Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


77, Chương thứ bảy mươi bảy . . .

Tuy rằng ghét nhất bị Lạc Học Khâm an vị tại bên sườn mình trên ghế salon, chính là Ngôn Du cùng cha mẹ bắt chuyện qua cũng không có lập tức trở về phòng, mà là lôi kéo tay Ngôn Tĩnh ngồi vào trên ghế sa lon, chỉ một cử động kia nhường Ngôn ba ba có chút kinh ngạc, giây lát sau lại có chút vui mừng.

Thật sự trưởng thành đi...

"Tiểu Du..." Kinh ngạc tự nhiên không dứt không phải chỉ có Ngôn ba ba một người, Ngôn Tĩnh bị Ngôn Du lôi kéo ngồi xuống, tay bị Ngôn Du nắm ở trong tay, cảm giác ấm áp mời tay nàng trong ngày mùa đông luôn lạnh lẽo có hơi chút độ ấm. Ngôn Du nghiêng đầu chống lại đôi mắt nghi hoặc của tỷ tỷ, lộ ra tươi cười hồ hồ.

Ngôn mẹ từ trong phòng bếp đi ra, vừa lúc thấy một màn như vậy, sợ run vài giây, lắc đầu, "Tiểu Du, lớn như vậy còn luôn quấn quýt lấy tỷ tỷ."

Ngô?

Ngôn Du chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, thủ hay là không chịu buông ra tay Ngôn Tĩnh, vẻ mặt vô tội. Ngôn Tĩnh thì có chút tức giận liếc mắt, âm thầm ở trong lòng oán thầm.

Quấn quýt lấy tỷ tỷ? Đó là bởi vì Sở Nguyệt Xuất không ở trong này đi...

Nghĩ đến đây, Ngôn Tĩnh không khỏi nổi lên ghen tuông.

Cái người từ trước luôn tối nghe lời nàng tối nhu thuận - Ngôn Du, hiện tại lại có thể không nghe lời nàng , như vậy còn chưa tính, cố tình còn nghe lời Sở Nguyệt Xuất như vậy, còn tốt như vậy hống...

"Tiểu Du thích cùng tỷ tỷ một chỗ." Ngôn Du cười híp mắt đối với mẫu thân đáp.

"Ha ha..." Ngôn ba ba bỗng nhiên bật cười, uống ngụm trà, có chút vừa lòng nói, "Bà cũng đừng quản Tiểu Du quá, con bé cũng chỉ có thể quấn một đoạn thời gian nữa thôi, chờ Tiểu Tĩnh kết hôn liền có thể..."

Tươi cười lập tức tiêu thất, Ngôn Du ngắm nhìn Lạc Học Khâm nghe vậy liền sờ sờ cái mũi cười khẽ, bỗng nhiên cảm giác được tay đang nắm tay tỷ tỷ căng thẳng, vừa quay đầu, liền chứng kiến tỷ tỷ mặt không chút thay đổi.

Dạng này là nói... Hẳn là không thích đi?

Trước khi đi Sở Nguyệt Xuất công đạo nhiều lần, ngàn vạn lần không thể bởi vì tuỳ hứng cùng xúc động mà không có chú ý nhìn vẻ mặt Ngôn Tĩnh, cho nên nàng mới có thể luôn luôn khó khắc chế xúc động cùng phụ thân tranh cãi, cũng tận lượng không đúng với Lạc Học Khâm mắt trợn trắng. Chính là nghe ba ba nói như vậy, vẫn còn có chút khó chịu. Ngôn Du hạ xuống mi mắt, cũng nắm chặt tay tỷ tỷ.

Bởi vì trong lời cha nói khó chịu hơn một người Ngôn Du, Ngôn Tĩnh mấp máy thần, cùng Ngôn Du mười ngón tương giao, miễn cưỡng cười hống Ngôn Du, "Đứa ngốc, em còn có thể cả ngày quấn quýt lấy tỷ tỷ, vô luận chị kết hôn hay không, cả đời cũng có thể."

Nắm chặt tay Ngôn Tĩnh, Ngôn Du quay đầu lại nhìn tỷ tỷ liếc mắt một cái, cũng không biết có phải tâm lý tác dụng hay không mà cảm giác sắc mặt tỷ tỷ có phần tái nhợt không thoải mái lắm, Ngôn Du yên lặng nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng hồi lâu, thẳng đến khi nàng có chút không được tự nhiên tránh đi tầm mắt của mình, lúc này mới quay đầu trở lại, nghĩ nghĩ, đưa tay từ trong tay Ngôn Tĩnh rút ra, "Em trở về phòng thu thập đồ đạc nha."

Ngôn ba ba nhìn Ngôn Du nói xong câu đó liền đứng dậy bước tới phòng nghỉ, nhíu nhíu mày, nhưng không có mắng nàng.

Hẳn là nghe được lời của hắn lại bất mãn , bất quá hôm nay Ngôn Du lại có thể không giống trước kia quang minh chính đại cùng hắn tranh cãi, mà là biết kiếm cớ ...

Kỳ thật Ngôn Du thật không muốn cùng phụ thân đối lập, nàng hiện tại lòng tràn đầy suy nghĩ về Sở Nguyệt Xuất còn có tỷ tỷ , mới không muốn cùng lão đầu tử cố chấp kia lãng phí thời gian đâu, hơn nữa Sở lão sư nói, không thể luôn khí lão đầu tử... Khụ...

Trở về phòng lấy điện thoại di động gọi cho Sở Nguyệt Xuất, nằm chết dí trên giường, nghe trong điện thoại truyền đến đô đô thanh âm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn xuất thần.

"Uy..." Khi tiếng nói ôn nhu vang lên Ngôn Du lập tức phục hồi tinh thần lại, cười đến nheo cả mắt, "Sở lão sư..."

"A, đồ ngốc..." Đang nấu cơm, Sở Nguyệt Xuất một bên chiên đồ ăn một bên nói, "Làm sao vậy?"

"Ngô, vừa rồi em có quan sát tỷ tỷ, ôi chao..." Ngôn Du chuyển người lại, nghe được bên kia thanh âm xào rau, giữa mũi tựa hồ có thể ngửi được mùi bay đến, mạnh mẽ hít hà, suy sụp hạ mặt, "Em nghĩ ăn đồ ăn chị làm."

Còn tại bởi vì một câu trước hơi hơi sửng sốt, Sở Nguyệt Xuất sau khi nghe được một câu sau không khỏi cười khẽ một tiếng, "Hảo, chờ em trở về lại làm cho em ăn."

"Hắc hắc, hảo." Tưởng niệm theo buổi sáng xuất phát liền bắt đầu ở trong lòng lan tràn, Ngôn Du lại chuyển người qua, đổi tư thế nằm lỳ ở trên giường, chỉ cảm thấy nghe tiếng Sở Nguyệt Xuất xào rau cũng đủ làm nàng thỏa mãn.

"Ân, tỷ tỷ em... sao rồi?" Đưa điện thoại di động kẹp giữa lỗ tai cùng bả vai, Sở Nguyệt Xuất đem đồ ăn bày ra dĩa, rửa tay, lúc này mới lần nữa nắm lấy di động, một tay đem đồ ăn mang sang kia bày lên bàn, vẫn là ôn nhu hỏi han.

"Ngô, em cảm thấy tỷ tỷ hẳn là không thích người kia..." Ngôn Du một lần nữa trở mình nằm ngửa, cắn ngón tay cái, "Tỷ tỷ từ sau khi trở về đều không có xem qua người kia đâu... Ân, còn có nga, cái kia cố chấp..."

"Khụ..." Sở Nguyệt Xuất thế nhưng biết Ngôn Du muốn nói gì, khụ một tiếng cắt đứt lời Ngôn Du, Ngôn Du kịp phản ứng, ai ya sửa miệng, "Ba ba nói chờ sau khi tỷ tỷ kết hôn, em không thể quấn quýt lấy chị ấy... Ngô, tỷ tỷ giống như không quá cao hứng a."

"Đồ ngốc, nếu đổi lại chị bị nói như vậy, chị cũng không cao hứng nổi." Sở Nguyệt Xuất lắc đầu nói, "Nhà ai có tỷ tỷ muốn cùng muội muội tách ra đâu a?"

Nếu đổi lại nàng, có người nói Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y như vậy, nàng nhất định sẽ cảm thấy thực không thoải mái.

"Nha... Vậy tỷ tỷ chị ấy..." Có chút không rõ nhưng là vẫn là thật biết điều gật đầu, Ngôn Du vẫn cắn ngón cái, thanh âm nghe ra rầu rĩ, "Vậy là ưa thích hay là không thích nha?"

"Ân... Em nhìn xem nhiều hơn đi, bất quá chị cảm thấy phần thích khả năng rất nhỏ." Lời này đương nhiên không bởi vì lời Ngôn Du ngày hôm nay nói, Sở Nguyệt Xuất thở dài, "Nếu nàng thích, nàng cũng không cần phải luôn luôn tránh né vấn đề với em."

"Nha... Nha..." Ngôn Du sỏa hồ hồ gật đầu, "Em đây cùng cái kia... Cùng ba ba nói ? Để cho ông ấy đừng bắt tỷ tỷ gả cho tên họ Lạc ?"

"Cùng mụ mụ em nói đi, miễn cho thái độ em lại không tốt." Sở Nguyệt Xuất tự hỏi vài giây sau đó nói.

"Hảo!" Ngôn Du ngồi dậy, lấy ra móng tay đang cắn, "Em đây đi..."

Đang muốn nói xong, thần kinh thong thả bỗng nhiên kịp phản ứng, "A? Chị bị nói như vậy chị cũng không vui... Ngô, vậy chị gả cho em, ngô... Tiểu Y các nàng..."

Mặt Sở Nguyệt Xuất chà một chút đỏ rực, lúc này Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y vừa lúc đi tới muốn ăn cơm, chứng kiến bộ dáng tỷ tỷ như vậy, cùng liếc nhìn nhau một cái, tự giác không nói lời nào ngồi vào trên ghế.

"Em... Không thèm nghe em nói nữa, cả ngày nói hưu nói vượn!" Sở Nguyệt Xuất nhịn xấu hổ, "Chị đi ăn cơm , em cũng chạy nhanh đi."

"Em mới không có nói hươu nói vượn đâu, chính là gả cho em mị..." Ngôn Du làm sao chịu mời nàng cứ như vậy cúp điện thoại, quệt mồm nói xong, "Chính là gả cho em chính là gả cho em..."

"Hảo hảo hảo, em chạy nhanh đi ăn cho chị." Sở Nguyệt Xuất cũng biết Ngôn Du một khi cố chấp sẽ không nhanh như vậy hòa hảo, vội vàng mềm ngữ khí xuống hống nàng, "Em nói cái gì chính là cái đó, mau đi ăn cơm, ngoan."

Được đến thỏa mản đáp án, Ngôn Du này mới lộ ra ngây ngô cười, "Hảo, vậy ngươi cũng mau đi ăn đi."

"Ân."

Cúp điện thoại, Ngôn Du từ trong phòng mình đi ra ngoài, Ngôn Tĩnh đang giúp mẹ đem đồ ăn bưng lên bàn ăn, Ngôn Du xoa đầu, đi qua muốn giúp đỡ, Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng đem nàng đẩy, "Đi ra bên ngoài chờ ăn cơm."

Tựa hồ từ nhỏ đến lớn đều luyến tiếc cô muội muội này làm việc này đâu.

"Ngô, bưng thức ăn mà thôi, em có thể." Ngôn Du căn bản không biết làm gia chánh, chính là ở nhà Sở Nguyệt Xuất ăn cơm nếm qua thiệt nhiều thứ, vẫn là có vài lần bưng qua đồ ăn. Ngôn mẹ nghe vậy quay đầu nhìn nhìn đôi tỷ muội, lắc đầu cười khẽ, "Tiểu Tĩnh con cũng quá cưng chìu muội muội của con rồi ."

Lão đầu nhà mình luôn nói mình cưng chiều Tiểu Du, kỳ thật muốn thực tính ra, chân chính cưng chiều Tiểu Du chính là Tiểu Tĩnh mới đúng.

"Con không cưng chiều em ấy thì cưng chiều ai nha." Ngôn Tĩnh cười nhẹ nói xong, tìm bàn rau trộn đồ ăn đưa cho Ngôn Du, trong lòng không hiểu có chút chột dạ, "Bưng đi."

Tựa hồ... Gần đây đối với người nọ... Cũng có chút sủng nịch quá mức độ .

Nghĩ đến sau khi về nhà đều không có liên hệ Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh thở dài, hơi chút lo lắng.

Hạ Kiều Mộc luôn hiểu tìm kiếm các loại cơ hội tới triền nàng, trước về nhà nàng thấy Hạ Kiều Mộc một mặt, rõ ràng là thực luyến tiếc nha, sao hôm nay lại có thể không đánh đến nửa cuộc điện thoại hay phát tới một cái tin ngắn, thật sự là kỳ quái.

Hay là... đã thế nào?

Ý nghĩ như vậy nhường Ngôn Tĩnh vốn đã bất an tâm liền có chút hoảng lên, đem đồ ăn buông ra xong liền bước nhanh đến phòng khách cầm điện thoại di động của mình rồi trở về gian phòng của mình.

"Ngô?" Ngôn Du thấy động tác của tỷ tỷ, có chút mê hoặc.

"Tỷ tỷ con để làm chi đi mất rồi?" Đồ ăn đã muốn toàn bộ bưng lên bàn, Ngôn mẹ một bên thử canh hàm đạm một bên hỏi Ngôn Du.

"Không biết nha..." Ngôn Du nhìn nhìn phía ngoài phòng bếp, nghĩ nghĩ, đi đến bên người của mẹ, "Mẹ..."

"Ân?" Ngôn mẹ lại bỏ thêm muối vào trong nồi súp, quay đầu thấy khuôn mặt Ngôn Du xem ra sạch sẽ trắng nõn đã hoàn toàn giấu không được tâm sự, "Có chuyện gì sao?"

"Ân..." Ngôn Du ai ya gật gật đầu, cong cái đầu, "Con là muốn hỏi mẹ... Ngô..."

"Nói đi, thật sự là khó được a." Ngôn mẹ cười nói lên, đem canh múc vào trong bát lớn, "Con có việc đều có thể tìm tỷ tỷ con a, mẹ đây là một bà mẹ luôn vô dụng vũ chi địa a."

"Ngô, con là muốn hỏi, nếu tỷ tỷ không thích cái tên họ Lạc kia... Vẫn là sẽ cùng hắn kết hôn sao?" Ngôn Du không để ý đến bị trêu chọc, mở miệng trực tiếp hỏi, "Hai người có thể bức chị ấy hay không?"

Động tác trên tay bị kiềm hãm, Ngôn mẹ buông ra cái bát lớn kia, xoay người nhìn thẳng Ngôn Du, "Tỷ tỷ con nói cho con ?"

"Không có." Ngôn Du thành thật lắc đầu, vẻ mặt còn thực thành thật, "Chính là con cảm giác được, tỷ tỷ mỗi lần gặp cái tên họ Lạc kia, đều không vui..."

"Như vậy..." Khẽ gật đầu, Ngôn mẹ hơi hơi nhíu mi, nghĩ nghĩ, "Con để đích thân chị con đến nói với mẹ, nếu quả thật không thích, mẹ sẽ không gả, tỷ tỷ con cũng không phải không ai muốn."

"Hảo!" Ngôn Du nhất thời nở nụ cười, hai tiểu ánh mắt híp lại, "Mẹ thật tốt."

"A, đứa con này, biết quan tâm tỷ tỷ a." Ngôn mẹ sờ sờ đầu của nàng, "Tốt lắm, ra ngoài ăn cơm."

"Hảo!" Ngôn Du dùng sức gật đầu, hướng bên ngoài đi.

Ngôn mẹ nhìn thân ảnh của nàng, thật lâu sau, thở dài.

==================== 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net