Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




34, Chương thứ ba mươi bốn . . .

"Ăn no..." Về đến nhà, Ngôn Tĩnh lôi kéo Ngôn Du tới phòng ăn, mà Ngôn Du đã tại tiệm mì nhỏ bên cạnh trường học ăn ba bát mì lớn, lập tức bĩu môi, rất vô tội nhìn đồ ăn trên bàn, "Em đã ăn ba bát mì lớn..."

"Em..." Vừa nghe nàng nói đã ăn ba bát mì, Ngôn Tĩnh nhất thời hết chỗ nói rồi, thực không hình tượng liếc nàng một cái, trở về phòng lấy trong hòm thuốc ra thuốc tiêu hóa, "Uống hai viên."

Rượu chè hay ăn uống quá độ là thứ không tốt nhất.

"Nha." Ngôn Du thật biết điều tiếp nhận hai viên thuốc từ tay nàng rồi nhét vào miệng, nhai nhai xong nuốt xuống. Lúc sau dụi mắt nhìn tỷ tỷ, "Em có thể đi ngủ chưa?"

"Đi thôi." Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, "Thay quần áo hẳn ngủ tiếp."

"Được." Cười híp mắt đáp, Ngôn Du giống như không còn chiến tranh lạnh với Ngôn Tĩnh nữa, chính là Ngôn Tĩnh vẫn có thể cảm giác Ngôn Du không đồng dạng như trước.

Từ trước, Ngôn Du rất thích làm nũng với nàng. Những lần đó đều không phải cần nàng lấy tay mớm thuốc cho sao, hôm nay lại có thể từ trong tay nàng tiếp nhận thuốc tự mình nuốt xuống. Sau khi trở về từ trường học, Ngôn Du sẽ không còn đối với nàng gần gũi. Vừa mới ở trên xe, nàng kêu Ngôn Du, Ngôn Du lại chính là chu môi lên mà không phải trực tiếp úp vào trong lòng nàng loạn cọ.

Nhìn thấy thân ảnh Ngôn Du tính đi trở về phòng, Ngôn Tĩnh thở dài, đang muốn về phòng của mình chợt thấy Ngôn Du ngừng lại, xoay người nhìn mình, thanh âm vẫn đáng yêu non nớt như vậy, "Tỷ tỷ nhớ ăn cơm."

Nàng tuy rằng mơ hồ nhưng cũng biết tỷ tỷ cũng giống như mình, từ buổi sáng ngày hôm qua vẫn còn chưa nếm qua thứ gì.

Khóe môi gợi lên một nét cười nhạt, Ngôn Tĩnh vui mừng gật đầu, thanh âm càng thêm nhu hòa, "Mau đi ngủ đi."

"Ân!" Ngôn Du gật gật đầu, trở về gian phòng của mình, gọi điện thoại cho Sở Nguyệt Xuất.

Lúc này, Sở Nguyệt Xuất còn ở trong phòng làm việc, thấy điện báo hiện tên Ngôn Du, ngoài ý muốn nhíu mày, chuyển nhận, "Tại sao không ngủ?"

"Ngô..." Nghe lời tỷ tỷ thay áo ngủ, lúc sau lại tháo mắt kính nằm ở trên giường, Ngôn Du ngáp một cái, "Muốn ngủ..."

"Vậy mau ngủ đi." Nghĩ đến Ngôn Du đã buồn ngủ đến muốn híp lại mắt nhỏ, lại nghe tiếng ngáp của người nọ ở đầu dây bên kia, Sở Nguyệt Xuất cười nhẹ, "Gọi điện thoại cho tôi làm cái gì?"

"Tôi... Tôi..." Ngôn Du lại bắt đầu khẩn trương, ấp úng một lúc lâu, cuối cùng cũng đem mục đích cuộc gọi này nói ra, "Tôi không biết nhà cô đi như thế nào..."

"Ân?" Sở Nguyệt Xuất lông mày nhíu lại, có chút kinh ngạc.

"Buổi tối... Không phải dạy bổ túc sao?" Ngôn Du xoa mắt, đem mền kéo lên, "Muốn đi nhà cô nha..."

Không nghĩ tới Ngôn Du lại có thể nhớ rõ chuyện này...

Sở Nguyệt Xuất ngoài ý muốn, nàng còn tưởng rằng Ngôn Du đã sớm quên chuyện này. Kỳ thật ngay cả nàng cũng hiểu nó thật buồn cười, nguyên nhân lúc trước vốn định trấn giữ Ngôn Du, nhưng khi thấy bộ dáng đáng thương của nàng ấy lại cảm thấy thực không đành lòng.

"Ân..." Trầm ngâm thật lâu, sau đó thẳng đến Ngôn Du ở đầu dây bên kia nhịn không được lại ngáp một cái, Sở Nguyệt Xuất mới nói, "Cô có thể không đến, tôi chỉ nói giỡn với cô thôi..."

Ngô?

Ngôn Du nghe vậy chớp chớp mắt, đưa tay gãi má, chậm chạp nói, "Vậy cô không cho bọn nhóc dạy bổ túc à..."

"Cần a, bổ túc Ngữ văn." Mấy đứa nhóc thường xuyên oán hận với nàng  về chuyện không biết làm sao đọc đề, còn cần bắt ra ý chính đề bài để viết văn, học đều thực khó khăn, cho dù viết ra đẹp đẽ phi phàm cũng thường sẽ viết lạc đề, cho nên nàng mới đáp ứng cho bọn nhóc bổ túc vài ngày.

Bằng không, môn Ngữ văn này, nàng còn thật sự không biết cần phải bổ những gì.

"Kia... Tôi phải đi..." Tay Ngôn Du  nắm lấy điện thoại, khốn ý mời nàng bắt đầu hí mắt, thanh âm nghe cũng ngày càng mơ hồ, "Tôi đáp ứng cô phải đi..."

"Tôi hay nói giỡn với cô nha." Sở Nguyệt Xuất buồn cười nói, nghe điện thoại đầu bên kia thanh âm đã mơ hồ, "Cô nên ngủ đi."

"Không được..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Ngôn Du cố chấp chống đỡ một chút tinh thần cuối cùng, "Tôi phải đi..."

"Ngoan, nhanh đi ngủ."

"Tôi phải đi..."

"..."

Sở Nguyệt Xuất thực bất đắc dĩ. Như thế nào ban đầu nàng dùng dạy bổ túc để uy hiếp Ngôn Du, hiện tại lại phản tác dụng đây?

"Ô..."

"Được rồi, mau đi ngủ đi." Vừa nghe tiếng kêu giống hệt con thú nhỏ, Sở Nguyệt Xuất liền mềm lòng , "Tôi đem địa chỉ nhà tôi nói cho cô, cô mau ngủ đi."

"Ân ân!"

"Tắt máy, bằng không sóng điện thoại đối với não không tốt."

"Hảo!" Cúp máy, chiếu theo lời Sở Nguyệt Xuất tắt điện thoại di động, Ngôn Du thấy điện thoại tắt nguồn liền chui vào chăn ngủ.

Nàng không muốn buổi tối ở trong nhà với tỷ tỷ, cảm giác rất khó chịu.

............................

Từ thứ bảy ngày đó Lạc Học Khâm tìm đến Ngôn Tĩnh, mà Ngôn Tĩnh đối với hắn không còn cự tuyệt nữa, liền khiến hắn thích lại đây hơn.

Trước kia mỗi cuộc hẹn đều là bởi vì thầy nói với Tiểu Tĩnh một ít lời mới khiến cho Tiểu Tĩnh cùng hắn đi ra ngoài. Chính là mấy ngày hôm trước, mắt thấy thầy cùng sư mẫu đi xa có thể phải giảm gặp mặt đi, nhịn không được đối Ngôn Tĩnh tưởng niệm. Lạc Học Khâm chạy đến bên này tìm Ngôn Tĩnh, vốn đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt, không nghĩ tới Ngôn Tĩnh lại có thể đáp ứng cùng nhau ăn cơm. Tuy thái độ Ngôn Du không tốt cho lắm nhưng hắn chính là thích Ngôn Tĩnh chứ không phải Ngôn Du, cho nên bởi vì sự kiện ngày thứ bảy kia, lòng tin Lạc Học Khâm cũng tăng lên nhiều, lúc này mới là thứ hai đã lái xe chạy đến tìm Ngôn Tĩnh.

Lúc xế chiều, Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du đều đang ngủ thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên, đem Ngôn Tĩnh đánh thức.

Rất mệt mỏi mở mắt ra, Ngôn Tĩnh mang dép lê đi ra mở cửa, chứng kiến Lạc Học Khâm thần tình tươi rói mỉm cười, ngu ngơ vài giây, nhíu lại mi, "Sao anh lại tới đây?"

Không hề bỏ sót tia bất mãn vừa lướt qua con ngươi của Ngôn Tĩnh, Lạc Học Khâm lập tức không yên , "Anh... Buổi chiều không có việc gì cho nên cứ tới đây..."

Tình lữ không nên là như vậy sao?

Hắn muốn làm một bạn trai tốt nha, có thời gian sẽ cùng bạn gái gặp mặt.

Trầm mặc một hồi, khắp nơi trong lòng đang lần nữa nhắc nhở người này chính là người ở tương lai sẽ cùng mình qua cả đời, Ngôn Tĩnh thở dài, để hắn vào nhà, "Tiến vào ngồi đi."

Còn tại lo lắng mình không phải quá đường đột, Lạc Học Khâm nghe vậy không khỏi mừng rỡ, đi tới, bắt gặp Ngôn Tĩnh còn mặc đồ ngủ, "A... Anh quấy rầy em ngủ trưa?"

Nếu là như vậy, cũng khó trách giai nhân bất mãn.

"Không có gì." Ngôn Tĩnh vuốt vuốt tóc, "Em trở về phòng đổi bộ y phục."

...............................................

Cứ như thế, vừa tỉnh ngủ liền khởi động máy, thấy tin nhắn của Sở Nguyệt Xuất, trong lòng Ngôn Du tức thì sáng ngời. Đổi quần áo xong mở ra cửa phòng, lại bắt gặp Lạc Học Khâm ngồi một mình trong phòng khách, nhất thời cảm thấy ghê tởm như ăn phải con ruồi.

Con ruồi này thật đáng ghét mà, như thế nào cứ thích bay thẳng đến nhà nàng?

"Tiểu Du." Lạc Học Khâm vừa nhìn thấy Ngôn Du đi ra thì lập tức đứng lên, tính toán đi qua lấy lòng cô em vợ tương lai.

Hừ! Ngôn Du ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, đi thẳng đến phòng ăn, giả bộ bới cơm, cầm đũa ngồi vào trước bàn, gắp đồ ăn bỏ vào chén, coi như bắt đầu ăn.

Ngôn Tĩnh trở về phòng tiếp một cuộc gọi đi ra liền chứng kiến Lạc Học Khâm mang vẻ mặt xấu hổ đứng đó, có chút kỳ quái, "Làm sao vậy?"

"Tiểu Du em ấy..." Lạc Học Khâm miễn cưỡng cười cười, chĩa phòng ăn, Ngôn Tĩnh vẻ mặt bị kiềm hãm lại, vội vàng đi đến phòng ăn, quả nhiên thấy Ngôn Du đang ngồi ở trước bàn cơm ăn như hổ đói, khí giận không khỏi phát ra, "Em... Đồ ăn này đều đã lạnh rồi."

"Cho kịp thời gian." Ngôn Du miệng nhét đầy, cúi đầu, không muốn tỷ tỷ thấy bản thân lại đỏ hốc mắt.

Trước kia còn phải thông qua ba ba nói chuyện với tỷ tỷ mới có thể cùng nam nhân này đi ra ngoài hẹn hò, hiện tại thì sao, nam nhân này lại có thể tùy thời tìm đến tỷ tỷ. Bất quá cũng không có gì, tình lữ mà, hơn nữa, tương lai còn muốn kết hôn, chuyện như vậy thực bình thường nha.

Tỷ tỷ cũng không thể vẫn luôn trông coi mình đi.

Cái loại cảm xúc tiêu cực này lại đem cả người nàng bao lại, Ngôn Du hút hút cái mũi, tiếp tục ăn cơm.

"Cho kịp thời gian?" Ngôn Tĩnh sửng sốt, "Để làm cái gì?"

"Dạy bổ túc cho học trò." Ngôn Du lúc này không có nói dối, bởi vì lần này là thật sự, chính là Ngôn Tĩnh còn không tin, "Em không muốn cùng... Ăn cơm, chị không bức em, em không cần nói dối."

"Em mới không nói dối!" Ngôn Du mạnh ngẩng đầu, nhìn Ngôn Tĩnh trong con ngươi lộ ra bất mãn, "Em nói là lời nói thật!"

Lông mày đen nhíu lại, Ngôn Tĩnh cố gắng từ mắt Ngôn Du nhìn ra chút gì đó, mà trong con ngươi ấy chỉ lộ ra một mảnh thẳng thắn thành khẩn, một chút chột dạ cũng đều không có.

"Vậy em cũng không nên ăn cơm lạnh a."

"Em ăn xong rồi." Đem một muỗng cơm cuối cùng nuốt xuống, Ngôn Du đứng lên, "Tỷ tỷ cùng tỷ phu hảo hảo hẹn hò đi!"

"Tiểu Du..." Ngôn Tĩnh nhìn thấy bộ dáng Ngôn Du như vậy, thở dài, đi qua, không muốn để cho Lạc Học Khâm trong phòng khách nghe được, hạ giọng, "Em có phải không thích Lạc Học Khâm hay không?"

"Tỷ tỷ thích là tốt rồi, em thích hay không tính là gì đâu!" Bị lời này của nàng hỏi ra ngực cũng vừa kéo, Ngôn Du ngạnh ngữ khí, "Cũng không phải bạn trai của em!"

"Tiểu Du!" Ngôn Tĩnh không rõ thái độ Ngôn Du gần đây vì sao cứ không tốt như vậy, trong đầu bỗng nhiên có một ý niệm hiện lên, thần sắc lập tức nghiêm túc, "Em nói, em có phải muốn đi chỗ của Sở lão sư không?"

Bị tỷ tỷ nói như thế, Ngôn Du nhớ lại chính mình còn chưa cùng tỷ tỷ giải thích chuyện nàng cùng Sở Nguyệt Xuất, chính là còn dỗi chuyện Lạc Học Khâm, ngữ khí lại càng đông cứng , "Tỷ tỷ có thể cùng tỷ phu hẹn hò, em cũng có thể đi qua nhà Sở lão sư dạy bổ túc a."

"Em... Chuyện này không giống!" Ngôn Tĩnh bị tức đến nỗi có xúc động muốn một tát đánh bay Ngôn Du, thì thấy Ngôn Du vẻ mặt bình tĩnh, "Em cùng Sở lão sư chỉ là quan hệ đồng sự, chị không cần suy nghĩ lung tung."

Quên đi, như thế này liên luỵ Sở lão sư cũng không tốt. Hơn nữa vạn nhất thật sự đem tỷ tỷ nổi mao*, đêm nay không cho nàng đi ra cửa tìm Sở lão sư, không phải sẽ thảm hại hơn ư ? Còn muốn nhìn tỷ tỷ cùng tên nam nhân kia cùng một chỗ sao?

*dựng lông = chọc giận

"Cái gì?" Ngôn Tĩnh cúi đầu xem nàng, "Em nói cái gì?"

"Em nói, em cùng Sở lão sư không có gì, chẳng qua chính là bạn tốt."

"Vậy , vậy dấu hôn kia..." Ngôn Tĩnh nhìn nàng không tin, chợt thấy sắc mặt Ngôn Du ửng đỏ, "Em uống rượu , có thể mơ thấy ăn cái gì đó rồi sau lại... Sở lão sư chiếu cố em... Liền..."

Kỳ thật, lời này là nói dối .

Nàng không muốn nói cho tỷ tỷ biết, đêm đó chính là bất tri bất giác liền hôn lên.

=========================

EDITOR: Người ta dạo này hảo bận rộn, còn định edit 10 chương up luôn một lượt đó chớ. Nhưng như thế thì lâu lắm, thôi mần được nhiêu post bấy nhiêu vậy ^_^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net