Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

90, Chương thứ chín mươi . . .

Ngôn Du một lần ngủ liền ngủ ba mươi mấy giờ.

Hỗn loạn xoa mắt ngồi dậy, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phân không rõ đây là sáng sớm hay là chiều tối. Lắc lắc đầu nhỏ cố gắng nhường đầu óc thanh tỉnh một ít, Ngôn Du cầm lên điện thoại bên cạnh lật xem cuộc gọi nhỡ, ba cuộc của tỷ tỷ, một cuộc của đạo sư, còn có một cuộc là của vị đồng sự ngày đó.

Có chút mất mát, bởi vì bên trên không có số điện thoại của Sở Nguyệt Xuất.

Bất quá cũng đúng thôi. Sau khi đến Mĩ Quốc số điện thoại trước kia cũng không hề dùng nữa, rõ ràng muốn nói cho Sở Nguyệt Xuất biết số điện thoại mới của mình ở Mĩ Quốc, rồi lại không dám.

Cái gì cũng không nói liền chạy đến Mĩ Quốc, dù sao các nàng cũng chưa nói qua lời chia tay, coi như là tình lữ cũng tuyệt đối không có trách nhiệm. Chính là... Đối với Sở lão sư mà nói, nói không chừng nàng sẽ cảm thấy thật may mắn đây...

Nàng mới không cần nghe ngữ khí Sở lão sư nói câu không cần hoặc may mắn, hay là như trút được gánh nặng, điều đó thật đáng sợ.

Đến nơi này cũng đã hơn một tháng, trừ bỏ ăn ngủ còn lại là nghiên cứu, tựa hồ tất cả đều là chuyện mình yêu thích nhất, rồi lại cảm thấy dường như thiếu đi điều gì đó rất trọng yếu.

Không có Sở lão sư, quả nhiên ngủ không thoải mái, ăn cơm cũng không thể ăn, làm nghiên cứu cũng không có thú vị như trước.

Cho nên mới muốn liều mạng nghiên cứu, thẳng đến khi thân mình mệt mỏi, đầu óc rã rời không chịu nổi cần nghỉ ngơi mới chịu đi ngủ, ăn cơm cũng không thèm để ý ăn cái gì, cứ tùy tiện ăn vài thứ linh tinh cho xong.

"Ô..." Một lần nữa nằm xuống giường, Ngôn Du nắm một bên gối nhỏ, nhìn chằm chằm mặt Lười Dương Dương hồi lâu, sâu kín thở dài, "Tiểu Lười số 2, ngươi nói xem... Sở lão sư sẽ nhớ ngươi sao?"

"Ngươi là nàng mua mà, ôi chao, nàng hẳn là sẽ nghĩ tới ngươi đi..."

"Nghĩ đến ngươi thì có phải liền nghĩ tới ta?"

"Nột... Như vậy... Không tồi nhỉ..."

...

Ngôn Tĩnh một mình ngồi ở phòng làm việc của mình, cầm quyển sách trong tay tùy tiện lật, ánh mắt lại thường thường quét một vòng tới điện thoại đặt trên bàn.

Dựa theo quy luật lúc trước đến xem, muội muội nàng đã đi Mĩ Quốc, nghĩ không ai nhìn thấy liền làm xằng làm bậy, 40 mấy giờ không ngủ thì nhất định sẽ ngủ 2-30 giờ đi, như vậy tính toán xuống hẳn hôm nay sẽ gọi tới được.

Buông sách, Ngôn Tĩnh nhíu lại mi, cầm lấy xấp hồ sơ trên bàn, lông mi nhẹ chớp vài cái, lẳng lặng tự hỏi.

Cửa bỗng nhiên bật mở, một nữ sinh mặc áo thun màu đen cùng quần bò xông tới, đóng sầm cửa, trực tiếp đi đến trước bàn Ngôn Tĩnh.

Bị động tĩnh lớn như vậy làm cho hoảng sợ, Ngôn Tĩnh ngẩng đầu, chứng kiến người đến, tâm đang treo lơ lửng lúc này mới để xuống, trên mặt vẫn như trước 'vô ba vô lan', tiếp tục cúi đầu nhìn xuống hồ sơ đăng kí.

Thấy Ngôn Tĩnh không để ý tới mình, nữ sinh vòng qua bàn công tác, trực tiếp từ trong tay nàng túm lấy bảng hồ sơ, thấy rành mạch chữ trên bảng không khỏi cắn chặt răng, một lần nữa nhìn Ngôn Tĩnh, "Cô thật sự muốn xin đi Mĩ Quốc trao đổi kinh nghiệm?"

Giương mắt nhìn nàng rồi lại hạ xuống, Ngôn Tĩnh từ trong tay nàng cầm lấy hồ sơ, mở ra ngăn kéo thả vào, thanh âm thản nhiên, "Còn đang suy nghĩ."

"Vì cái gì?" Nhìn động tác của nàng, nữ sinh hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, "Bởi vì Ngôn Du?"

Trầm mặc vài giây, Ngôn Tĩnh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp cầm lấy sách trên bàn lật ra một trang, "Cùng em không có quan hệ."

"Cô..."

Cắn môi nhường mình có thể bình tĩnh lại, khuôn mặt xinh đẹp nhíu chặt, "Ngôn Tĩnh, em hiện tại cảm thấy, cô không tiếp thụ em không phải bởi vì em là nữ sinh, mà là bởi vì người cô yêu chính là Ngôn Du!"

"Em đang ở đây nói bậy bạ gì đó!"

Trên sách kỳ thật một chữ cũng đều không nhìn vào, Ngôn Tĩnh buông sách, vẻ mặt lạnh như băng, "Em hôm nay không lễ phép tiến vào chính là vì muốn nhắc tới lời không lễ phép lại 'loạn thất bát tao' này sao?"

"Loạn thất bát tao?" Trào phúng gợi lên khóe miệng, nữ sinh xinh đẹp trong con ngươi tức thì lộ ra tức giận, "Theo như em nhận thức cô đến nay, người cô quan tâm nhất chỉ có nàng, mỗi ngày cũng chỉ lo lắng nên làm đồ gì cho nàng ăn, lo lắng nàng thế này thế nọ... Hiện tại nàng đã đi Mĩ, cô lại muốn đi theo... Hừ, em chưa từng gặp qua tỷ muội như vậy..."

"Đủ rồi!" Ngôn Tĩnh cắt đứt lời của nàng, khí tức trên thân càng phát ra băng lãnh , "Nếu em tới đây không phải muốn hỏi chuyện bài vở hoặc những chuyện ở lớp, như vậy, mời em rời đi."

"Em —— không —— muốn!"

Biết Ngôn Tĩnh sinh khí, diễn cảm nữ sinh hơi hơi dịu đi một ít, đi đến bên cạnh bèn kéo ra một cái ghế ngồi xuống, bày ra một bộ cô có thể làm khó dễ được em sao.

"Em..."

Mặc dù biết người này vẫn luôn vô lại như vậy, chính là trong nháy mắt Ngôn Tĩnh vẫn có cảm giác hận không thể đem sách trên bàn nện vào ót người nọ, liếc mắt xoay người, một lần nữa cầm lấy sách không thèm nhìn nàng, bình phục cảm xúc, "Tùy em."

Trong văn phòng lập tức liền lâm vào một loại không khí thực quỷ dị, Ngôn Tĩnh tuy rằng xoay người đưa lưng về phía người kia nhưng luôn cảm thấy kỳ quái, sách cũng nhìn không được, vấn đề vừa mới tự hỏi cũng không có biện pháp tiếp tục tự hỏi nữa. Một lần nữa xoay người, quả nhiên liền chống lại ánh mắt sáng ngời của người nào đó. Ngôn Tĩnh mặt lạnh, "Hạ Kiều Mộc, em chuyển mắt chỗ khác cho tôi!"

"Không muốn!" Cười hì hì nhìn vị nữ nhân đang có chút tức giận, Hạ Kiều Mộc đem ghế dựa hướng nàng bên kia kéo một chút, "Có bản lĩnh cô đuổi em ra ngoài nha..."

Bướng bỉnh như vậy, làm sao còn giống bộ dáng nổi giận đùng đùng khi nãy.

"Em..."

Cắn môi nhìn người nọ lại đang chơi xấu, Ngôn Tĩnh nhất thời không phản bác được, di động vào lúc này lại vang lên, đem nàng từ trong thực cảnh luống cuống mà cứu ra, vội vàng bắt máy, nghe được thanh âm đầu bên kia liền lập tức chậm lại ngữ điệu, vẻ mặt sủng nịch cười, "Tỉnh?"

Vốn còn đang chờ Ngôn Tĩnh lộ ra vẻ mặt 'thẹn quá hoá giận' khó chịu kiêm  đáng yêu , trong lòng Hạ Kiều Mộc vốn một trận hưng phấn, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị nhìn Ngôn Tĩnh cực độ khát vọng muốn hành hạ nàng, không hề nghĩ tới chỉ một cuộc gọi, liền khiến tâm tình nàng rơi xuống đáy cốc.

Cái vẻ mặt ôn nhu sủng ái, hận không thể ôm lấy người ở đầu dây bên kia, muốn hung hăng hôn lấy vài ngụm, liếc mắt một cái liền có thể đoán được người ở đầu dây bên kia tuyệt đối là Ngôn Du.

Đáng giận, đây không phải là cô em vợ, đây là tình địch! =))))))))))

Hạ Kiều Mộc bất mãn trừng mắt với di động của Ngôn Tĩnh, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi thật giống như hận không thể lấy điện thoại cắn nuốt vào bụng vậy.

"Chị đang tính thời gian, em xem em, một lần ngủ liền ngủ lâu như vậy, đối với thân thể là không tốt..." Thanh âm ôn nhu còn xen lẫn ngữ khí lo lắng, toàn bộ cũng không phải thuộc về Hạ Kiều Mộc nàng.

"Em nếu lại bị đưa vào bệnh viện thì làm sao bây giờ, tỷ tỷ lại không có bên cạnh em... Đến lúc đó cẩn thận chị đánh mông của em..."

Ô... Đánh đòn không tồi nha...

Hạ Kiều Mộc giờ phút này bày ra vẻ mặt khổ bức nhìn Ngôn Tĩnh, chỉ kém cắn nát khăn tay rưng rưng nhường Ngôn Tĩnh đến đánh cái mông của mình.    (Ed có lời muốn nói: Quá M=))))))))

"Em tạm thời đến đó, hoặc là 3-40 giờ không ngủ, hoặc chính là một lần ngủ 2-30 giờ... Em để cho chị như thế nào yên tâm..."

Sắp nghe không nổi nữa rồi, cảm giác như thế này thật quá kém!

Mạnh mẽ đứng lên, Hạ Kiều Mộc mím môi đi đến bên cạnh Ngôn Tĩnh. Đang ở trong điện thoại một phần là giáo huấn, phần còn lại là đau lòng Ngôn Du, Ngôn Tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại lần nữa vùi đầu vào điện thoại, "Tiểu Du, tỷ tỷ qua chiếu cố em nha..."

Vốn bị đè nặng tức giận, mạnh mẽ nghe tới câu này, Hạ Kiều Mộc khắc chế không được trực tiếp che phủ điện thoại Ngôn Tĩnh mà hôn lên môi nàng.

Trừng lớn mắt, không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên bị cường hôn, Ngôn Tĩnh lúc nhất thời không kịp phản ứng, há mồm muốn nói thì Hạ Kiều Mộc đã nhanh chóng đem lưỡi thăm dò vào, khơi gợi lên lưỡi của nàng.

Hai tay liều mạng chống đẩy cái người đang ở thế công mãnh liệt nhưng rất nhanh thân mình nàng đã rơi vào vô lực. Hai tay Ngôn Tĩnh chống đẩy lên vai Hạ Kiều Mộc, thẳng đến lúc Hạ Kiều Mộc hôn đủ rồi mới chịu buông nàng ra, lúc này mới thở phì phò xụi lơ trên ghế, "Em..."

Thực hiện được mục đích rồi, cái loại tâm tình khó chịu mới khá lên được một chút, Hạ Kiều Mộc đưa điện thoại phóng tới bên cạnh lỗ tai Ngôn Tĩnh, Ngôn Du ở đầu kia đã nghi hoặc hô mấy tiếng tỷ tỷ.

"Tiểu Du... Không có việc gì... Nga, vừa mới... Bút rơi xuống đất, chị tìm một chút..."

Miệng tìm lý do để nói với muội muội, Ngôn Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Kiều Mộc một cái, lại nhìn không ra có chút tức giận nào. Hạ Kiều Mộc đắc ý lộ ra một nụ cười thật tươi, tiến đến bên mặt Ngôn Tĩnh giữ lấy, lại muốn hôn lên, Ngôn Tĩnh nhanh tay lẹ mắt che lại môi của nàng, ánh mắt càng phát ra băng lãnh.

Sờ sờ cái mũi, biết tiếp tục lợi dụng đi xuống Ngôn Tĩnh sẽ thật sự tức giận, Hạ Kiều Mộc ngồi thẳng lên, ở một bên nhìn Ngôn Tĩnh lại cùng Ngôn Du nói vài câu thì cúp điện thoại, lúc này mới mở miệng, "Không nên đi Mĩ Quốc..."

Để điện thoại di động xuống, Ngôn Tĩnh híp híp mắt, đưa tay vặn chặt thịt mềm bên hông Hạ Kiều Mộc, "Em vừa rồi làm cái gì?"

"Hôn cô a." Hạ Kiều Mộc thực tự nhiên đáp.

"Em..." Ngôn Tĩnh lại một lần nữa không nói gì, nhìn thẳng nàng hồi lâu đành quay đầu chuyển khai, "Sau này không được như vậy nữa."

"Em nói thật, Tĩnh, không nên đi Mĩ Quốc." Tay nắm thịt mềm bên hông cũng không có dùng sức liền muốn hạ xuống, Hạ Kiều Mộc liền vội vàng kéo lại nắm chặt, vẻ mặt thành thật, "Ngôn Du có cuộc sống của nàng..."

"Tôi là một phần trong đó." Ngôn Tĩnh đã khôi phục vẻ mặt thản nhiên, đưa tay từ trong tay Hạ Kiều Mộc rút đi, ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì, "Không có chuyện gì khác nữa thì em có thể ra ngoài."

"Tĩnh..."

"Tôi không muốn phải nhắc lại đâu."

"..."

Hạ Kiều Mộc nhìn thấy Ngôn Tĩnh lại cầm sách lên, hạ mi mắt, "Được rồi, em ra ngoài đây."

Ngôn Tĩnh là một phần cuộc sống của Ngôn Du, vậy... Nàng có được tính là một phần cuộc sống của Ngôn Tĩnh không?

"Ân."

Nhìn thấy nàng xoay người ra khỏi văn phòng, Ngôn Tĩnh lúc này mới buông sách xuống, nhìn cửa được nhẹ nhàng khép lại, vẻ mặt thật đau lòng người.

Điện thoại đặt trên bàn lại một lần nữa vang lên, Ngôn Tĩnh cầm lấy di động, thấy một chuỗi con số xa lạ không khỏi nhíu mày, chuyển nhận, "Nhĩ hảo."

"Là Ngôn Tĩnh Ngôn tiểu thư đi? Chỗ này của tôi có chút đồ, tôi nghĩ cô sẽ thực hứng thú đấy." Một giọng nam trầm thấp vang lên, câu tiếp theo lập tức làm cho Ngôn Tĩnh mày liễm lên.

"Còn nhớ rõ Bạch Hiểu An chứ?" Không có trả lời, giọng nam như trước vẫn bảo trì trầm thấp lại dẫn thêm tia lạnh lùng, lại cố ý dùng cái loại ngữ khí hấp dẫn nói, "Nàng không phải tự sát nha..."

__________________________

Editor: Chờ mai lại tiếp chương nữa nhe.

Có biến rồi mọi người ạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net