Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

29, Chương thứ hai mươi chín . . .

Sở Nguyệt Xuất vốn không có nhận thấy gì, chỉ cảm thấy ánh mắt Ngôn Tĩnh có chút là lạ, đợi Ngôn Tĩnh vào trong nhà xong lại mời Ngôn Tĩnh ngồi trên ghế sa lon chờ, lúc này bản thân mới trở về phòng kêu Ngôn Du, thuận tiện đổi bộ quần áo.

Ngôn Du còn ở trong phòng tắm mè nheo, không biết làm cái gì còn không chịu ra, Sở Nguyệt Xuất cũng không thúc giục nàng, đem áo ngủ trên người đổi đi, đến trước gương trang điểm cột một đầu tóc đen lại. Hiện tại mới nhìn thấy đạo hồng ngân trên cổ mình, chợt nhớ lại đêm qua là cùng Ngôn Du, mà ánh mắt vừa rồi của Ngôn Tĩnh... mặt oanh một cái lập tức trở nên nóng hổi.

"Tôi không có khăn lau mặt..." Ngôn Du bỗng nhiên đẩy cửa phòng tắm ra, khóe miệng cũng đều là bọt nước, cứ như trẻ con đi đến sau lưng Sở Nguyệt Xuất. Đang xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, Sở Nguyệt Xuất xoay người trừng nàng, liếc mắt một cái, đi đến tủ quần áo bên kia cầm một cái khăn mặt mới đưa cho nàng.

"Ngô?" Bỗng nhiên bị trừng mắt làm Ngôn Du không hiểu ra sao, gãi gãi hai má, từ tay Sở Nguyệt Xuất tiếp nhận khăn mặt, vừa lau bên miệng vừa mê hoặc xem nàng, cũng không tiến vào phòng tắm, cuối cùng còn ngốc ngơ hỏi Sở Nguyệt Xuất, "Sở lão sư, mặt cô thật là đỏ nha."

Lại trừng nàng thêm một cái, Sở Nguyệt Xuất nhếch miệng, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Tiến vào phòng tắm đi, đem khăn mặt làm ướt rồi tiếp tục lau mặt."

"Ách... Nha." Ngôn Du hiện tại đã có kinh nghiệm, cho tới nay kinh nghiệm nói cho nàng biết, vô luận nàng như thế nào phản kháng Sở Nguyệt Xuất thì cuối cùng vẫn là phản kháng không có hiệu quả, hơn nữa nói không chừng sẽ có kết quả không hay. Vì thế rất nghe lời bước vào phòng tắm, chiếu theo lời Sở Nguyệt Xuất mà làm, lại từ trong phòng tắm đi ra liền bắt gặp Sở Nguyệt Xuất đang dí sát cổ vào kính trang điểm soi thật kĩ, nháy mắt mấy cái đi qua, tò mò nhìn cổ Sở Nguyệt Xuất, tiếp theo kinh ngạc kêu lên, "Sở lão sư, muỗi thật lớn a."

"A?" Sở Nguyệt chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, Ngôn Du đã gần nàng trong gang tấc, mở to mắt nhìn cổ của nàng, "Thật lớn nga, cái con muỗi này quả thật là đáng sợ."

Sở Nguyệt Xuất minh bạch chỉ cái gì rồi, vừa xấu hổ, giận dỗi, lại vừa buồn bực, nâng tay trực tiếp vỗ lên đầu Ngôn Du quát, "Còn không phải do cô!"

"Ô..." Ngôn Du che đầu, ủy khuất nhìn nàng, "Đau quá..."

Tuy rằng bình thường Sở Nguyệt Xuất ngẫu nhiên cũng bị mình làm cho nóng nảy, quả thật cũng sẽ chụp nàng, chính là lực đạo đều rất nhỏ a, nào có như hôm nay, đau quá đi...

" Đáng lắm!" Sở Nguyệt Xuất căm giận nói xong lại xoay người đi xem gương.

=))))) (Ed: Đáng chớ, đáng cho cái tội làm mà không nhớ! Đưa cái mặt vào nói muỗi như chọc quê con người ta)

Cũng không biết Ngôn Du tối hôm qua là hút ra làm sao mà nhan sắc đạo hồng ngân này lại sâu tới như vậy, khẳng định ngày mai còn tiêu không xong, nàng như thế nào đến trường a?

Hút hút cái mũi, Ngôn Du chu miệng, "Đâu có liên quan tới tôi đâu..."

"Đây là do cô hút !" Giận dữ xoay người, Sở Nguyệt Xuất nắm lấy cái mũi của nàng, "Cô mới là con muỗi bự nhất!"

"A..." Há to mồm, không thể tưởng tượng nổi nhìn Sở Nguyệt Xuất, trên cổ là da thịt trắng nõn có thể thấy một đạo dấu vết, Ngôn Du mặt bị chà đỏ, "Tôi... Tôi..."

"Hôm nay lúc trời tối cô nhất định phải chết!" Sở Nguyệt Xuất xoa bóp gương mặt của nàng, "Cô nếu dám không đến dạy bổ túc thì..., tự cầu nguyện đi!"

Dứt lời cũng không quản trên cổ còn có đạo dấu vết làm cho người ta mơ màng, Sở Nguyệt Xuất thẳng ra khỏi phòng, chỉ chừa lại một mình Ngôn Du đứng tại nơi đó mặt đỏ tai hồng nhớ lại chuyện tối hôm qua, lại cái gì cũng đều nghĩ không ra.

Tối hôm qua... Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố gắng nhớ lại cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, Ngôn Du ủ rũ ra khỏi phòng, trên mặt má hồng chưa phai.

Ngôn Tĩnh từ khi còn chưa tiến vào liền chứng kiến trên cổ Sở Nguyệt Xuất có một đạo dấu vết, vốn cả kinh nhưng tiếp sau đó lại âm thầm buồn cười mình ngạc nhiên.

Sở Nguyệt Xuất trông hẳn là cùng nàng tuổi không sai biệt lắm, mà tuổi này có bạn trai hoặc vị hôn phu là hoàn toàn bình thường. Đến nỗi này... Ân, nói ra chuyện làm cho người ta xấu hổ, chuyện muốn làm cũng là bình thường a.

Chính là, sau khi Ngôn Du theo trong phòng đi ra, lại có thể không liếc nhìn nàng một cái, ngược lại rất chật vật cúi đầu, trên mặt còn nổi lên sắc hồng quỷ dị khiến cho nàng không thể không nghi ngờ.

"Tiểu Du..." Cảm thấy nghi hoặc, Ngôn Tĩnh kêu tên Ngôn Du, Ngôn Du lúc này mới ngẩng đầu lên rồi rất nhanh lại khôi phục cúi đầu, còn thường thường trộm ngắm Sở Nguyệt Xuất liếc mắt một cái.

Thấy Ngôn Du bộ dáng như vậy làm Sở Nguyệt Xuất không khỏi buồn cười, vào thời khắc này ngược lại cảm giác mình bớt giận một chút, theo bản năng giơ tay lên sờ sờ hôn ngân kia. Ngôn Du vừa lúc lại trộm ngắm nàng, bắt gặp động tác Sở Nguyệt Xuất sờ đạo hồng ngân nọ, mặt càng đỏ hơn.

Hãy còn mê hoặc, Ngôn Tĩnh đem động tác cùng thần thái của hai người nhìn nhất thanh nhị sở, nhất thời cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc, thẳng đến Ngôn Du ngồi xuống bên cạnh mình mới mở miệng đối với Ngôn Du nói, "Em uống rượu sao?"

"Ân..." Ngôn Du cúi đầu, thanh âm thật thấp, trong con ngươi chợt lóe lên một tia ủy khuất.

"Tối hôm qua lại không phải đem tới cho Sở lão sư rất nhiều phiền toái đi?" Lại đưa mắt nhìn cổ Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Tĩnh cắn cắn môi dưới, mở miệng lần nữa hỏi.

"Em..." Ngôn Du ngẩng đầu, há miệng thở dốc, nhìn tỷ tỷ lại nhìn Sở Nguyệt Xuất, mặt càng đỏ hơn, ấp úng thật lâu mới lại cúi đầu, "Ân..."

Ngôn Tĩnh đối với muội muội của mình vô cùng hiểu biết, rất ít sự tình sẽ làm Ngôn Du mặt đỏ thành như vậy.

Thủ khẽ run lên, liên tưởng đến Sở Nguyệt Xuất đối với Ngôn Du ôn nhu, Ngôn Tĩnh bỗng dưng cảm thấy hơi thở bị kiềm hãm, vẻ mặt dần dần nghiêm túc.

Đúng rồi, từ nhỏ đến lớn trừ bỏ nàng ra, Ngôn Du chưa từng đối với ai thân cận qua.

Chỉ có vị Sở lão sư này, từ lần đó Ngôn Du bị bắt cóc, nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất, nói tóm lại, Ngôn Du đối với nàng ta rất là bất đồng.

Chẳng lẽ nói hôn ngân kia là do Ngôn Du lưu lại ?

"Thực xin lỗi..." Thấy tỷ tỷ không nói chuyện, Ngôn Du vốn không yên giờ phút này lại càng đứng ngồi không yên, dứt khoát đứng dậy đi đến trước mặt Sở Nguyệt Xuất, nói ra lời này.

Sở Lục Y rửa mặt xong cũng đổi quần áo rồi từ trong phòng ra, chứng kiến cục diện trong phòng khách hiện tại cũng không khỏi sững sờ, tiếp theo híp mắt, đi tới đối với Ngôn Du dịu dàng nói, "Ngôn lão sư, làm sao cô lại cúi đầu, vẫn còn không vui sao?"

Ngôn Du nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn về phía có thanh âm phát ra, gặp Sở Lục Y, lại càng thêm áy náy, "Ô... Sở đồng học, thực xin lỗi."

"Ân?" Đây là cái tình huống gì vậy? Sở Lục Y khó hiểu.

"Cô... Cô không nên để em uống rượu..." Ngôn Du níu lấy góc áo của mình, thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, "Em còn nhỏ như vậy..."

"Hai mươi bốn tuổi cũng không gọi là lớn." Nhíu mày, Sở Nguyệt Xuất cắt đứt lời của nàng, thản nhiên nói.

(Ed: Vậy chớ Sở lão sư nói xem bao nhiêu mới là lớn đây ? ^o^ chỉ khéo ngụy biện hà~)

"Nha... Tôi không nên uống rượu..." Ngôn Du bĩu môi nói tiếp, "Tôi biết sai lầm rồi..."

Sở Nguyệt Xuất mới nói một câu như vậy thôi liền nhường Ngôn Du vẫn luôn quật cường liền ngoan ngoãn nhận sai, Ngôn Tĩnh tâm lý lại càng bất an.

Nếu... Nếu phán đoán của nàng là đúng, vậy đạo dấu hôn kia thật sự là do muội muội của nàng lưu lại, mà muội muội của nàng cùng Sở lão sư... cùng một nữ nhân đã xảy ra quan hệ...

Ngôn Tĩnh chà một chút đứng lên, đi đến bên người Ngôn Du, "Sở lão sư, tối hôm qua chứng thật là đã làm phiền cô, Tiểu Du em ấy... em ấy uống rượu ... Tôi ở trong này thay mặt em ấy nói một tiếng xin lỗi..."

Sở Nguyệt Xuất không rõ Ngôn Tĩnh vì cái gì bỗng nhiên lại nói như thế với mình, hơn nữa cảm xúc tựa hồ cũng không tốt lắm, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngôn Tĩnh, vẻ mặt Ngôn Tĩnh thực bình tĩnh, "Thật có lỗi."

"Tỷ tỷ..." Ngôn Du nghiêng đầu xem tỷ tỷ, tựa hồ cũng ý thức được cảm xúc của tỷ tỷ không đúng, lại quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất, lộ ra vẻ mặt cầu cứu.

"Tiểu Du, ba mẹ đã tới, đi thôi." Ngôn Tĩnh vẫn là vẻ mặt bình thản, hướng Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, "Sở lão sư, chúng tôi đi trước."

"... Ân." Đứng lên, Sở Nguyệt Xuất gật đầu, "Tôi tiễn hai người."

Đợi cho Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du ly khai, Sở Nguyệt Xuất vào nhà, ngồi vào trên ghế sa lon tự hỏi, mày rối rắm cùng một chỗ.

"Tỷ, tỷ tỷ của Ngôn lão sư sao cứ thấy là lạ nha?" Sở Lục Y đương nhiên cũng nhìn ra Ngôn Tĩnh không thích hợp, ngồi bên cạnh Sở Nguyệt xuất mở miệng hỏi.

Lắc đầu, Sở Nguyệt Xuất thở dài, "Có thể là do vội vã trở về giáo huấn Ngôn lão sư đi."

"A..." Vừa nghe đến giáo huấn, Sở Lục Y trong lòng cũng có chút run sợ , tuy rằng nàng đem nguyên nhân mình uống rượu đều đổ lên người Ngôn Du, chính là uống rượu là uống rượu, mà tỷ tỷ đặt nặng tâm như vậy sẽ thật sự phạt nàng a. Cứ lo lắng như thế, Sở Lục Y quay đầu muốn xem biểu tình tỷ tỷ, lại không dự đoán được vừa quay đầu liền thấy dấu vết trên cổ Sở Nguyệt Xuất, thất thanh kêu lên, "Tỷ..."

"Ân?"

"Chị... Cổ chị..." Sở Lục Y trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn tỷ tỷ.

Nàng nghĩ đến ngày hôm qua nàng giả say hỏi Sở Giản Hề đã muốn xem như lớn gan lớn mật lắm rồi, như thế nào đại tỷ của nàng cùng Ngôn Du tựa hồ còn chơi lớn hơn nữa đây...

"A..." Bị Sở Lục Y một kêu nhắc nhở, Sở Nguyệt Xuất rốt cục hiểu, khó trách Ngôn Tĩnh vốn đang thần sắc dịu dàng sẽ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là hiểu lầm nàng cùng Ngôn Du làm chuyện gì đó?

Trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nói gì cho phải, Sở Nguyệt Xuất lăng lăng ngồi ở đó, thật lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngôn tiểu thư này... Sao lại đi nghĩ chuyện như vậy đây?"

.......................................

Cùng Ngôn Du lên xe, Ngôn Tĩnh đóng cửa xe, phát động máy nhưng không đi ngay. Bị không khí trong xe làm cho áp lực, thực muốn ngủ cũng không ngủ được, Ngôn Du vẻ mặt khó chịu rốt cục nhịn không được, "Tỷ tỷ, chị sinh khí hả?"

Mắt nhìn phía trước, thanh âm Ngôn Tĩnh thản nhiên, "Em cứ nói đi?"

"Em... Thực xin lỗi." Ngôn Du lại bắt đầu giải thích, trong lòng âm thầm thề thốt sau này nói cái gì cũng không uống rượu. Nguyên lai uống rượu là đáng sợ như vậy, nàng còn nhớ rõ ngày hôm qua lúc nửa đêm khi tỉnh lại đầu có bao nhiêu đau, nếu không có Sở Nguyệt Xuất giúp nàng mát xa, nàng nhất định sẽ đau chết.

Nghĩ đến ngày hôm qua lúc nửa đêm khi tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất có bao nhiêu ôn nhu, Ngôn Du gãi gãi cằm, có chút nhớ nhung mà cười, lại lo lắng tỷ tỷ sẽ nổi nóng vội vàng đình chỉ.

"Chị hỏi em." Nàng nhịn cười tuy Ngôn Tĩnh không biết, chính là Ngôn Tĩnh vẫn luôn chịu đựng không được mà hỏi ra khẩu, thực sự nhịn không nổi nữa.

Vừa chuyển tay lái, tiếp theo đem xe dừng ở ven đường, Ngôn Tĩnh quay đầu nhìn Ngôn Du, trong tròng mắt lộ ra hàn quang, "Cổ Sở lão sư là chuyện gì xảy ra?"

Vừa nhắc tới việc này, Ngôn Du lại lần nữa đỏ mặt.

Đương nhiên, nàng biết nàng cùng Sở Nguyệt Xuất trong lúc đó khẳng định không có phát sinh chuyện gì. Thân là thiên tài khoa học tự nhiên, Sinh học cũng đồng dạng tinh thông, đối với một vài sự tình vẫn là vấn đề học thuật cũng đều nghiên cứu qua một lát, Ngôn Du tự nhiên đối với phương diện này vô cùng có tự tin.

Chính là, bất kể như thế nào, hôn ngân kia, chứng thật là do nàng lưu nha, suy nghĩ một chút vẫn thực làm cho người ta thẹn thùng.

Nhìn thấy muội muội khuôn mặt vốn trắng nõn thanh tú lại nhiễm hồng, tâm Ngôn Tĩnh khiêu bắt đầu gia tăng tốc độ, cố gắng trấn áp hơi thở, chờ Ngôn Du đưa ra đáp án.

"Kia... Cái kia... Cái kia..." Ngôn Du gãi gãi góc áo, trên mặt càng ngày càng nóng , "Em... Là em... Hôm qua... Tối hôm qua..."

"Được rồi!" Ngôn Tĩnh cắt đứt lời của nàng, mạnh mẽ phát động xe, "Không cần phải nói nữa!"

==================


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net