Chương 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

145, một trăm bốn mươi lăm chương...

Sở Nguyệt Xuất bỗng nhiên cảm thấy Ngôn Du như vậy thực xa lạ.

Nàng đứng trước mặt cha mẹ, nắm tay mình nghĩa vô phản cố nói cho cha mẹ rằng, chỉ cần mình không cần người khác, chỉ có mình mới có thể cho nàng hạnh phúc, nàng thật là đứa trẻ thích chu cái miệng nhỏ nhắn nhào vào trong lòng mình loạn cọ sao?

Trong lòng sớm nhu một mảnh, Sở Nguyệt Xuất nhìn Ngôn Du theo bản năng đi lên trước từng bước, cử chỉ thấy như thể phải bảo vệ mình cho bằng được, cái mũi có chút toan sáp, yết hầu cũng giống như bị cái gì ngạnh trụ, phát không ra tiếng.

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau một cái, nhìn đến trong mắt lẫn nhau đều là bất đắc dĩ, Ngôn mụ mụ lại nhìn phía nữ nhi không chút nào sợ hãi cùng mình đối diện, khoát tay, "Các con trở về phòng đi, đã khuya, ngày mai còn muốn đi làm."

Chớp chớp mắt, không nghĩ tới cư nhiên lại như vậy, vừa mới còn hùng hổ, Ngôn Du cong cong hai má, đang muốn nói chuyện, Ngôn mụ mụ đã đem một cái mắt đao trực tiếp phóng qua,"Mẹ còn không đồng ý, con đừng ở trong này chướng mắt!"

"Ô......" Ủy khuất mếu máo, Ngôn Du đáng thương hề hề nhìn bà, Ngôn mụ mụ chút cũng không mua trướng, "Trở về phòng con đi!"

"Dạ được......" Ngôn Du nhún nhún chóp mũi, miệng đáp ứng, tay cũng lôi kéo Sở Nguyệt Xuất phảng phất như còn chưa lấy lại tinh thần trở về phòng, đóng cửa phòng, thân thủ ôm lấy Sở Nguyệt Xuất.

"Ngốc tử......" Tại đây một khắc rốt cục cũng hoàn hồn, Sở Nguyệt Xuất gắt gao ôm Ngôn Du, thanh âm có chút nghẹn ngào.

"Tin tưởng em...... Ngô, em tin tưởng mụ mụ...... Chị cũng muốn tin tưởng mụ mụ nga......" Ngôn Du hai má nhẹ nhàng cọ hai má Sở Nguyệt Xuất, lời nói có chút ngơ ngác, thanh âm cũng rất ôn nhu,"Em trưởng thành ."

"Ân......" Sở Nguyệt Xuất đem mặt chôn ở hõm vai Ngôn Du, hai tay gắt gao nắm thắt lưng Ngôn Du, tại đây ban đêm vừa kích tình vừa sợ hãi, lại có loại cảm giác tim đập thình thịch.

Ngôn ba ba cùng Ngôn mụ mụ đều không ngủ được.

"Ông đã sớm biết?" Hai nữ nhi không đủ hiểu biết phụ thân, nhưng Ngôn mụ mụ là thê tử, liền thập phần hiểu biết trượng phu nhà mình,"Ông ngầm đồng ý có phải hay không?"

Nghiêng người nằm ở trên giường, Ngôn ba ba hồi lâu vẫn không nói chuyện, trong phòng một mảnh yên tĩnh, thẳng đến Ngôn mụ mụ không thể nhịn được nữa thì Ngôn ba ba mới phát ra một tiếng thở dài,"Xú nha đầu kia...... Không đồng ý thì phải làm thế nào đây?"

Vì thế Ngôn mụ mụ cũng trầm mặc.

Rất lâu sau đó, thẳng đến chân trời hiện lên ánh sáng, Ngôn mụ mụ rối rắm một đêm hiển nhiên cũng thực mỏi mệt, rốt cục phát ra một tiếng mang theo ảo não mắng, "Đều là thối tính tình, muốn chết không muốn sống!"

Ngày hôm sau, thừa dịp Ngôn Du đi làm, Ngôn mụ mụ cùng Sở Nguyệt Xuất tiến hành một phen trường đàm*, từ hỏi những chuyện hai người đã đi qua cho đến bây giờ, nhân tiện cảm khái một phen, Ngôn Du tựa hồ thật sự đang chậm rãi lớn lên, đến cuối cùng hai người rốt cục cũng xác định quan hệ mẹ chồng – nàng dâu.

*đàm thoại dài lâu

"Hắc hắc, chỉ biết mụ mụ sẽ không khó xử chúng ta."

Về nhà nhìn đến Ngôn mụ mụ cùng Sở Nguyệt Xuất tựa hồ rất hòa hợp, Ngôn Du cả một buổi tối đôi mắt nhỏ đều vẫn duy trì trạng thái híp lại. (*ý là ẻm cười híp cả mắt)

Nhu nhu khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất trong mắt đều là rực rỡ khoái hoạt.

Đơn giản là lo lắng nữ nhi trải qua không hạnh phúc thôi, tâm cha mẹ trong thiên hạ vẫn luôn như thế.

Nhưng thật ra......

"Tiểu Du công tác ở trong này, ta nghĩ các con sẽ không còn trở lại bên kia đi?" Vấn đề này đã muốn tạm gác lại đã lâu, mà nay cũng là việc cần giải quyết đầu tiên,"Hai muội muội của con làm sao bây giờ?"

Khi Ngôn mụ mụ đưa ra vấn đề này với nàng, trong lúc nhất thời Sở Nguyệt Xuất có chút ngây ngẩn cả người.

Nàng nên nói cho Ngôn mụ mụ biết quan hệ của hai muội muội không?

Chờ Ngôn Du ngủ sau, Sở Nguyệt Xuất một lần nữa lâm vào trầm tư.

Lần này ra quỹ* sở dĩ sẽ thuận lợi như vậy, đơn giản là bởi vì trước đó có sự tình của Bạch Hiểu An, cộng thêm trong khoảng thời gian này thái độ của nàng cũng được lòng hai vị phụ huynh, mới có thể khiến cho Ngôn gia phụ mẫu khinh địch như vậy, liền đã chấp nhận các nàng.

Nhưng mà chuyện tình của Sở Lục Y cùng Sở Giản Hề, liền ngay cả nàng cũng có chút khó nhận, cha mẹ Ngôn Du có thể chứ?

Ban đêm, lúc Ngôn Du bởi vì trước khi ngủ uống hơi nhiều sữa mà bị nước tiểu nghẹn tỉnh, vốn định rón rén đứng lên tránh đánh thức Sở Nguyệt Xuất, lại phát hiện Sở Nguyệt Xuất căn bản không ngủ, còn có chút ngẩn người, tiếp theo chịu đựng mắc tiểu, ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, "Như thế nào còn chưa ngủ?"

"Đi trước WC đi ngốc tử......" Sở Nguyệt Xuất đem động tĩnh của nàng nghe được rõ ràng, tuy rằng Ngôn Du phản ứng như vậy chính là chuyện nhỏ, nhưng làm cho lòng nàng không khỏi ấm áp.

"Ngô......"

Xoa đầu, lại gật gật đầu, Ngôn Du bước xuống giường, rất nhanh đi xong WC trở về, mở đèn đầu giường, quả nhiên nhìn đến Sở Nguyệt Xuất nghiêng thân mình, biểu tình như vậy vừa thấy chính là không có ngủ.

"Vì chuyện gì vậy?" Ngôn Du khó hiểu, lúc này không có chui vào lòng Sở Nguyệt Xuất, mà là duy trì cùng nàng nhìn thẳng,"Ba ba mụ mụ đồng ý nha."

"Đúng vậy......" Thở dài, Sở Nguyệt Xuất đảo qua thân mình nằm ngửa, trong thanh âm lộ ra bất đắc dĩ,"Tiểu Du, hôm sau Tiểu Y sẽ qua bên này, tân sinh viên đến đại học báo danh."

"Di?" Kỳ thật vẫn có chút mơ hồ, nhưng khi nghe đến tin tức này lại lập tức phấn chấn lên, Ngôn Du đôi mắt nhỏ lóe tinh lượng,"Em đây với chị cùng đi tiếp em ấy."

Nghiêng đầu, nhìn đến vẻ mặt nàng đầy hưng phấn, Sở Nguyệt Xuất thân thủ phủ lênv của nàng,"Ngốc tử......"

"Trong lòng chị không phải đã muốn đồng ý sao?" Tầm mắt cùng Sở Nguyệt Xuất chống lại, Ngôn Du nhỏm người hôn lên khóe môi Sở Nguyệt Xuất, "Không cần rối rắm ......"

Hồi trước, hễ cứ nhắc tới chuyện Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, Sở lão sư sẽ luôn thực phản đối, sau mới chậm rãi tốt lên, gần nhất cũng đều là bộ dáng có chút đăm chiêu ...... Hẳn là đã nghĩ thông suốt mới đúng nha.

"Tiểu Du, em có nghĩ tới...... ba mẹ em biết chuyện này sẽ như thế nào không?"

"Cần gì muốn để cho ba ba mụ mụ biết đây?" Ngôn Du môi ở trên môi Sở Nguyệt Xuất như có như không ma sát, thanh âm có chút hàm hồ,"Các nàng vui vẻ là đủ rồi nha......"

"Nhưng mà......" Sở Nguyệt Xuất rối rắm nhíu lại mi, cắn thần muốn nói lại thôi, Ngôn Du đã trực tiếp hôn lên, bắt đầu nửa đêm tràng kích tình diễn.

Có một số việc không nhất định phải làm, nếu có thể làm cho tất cả mọi người đều vui mừng, lại không tất yếu buồn lo vô cớ.

Sở lão sư tâm tư quá nặng, như vậy thực dễ lão......

Hoài như vậy niệm tưởng, Ngôn Du "muốn" Sở Nguyệt Xuất vài lần, mãi cho đến khi Sở Nguyệt Xuất mệt đến ánh mắt đều mau mở không ra, mới buông tha nàng.

..................................

"Hai người cư nhiên không có khóa cửa!"

Ngôn Tĩnh căn bản không biết chuyện mà chính mình lo lắng nhất liền cứ như vậy được giải quyết, vẫn là bởi vì cuộc gọi của mẫu thân nhà mình gọi đến mới biết được sự tình. Trong lòng khỏa đại tảng đá rốt cục cũng buông xuống, đồng thời, lại có chút khó hiểu làm thế nào mẫu thân phát hiện chuyện của Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất, thì mẫu thân bên kia mới ấp úng kể lại. Lúc này mới liền đánh điện thoại cho Ngôn Du, vừa nghe đến việc mẫu thân là vì nhìn đến giường diễn của hai người mới...... Ngôn Tĩnh hoàn toàn ngây dại.

"Ngạch, quên đi thôi......"

Ngôn Du bản thân vốn không có thói quen khóa trái cửa, Sở Nguyệt Xuất lại càng không có*...... Vừa ở Ngôn gia trụ mấy ngày nay Sở Nguyệt Xuất vẫn là thường xuyên nhắc nhở chính mình nhớ rõ khóa cửa, nhưng mà Ngôn mụ mụ mỗi lần đều sẽ gõ cửa, lâu dần nàng cũng liền đã quên.

(Editor: Cũng nhờ thói quen này mà một thời, 2 muội muội cũng được xem giường diễn với hình ảnh 4K + âm thanh sống động, có thể lật lại mấy chương H đầu để kiểm tra xem nha =)))))))

"Hai người các em...... Hai người các em ......"

Ngôn Tĩnh dở khóc dở cười, lại có chút may mắn,"May mắn thân thể mụ mụ không tệ, bằng không vì hai người các em dọa cho phát bệnh...... Chị...... Xem chị có để yên cho hai người ở cùng nơi!"

"Tỷ tỷ......"

Cười làm nũng hai tiếng, Ngôn Du thanh âm ngọt ngào, làm cho Ngôn Tĩnh phiên cái xem thường,"Thiếu đến đây đi......"

"Hắc hắc......" Ngốc hề hề cười, Ngôn Du méo mó đầu,"Đúng rồi tỷ tỷ, chị cùng Hạ Kiều Mộc kia ra sao rồi nha?"

Nói đến này liền một bụng khí, Ngôn Tĩnh lại phiên cái xem thường, "Đừng theo chị đề nàng!"

Chưa gặp qua người nào có thể chuyển biến lớn như vậy, vốn hảo hảo thực thông minh, hiện tại lại như cái đầu gỗ, hơn nữa đầu không biết đang chứa cái gì.

"Ngô, tỷ tỷ không cần khó xử chính mình." Ngôn Du đương nhiên không biết Ngôn Tĩnh cùng Hạ Kiều Mộc trong lúc đó đã xảy ra tình huống quỷ dị, còn tưởng rằng tỷ tỷ nhà mình như trước đang trốn tránh, ngữ khí nghiêm chỉnh,"Chị có thể hỏi mụ mụ nga, mẹ khẳng định sẽ nói chị hạnh phúc là quan trọng nhất......"

Nghe thanh âm nộn nộn của muội muội, Ngôn Tĩnh ỷ người ở cửa sổ văn phòng, nhìn hồi lâu mọi người bên dưới, bởi vì tân sinh báo danh mà bận rộn, kinh ngạc thất thần.

Đúng vậy, ba mẹ đều đã đồng ý chuyện Tiểu Du cùng Sở Nguyệt Xuất, như vậy nàng thì sao?

Nhưng là Hạ Kiều Mộc......

Nghĩ đến Hạ Kiều Mộc còn chưa tốt nghiệp đại học, Ngôn Tĩnh nặng nề thở dài.

Kỳ thật nàng cùng Hạ Kiều Mộc thật sự còn có rất nhiều chướng ngại, cho dù phụ mẫu nàng đồng ý, cha mẹ Hạ Kiều Mộc cũng sẽ đồng ý sao? Hơn nữa Hạ Kiều Mộc quả thật còn nhỏ a......

"Tỷ tỷ?" Nửa ngày không nghe đáp lại, Ngôn Du có chút kỳ quái hô Ngôn Tĩnh một tiếng.

"Ân, không có việc gì." Hoãn quá thần, Ngôn Tĩnh miễn cưỡng cười, "Được rồi, chuyện của chị em cũng đừng quản, hảo hảo cùng Sở lão sư nhà em ngọt ngào đi......"

Nói đến đây, Ngôn Tĩnh thanh âm dừng một chút, lại nói,"Tiểu Du, em tính cả đời đều kêu Nguyệt là Sở lão sư ư?"

"Ngô...... Đúng nga......"

Vấn đề này trước đó Sở Nguyệt Xuất cũng cùng nàng nói qua ...... Ngôn Du có chút khó xử, ninh đôi mi thanh tú,"Vậy nên gọi là gì nha?"

Nghe Ngôn Du lực chú ý bị mình chuyển khai, Ngôn Tĩnh lúc này mới nhẹ thở ra,"Chị như thế nào biết, đây là chuyện của hai người các em, được rồi, chị phải đi công tác."

"Hảo...... Tỷ tỷ tái kiến......" Ngôn Du ngốc hồ hồ điểm gật đầu, trước khi quải điện thoại liền bổ sung nói,"Tỷ tỷ khi nào thì trở về nha, Tiểu Du nhớ chị ......"

"Phốc xích......" Ngôn Tĩnh lập tức nở nụ cười, trêu chọc nói,"Không tệ nha, cư nhiên sẽ tưởng chị, còn tưởng rằng Nguyệt ở đó em sẽ không nhớ chị......"

"Tỷ tỷ!" Ngôn Du cổ cổ miệng, đang muốn phản bác, giây tiếp theo tròng mắt vòng chuyển,"Hắc hắc, Hạ Kiều Mộc nói không chừng so với em còn nhớ tỷ tỷ......"

"Thối Tiểu Du, không thèm nghe em nói nữa, chị đi đây!" Giận mắng câu này xong nghe được tiếng cười của muội muội, Ngôn Tĩnh nhịn không được cười treo điện thoại, chi cằm nhìn di động một hồi lâu, mới lại cầm lên.

Nếu không...... Đánh cái điện thoại, nhìn xem tiểu quỷ đã biến thành đầu gỗ kia đang làm gì.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net