Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

86, Chương thứ tám mươi sáu . . .

Mắt thấy phụ thân tức giận tựa hồ muốn đánh Ngôn Du, Ngôn Tĩnh vội vàng cũng đi theo quỳ xuống, "Cha, là con không quản tốt Tiểu Du, cha đánh con đi."

"Tỷ tỷ..." Luôn luôn ảm đạm không hề có tinh thần, giờ phút này Ngôn Du chợt ngẩng mạnh đầu lên nhìn Ngôn Tĩnh, quỳ lên trước một chút che ở trước người Ngôn Tĩnh, "Không liên quan đến tỷ tỷ, là con không nghe lời."

"Lão đầu tử..." Nhìn thấy hai nữ nhi quỳ trên mặt đất, vẻ mặt Ngôn mẹ không nhịn được đau lòng, "Chuyện này..."

"Giỏi lắm!" Bàn tay vỗ mạnh xuống bàn, Ngôn ba ba nhìn ba người các nàng, cắn răng, thoạt nhìn có chút dữ tợn. Ngôn Du khuỷu tay đụng đụng Ngôn Tĩnh, thanh âm thật thấp lại mang theo tiếng khóc nức nở, "Tỷ tỷ đứng lên, không cần lo cho em..."

"Không được!" Ngôn Tĩnh cố chấp đáp, kiên quyết nói, "Muốn phạt thì cùng nhau phạt."

Chuyện Ngôn Du công tác nàng đã không thể dũng cảm khuyên bảo ba ba, thì hôm nay, Ngôn Du đã muốn khó qua như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để cho muội muội của nàng tiếp tục xảy ra bất cứ vấn đề gì nữa.

Mặt lạnh nhìn chằm chằm hai người, Ngôn ba ba hồi lâu đều không nói gì, trong phòng khách không khí lập tức dị thường áp lực.

Ngồi vào ghế sa lon, Ngôn ba ba không có động thủ, vẫn là duy trì nhìn hai người. Lại qua một lúc lâu, chợt thở dài, "Tất cả đứng lên đi."

Ngôn Tĩnh có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phụ thân, liền thấy hai tròng mắt vẫn luôn sáng ngời hữu thần của phụ thân giờ đây đã hoàn toàn lộ ra mỏi mệt, "Tiểu Du, con lại đây."

Đứng lên ngoan ngoãn đi qua, Ngôn Du cúi đầu níu lấy góc áo, "Con biết là lỗi của con, cho nên vô luận trừng phạt như thế nào cũng có thể."

Ngôn ba ba không nói gì, Ngôn mẹ ngồi ở trên sa lon, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng một chữ lại cũng đều không nói ra, đồng dạng thở dài.

Trong phòng khách lại một lần nữa rơi vào im lặng, thẳng đến lại một tiếng thở dài truyền đến, Ngôn ba ba rốt cục mở miệng, "Con đi Mĩ Quốc đi."

Nhìn phụ thân, Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du, đều là một bộ kinh ngạc không hiểu ra làm sao.

"Như thế nào, thị thực không phải đều đã lo liệu xong rồi ư?"

Từ trong lòng ngực lấy ra điếu thuốc châm, Ngôn ba ba hút một hơi, thanh âm nghe thực thản nhiên, tựa hồ không giống lúc trước vẫn thường xuyên phẫn nộ, "Đi Mĩ Quốc, ta sẽ không bức con làm giáo viên."

Có lẽ, từ lúc mới bắt đầu hắn liền sai rồi, nữ nhi này của hắn quả thật không thích hợp làm giáo viên.

"Làm sao cha biết ?" Ngôn Du mê hoặc nhìn phụ thân, ngữ khí cũng không giống vãn bối thông thường nên hỏi.

"Hỗn trướng, ngữ khí này của con là sao!" Ngôn ba ba lập tức giận dỗi, trừng mắt, "Con là nữ nhi của lão tử, muốn làm gì lão tử còn có thể không biết sao?"

"Mĩ Quốc?" Một bên vốn sa vào trong kinh ngạc, thời khắc này Ngôn Tĩnh rốt cục cũng hoàn hồn, quay đầu nhìn Ngôn Du, "Thị thực?"

"Em..." Chuyện thị thực trước Tết âm lịch liền hoàn thành xong thủ tục, Ngôn Du vẫn luôn không để cho Ngôn Tĩnh biết, bởi vì tuy rằng làm thị thực nhưng nàng quả thật không có ý nguyện đi Mĩ Quốc. Phụ thân của nàng lại làm sao biết được?

"Đại sứ quán ta có người quen biết." Ngôn ba ba thản nhiên nói xong lại hít một ngụm khói, "Vốn đang muốn xem con khi nào thì nói, không nghĩ tới lại có thể xảy ra loại chuyện này."

"Cha..." Ngôn Tĩnh nhất thời sốt ruột, tiến lên từng bước, "Để Tiểu Du đi Mĩ Quốc, chính là..."

"Không có nhưng nhị gì hết." Ngôn ba ba dập tắt thuốc, đem tàn thuốc ném vào thùng rác, "Xông tới họa lớn như vậy, coi như trường học giúp đỡ giấu giếm cũng giấu không bao nhiêu, đi Mĩ Quốc vài năm, chờ êm xuôi rồi trở về."

Ngôn Du một lần nữa cúi thấp đầu xuống, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mặt đất không nói gì.

Nếu... đi Mĩ Quốc, Sở lão sư làm sao bây giờ?

Tuy rằng thân là giáo viên đại học nhưng cùng cha mẹ giống nhau đều hướng tới hành chính phát triển, Ngôn Tĩnh tự nhiên hiểu được dụng ý của cha mình, trầm mặc hồi lâu, nhưng vẫn không bỏ được Ngôn Du đi Mĩ Quốc, quay đầu nhìn muội muội đang cúi đầu không nói, thở sâu, "Cha, con nghĩ cùng Tiểu Du cùng đi Mĩ Quốc."

"Không được!" Ngôn ba ba trừng mắt nghiêm mặt, "Cũng bởi vì con cùng mẹ con vẫn cứ luôn cưng chiều con bé như vậy mà giờ mới ra cớ sự này!"

"Có thể đến nơi đó sẽ không ai chiếu cố Tiểu Du!" Ngôn Tĩnh nóng nảy, tay kéo ngụ tay Ngôn Du, "Cha, con..."

"Nói không được chính là không được!" Ngôn ba ba hừ lạnh một tiếng đứng lên, trực tiếp hướng tới phòng mà Ngôn Tĩnh dành sẵn cho hắn cùng Ngôn mẹ, vừa đi vừa nói, "Để nó đi tới chỗ đó, hảo hảo học một ít cách sống cá nhân!"

"Cha..."

Ngôn mẹ thở dài, đuổi kịp Ngôn ba ba cước bộ, lúc này không có khuyên nhiều bởi vì bà cũng hiểu được Ngôn Du cũng nên trưởng thành rồi. Chỉ có Ngôn Tĩnh một mình đứng ở nơi đó, nhíu mi hô phụ thân, lại không chiếm được đáp lại.

.......................................................

Sở Nguyệt Xuất một mình nằm ở trong phòng, có chút mệt mỏi nhìn trần nhà, trong đầu một mảnh hỗn độn.

Buổi chiều có tiết của nàng, nàng vốn muốn cố chấp chống đỡ dự khóa nhưng phát hiện trạng thái của mình tựa hồ thật không có biện pháp miễn cưỡng, mới để Sở Giản Hề đưa nàng về nhà.

Chính là trở về nhà rồi lại nghĩ tới lúc gần đi, bộ dáng Ngôn Du vô thần bước đi đó khiến tâm nàng trừu đau.

Ngay từ đầu, lúc vào phòng họp chất vấn Ngôn Du, nàng thật không có chú ý tới vết sưng đỏ trên mặt của Ngôn Du, có lẽ là bởi vì lúc ấy bị tin tức Bạch Hiểu An tự sát thân vong mà choáng váng đầu óc, cũng có lẽ bởi vì quá mức lo lắng tầm ảnh hưởng của chuyện này, mơ hồ trong lòng nàng xuất hiện một tia quở trách Ngôn Du.

Chính là đợi một cái tát kia giáng xuống xong, nàng lập tức liền hối hận.

Bộ dáng Ngôn Du chật vật như vậy rõ ràng là đã bị ai đánh qua, lại nhìn thái độ của cha mẹ Bạch gia, nàng liền minh bạch.

Người nên hộ ở trước mặt Ngôn Du không nên là Ngôn Tĩnh, mà hẳn nên là nàng a.

Chính là...

Lại cảm thấy Ngôn Du trực tiếp đối thoại với Hiểu An nói ra lời như vậy, thật sự...

Có lẽ vừa mới bắt đầu nàng chính là đã sai lầm, không nên khiến Ngôn Du hồi đáp Bạch Hiểu An như vậy.

Ảnh hưởng của chuyện này, chỉ sợ sẽ làm Ngôn Du cả đời này lưu lại bóng ma.

Nghĩ đến điểm này, Sở Nguyệt Xuất mạnh mẽ ngồi dậy cầm lấy điện thoại một bên đã hết pin, nhìn màn hình tối đen vài giây, lại buông xuống.

Vừa nghĩ tới cần gọi điện cho Ngôn Du, gương mặt Bạch Hiểu An liền chạy vào trong đầu, mời nàng cảm thấy gọi điện cho Ngôn Du là một tội ác.

Tại sao có thể như vậy...

Cắn môi, Sở Nguyệt Xuất sắc mặt tái nhợt, cánh tay vòng quanh đầu gối, chân gấp khúc vẫn không nhúc nhích, mà giờ phút này động tác như thế cũng hệt như Ngôn Du đang ngồi trên ghế sa lon ở nhà, hai tròng mắt trống rỗng.

..........................................

"Tiểu Du, em thật sự muốn đi Mĩ Quốc sao?"

Thấy cha mẹ trở về phòng, Ngôn Tĩnh lôi kéo tay Ngôn Du ngồi vào ghế sa lon, vẻ mặt lo lắng, "Nếu em không muốn đi, chị sẽ không để cho em đi."

Như thế nào có thể để cho muội muội nhà nàng vốn đơn thuần, chỉ trừ bỏ học bài làm bài thì cái gì cũng không biết, một mình đi nước khác tha hương? Huống chi, cũng không cho nàng đi theo, nàng không đi theo thì ai sẽ chiếu cố muội muội của nàng đây?

"Em... em không biết..."

Bởi vì chuyện của Bạch Hiểu An, người vẫn luôn thích trốn tránh như Ngôn Du giờ phút này thật sự rất có xúc động chạy trốn tới Mĩ Quốc, chính là vừa nghĩ tới đi Mĩ Quốc liền không thể nhìn đến Sở Nguyệt Xuất, có lẽ đoạn cảm tình này liền như vậy mà chặt đứt, nàng lại cảm thấy hảo khó chịu, hảo không muốn đi.

Kỳ thật... Không cần đi Mĩ Quốc thì đoạn cảm tình này cũng đã chặt đứt rồi.

Đối với Sở lão sư mà nói, học trò là tối trọng yếu a, lúc này bởi vì sai lầm của nàng mà hại chết một học sinh...

Coi như, coi như Sở lão sư còn miễn cưỡng cùng nàng ở chung một chỗ thì nàng cũng như Sở lão sư, đều sẽ cảm thấy có tội a, thật giống như các nàng bức tử Bạch Hiểu An vậy.

Sở lão sư... Sẽ nói lời chia tay với nàng sao?

Sắc mặt càng phát ra tái nhợt, Ngôn Du gắt gao cầm lấy tay Ngôn Tĩnh, thân mình nhẹ run lên, Ngôn Tĩnh lại có một trận đau lòng khó tả, đem nàng kéo đến trong lòng mà ôm chặt, thở dài không nói gì nữa.

...............................................

"Sở đội trưởng, kết quả xét nghiệm đã ra rồi."

Tới gần lúc tan việc, Sở Giản Hề vẫn ngồi ở trước bàn của mình lật xem hồ sơ về Bạch Hiểu An, người bên khoa xét nghiệm cầm báo cáo xét nghiệm vào phòng làm việc của nàng, "Căn cứ DNA, vết máu này chứng thật là của Bạch Hiểu An."

Sở Giản Hề ngẩng đầu nhìn nhân viên xét nghiệm đang mặc chiếc áo khoác dài trắng, từ trong tay nàng lấy báo cáo kết quả xét nghiệm lại đây, đôi mi thanh tú ninh lên, "Nếu là máu của Bạch Hiểu An, hơn nữa là ở vòng ngoài bảo hộ ở sân thượng, vậy có thể chứng minh cô bé không phải tự sát phải không?"

Tự sát mà nói, hẳn sẽ không ở vị trí kia lưu lại vết máu a. Nếu như là tự sát, nhất định sẽ đứng ở trên sân thượng, sau đó thả người nhảy xuống, thân thể là không thể nào đụng tới vị trí kia để mà lưu lại vết máu được.

Hơn nữa, nàng vừa mới nhìn qua ảnh chụp ở hiện trường, vị trí Bạch Hiểu An chết lấy cự ly này so với lầu học gần đó. Nàng cho người đo lường tính toán đại khái khoảng cách cùng với độ cao tầng lầu, cho ra kết luận là vẫn chưa vượt qua độ cao một phần bảy khi rơi xuống.

Căn cứ xác suất học, người trượt chân cùng chân lầu khoảng cách thông thường không cao hơn độ cao một phần bảy khi rơi xuống, mà người tự sát thì sẽ vượt qua một phần bảy.

(*) Đoạn này mình cũng không hiểu lắm +_+ À, mình nghĩ có thể hình dung như sau: nếu là nhảy lầu tự sát thì khi tiếp đất sẽ cách xa khu lầu hơn –> chắc phải nhún 1 cái rồi mới nhảy xuống, mà bị người xô hay trượt ngã thì vị trí tiếp đất sẽ gần hơn.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là thông qua xác suất học nói thôi, cũng không thể làm chứng cớ lớn nhất được.

Hơn nữa, trên sân thượng là có vòng bảo hộ, nàng đã kiểm tra qua vòng bảo hộ này rồi, hoàn toàn đáng tin cậy, bởi vì khả năng ngoài ý muốn ngã xuống cũng không lớn, như vậy...  chỉ còn lại khả năng là bị giết...

Chính là, kẻ giết người có động cơ gì đây?

Nhân viên xét nghiệm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Giản Hề, cũng nhăn lại mi, "Hai việc này trong lúc đó nhưng thật ra cũng không phải tất có liên hệ, cũng có thể là trên người người chết nguyên bản bởi vì lý do ngoài ý muốn nào đó mà để lại tổn thương..."

"Như vậy sao..." Sở Giản Hề gật gật đầu, đem báo cáo xét nghiệm khép lại phóng tới trên bàn, "Tốt, tôi hiểu được."

Nhân viên xét nghiệm gật đầu liền rời đi văn phòng Sở Giản Hề, chỉ chừa Sở Giản Hề một người đứng ở cạnh bàn suy nghĩ sâu xa.

Trước mắt phát hiện ra hai vấn đề có thể xem như trạng huống dị thường, nhưng mà đều vẫn không đủ lực chứng minh Bạch Hiểu An không phải tự sát...

Lại nghĩ tới lời Ngôn Du từng nói qua, ngón tay thon dài của Sở Giản Hề gõ lên mặt bàn, vẻ mặt đông lạnh.

Nếu quả thật muốn tự sát, vậy có cần phải làm yên lòng Ngôn Du, rồi để Ngôn Du về nhà trước không? Một người bởi vì thất tình mà muốn tự sát thì không nên thừa nhận năng lực kém cỏi của mình đi? Dựa theo lẽ thường thì hẳn là, lấy tự sát đến uy hiếp Ngôn Du mới đúng chứ...

Bất quá không thể loại trừ Bạch Hiểu An tính cách cổ quái...

Thật sự là đau đầu a...

___________________________________

Editor: Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên edit thêm 1 chap nữa, phòng ngừa mấy ngày sau lại không lên được ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net