trong một chút động tĩnh đều không có.

Chẳng lẽ hai đứa nhỏ kia đang ngủ mà không tắt đèn?

Lắc đầu, Ngôn mụ mụ trở lại bên cạnh bàn đem sữa buông, đang muốn về phòng của mình, lại dừng cước bộ.

Nhưng nếu nửa đêm ngủ còn mơ màng chưa sâu giấc, chẳng phải sẽ vì ngọn đèn chưa tắt mà tỉnh lại ư?

Ôm ý nghĩ như vậy mà một lần nữa trở lại cửa phòng Ngôn Du, Ngôn mụ mụ trực tiếp thân thủ xoay mở cửa, mới vừa nhấc đầu lên liền sững sờ tại chỗ.

Ngôn Du sớm đã xoay người đến trên người Sở Nguyệt Xuất, tấm chăn mỏng bởi vì hai người động tác kịch liệt mà chảy xuống, từ cửa liếc mắt vọng qua, đập vào mắt chính là tấm lưng trần bóng loáng trắng nõn của Ngôn Du, nhưng giờ phút này trên đó rõ ràng là mấy vết cào đỏ hồng dị thường.

Đầu óc một trận trống rỗng, những tiếng "ưm" khó nhịn không ngừng truyền vào trong tai, ánh mắt Ngôn mụ mụ mở thật to nhìn hai người một chút cũng không biết cửa bị mở ra, hồi lâu vẫn đều không có phục hồi tinh thần lại. (*cuối chương Ed có lời muốn nói...)

"Tiểu Du, từ bỏ...... Ân......"

Sở Nguyệt Xuất không rõ vì cái gì thể lực Ngôn Du vẫn luôn tốt như vậy, rõ ràng ngày thường đều thoạt nhìn thực gầy yếu, nhưng mà đến trên giường liền giống như thay đổi cá nhân, "Tiểu Du......" 

( Editor: =))))))))) Ngộ ghê, sao nhớ yếu sinh lý mà ta, nên cả trăm chương mà có bao nhiêu cảnh H đâu à ?! )

Tay liều mạng đỡ lấy bả vai Ngôn Du, khoái cảm cũng không dung phản kháng, không ngừng ăn mòn lý trí cùng thân thể nàng, Sở Nguyệt Xuất phe phẩy đầu, bụng không ngừng run rẩy, hai mắt mê ly nhìn người kia vẻ mặt còn rất đương nhiên, thân mình bỗng một trận mạnh mẽ run lên.

Ngón tay khi rời khỏi mang theo chất lỏng, Ngôn Du thở hổn hển mấy hơi rồi ngã xuống, vô lực ôm lấy Sở Nguyệt Xuất. (* Đấy, tôi đã bảo ^ v ^ )

"Em thật sự là......"

Lần đầu làm công, nhưng rất nhanh lại bị phản công, Sở Nguyệt Xuất toàn thân không còn nửa điểm khí lực, nhẹ tay thúc Ngôn Du, đang muốn mắng nàng, ánh mắt dư quang lại chợt phiêu tới cửa đang đứng một người. (* Chời, bác gái đứng coi hơi bị lâu luôn, tui không ngờ bác chấp nhận chờ tới lúc chị Xuất cao trào xong tự phát hiện luôn á )

Giật mình cả kinh, trên lưng thấm ra một mảnh mồ hôi lạnh, Sở Nguyệt Xuất xoát cái lập tức ngồi dậy, nhìn đến Ngôn mụ mụ sắc mặt trắng bệch.

"Ngô......"

Ngôn Du căn bản không có chú ý tới mụ mụ nhà mình sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa cùng Sở Nguyệt Xuất đối mắt, thở hổn hển mấy hơi, gặp Sở Nguyệt Xuất vẫn còn ngồi, có chút không hiểu trừng mắt nhìn, sau đó phiên cái thân bắt đầu tìm chăn, đợi sau khi tìm được rồi thì ở trên giường hoạt động vài cái, thân thủ đem chăn kéo đến trên giường, thế này mới cùng ngồi dậy đem chăn khoát lên người Sở Nguyệt Xuất, "Sẽ cảm lạnh ."

Thẳng đến giờ khắc này, Ngôn mụ mụ rốt cục đã hiểu trong lòng chính mình vẫn tồn tại cảm giác khác thường là chuyện gì xảy ra, mân thần nhìn chằm chằm hai người, hồi lâu sau, thanh âm lạnh lùng không mang theo một chút độ ấm,"Mặc quần áo, đi ra."

Thân mình cứng đờ, Ngôn Du quay đầu nhìn về phía cửa, vừa lúc nhìn đến Ngôn mụ mụ đang đóng lại cửa phòng các nàng, miệng lập tức trương tròn.

Nàng mụ mụ...... Sao...... Như thế nào sẽ...... Ngạch...... Đến đây từ lúc nào?

Ở cả kinh hồi lâu sau cũng không nhúc nhích một chút nào, khi cửa bị đóng lại sau mới hoãn thần, Sở Nguyệt Xuất từ trên giường xuống dưới cầm quần áo của mình mặc vào, quay người lại nhìn đến Ngôn Du ngồi ở trên giường dại ra, thở dài, ngồi trở lại giữ chặt tay Ngôn Du, "Tiểu Du?"

Nhân động tác Sở Nguyệt Xuất mà lấy lại tinh thần, Ngôn Du nhu nhu mắt, chợt nhếch miệng nở nụ cười.

Ngẩn người, Sở Nguyệt Xuất có chút phản ứng không lại.

Sao chuyện hai người bị Ngôn mụ mụ đánh vỡ, Ngôn Du ngược lại thực vui vẻ đây?

Nghĩ đến vừa rồi bộ dáng của mình cùng Ngôn Du vong tình như vậy bị Ngôn mụ mụ toàn bộ thấy được, Sở Nguyệt Xuất tâm thật mạnh nhảy dựng, có chút bối rối nắm chặt tay Ngôn Du, mày nhăn chặt.

Ngôn Du lại vào lúc này buông lỏng ra tay Sở Nguyệt Xuất, động tác nhanh nhẹn từ trên giường nhảy xuống, chân trần bước qua cầm lấy quần áo chính mình mặc vào, lúc này mới cười hì hì ôm Sở Nguyệt Xuất,"Hắc hắc, như vậy chị sẽ không cần thân cận."

Cho dù Sở lão sư nói đến lúc đó sẽ mang theo mình...... Ngô, dù sao trực tiếp không đi vẫn tốt hơn.

"Ngốc tử......" Ngay tại thời điểm quan trọng này Ngôn Du cư nhiên vẫn như thế làm cho người ta dở khóc dở cười, Sở Nguyệt Xuất xoa bóp hai má của nàng giận một câu, tâm tình lại bởi vì lời của nàng mà thả lỏng xuống dưới.

Ngốc ngốc cười, Ngôn Du lôi kéo bàn tay Sở Nguyệt Xuất, một đôi con ngươi đen sáng trông lại, "Chúng ta cùng nhau đối mặt."

Ngưng mắt cùng nàng đối diện, lúc này Sở Nguyệt Xuất chỉ cảm thấy một trận an tâm, hồi lâu sau, nhẹ gật đầu, "Ân."

Ngồi ở phòng khách chờ hai người trong phòng, Ngôn mụ mụ thân mình đến bây giờ đều còn run nhè nhẹ, trong đầu từ ngày Ngôn Du ở Mĩ Quốc trở về sau một màn lại một màn  không ngừng hiện lên, môi mân chặt chẽ.

Đúng rồi, mình như thế nào liền quên, không bao lâu từ sau chuyện Bạch Hiểu An kia, cũng không phải bởi vì nó mà chịu liên lụy đơn giản như vậy...... Lần đó sự tình tuôn ra, rõ ràng nói là do Bạch Hiểu An thích Ngôn Du, mà Ngôn Du trả lời thư cho Bạch Hiểu An như vậy a.

Nhưng vì cái gì mình liền đã quên đây?

Ngôn mụ mụ dựa lưng vào sô pha, ngọn đèn nhỏ trong phòng khách phát ra ánh sáng ấm áp vào lúc này lại dị thường chói mắt, làm bà có chút khó chịu nhắm mắt lại.

"Tiểu Du cùng Bạch Hiểu An căn bản không có cái gì, em ấy chỉ là nghĩ sắp thi vào cao đẳng, trước trấn an Bạch Hiểu An thôi."

Là Ngôn Tĩnh như vậy cùng mình nói qua, đúng , lúc ấy mình còn mắng câu "Hoang đường", sau đó liền rốt cuộc không đem chuyện Ngôn Du thích nữ nhân để ở trong lòng.

Nhưng mà...... Nguyên lai đúng là thật phải không?

Mà Ngôn Du không phải thích Bạch Hiểu An, kỳ thật là Sở Nguyệt Xuất?

Khó trách...... Khó trách Ngôn Du ngay lúc đó vẻ mặt kỳ quái như vậy, khó trách Ngôn Du nghe lời Sở Nguyệt Xuất như vậy, khó trách thời điểm Ngôn Tĩnh nói lời kia có chút khác thường......

Khoảnh khắc Ngôn Du nắm tay Sở Nguyệt Xuất cùng nhau đi đến trước mặt Ngôn mụ mụ, nhìn đến bộ dáng Ngôn mụ mụ đang ngửa đầu, các nàng thấy không rõv Ngôn mụ mụ, nhưng trong lòng không có nửa điểm bất an.

"Mẹ......"

Đêm nay vừa mới bị "muốn" lần đầu tiên, lại tiêu hao nhiều thể lực như vậy, Ngôn Du có chút không thực thoải mái mà hướng Sở Nguyệt Xuất bên kia nhích lại. Sở Nguyệt Xuất thân thủ vội vàng nắm thắt lưng của nàng, ánh mắt thân thiết, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, lại nghe đến Ngôn mụ mụ ở kia truyền đến một tiếng ho khan, mới chăm chú nhìn lại. Ngôn mụ mụ chính là đang nhìn chằm chằm nàng cùng Ngôn Du, ánh mắt phức tạp.

"Bá mẫu......" Sở Nguyệt Xuất không biết nên nói cái gì cho tốt, mở miệng hô Ngôn mụ mụ một câu liền ngữ trệ.

"Bà không phải muốn đổ sữa cấp xú nha đầu kia uống sao, như thế nào như vậy......"

Cửa chủ phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra, Ngôn ba ba từ bên trong đi ra, vừa lúc nhìn đến phòng khách một màn này, không khỏi sửng sốt. (*Ra hứng đạn hả bác trai =)))))))

Nghe được thanh âm, quay đầu liền nhìn thấy trượng phu, lúc này mới ý thức được trước đó Ngôn ba ba thần thần bí bí đem Sở Nguyệt Xuất kêu đi thư phòng là vì cái gì, Ngôn mụ mụ sắc mặt lập tức trầm xuống, "Ông cũng biết?"

Rất không hiểu tình hình mà nhìn ba người một cái, trong lòng thầm kêu không tốt, Ngôn ba ba hướng về sau lui lui, ho khan một tiếng,"Mọi người như thế nào còn đang nói chuyện phiếm, tôi về phòng ngủ trước......"

Nói mới xong liền tính lui về trong phòng, Ngôn mụ mụ làm sao cho hắn cơ hội, "Đứng lại!"

Ngôn hiệu trưởng nổi tiếng trong giới giáo dục cũng nổi tiếng là cái thê quản nghiêm*, vốn muốn lui về trong phòng đóng hảo cửa phòng, nghe được thanh âm thê tử mang theo nguy hiểm, chung quy không dám hành động thiếu suy nghĩ, phiêu mắt tới hai người đang đứng ở kia một cái, trong lòng thầm mắng Ngôn Du hai câu, đi đến lão bà bên cạnh ngồi xuống, "Sao lại thế này?"

(*bị vợ quản ná thở)

Xem thần sắc trượng phu nhà mình rõ ràng là biết cái gì, Ngôn mụ mụ giờ phút này thầm nghĩ muốn biết rõ ràng chuyện Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất trong lúc đó là thế nào, không có lại cùng trượng phu rối rắm vấn đề 'có biết hay không', mà là quay đầu tiếp tục nhìn hai người kia, "Khi nào thì bắt đầu ?"

Khiếp sợ sau chỉ còn lại cảm xúc phức tạp đến khó nói nên lời của bản thân, Ngôn mụ mụ cũng không biết chính mình rốt cuộc là ý tưởng thế nào, đầu óc như trước có chút vựng huyễn.

Bà chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày cư nhiên nhìn đến nữ nhi kích tình diễn, vẫn là cùng nữ nhân......

Nghĩ đến đây, Ngôn mụ mụ mặt lập tức xanh mét, ánh mắt nhìn hai người cũng càng thêm sắc bén lên.

Chống lại đôi mắt Ngôn mụ mụ, Sở Nguyệt Xuất trầm ngâm, đang muốn nói chuyện, Ngôn Du đã mở miệng ," Thời điểm năm ngoái."

Trầm mặc một lát, Ngôn mụ mụ thở dài,"Còn là thật sự ?"

"Ân!" Ngôn Du dùng sức gật đầu,"Xác định, khẳng định, nhất định."

Những lời này vừa ra, Ngôn ba ba cùng Ngôn mụ mụ liền đồng thời nhìn nhau một cái, sắc mặt khẽ biến.

"Nói như thế......"

Nếu sự tình liền như vậy tuôn ra, Ngôn ba ba cũng không giả bộ cái gì cũng không biết, mà là ngồi thẳng thân mình, nhìn Ngôn Du, thanh âm bình tĩnh nói, "Ta phía trước đem Nguyệt gọi vào thư phòng đã hỏi qua con bé, ta cho rằng con bé không thể cho con hạnh phúc, có khả năng sẽ làm bị thương con."

Rõ ràng liền có thể cảm giác được người bên cạnh - vốn đang nắm cả người mình - thân thể đột nhiên cứng đờ, Ngôn Du vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn đến trên mặt Sở Nguyệt Xuất chợt lóe qua buồn bã cùng vô thố.

Có chút đau lòng muốn hôn nhẹ Sở Nguyệt Xuất, lại bận tâm cha mẹ đều ở đây không dám xằng bậy, Ngôn Du sửa sang lại vẻ mặt, thanh âm mát lạnh, "Cùng ai cùng một chỗ, hai người đều có thể sẽ cho rằng như vậy...... Nhưng mà, hạnh hay không hạnh phúc, là cảm giác của con, không phải cảm giác của hai người."

.........................................

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bảo bối Tiểu Du ngươi rốt cục trưởng thành......

Lại nói, về vấn đề khóa cửa, ta cho rằng cái loại này không nên ở bên trong khóa trái vì  hành vi này ngược lại càng làm cho người khác hoài nghi...... Hơn nữa Ngôn mụ mụ bình thường sẽ không bỗng nhiên đẩy cửa mà vào ......

...........................................

Editor nói thay suy nghĩ của Ngôn mụ mụ: Tao già rồi mà bây còn bắt tao coi Yuri 21+ full HD không che, bây có cho bà già này thở không hả? Coi xong ngồi chờ tụi nó mặc đồ mà còn run, có cần kích thích vậy không hả????????

Editor nhắn lời riêng: Tác giả quá xấu, tôi chờ cảnh Sở lão sư lật thì cho có vài dòng cuối chương trước, qua chương này lại bị đè. Tôi xem lại bình luận trước kia, có bạn bảo Bằng Y Úy Ngã cho ai vạn niên thụ thì đừng hòng lật, tôi không tin, giờ thì không tin không được T___T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net