Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




56, Chương thứ năm mươi sáu . . .

Trong lòng tuy rằng đã mơ hồ đoán được Ngôn Du đối với mình có tình cảm nhưng vẫn không nghĩ tới Ngôn Du lại có thể trực tiếp nói trắng ra như vậy, nhường Sở Nguyệt Xuất ở ngoài vô cùng vui sướng lại có loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Ngày hôm nay Ngôn Du thật sự quá thần kỳ.

Cố nén khẩn trương cùng thẹn thùng nói xong câu kia, Ngôn Du theo quán tính lại muốn cúi đầu đi bắt góc áo, nghĩ đến lời Sở Lục Y nói, mạnh mẽ khắc chế xúc động, ánh mắt sáng ngời nhìn Sở Nguyệt Xuất chờ trả lời.

Vui sướng qua đi, không thể tưởng tượng nổi cũng qua đi, còn lại chính là củ kết. Sở Nguyệt Xuất tránh đi ánh mắt Ngôn Du mà không nhìn tới nàng, thanh âm có chút run rẩy, "Cô đừng nghĩ lung tung, chuyện đêm hôm đó đã xảy ra tôi đã nói chính là 419..."

Lời này thật sự rất rõ ràng, chậm chạp như Ngôn Du cũng lập tức liền hiểu chính mình bị cự tuyệt , cong lên miệng, ủy khuất cúi đầu.

Vì cái gì người ta đã cố thổ lộ còn bị cự tuyệt?

"Mới không cần 419 đâu..." Ngôn Du gắt gao níu lấy góc áo, cái mũi ê ẩm, thanh âm tràn đầy ai oán, "Mới không cần..."

Nhìn thấy Ngôn Du làm ra bộ dáng như vậy, Sở Nguyệt Xuất ngược lại có cảm giác đêm hôm đó bị hại là Ngôn Du, mà mình chính là kẻ phụ tâm người ta, đã chiếm tiện nghi còn không thèm chịu trách nhiệm.

Bất đắc dĩ thở dài, mạnh mẽ dùng lý trí ngăn chặn xúc động có thể biểu lộ lên mặt, Sở Nguyệt Xuất đang muốn mở miệng khuyên nàng thì phục vụ sinh vào đúng lúc này lại bưng lên thịt bò, khiến nàng muốn nói lại thôi.

Tính cả thịt bò thì mỗi người còn có một ly rượu đỏ, đây là phần đồ uống đi kèm với beefsteak. Sở Nguyệt Xuất lúc gọi món ăn cũng không có chú ý tới chữ viết ở góc dưới, thấy rượu, có chút ngẩn người, kết quả Ngôn Du vốn cũng bởi vì khẩn trương mà miệng đắng lưỡi khô, vừa nhìn thấy chất lỏng màu đỏ sậm kia, cũng không quản là cái gì, trực tiếp bưng lên uống một hơi cạn sạch, tiếp theo một trận ho mãnh liệt ập tới.

"Hảo... Khụ... Khó uống..." Chưa từng uống qua rượu đỏ, Ngôn Du mày nhíu lại càng chặt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm cùng một chỗ, "Này... Khụ... Đây là... Khụ khụ... Cái gì a..."

Hút một hơi lạnh, Sở Nguyệt Xuất nhìn Ngôn Du còn tại một bên ho khan một bên oán hận, dĩ nhiên có chút ngây dại.

Liền với tửu lượng của Ngôn Du, một chén rượu đỏ này uống xuống sẽ lại không phát sinh chuyện gì nữa đi?

Hôm nay thật không nên đáp ứng Ngôn Du cùng nhau đi ra ăn cơm a...

Rượu đỏ tác dụng không có nhanh như vậy, Ngôn Du tuy rằng mặt rất nhanh liền đỏ bừng, chính là còn không có giống như trước kia uống rượu sẽ làm bậy, mà là bĩu môi không để ý tới Sở Nguyệt Xuất, bắt đầu lấy dao cắt tảng thịt bò.

Chính là Sở Nguyệt Xuất lại bắt đầu âm thầm kêu gào.

Nàng chính là nhớ rất rõ ràng, lần trước Ngôn Du uống rượu cũng trước dỗi không để ý tới mình, sau đó chính mình liền hống nàng, hống nàng xong liền...

Nghĩ đến lần trước triền miên, Sở Nguyệt Xuất mặt cũng bắt đầu đỏ, thẳng đến cơ hồ giống như Ngôn Du uống rượu không sai biệt lắm.

Ăn ăn, Ngôn Du bỗng nhiên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, ánh mắt mơ hồ đã muốn thấy được có điểm ngà ngà say rồi lại lộ ra thật sâu chấp nhất, "Thật sự không được sao?"

Đang cúi đầu cắt thịt bò, Sở Nguyệt Xuất ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút phản ứng không kịp, "Cái gì?"

Quyệt quyệt miệng, Ngôn Du vẻ mặt bất mãn, "Cô biết rõ mà."

"Tôi..." Sở Nguyệt Xuất nhất thời nghẹn lời, hạ xuống mi mắt, thật lâu sau thanh âm thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì, "Tôi nói , 4..."

"419." Ngôn Du tiếp lời nàng, có chút căm giận, "Tôi không cần 419!"

"Ngôn Du..." Sở Nguyệt Xuất ngẩng đầu nhìn nàng, "Cô... Đừng choáng váng..."

Hai nữ nhân... Làm sao có thể... Như thế nào có thể...

"Cô không thích tôi sao?" Vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất quá mức đứng đắn nhường Ngôn Du như bóng cao su xì hơi, thịt bò cũng không ăn, buông dao nĩa, thanh âm rầu rĩ, "Kỳ thật cô chán ghét tôi phải không..."

Nguyên lai Sở lão sư là không thích nàng... Nhưng là cả ngày hôm nay rõ ràng...

Cho nên mới nói Sở lão sư là bởi vì thiện lương mới đối với mình như vậy sao?

"Tôi..." Sở Nguyệt Xuất không biết nên nói thế nào với Ngôn Du mới tốt, thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

"Quả nhiên..." Ngôn Du gục đầu xuống, vẫn thanh âm rầu rĩ, tựa như một đứa trẻ ăn phải ủy khuất, còn mang theo nồng đậm âm mũi, "Chỉ biết các người đều không thích tôi chán ghét tôi..."

Từ nhỏ đến lớn, nàng đi đến đâu liền bị gạt bỏ đến đó, bậc tiểu học đã như vậy, trung học sơ cấp cũng là như vậy, mà trung học cũng chả khác gì... Luôn luôn là như thế này...

"Tôi không có chán ghét cô..." Vừa nhìn thấy Ngôn Du sắp khóc ra tới nơi, Sở Nguyệt Xuất lập tức đau lòng, vội vàng an ủi nàng, "Cô đừng nghĩ lung tung..."

"Mới không có nghĩ lung tung đâu..." Ngôn Du tay níu lấy góc áo, đầu rũ xuống thấp hơn, "Đều là như vậy... Mỗi người đều như vậy... Tôi biết cô so với bọn họ thiện lương hơn, không đành lòng nói sự thật với tôi mà thôi..."

Như thế nào sẽ có loại suy nghĩ này?

Sở Nguyệt Xuất không rõ nhìn Ngôn Du, mắt thấy nàng bĩu môi, khóc nức nở càng ngày càng đậm, không khỏi luống cuống.

Này... Như thế nào... Như thế nào giống như lại muốn khóc?

"Nói bậy, cô rõ ràng thực đáng yêu a, ngoan, nghe lời, đừng khóc..." Không nhìn được Ngôn Du khóc, Sở Nguyệt Xuất có chút sốt ruột nói, "Cô không phải thực dễ đói sao, mau ăn thịt bò, ngoan, đừng loạn nghĩ..."

"Cô lại không quan tâm tôi..." Hút hút cái mũi, Ngôn Du chịu đựng không cho nước mắt rơi ra, "Mọi người cũng không muốn tôi..."

"Không thể nào a..."

Này... Tại sao lại bị lý giải thành ra như vậy đây?

Sở Nguyệt Xuất thở dài, thấy khóe mắt Ngôn Du đọng một giọt nước mắt, vội vàng rút khăn tay chồm người qua giúp nàng lau, "Tôi cự tuyệt cô, không phải bởi vì không thích cô a."

"Kia là bởi vì sao?" Bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt cũng hồng hồng cùng tiểu bạch thỏ giống hệt nhau, Ngôn Du ngẩng đầu, bất mãn nhìn Sở Nguyệt Xuất.

Mềm nhẹ giúp Ngôn Du xoa xoa nước mắt, Sở Nguyệt Xuất ngồi trở lại, đem giấy phóng tới trên bàn, há mồm, muốn cùng Ngôn Du giải thích lại phát hiện mình không biết nên giải thích như thế nào.

Một người đơn thuần như vậy... Mình cần phải nói như thế nào cho nàng biết thế tục là tràn ngập thành kiến, mà chính mình lại sợ hãi những thành kiến như vậy?

"Cô chính là không thích tôi..." Từ sau khi Sở Lục Y một phen giáo dục, Ngôn Du căn bản không còn đem giới tính để trong lòng, giờ phút này thấy Sở Nguyệt Xuất không giải thích, trong lúc nhất thời có chút tức giận , "Rõ ràng không thích... Tôi không cần để ý tới cô nữa!"

Lại nữa rồi...

Sở Nguyệt Xuất bất đắc dĩ, nhìn Ngôn Du  nổi lên tính trẻ con đứng dậy chạy đi tính tiền, có chút do dự.

Tính tiền xong, Ngôn Du phồng lên miệng muốn cứ như vậy rời khỏi nhưng khi nhìn đến Sở Nguyệt Xuất ngồi ở chỗ kia lại cảm thấy không muốn, vì thế ngốc đứng ở nơi đó, không hướng môn bên kia đi mà cũng không hướng Sở Nguyệt Xuất bên kia qua, đưa tới ánh mắt kỳ quái của những người khác trong phòng ăn.

Âm thầm trong lòng hít hai tiếng, Sở Nguyệt Xuất đứng dậy, đi đến bên người Ngôn Du, "Đi thôi."

"Hừ!" Phiết quá vốn không để ý tới nàng, thân mình lại đuổi kịp cước bộ Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du theo nàng ra khỏi nhà hàng.

Hai người ra nhà hàng, đi được một đoạn đường sau Sở Nguyệt Xuất vẫn quyết định không thể mặc kệ tình cảm của mình, nắm quyền, nâng tay ngăn cản taxi, xoay người đối với Ngôn Du nói, "Cô hôm nay uống rượu, nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi."

Luôn luôn cúi đầu Ngôn Du nghe vậy ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, mắt nhỏ sau gọng kính như trước hồng hồng, mím môi, tay rũ xuống bên người không nhịn được run rẩy lên.

Liền như vậy chán ghét nàng sao?

"Ngôn..." Muốn kêu nàng "Ngôn lão sư", chính là luôn cảm thấy kêu như vậy không thoải mái, Sở Nguyệt Xuất chần chờ vài giây, còn chưa nói hết, "Lên xe đi."

"Cô lên đi." Ngôn Du không muốn lại khóc, chịu đựng lệ đầy mắt, khó được một lần mặt không chút thay đổi, "Tự mình tôi đón."

"Cô..." Rõ ràng có thể cảm giác được Ngôn Du không đúng, Sở Nguyệt Xuất nhíu mi, "Nghe lời, đừng tuỳ hứng."

"Cô đi về trước đi." Ngôn Du ngoan cường nói, "Tôi sẽ tự mình đón xe."

"Ngôn..." Sở Nguyệt Xuất còn muốn nói thêm gì nữa lái xe liền không kiên nhẫn , "Tôi nói hai người các vị rốt cuộc có muốn ngồi xe hay không?"

Sở Nguyệt Xuất thực mâu thuẫn, nàng không muốn chứng kiến Ngôn Du khó sống thương tâm, chính là lại biết hai người trong lúc đó nếu càng thêm dây dưa thì đối với ai cũng không tốt. Trầm mặc một hồi, đúng là vẫn làm quyết định, Sở Nguyệt Xuất thâm hút một hơi, "Vậy cô phải nhanh về nhà đó."

"Ân." Gật gật đầu, cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì không khí lạnh lẽo, nhiệt độ chợt hạ thấp hay là làm sao mà Ngôn Du lại cảm thấy quanh thân rét run, trước đó có uống rượu, mà loại lửa nóng kia cũng sớm đã biến mất.

"Kia... Tôi đi trước." Ngoan quyết tâm nói ra những lời này, Sở Nguyệt Xuất thật sâu nhìn Ngôn Du liếc mắt một cái, mở cửa xe đi vào, chính là sau khi đi vào vẫn không yên lòng, "Cô cần chạy nhanh đón xe trở về biết không?"

"Biết." Dùng sức gật đầu, Ngôn Du thấy xe dần dần rời đi tầm mắt của mình, những giọt nước mắt vốn vẫn luôn chịu đựng mới giống như tràn trân châu bị chặt đứt mà từng hạt rơi xuống đất.

Lần đầu tiên, nàng không có nghe lời Sở Nguyệt Xuất mà cứ một đường đi tới, vừa suy nghĩ vừa rơi lệ, tháo xuống mắt kính, thường thường lấy lưng bàn tay lau nhưng lại không sao lau hết được.

Sở lão sư chắc là... Ghét nhất...

Trong lòng như vậy nghĩ tới, Ngôn Du căn bản không chú ý phía trước có một thân cây chặn ngang đường đi của nàng, cứ như vậy thẳng tắp đụng lên.

Cái trán tê rần, ngồi xuống ôm lấy cái đầu, Ngôn Du khóc lợi hại hơn.

.............................

Ngồi vào taxi, xe đã muốn khai một đoạn đường, Sở Nguyệt Xuất vẫn là mềm lòng .

"Lái xe, vẫn là trở lại đi." Hiểu được chính mình thật sự không có biện pháp buông bỏ Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất dựa vào cửa kính xe bất đắc dĩ nói. Lái xe theo kính chiếu hậu nhìn nàng một cái, cũng không biết nói thầm câu gì, xe liền quay đầu hướng địa phương vừa rồi chạy.

Ánh sáng ban ngày toàn bộ đã không còn sót lại một tia nào, hết thảy đèn ở ven đường đều đã bật sáng, mà lúc xe chạy, Sở Nguyệt Xuất đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người chợt thấy Ngôn Du ngồi xổm bên gốc cây, vội vàng kêu lái xe dừng lại, thanh toán tiền, cũng không để ý chính mình còn mang giày cao gót, vội vàng hướng Ngôn Du chạy tới.

"Đồ đần..." Chứng kiến Ngôn Du ôm đầu, lập tức biết nàng lại đụng vào cây, Sở Nguyệt Xuất vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ mắng, ngồi xuống, "Tay lấy ra, tôi xem xem có bị thương không."

Nghe được thanh âm của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du hãy còn khóc chỉ biết ngây ngốc ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn rưng rưng nước mắt.

Dựa theo ngọn đèn ven đường cẩn thận nhìn xem cái trán Ngôn Du, sau khi xác định nàng không có bị thương Sở Nguyệt Xuất mới lấy từ trong bao ra khăn giấy, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt Ngôn Du, "Làm sao cô ... Luôn đần như vậy a?"

Ngốc đến mức làm cho mình luyến tiếc bỏ lại nàng một mình, ngốc đến mức làm cho mình có dũng khí không để ý tới thế tục mà có xúc động muốn chiếu cố nàng.

=====================

Editor: Thấy Du bị hành hoài mà muốn khóc, đôi khi cũng nghĩ sao không cẩu huyết như Hàn Quốc, bỏ đi cmn cho rồi -_-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net