Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

53, Chương thứ năm mươi ba . . .

Sau một phen thương lượng, hai người gọi đồ ăn, ăn xong bữa cơm mới quay về nhà của mình.

Ngôn Du về đến nhà cũng vừa lúc đụng phải Ngôn Tĩnh tiễn Lạc Học Khâm xuất môn, mặt không chút thay đổi nhìn hai người liếc một cái, trực tiếp vào nhà.

Mặc dù đã xác định cảm tình đối với Sở Nguyệt Xuất là dạng cảm tình gì, nhưng khi đối mặt tỷ tỷ vẫn thực mất tự nhiên.

Trở về phòng cởi áo khoác, Ngôn Du trực tiếp nằm vật xuống giường, nghĩ đến những điều mà Sở Lục Y đã công đạo với mình, bắt đầu chờ mong ngày mai đến.

Cửa đúng vào lúc này mở ra, Ngôn Tĩnh sau khi tiễn Lạc Học Khâm xong liền trở về phòng thay đổi quần áo đơn giản ở nhà, rồi đi tới phòng Ngôn Du, nàng tiến lại bên giường Ngôn Du, thở dài, "Cơm chiều thật sự đã ăn rồi sao?"

Nàng có chút bận tâm... Muội muội của nàng, có phải còn bởi vì Lạc Học Khâm mới không thèm ở nhà ăn cơm chiều hay không.

Đã muốn nhắm mắt lại, Ngôn Du không có mở mắt ra mà gật gật đầu đáp, "Ăn rồi."

"Ân..." Nhẹ đáp lời, Ngôn Tĩnh chăm chú nhìn Ngôn Du đang nằm thẳng cẳng, hơi nhíu mi, "Gầy."

Từ thời điểm nàng phát hiện ánh mắt Ngôn Du xem nàng quá mức nóng rực, cũng quá mức dị thường thì nàng liền cố gắng tránh né Ngôn Du. Đoạn thời gian này chỉ biết Ngôn Du mỗi ngày đều đang rối rắm thứ gì đó, cơm cũng ăn không được nhiều lắm. Không biết nguyên nhân, cũng không dám hỏi nhiều, Ngôn Tĩnh tuy rằng muốn quan tâm muội muội nhưng lại lo lắng muội muội thật sự hệt như những gì chính mình đoán, chính là đối với mình có cảm tình khác thường...

Cho đến hôm nay, thật sự rất lo lắng cho nên mới đẩy cửa tiến đến xem Ngôn Du như thế nào. Chưa từng nghĩ, chỉ một khắc nhìn thấy liền đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn muội muội đều được mình bưng trong lòng bàn tay yêu thương, khi nào lại sẽ trở nên tiều tụy như vậy?

Cho dù là bệnh nặng thậm chí bị sốc đến đưa vào bệnh viện, thì sắc mặt tựa hồ cũng không có tái nhợt thành như vậy.

Hơi hơi mở mắt ra, chứng kiến trong mắt Ngôn Tĩnh chất chứa đau lòng, Ngôn Du đột nhiên cảm giác mình có chút ủy khuất.

Từ lúc cùng Sở lão sư xảy ra chuyện như vậy, không chỉ Sở lão sư không để ý tới nàng mà còn có tỷ tỷ vốn từ trước luôn đối với nàng quan tâm hết mực, tựa hồ cũng lạnh lùng rất nhiều.

Nhìn thấy muội muội ủy khuất chu môi, xoay người đem bóng lưng gầy yếu chống lại mình, Ngôn Tĩnh cũng có chút áy náy vì mình trong khoảng thời gian này đã không thân thiết với nàng. Dù sao là cũng muội muội của mình, chính mình lại luôn thương yêu nàng như vậy, làm sao bỏ được nàng?

Chính là...

Nghĩ đến không biết chắc tình cảm của Ngôn Du đối với mình là gì...

Có lẽ, là bởi vì học sinh kia theo đuổi mới khiến mình đa nghi đi?

Thật sự quá mức đau lòng muội muội, vào thời khắc này Ngôn Tĩnh chỉ có thể lấy loại lý do này an ủi mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào bên giường, "Tiểu Du... Em gần đây có phải có chuyện gì hay không?"

Kéo qua gối ôm lớn, Ngôn Du ôm thật chặt, thanh âm rầu rĩ, "Không có việc gì."

"Chính là em gần đây vẫn luôn không vui." Ngôn Tĩnh nhẹ đưa tay xoa cánh tay của nàng, "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, nói tỷ tỷ biết đi."

"Thật không có việc gì..." Cho dù đã muốn hiểu được chuyện nữ nữ yêu nhau cũng không phải là cái gì không bình thường, nhưng Ngôn Du vẫn cảm thấy mình không nên nói chuyện giữa mình và Sở Nguyệt Xuất cho tỷ tỷ nghe. Liền lần trước, chỉ một vài dấu hôn đã khiến tỷ tỷ hoài nghi rồi còn bắt nàng từ chức. Lần này nếu nói ra chuyện say rượu loạn tính, biết đâu sẽ không cho nàng đến trường nữa.

Thế nàng... làm sao còn theo đuổi Sở Nguyệt Xuất được.

Lông mày đen vi liễm, Ngôn Tĩnh trầm mặc một lúc lâu, thở dài một tiếng, "Vậy... Được rồi, nếu em có sự tình gì nhất định phải nói với chị... Em là muội muội của chị mà."

"Ân." Ngôn Du nho nhỏ lên tiếng, liền im bặt.

Ngôn Tĩnh xem nàng hoàn toàn không muốn nói ra cũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể nhẹ lắc đầu rời đi.

Kỳ thật... Chính nàng mới đang gặp phiền não.

Không nói học sinh kia cứ luôn theo đuổi không bỏ mà còn nói: cho dù nàng kết hôn cũng sẽ chờ nàng. Nói về chuyện kết hôn... Mấy ngày nay nàng đã thực cố gắng cùng Lạc Học Khâm tương xử, trừ bỏ hoài nghi tình cảm Ngôn Du đối với mình vượt giới hạn, cố ý làm bộ cho nàng xem, cũng thật là muốn cùng Lạc Học Khâm hảo hảo nuôi cấy cảm tình.

Chính là nàng phát hiện, thật sự quá khó khăn.

Bất quá, cùng Lạc Học Khâm vẫn duy trì danh nghĩa tình lữ đã hơn một năm, cảm tình nếu quả thật có thể nuôi dưỡng đã sớm bồi dưỡng ra đến.

Thế nhưng... Lại có thể làm thế nào đây?

Nàng không muốn để ba ba thất vọng.

"Người của khoa học kỹ thuật có thể không giỏi đạo lý bằng môn khoa học xã hội của chị nhiều lắm, chính là em ít nhất vẫn biết, hiếu thuận không phải là cứ mãi một mực nghe theo lời cha mẹ, đây chẳng qua chỉ là ngu hiếu mà thôi, là người ngu mới làm!"

Câu nói kia của Ngôn Du cứ như vậy trực tiếp nổi lên trong đầu, Ngôn Tĩnh bất đắc dĩ cười khổ.

Ngu hiếu sao? Chính là... Cảm giác Ngôn Du đã muốn để ba mẹ đủ mệt tâm rồi, mà nàng từ nhỏ đến lớn đều nghe lời ba mẹ như vậy, lần này nếu để cho ba mẹ thất vọng...

Nàng biết mình không phải là không có ý phản kháng, nhiều lần rõ ràng chính là muốn phản kháng nhưng chỉ là nói thầm mà thôi, cũng không có biện pháp giống như Ngôn Du đơn giản làm theo ý mình.

Lắc đầu, không muốn suy nghĩ tiếp chuyện làm cho mình phiền lòng, Ngôn Tĩnh đứng dậy đến tủ đồ lấy quần áo, điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên, vốn nguyên bản đang muốn đi tắm rửa liền đi qua, cầm lên nhìn nhìn, lại lần nữa thả xuống trên bàn, mặt không chút thay đổi.

"Không khí lạnh lẽo, ngày mai nhiệt độ sẽ thấp lắm, đến trường học không nên mặc ít đồ, sẽ lạnh đó."

Một lần nữa đi trở về phòng tắm, Ngôn Tĩnh cố gắng làm cho mình quên cái tin nhắn kia, không cho tin nhắn ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Tiếc thay, tắm rửa xong vẫn nhịn không được lấy điện thoại ra, lại nhìn cái tin kia lần nữa, nhẹ thở dài.

Nàng gần đây càng ngày càng thích thở dài a.

.................................

Ngày hôm sau, đương nhiên không có nghỉ cũng không phải chủ nhật, đó là một ngày chấm bài thi.

Cũng bởi vì giữa nàng cùng Sở Nguyệt Xuất có biến cố nên Ngôn Du vốn dĩ vẫn luôn trải qua cuộc sống ngày đêm đảo lộn giờ đây lại có thể bỏ thói quen xấu này đi, buổi sáng tổng có thể tự  mình tỉnh lại, sau khi thu thập xong bữa sáng mà tỷ tỷ chuẩn bị liền đến trường.

Hôm nay đối với nàng mà nói, tựa hồ cùng dĩ vãng không giống nhau. Bởi vì, cái loại tâm lý vội vàng muốn gặp Sở Nguyệt Xuất  khiến trái tim nàng nhảy lên không ngừng, tốc độ của nó lại ngày càng nhanh hơn, thế cho nên thời gian ăn điểm tâm, tay đang cầm bát cũng không tránh khỏi run nhè nhẹ.

Thân là tỷ tỷ, Ngôn Tĩnh tự nhiên nhìn ra động tác của muội muội, không khỏi có chút kinh ngạc, "Em đây là..."

"A, không có việc gì." Ngôn Du xả ra tươi cười, một hơi đem cháo trong chén uống xong đứng dậy, "Ăn no, em đến trường đây."

"Hảo..." Kỳ quái nhìn Ngôn Du, Ngôn Tĩnh lên tiếng đáp, thấy Ngôn Du đeo bao vội vội vàng vàng muốn chạy ra, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng, "Đợi một chút!"

Đã chạy tới cửa, Ngôn Du dừng bước lại, "A?"

"Em mặc bao nhiêu lớp áo?" Ngôn Tĩnh cau mày, "Có phải lại chỉ mặc mỗi một áo sơmi với một bộ áo khoác hay không?"

"Ân." Ngôn Du khó dằn lòng muốn đến trường ngay tức khắc, đáp xong liền mở cửa ra, "Tỷ tỷ, em..."

"Trở về thêm kiện áo trong giữ ấm, hôm nay trời lạnh lắm..."

Nghe tỷ tỷ bắt mình trở về mặc thêm quần áo, Ngôn Du đang vội vã đến trường làm sao nguyện ý, bỏ lại một câu cất bước bỏ chạy, "Em không lạnh, tỷ tỷ em đi trước, chính chị nhớ rõ nên mặc nhiều đồ nga, cúi chào."

"Ôi chao... Em..." Ngôn Tĩnh không kịp dứt lời thì Ngôn Du dĩ nhiên đã chạy đi mất, mà nàng nhìn cánh cửa được đóng lại, đứng ở đó nửa ngày vẫn chưa thể hồi thần.

Hôm nay Tiểu Du vội vã như vậy là muốn đi làm cái gì ư?

Ngôn Du đương nhiên nóng nảy, nàng mất nguyên một buổi tối trằn trọc, chờ mong hôm nay đến trường thử phản ứng của Sở Nguyệt Xuất.

Sở Lục Y nói với nàng, Sở Nguyệt Xuất có rất nhiều phản ứng có thể chứng minh là thích nàng.

Cho nên theo ngày hôm qua bắt đầu, nàng đã nghĩ hôm nay dựa theo lời Sở Lục Y nói mà làm, nhìn xem Sở Nguyệt Xuất phản ứng ra sao.

Cũng bởi vì đi vội, Ngôn Du không ý thức được hôm nay thời gian ra cửa quá sớm, thậm chí vừa ly khai cửa chính liền trực tiếp chạy để cho mình có thể nhanh tới trường hơn.

Vì thế, lúc nàng tới văn phòng, trong văn phòng không có một bóng người.

Ngô...

Xoa đầu, Ngôn Du vốn hưng trí bừng bừng lập tức bị đả kích, giống như bóng cao su bị xì hơi, đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Chính là, một lúc sau, tiếng giày cao gót quen thuộc đánh trên mặt đất truyền đến, Ngôn Du lập tức ngồi xoay lại, giống con chó nhỏ chờ mong chủ nhân đến cho ăn mà tha thiết mong chờ, nhìn chằm chằm cửa ban công, chờ người kia đến.

Sở Nguyệt Xuất mới đi đến cửa phòng làm việc liền thấy Ngôn Du ngồi ngược ở trên ghế, cằm tựa lên lưng ghế ngồi, mắt nhỏ mở ra rất lớn nhìn mình chằm chằm, thoạt nhìn rất đáng yêu. Trong lòng nhảy dựng, bởi bộ dáng Ngôn Du như vậy, nàng thiếu chút nữa đã đi qua sờ đầu nàng ấy rồi. Sở Nguyệt Xuất vội vàng khắc chế chính mình, cố gắng vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng, không cho Ngôn Du nhìn ra chút gì.

Dựa theo phản ứng bình thường của Ngôn Du, khẳng định sẽ phình miệng, sau đó liền đem đầu xoay đến một bên ủy khuất không thèm nhìn nàng, nhưng không nghĩ rằng hôm nay Ngôn Du là chu môi, nhưng vẫn duy trì tư thế đó nhìn nàng, hai tròng mắt đen lay láy khiến nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên, ngực dường như có cái gì sinh sôi.

Thu hồi tầm mắt không nhìn nàng nữa, Sở Nguyệt Xuất thẳng hướng vị trí của mình đi đến, kết quả nàng đi đến đâu Ngôn Du liền nhìn theo đến đó. Bộ dáng kia như trước thực ngốc, tuy nhiên không phải phản ứng bình thường mà Ngôn Du nên có. Với chuyển biến như vậy làm Sở Nguyệt Xuất có hơi nghi ngờ.

"Sở lão sư Sở lão sư..."

Kiềm chế tâm tư, không để cho mình lại đi chú ý Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất ngồi vào vị trí, đang muốn mở ra giáo án Ngôn Du bỗng nhiên chuyển lại đây, trong lòng còn ôm "Tiểu Lười số 2" .

"... Ân ?" Ngôn Du ngày hôm nay biểu hiện thật sự rất kì quái khiến Sở Nguyệt Xuất phải dừng toàn bộ động tác, chọn mi, cơ hồ muốn đưa tay đi sờ sờ xem nàng có phải phát sốt hay không.

"Ngô..." Trên mặt ửng đỏ, cổ bắt đầu có nhiệt khí nhắm thẳng lên trên phóng, Ngôn Du chớp chớp mắt, lại bắt đầu khẩn trương, "Tôi... Tôi..."

"Ân ?" Ngôn Du như vậy mới là Ngôn Du nàng quen thuộc, Sở Nguyệt Xuất định thần, thanh âm thản nhiên, "Ngôn lão sư, có chuyện gì sao?"

Rõ ràng muốn nói huỵt toẹt ra, chính là tới bên miệng liền nói không nên lời, Ngôn Du há mồm, thốt ra nhưng vẫn là mấy từ lặp lại "Tôi tôi tôi" .

Không đúng... Ngôn Du như vậy rất kì quái...

Cho dù Ngôn Du nói lắp , Sở Nguyệt Xuất vẫn cảm thấy không được bình thường, quay đầu, nhìn thẳng Ngôn Du, ánh mắt hồ nghi.

"Tôi... Cái kia..." Mắt thấy Sở Nguyệt Xuất quay đầu xem chính mình, Ngôn Du quýnh lên, lập tức đem trong lòng gối nhỏ đẩy đi ra, "Tiểu Lười số 2 nói nó rất nhớ cô."

"A?" Sở Nguyệt Xuất ngây ngẩn cả người, thật lâu sau đều không có hoàn hồn.

Uy~...

Canh ở cửa nhìn lén, Sở Lục Y nghe được câu này, hung hăng liếc mắt, hận không thể đi vào "song phi" Ngôn Du.

Tên này thiệt không có tiền đồ mà...

======================

Ed: Mỗi ngày em chọn một niềm vui~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net