Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




48, Chương thứ bốn mươi tám . . .

Hơn nữa... Tỷ tỷ...

Lần đầu, Ngôn Du thực nghiêm túc mà lo nghĩ chuyện đi Mĩ Quốc.

Đối với trước kia mà nói, từng có ý nghĩ muốn đi nhưng mỗi lần đều lại từ chối đạo sư, cũng không lo nghĩ gì.

Bởi vì chỉ cần Ngôn Tĩnh ở một ngày, nàng sẽ không có khả năng đi Mĩ Quốc, vô luận như thế nào lo nghĩ đi nữa thì đều sẽ là kết cục này.

Chẳng qua hiện tại Ngôn Tĩnh phải kết hôn...

Không, nếu như không nói Ngôn Tĩnh cần kết hôn và Sở Nguyệt Xuất chán ghét nàng như vậy, có lẽ nàng sẽ vì quyến luyến từng cử chỉ ôn nhu cùng với việc hay ngẫu nhiên phúc hắc kèm lải nhải của Sở Nguyệt Xuất, quyến luyến sự tín nhiệm và yêu thích của học trò trong lớp mà lưu lại...

Chính là hiện tại...

Tựa hồ thật không có lý do gì lưu lại.

Bất quá, để tỷ tỷ một mình phụng dưỡng ba mẹ, nàng cũng thật bất hiếu quá.

Nhưng không phải ba ba đã nói, khi gặp nàng chỉ tổ phiền lòng thôi sao?

Vẫn là lần đầu tiên thực sự nghiêm túc đi suy nghĩ chuyện của bản thân, mà trừ bỏ đi học thuật, Ngôn Du càng nghĩ càng bi quan, ngón tay bị đè ở dưới gối đầu, vẻ mặt biến đổi liên tục.

Nhiều lần luôn nương theo động tác quay đầu xem địa phương khác để có cơ hội nhìn lén Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất có cảm giác như chính mình quả thật điên rồi.

Nàng cũng đã ngoài hai mươi, chẳng lẽ cần phải giống như tiểu cô nương mới biết yêu mà làm chuyện này hay sao? Chẳng lẽ liền không biết khắc chế một chút sao?

Thở sâu, nhường mình có thể tỉnh táo đọc sách nhưng khi rõ ràng nghe thấy tiếng Ngôn Du thở dài, lại nhịn không được muốn quay đầu nhìn nàng.

Thật sự là... muốn làm cho người ta phát điên mà.

Tình huống như vậy cứ liên tục tiếp diễn ra, đến khi tiếng chuông tan học vang lên, hai người vẫn luôn rối rắm đến về nhà, chính là rối rắm cũng không bay đi mất.

Giữa trưa về đến nhà, ăn cơm xong, Ngôn Du từ trong ngăn kéo của mình tìm thấy giấy căn cước cùng chi phiếu bỏ vào trong bao, ở trên giường nằm sấp trong chốc lát, chợt nhớ tới buổi trưa mình không có lớp.

Không có lớp... Đến trường làm cái gì a?

Nhưng buổi sáng quả thật không chút do dự bảo cái tên ẻo lả Cổ Chánh tới trường học tìm nàng...

Hơn nữa, nàng quả thật cũng rất muốn đến trường...

Là bởi vì Sở Nguyệt Xuất ư?

Hầu như không có biện pháp tĩnh hạ tâm lai đi nghiên cứu đề mục, Ngôn Du nghiêng người, gối lên cánh tay nhìn trần nhà, cố gắng suy tư.

Trước kia đối với Sở Nguyệt Xuất tựa hồ cũng không tới nông nỗi 'một ngày không thấy như cách ba thu' a, cũng không thể vì một buổi tối say rượu loạn tính mà thích đi?

Chẳng lẽ nàng là cái loại trước quan hệ rồi mới biết yêu sao?

Chính là... Có thể trước kia, cảm giác của nàng liền đã đối với Sở lão sư như vậy sẵn rồi...

Thật phiền...

Quán tính nắm một bên mền ôm lấy đầu, Ngôn Du thở sâu, không thèm nghĩ đến chuyện để nàng buồn bực không chịu nổi nữa, làm gì chứ, không phải cứ nàng muốn hay không là có thể theo ý được.

Kỳ thật, tính tình của nàng vẫn luôn là như vậy.

Nàng yếu đuối, nàng không dám nói cho bất luận kẻ nào biết nàng thích tỷ tỷ, luôn áp ở trong lòng, rồi ỷ vào tỷ tỷ sủng ái mình mà đối với tỷ tỷ lúc lạnh lúc nóng. Sau lại gặp được Sở Nguyệt Xuất, dần dần có cảm giác với Sở Nguyệt Xuất cũng không tự biết, lại cứ muốn bước từng bước một tới gần Sở Nguyệt Xuất, thẳng cho đến cuối cùng phát sinh chuyện kia mới không dám thừa nhận... Không dám thừa nhận?

Là không dám thừa nhận... Chính mình vẫn luôn dời chuyện yêu thương đi.

Cười khổ, ngồi dậy, Ngôn Du dựa vào đầu giường ôm thân, cằm dựa vào bàn ở trước mặt, ánh mắt hốt hoảng.

Cho tới nay vẫn luôn đơn phương tỷ tỷ khiến nàng trở thành một người theo chủ nghĩa bi quan, huống chi, từ nhỏ đến lớn đều bị người gạt bỏ ra ngoài... Chỉ số thông minh cao lại như thế nào chứ, còn không phải luôn luôn bị người chán ghét sao?

Tỷ tỷ cũng là bởi vì quan hệ huyết thống của các nàng nên mới có thể đối tốt với nàng như vậy, mà Sở Nguyệt Xuất...

Là rất thiện lương đi.

Nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất thật là tốt, Ngôn Du thở dài.

Tóm lại, nàng chưa bao giờ sẽ tham vọng quá cần có người nào đó yêu thích mình, coi như nam khó có khả năng, càng không nói đến nữ nhân.

Hay là đi Mĩ Quốc đi, đi Mĩ Quốc rồi... Dù sao ở đó đều là người mình không quen biết, cũng sẽ không quan tâm là có người mình yêu hay không, tự nhiên cũng sẽ không thương tâm như vậy nữa.

Yếu đuối, tự ti, chỉ biết trốn tránh.

Tính cách Ngôn Du có khuyết điểm, khi đối mặt vấn đề tình cảm với Sở Nguyệt Xuất liền thiếu tinh tế.

..................................

Sở Lục Y theo buổi sáng mà bắt đầu tự hỏi quan hệ tỷ tỷ của mình cùng Ngôn Du là gì.

Tình huống giữa hai người cùng nàng đoán tựa hồ hoàn toàn bất đồng...

Từ trước nàng chỉ muốn khiến tỷ tỷ yêu Ngôn Du do đều là nữ nhân, như vậy ít nhất tỷ tỷ có thể chấp nhận chuyện bản thân nàng thích nữ nhân...

Sau lại phát hiện Ngôn Du thích chính là Ngôn Tĩnh, vì thế nàng lại bắt đầu tính kế càng muốn cho Ngôn Du yêu thích tỷ tỷ mình hơn... Huống chi, xem dáng dấp Ngôn Du như vậy, đối với Sở Nguyệt Xuất nhất định có cảm giác.

Cho nên ngày đó, nàng mới có thể quỷ dị nói với Ngôn Du, "Cô còn yêu tỷ tỷ em không?"

Tâm lý học ám chỉ, nàng chỉ là sử dụng thành thục mà thôi. Gì chứ trăm ngàn mưu kế làm qua vẫn không dự đoán được tỷ tỷ mình cùng Ngôn Du trên mặt cảm tình còn không có tiến triển gì thì trên thân thể đã xảy ra chuyện.

Quá nhanh... Thân thể trước cảm tình đã xảy ra quan hệ thân mật, như vậy thật sự quá nhanh...

Nhanh đến để nàng trở tay không kịp, nhanh đến mời nàng chỉ còn biết lo tỷ tỷ thương tâm, nhanh đến khiến nàng hận không thể giết chết Ngôn Du.

Ăn cơm xong ngồi trước bàn đọc sách ở gian phòng của mình, Sở Lục Y chống cằm nhìn mặt bàn, mày nhíu lại chặt chẽ.

Lại không nói việc Sở Nguyệt Xuất còn khó chịu, liền hôm nay xem Ngôn Du phản ứng, đáng ra, vì 'ăn' xong tỷ tỷ liền lau sạch, đối mặt tỷ tỷ thổ lộ lại cự tuyệt nên có phản ứng phù hợp a ... không nên dùng cái loại diễn cảm áy náy nhìn tỷ tỷ nàng mới phải chứ.

Còn phản ứng lúc thấy mình lại là... Cảm giác tội lỗi.

Hơn nữa, tỷ tỷ tựa hồ một mực che chở Ngôn Du, cái này lại càng thêm không đúng.

Nàng hiểu Sở Nguyệt Xuất, lấy Sở Nguyệt Xuất kiêu ngạo, nếu bị cự tuyệt tuy rằng thương tâm, chính là tuyệt đối sẽ không còn che chở Ngôn Du như vậy nữa. Ở địa vị Sở Nguyệt Xuất, hành động che chở Ngôn Du nhất định sẽ bị cho rằng lấy lòng hoặc là đang theo đuổi, Sở Nguyệt Xuất kiêu ngạo thế kia chắc sẽ không cho phép đâu.

Như vậy... Có lẽ Ngôn Du không có cự tuyệt?

Híp mắt, Sở Lục Y đưa tay nhẹ nhàng xao mặt bàn, trầm tư một lúc lâu mới đứng dậy.

Hết thảy nên tìm Ngôn Du lên tiếng hỏi rõ mới được.

Buổi chiều Sở Nguyệt Xuất là có tiết, trong lúc đó Sở Lục Y đi vệ sinh có đi ngang qua văn phòng, hơi kinh ngạc chứng kiến Ngôn Du ở trong văn phòng nằm trên mặt bàn, nhãn châu xoay động, bụng đã có kế hoạch.

Đợi cho Sở Nguyệt Xuất bình luận văn được một nửa, Sở Lục Y bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ nằm úp trên bàn, bạn học ngồi ở bên cạnh nàng vội vàng hỏi.

"Đau bụng..." Sở Lục Y gắt gao cau mày, cắn răng, "Hình như là tiêu chảy... Vừa mới đi học có đi một lần rồi, chính là..."

"A... Kia... Vậy bạn hiện tại đi nhanh đi." Ngồi cùng bàn vừa nói vừa giơ tay cắt đứt Sở Nguyệt Xuất giảng bài, "Sở lão sư, Lục Y đau bụng."

Vừa tiến vào trạng thái dạy học liền hết sức chăm chú, Sở Nguyệt Xuất nghe vậy sửng sốt, vội vàng đi qua, "Tiểu Y, làm sao vậy?"

"Không có việc gì..." Sở Lục Y cắn môi, chống mặt bàn đứng lên, "Bụng có thể do ăn bậy bạ gì đó thôi... Em... Em có thể đi vệ sinh được không?"

"Mau đi đi." Sở Nguyệt Xuất cảm thấy một trận tự trách, hai ngày nay bởi rối rắm chuyện mình và Ngôn Du mà quan tâm muội muội rõ ràng giảm đi rất nhiều.

Sở Lục Y gật gật đầu, Sở Nguyệt Xuất nhìn bạn học ngồi cùng bàn của nàng liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi.

Kỳ thật lão sư bình thường chứng kiến học trò sinh bệnh đều sẽ để học trò ngồi cùng bàn cùng đi một chuyến tới phòng cứu thương. Chính là bởi vì Sở Lục Y là muội muội của Sở Nguyệt Xuất, ngược lại làm Sở Nguyệt Xuất có điều băn khoăn.

Mà học trò nọ cũng coi như thông minh lanh lợi, chứng kiến Sở Nguyệt Xuất muốn nói lại thôi, vội mở miệng, "Lão sư, để em bồi Lục Y đi qua phòng y tế nha."

"Không cần..." Sở Lục Y khoát tay, "Bạn mau nghe giảng bài đi, mình... Tự mình đi là được rồi, cũng không phải bị nặng lắm..."

Nàng là đoán chắc tỷ tỷ nghe được lời này sẽ không để cho bạn ngồi cùng bàn hy sinh thời gian lên lớp.

Nghe vậy sửng sốt, Sở Nguyệt Xuất đánh giá muội muội trong chốc lát, thở dài, "Em chớ miễn cưỡng..."

"Sẽ không." Sở Lục Y miễn cưỡng bài ra một nụ cười, tiếp theo bỗng nhiên sắc mặt đại biến, bỏ lại một câu vội vàng chạy ra phòng học, "Lão sư em đi trước."

Có chút bận tâm nhìn thân ảnh Sở Lục Y, Sở Nguyệt Xuất không ngừng ở trong lòng tự trách mình, bất quá vẫn là rất nhanh thu thập xong tâm tình tiếp tục giảng bài.

Từ trong phòng học chạy ra, Sở Lục Y mới nhẹ thở ra.

Nếu là tiếp tục kéo dài, nàng thật lo lắng bị tỷ tỷ thông minh lanh lợi của mình nhìn ra nàng giả bộ.

Bước thoải mái hướng văn phòng đi đến, còn chưa tới cửa phòng làm việc liền chứng kiến Ngôn Du cùng một người nam nhân đứng ở nơi đó nói chuyện, hơi sững sờ, dừng bước, trốn sau một cây cột ở vùng phụ cận.

"Tiểu muội muội, cô cứ như vậy liền có thể ngủ, có phải thân thể yếu hay không a, tôi đã nói với cô rồi..." Chuyện rằng người nam nhân kia là một thân âu phục màu trắng chỉnh tề, mặc ở trên người hắn lại có vẻ thập phần bảnh bao, ở bên trong chính là một lớp áo sơmi màu hồng, còn có một cái cà-vạt màu trắng, mặt trên có hoa văn hình hoa đào cùng với chiếc kẹp rất bắt mắt nằm ở trên cà-vạt. Giờ phút này, trong tay nam nhân đang cầm giấy căn cước cùng chi phiếu của Ngôn Du, thanh âm nghe dị thường mềm mại lại nói lời thấm thía, "Cô nên đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút, đặc biệt cô đi Mĩ Quốc là phải cùng làm việc với xú nam nhân cho nên... Ai nha tên xú nam nhân kia a, tôi đã nói với cô, hắn cứ hễ bận rộn sẽ không ăn cơm không đi ngủ, cô đi khẳng định cũng sẽ như vậy, sớm muộn gì cũng chịu không nổi thôi..."

Ui chao...

Ngôn Du xem nam nhân đứng trước mặt kêu Cổ Chánh này, bộ dáng không biết nói cái gì cho phải.

Kỳ thật... Nàng và lão sư vốn cùng một loại người, làm nghiên cứu rồi có thể không ngủ, không nghỉ cũng không ăn không uống.

Hai người đều không có chú ý tới người vẫn đang núp ở sau cây cột cách đó không gần cũng không xa.

Sở Lục Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Đi Mĩ Quốc còn muốn cùng làm việc với xú nam nhân?

Ngôn Du... Muốn đi Mĩ Quốc sao?

====================


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net