Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




47, Chương thứ bốn mươi bảy . . .

Rất muốn trực tiếp khơi cằm Ngôn Du hôn lên, chính là lý trí nói cho nàng biết như vậy là không thể.

Sở Nguyệt Xuất chăm chú nhìn người nọ vẫn cúi đầu lui vào một góc, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, xen lẫn một tia bi thương, cười khổ, xoay người trực tiếp đi trở về văn phòng.

Trước đó một khắc còn khí thế mạnh mẽ bức người, ngay sau đó trực tiếp liền trở về văn phòng, thân mình Ngôn Du hơi hơi nghiêng đi, cái mũi đau xót, chỉ kém điểm khóc lên thôi.

Chỉ biết là nói ra sẽ càng bị chán ghét hơn... Nhưng vẫn không nhịn được... Chính là ôm một chút hi vọng... Nói ra...

Chưa trở về văn phòng, Ngôn Du ngồi xổm cạnh góc tường, ôm đầu, lại ngẩng lên nhìn không trung một mảng lam nhạt đằng xa, tâm tình phủ kín lo lắng. Cũng không biết đã ngồi xổm bao lâu, thật vất vả mới có thể ngừng xúc động muốn khóc, chợt di động đặt trong túi bắt đầu chấn động lên.

"Uy..." Vẫn là dãy số chưa thấy qua, Ngôn Du đối với con số vẫn luôn rất mẫn cảm, số điện thoại xem qua một lần lập tức có thể nhớ kỹ, đón điện thoại, đầu dây bên kia phát ra tiếng của một nam nhân, ngữ điệu rất nhanh, có điểm ẻo lả, "Ải yu, cô là Ngôn Du sao?"

"Ân..." Chớp chớp mắt, Ngôn Du nghe thanh âm kia, cảm thấy lông tơ trên người dựng thẳng lên.

"Tôi gọi là Cổ Chánh, ngày hôm qua có một xú nam nhân kêu tôi giúp cô lo liệu thị thực..." Ẻo lả ngữ khí rất nhanh nói, "Cô hiện tại ở đâu, đem giấy ngân hàng của cô còn có chứng minh nhân dân đưa cho tôi..."

Chứng minh nhân dân? Cổ Chánh?

Ngôn Du quỷ dị nghĩ, lông mi nhảy vài cái, "Lão sư nói người đó là anh hả?"

"Xú nam nhân kia là sư phụ của cô a?" Ẻo lả có chút ghét bỏ, "Ai yu, ánh mắt của cô lại kém như vậy a?"

"A..." Ngôn Du chỉ cảm giác giờ phút này cái ót của mình khẳng định có ba đường hắc tuyến, mà nhờ nó, tâm tình bi thương vì Sở Nguyệt Xuất tựa hồ cũng sáng sủa một ít, "Tôi hiện tại đang ở trường học, giấy căn cước cùng chi phiếu không mang trên người..."

"Ai nha nha, đồ trọng yếu như vậy sao có thể không mang theo trên người..." Nam nhân tựa hồ rất bất mãn, tiếp tục ẻo lả, "Vậy cô chừng nào thì đưa cho tôi, buổi chiều có thể chứ?"

" Ừm... Có thể..." Ngôn Du gãi đầu, đứng lên, "Tôi sao đưa cho anh được đây ?"

"Này thì đơn giản, tôi tới trường học tìm cô là được, xú nam nhân có nói với tôi cô ở trường học nào rồi."

"Nha..." Đạo sư của mình một hơi lại một hơi bị kêu thành xú nam nhân, Ngôn Du chính là cảm thấy thập phần quái dị, bất quá không có nghĩ nhiều, gật đầu, "Tôi giữa trưa trở về lấy giấy căn cước cùng chi phiếu..."

"Tốt, cứ như vậy." Ngữ điệu nam nhân lại nâng lên cao, "Ai yu, Tiểu muội muội nha, tôi đã nói với cô rồi, cô như vậy, chậc chậc, người ta nói với cô cần giấy căn cước cùng chi phiếu cô liền cho, như thế là không đúng. Tôi đã nói với cô..."

"Tôi..." Đã muốn đi nhanh đến văn phòng, Ngôn Du nghe nam nhân không ngừng chít chít tru tréo, thao thao bất tuyệt, có chút buồn rầu nhẹ dụi mắt, ngáp một cái.

Như thế nào người nam nhân này so với Sở lão sư trước kia còn lải nhải hơn a...

Nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất, chạy tới cửa phòng làm việc, Ngôn Du theo bản năng trông qua, Sở Nguyệt Xuất cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt hai người giao nhau, lẫn nhau đều bị kinh hách mà né tránh.

"Ai yu, Tiểu muội muội, tôi có chuyện khác phải làm rồi, trước cứ như vậy, sau này phải cẩn thận một chút, tôi đã nói với cô..."

Né tránh tầm mắt Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du vừa lúc nghe thấy trong điện thoại nam nhân nói còn có chuyện khác phải làm, đang định tạm biệt lại nghe người nam nhân kia bắt đầu lải nhải, đứng trơ tại chỗ, tự hỏi vài giây mới vào văn phòng, ngồi xuống cái ghế của mình, ghé vào mặt trên "Tiểu Lười số 2", nghe đầu dây bên kia nam nhân luôn miệng lải nhải, rất nhanh liền ngủ mất.

"Tiểu muội muội... Tiểu muội muội... Tiểu muội muội?" Lải nhải được một nửa, nam nhân nọ đột nhiên cảm giác không đúng, cẩn thận nghe, tựa hồ còn có thể nghe được đầu dây bên kia vang lên tiếng hít thở đều đều, sắc mặt không khỏi xanh rờn, sau khi kêu vài tiếng không có phản ứng lập tức cúp điện thoại, "Cái tên xú nam nhân kia thật đúng là không có nói sai, Tiểu muội muội này sao cũng có thể ngủ được."

Nhìn thấy Ngôn Du đã ngủ, Sở Nguyệt Xuất rốt cục cũng yên tâm một ít, còn tưởng rằng mấy ngày trước không ngủ là do thân thể Ngôn Du không thoải mái, hôm nay tới trường học cũng không ngủ. Xem ra chính là ngoài ý muốn, không phải thân mình xảy ra vấn đề là tốt rồi.

.........................................

Sở Lục Y tan học tiến vào văn phòng tìm lão sư Anh ngữ, thấy Ngôn Du ghé vào gối nhỏ ngủ say, mà bộ dáng Sở Nguyệt Xuất lại thường thường xem Ngôn Du vài lần, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi lên lấy sách đè chết Ngôn Du.

Đáng giận, người kia đã nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy mà chị mình còn ở bên cạnh thâm tình nhìn chăm chú, người kia lại có thể ngủ ngon như vậy... Đáng giận...

Nhãn cầu xoay xoay, Sở Lục Y thấy trong văn phòng thầy cô giáo không nhiều lắm, lại đều đang làm chuyện của mình, tỷ tỷ tựa hồ cũng không có chú ý tới nàng bên này, lộ ra tươi cười, lúc đi qua bên người Ngôn Du, hung hăng dùng sức đạp Ngôn Du một cước.

"A..."

Tuy rằng tối hôm qua là có ngủ nhưng cho dù ở trong mộng, Ngôn Du vẫn như cũ rối rắm sự tình giữa mình và Sở Nguyệt Xuất, thậm chí không ngừng mơ thấy Sở Nguyệt Xuất lúc ở dưới thân của mình, còn có bộ dáng lạnh lùng sau đó, suốt cả đêm cau mày trằn trọc. Hôm nay lại vẫn luôn căng lên dây thần kinh, còn thật vất vả nghe người nam nhân kia lải nhải mà ngủ quên mất, bỗng nhiên bị hung hăng đá một cước, Ngôn Du mạnh mẽ bừng tỉnh ngồi dậy, ngây ngốc nhìn chung quanh.

Sở Lục Y sớm đã từ bên người nàng đi qua, cũng không thèm liếc tới nàng một cái, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên đi đến bên người lão sư Anh ngữ, cầm sách bài tập hỏi lão sư Anh ngữ vấn đề.

Vẻ mặt đau khổ xoa xoa đầu gối, Ngôn Du chu môi, theo bản năng đi dụi mắt, kết quả đụng tới mắt mới ý thức được trên tay còn bị băng gạc bao lấy, vô luận là ánh mắt vẫn là tay đều một trận khó chịu.

Sở Nguyệt Xuất chỉ lặng lẽ nhìn động tác của Sở Lục Y, bởi vì từ khi Sở Lục Y tiến vào nàng cũng 'có tật giật mình' cúi đầu làm bộ như đang nhìn sách, không muốn làm cho muội muội phát hiện mình một mực nhìn lén Ngôn Du.

Chính là chợt nghe tiếng kêu Ngôn Du phát ra, hoảng sợ đồng thời vội vàng lo lắng nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy Ngôn Du xoa chân, chân mày hơi nhíu lại, liếc Sở Lục Y một cái - vốn vẫn đang giả bộ hỏi bài, thở dài.

Trạng thái của nàng hai ngày này chứng thật là để hai muội muội lo lắng, hơn nữa ngày đó nàng là từ lúc Ngôn Du rời đi liền bắt đầu thất thần... Cũng khó trách sẽ làm Sở Lục Y tức giận đến mức ở trong phòng làm việc ám toán Ngôn Du.

Nghĩ đến hai muội muội quan tâm mình, hai ngày này cơ hồ còn chưa từng tươi cười, Sở Nguyệt Xuất chợt mỉm cười, đem sợi tóc liêu đến sau tai. Ngôn Du từ bên kia xem qua vừa hay nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất quay mặt lại, ngây dại.

Ngô... Sở lão sư cái dạng này... Thật là đẹp mắt a...

Đứng ở một bên còn thật sự nghe lão sư Anh ngữ giảng đề mục, Sở Lục Y vừa thấy một màn này, một tia nghi hoặc nổi lên trong lòng.

Kỳ quái, nếu như Ngôn Du cự tuyệt tỷ tỷ, vì sao lại nhìn chị ấy với diễn cảm này?

Mắt nhìn tỷ tỷ lại nhìn Ngôn Du, Sở Lục Y híp mắt, trùng hợp lúc này lão sư Anh ngữ cũng đem đề mục nói xong , Sở Lục Y lập tức lộ ra tươi cười đáng yêu, "Em hiểu rồi, tạ ơn lão sư."

Lão sư Anh ngữ gật gật đầu, mỉm cười nói "Không cần cảm tạ", sau đó bắt đầu vội làm chuyện của mình.

Sở Lục Y hướng Ngôn Du đi đến, Ngôn Du vốn đang nhìn Sở Nguyệt Xuất si mê, dư quang liếc thấy Sở Lục Y hướng chính mình đi tới thì lập tức thu hồi tầm mắt, ôm gối nhỏ ngẩn người.

Sở Nguyệt Xuất làm sao không biết Ngôn Du vừa mới nhìn lén mình, đã sớm bắt gặp nàng biểu tình ngơ ngác, trong lòng buồn cười, ngay sau đó cũng thấy Sở Lục Y hướng tới Ngôn Du đi đến, không khỏi bắt đầu lo lắng.

Tiểu Y sẽ không lại muốn làm gì Ngôn Du đi?

Vốn nghĩ Sở Lục Y là muốn từ phía sau mình đi qua, Ngôn Du cố gắng đè xuống bất an, ôm gối nhỏ, nuốt ngụm nước miếng, chưa từng nghĩ Sở Lục Y sẽ có thể ở bên cạnh mình ngừng lại, lập tức sợ tới mức ôm chặt gối đầu, giống như chỉ có như vậy mới giúp nàng thêm cảm giác an toàn.

"Tiểu Y, em lại đây." Sở Lục Y tự nhiên là thấy trên mặt Ngôn Du tràn ra biểu tình hoảng sợ, âm thầm buồn cười, đang muốn nói chuyện thì tỷ tỷ bỗng nhiên mở miệng. Mặt nhăn nhó nhíu mày, tiếp theo hung hăng trừng mắt Ngôn Du - vốn đang thật cẩn thận quay đầu lại xem mình, mà cái trừng này lập tức khiến nàng quay mặt đi ngay, lúc này mới hướng tỷ tỷ đi đến, "Tỷ..."

(Ed: Cái cảnh này càng tưởng tượng càng thấy mắc cười. Rõ ràng trong lòng Tiểu Y muốn cười mà làm mặt lạnh, Du thì lấm la lấm lét dòm, bị trừng một phát là y như rùa rúc vô mai, xin in đậm là mẻ 24 tuổi rồi đó mọi người !!!!! )

Chỉ là muốn giúp Ngôn Du giải vây mới kêu Sở Lục Y lại đây, thế nhưng kêu xong rồi  lại không biết nên lấy cớ gì mới tốt, Sở Nguyệt Xuất nhìn muội muội đang đi tới, ho hai tiếng, "Ân... Em... Nga, em giúp chị đem xấp văn này đi phát cho lớp, cuối giờ chị sẽ cho bình luận."

Tiếp nhận một chồng văn mà Sở Nguyệt Xuất chuyển cho mình, Sở Lục Y hơi hơi nhíu mày, ánh mắt trong suốt sáng ngời để Sở Nguyệt Xuất không khỏi chột dạ, hạ tầm mắt lại rất nhanh cùng nàng nhìn thẳng, khôi phục lại bình tĩnh.

Gật gật đầu, Sở Lục Y cũng không nhiều lời, cầm xấp văn của Sở Nguyệt Xuất rời đi, hướng tới cửa ban công đi đến, chính là lúc trải qua bên người Ngôn Du vẫn cố ý hừ lạnh một tiếng, để cho Ngôn Du từ khi bắt đầu nhìn lén sợ tới mức run rẩy cả thân mình.

Đem một màn này thu vào trong mắt, Sở Nguyệt Xuất vừa buồn cười lại vừa tức giận, Ngôn Du đều lớn như vậy rồi còn là thầy của người ta nữa, thế nhưng lại có thể sợ học trò tới vậy, thật sự là...

Cái người ở trước mặt bọn cướp vẫn rất bình tĩnh xin ăn, ai ngờ sẽ thành ra thế này cơ chứ?

Không biết vì cái gì, rõ ràng tâm tình không tốt, rõ ràng vẫn còn làm Sở Nguyệt Xuất khó chịu, nhưng khi nhìn đến Ngôn Du, dẫu cho vẫn có cảm giác áp lực rầu rĩ tuy nhiên vẫn sẽ sinh ra một ít vui mừng.

Có lẽ đây là tâm lý khi lâm vào yêu đương của con người, vừa ngang ngạnh cũng vừa không thể giải thích được.

Chính là Sở Nguyệt Xuất không biết Ngôn Du sở dĩ sợ Sở Lục Y như thế , chẳng qua là bởi vì đã đối với nàng làm ra chuyện kia, nên khi đối mặt với Sở Lục Y liền có cảm giác tội lỗi.

Chẳng qua cũng bởi vì, Sở Lục Y là muội muội của nàng.

Bị Sở Lục Y đạp tỉnh lúc sau lại bị hù dọa một trận, lúc này Ngôn Du như thế nào cũng ngủ không được, gục xuống bàn ôm gối nhỏ, nghĩ về Sở Nguyệt Xuất trước kia với tất cả ôn nhu mà không khỏi bi thương.

Nếu không... Hay là cứ đi Mĩ đi, như vậy Sở lão sư cũng không cần gặp nàng, cũng sẽ không phải cảm thấy chán ghét và ghê tởm nữa.

==========================

Ed: Khi ta trở thành một kẻ tùy hứng, muốn làm gì thì làm thì thật là vui. Chả cần nghĩ với suy cái gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net