Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




92, Chương thứ chín mươi hai . . .

Sở Giản Hề bỗng nhiên hiểu được thần thái vừa rồi của đội trưởng vì sao lại kì quái như vậy, hơn nữa còn luôn muốn nói lại thôi.

Nghĩ đến, hẳn là minh bạch quan hệ giữa Ngôn Du và tỷ tỷ của nàng rồi, cho nên mới có thể nói một câu, chứng cớ này chỉ có hai người bọn họ mới có thể xem, chỉ có một phần này thôi.

Những lời này trên thực tế... là đang bao che, đem chuyện như vậy áp đi xuống sẽ không khiến những người khác biết ẩn tình trong đó...

Nguyên lai đội trưởng cũng có lúc làm việc tư.

Sở Giản Hề đem tài liệu cầm trên tay, yên lặng nhìn vài giây, cười chua xót.

Nàng cảm giác không phải như thế, chỉ cần sự tình liên quan đến người mình để ý, làm việc tư cũng không sao cả.

Nhìn đồng hồ, cũng không sai biệt lắm nên tan tầm, lòng bàn tay Sở Giản Hề khép lại nắm chặt cuốn sổ, thuận tiện cầm lấy tài liệu đó, đứng dậy về nhà.

Việc này, nên để tỷ tỷ biết.

................................................

Sở Nguyệt Xuất gần đây sắc mặt càng ngày càng phát ra tái nhợt, thân mình cũng dần gầy yếu đi.

Không biết Ngôn Du ra sao, càng không biết Ngôn Du có phải thật tâm tính toán cùng nàng chặt đứt quan hệ hay không, hay còn nguyên do bởi vì bất đắc dĩ —— có lẽ, bất đắc dĩ chỉ là nàng tự mình an ủi mình thôi...

Vừa nghĩ tới Ngôn Du có thể sẽ cứ vậy mà quên mất mình, Sở Nguyệt Xuất liền thấy ngực giống như bị cái gì hung hăng đâm vào, cổ họng chua xót khiến cho nàng không thể nuốt xuống bất kỳ thứ gì, thậm chí cả thở đều sẽ cảm thấy khó khăn.

Khi Sở Giản Hề bước vào cửa chính thì Sở Nguyệt Xuất đang ở trong bếp xào đồ ăn, động tác thập phần thành thạo, cố tình lại có vẻ vô thần, không có chút khí lực.

"Tỷ..." Sở Giản Hề dựa vào cửa bếp, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất rõ ràng đã muốn thất thần, thanh âm sáp sáp, "Cháy..."

Nghe muội muội nhắc nhở thế này mới phục hồi tinh thần, Sở Nguyệt Xuất liền tranh thủ đảo đồ ăn trong chảo lên, cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng nhai, lại cau mày phun ra, trực tiếp đổ đi hết, "Còn có đồ ăn khác... Không sao..."

Buông chảo xoay người đi đến tủ lạnh, lôi kéo tay cầm, nhưng cửa tủ lạnh không bởi vì động tác của nàng mà mở ra, Sở Giản Hề đành đè tay lên cửa tủ, nhìn cử chỉ của tỷ tỷ tuy cùng trước kia có vẻ giống nhau nhưng trên thực tế, đã có rất nhiều thứ không thể trở về như lúc trước được nữa, thấp giọng nói, "Tỷ, không cần miễn cưỡng ..."

Hơi sửng sốt vài giây, Sở Nguyệt Xuất dắt khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng mất tự nhiên, "Tiểu Hề, không có a..."

"Tỷ..." Sở Giản Hề nhìn nàng, tạm dừng chốc lát mới thở dài, "Hôm nay gọi điện thoại đặt người ta đem cơm tới đi, em... Có việc muốn nói với chị."

Có chút nghi hoặc nhìn nàng một cái, Sở Nguyệt Xuất do dự, "Cơm nước xong hẳn tiếp tục..."

"Em nghĩ hiện tại liền nói cho chị biết." Sở Giản Hề hạ xuống mi mắt, ngữ khí như vậy khiến Sở Nguyệt Xuất không hiểu sao có một loại khẩn trương khó tả, "Tiểu Hề..."

"Tỷ, em cùng Tiểu Y... cũng không muốn thấy chị miễn cưỡng chính mình như vậy." Sở Giản Hề giữ chặt tay Sở Nguyệt Xuất, thấy tỷ tỷ bởi vì mình nói những lời này mà có vẻ luống cuống, cắn chặt răng, nhìn thẳng nàng, "Em sẽ giúp chị tìm ra Ngôn Du."

Tuy rằng mỗi ngày vẫn đều tưởng niệm người kia nhưng mỗi lần nghĩ đến, đồng thời trong đầu lại sẽ nổi lên cái chết của Bạch Hiểu An. Mà trong trường học những người khác cũng dần dần không còn nhắc lại tên người nọ nữa, đến nỗi Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y khi ở nhà tựa hồ sẽ luôn thật cẩn thận tránh đi, sợ nói ra tên Ngôn Du lại khiến nàng càng thương tâm.

Kỳ thật, vô luận nàng cố che giấu đến đâu thì hai muội muội của nàng vẫn có thể cảm giác được a. Huống chi, thời gian ở nhà nàng cũng không có biện pháp che giấu.

Cái nhà này... Tựa hồ cũng đã quen hơi thở của Ngôn Du.

Chính là, nàng chưa từng nghĩ tới hôm nay Sở Giản Hề sẽ dám nói như thế với nàng.

Kinh ngạc chồng kinh ngạc, Sở Nguyệt Xuất vẫn rất nhanh kịp phản ứng lại, lắc đầu, há miệng thở dốc lại nói không thành lời.

"Tỷ... Chị đi theo em..." Nhìn thấy tỷ tỷ lộ ra vẻ mặt như vậy, Sở Giản Hề lại thở dài, lôi kéo Sở Nguyệt Xuất từ nhà bếp đi ra ngoài, thẳng đến phòng khách mới giúp nàng ngồi xuống, sau đó từ trong bao lấy ra cuốn sổ kia.

Tầm mắt vừa chạm vào cuốn sổ, Sở Nguyệt Xuất lập tức giống như bị đóng trụ tại chỗ, thẳng đến Sở Giản Hề nhẹ giọng kêu nàng một tiếng, lúc này mới hoãn thần, "Quyển sổ này... Như thế nào sẽ... Tiểu Hề em... Như thế nào sẽ..."

Cơ hồ nói năng lộn xộn xong rồi, Sở Nguyệt Xuất yên lặng nhìn cuốn sổ, sắc mặt so với trước kia lại càng thêm trắng bệch.

"Tỷ, chị quả nhiên gặp qua cuốn sổ này." Sở Giản Hề ở một khắc này bỗng nhiên sinh ra một tia áy náy, bởi vì trước đó nàng thật sự là có ý tốt nhưng tựa hồ bị phản tác dụng, đã hại tỷ tỷ nàng cùng Ngôn Du sinh ra hiểu lầm.

"Này vốn là..." Sở Nguyệt Xuất cắn môi, "Này vốn không phải..."

Bạch Hiểu An, cái tên bị giữ lại trong cổ họng, nói không nên lời.

"Đúng là nhật kí của Bạch Hiểu An." Sở Giản Hề mở ra cuốn sổ, vốn là thứ đối với Ngôn Du cũng như đối với Sở Nguyệt Xuất có thể nói là tràn ngập sự 'khó nói lên lời', lật đến một mặt có chữ viết của Ngôn Du, thanh âm có chút phát run, lại mang theo khẳng định, "Tỷ, cái này... là lời chị dạy Ngôn Du viết sao."

"Ân." Sở Nguyệt Xuất nhìn sổ, nét chữ của Ngôn Du tròn tròn nhu nhu lộ ra đáng yêu, đôi mắt hơi ướt át, nâng tay nhẹ nhàng xoa lên quyển sổ, giữa mũi có một trận chua xót, "Đúng vậy a, là chị dạy nàng viết, hống nàng, nhìn thấy nàng viết từng chữ một..."

Quả nhiên...

Cho dù tâm đã khẳng định, vào thời khắc này Sở Giản Hề vẫn còn có thêm một tảng đá lớn áp ở trong lòng, "Tỷ, nguyên lai... Nàng không có phản bội chị..."

Nước mắt một giọt lại một giọt dừng trên cuốn sổ tựa hồ muốn đem giấy tẩm ướt, Sở Nguyệt Xuất cũng không nghe rõ lời Giản Hề nói, trong đầu một trận lung ta lung tung, những chuyện cùng trải qua với Ngôn Du hết thảy ở thời khắc này lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, rồi lại làm cho người ta không thể không thống khổ đến cực điểm.

Đứa trẻ luôn thích ôm mình, kề cận bên người mình, cái người rõ ràng là không muốn làm rồi lại bởi vì một cái nhíu mày của mình liền lập tức ngoan ngoãn nghe theo, cái người rõ ràng chính mình thực yêu thực yêu, hiện tại rốt cuộc lại nhìn không tới...

Che miệng không cho tiếng khóc phát ra ngoài, Sở Nguyệt Xuất đem mặt chôn sâu trong cánh tay, không muốn để muội muội chứng kiến một mặt vô cùng yếu đuối của bản thân.

"Tỷ..." Sở Giản Hề nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất như vậy, trong lòng đau đến hốt hoảng, vội vàng ngồi qua ôm lấy nàng, "Tỷ, thật sự, em thật sự sẽ giúp chị đem Ngôn Du tìm trở về."

Tìm trở về, liền không bao giờ nữa để Ngôn Du có cơ hội chạy đi mất.

Đầu nhẹ nhàng phe phẩy, nước mắt như tuyến trân châu bị chặt đứt không ngừng rơi xuống, Sở Nguyệt Xuất ngạnh lên thanh âm, "Không có khả năng..."

Chuyện Bạch Hiểu An đã biến thành giới hạn giữa nàng cùng Ngôn Du, đã mở ra một đường rất sâu rồi.

Nàng biết trong lòng mình còn tại trách móc Ngôn Du cự tuyệt Bạch Hiểu An khiến Bạch Hiểu An qua đời, càng quở trách chính mình lại có thể để học sinh của mình bởi vì chuyện như vậy mà chết đi, nàng không có biện pháp tha thứ cho Ngôn Du, càng không có biện pháp tha thứ cho chính mình.

"Tỷ..." Sở Giản Hề tuy rằng không phải rất rõ ràng lòng của chị mình, bất quá vẫn biết chuyện của Bạch Hiểu An mới là nhân tố chính yếu. Lúc này nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất coi như ở ban ngày cũng khắc chế không được mà khóc ra, hai tay nắm lấy hai vai thon gầy của chị, "Tỷ, chị hãy nghe em nói, Bạch Hiểu An không phải tự sát."

Vai vẫn còn hơi run rẩy, bởi vì những lời này, Sở Nguyệt Xuất rất nhanh lộ ra một nụ cười khổ, "Tiểu Hề, chị không sao, em không cần phải..."

"Em nói thật." Sở Giản Hề nghiêm túc nhìn nàng, hai tay dùng sức khiến cho nàng nhìn thẳng vào mình, "Tỷ, em sẽ đem hung thủ thật sự bắt lấy."

Trên mặt còn mang theo nước mắt, Sở Nguyệt Xuất ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc còn mang theo tia kiên quyết của Sở Giản Hề, không biết qua bao lâu, ách thanh nói, "Bạch Hiểu An... Không phải tự sát?"

"Đúng vậy, không phải tự sát." Sở Giản Hề dùng sức gật đầu, giống như liền có thể cấp tỷ tỷ nhiều thêm chút tinh lực, "Là bị giết."

Sở Nguyệt Xuất giờ phút này một chút kinh hỉ đều không có, trong lòng lại xuất hiện một mảnh lạnh lẽo.

Bị giết?

..................................................

"Tiểu Du, lại muốn làm thí nghiệm sao?" Từ sau khi nhận được cú điện thoại kia, Ngôn Tĩnh vẫn cảm thấy tâm thần không yên, thẳng đến hiện tại rốt cục vẫn không nhịn được gọi điện cho Ngôn Du, nghe đầu kia cũng không tính quá mơ hồ mới ôn nhu nói.

"Không..." Bên này, Ngôn Du đang ở trên giường của mình, bĩu môi, thanh âm rầu rĩ, "Đạo sư nói tạm thời không có việc gì cho em làm."

Sao có thể không có việc gì làm được? Nhiều luận đề như vậy làm sao có thể sẽ không có việc gì làm. Rõ ràng là cố ý không cho nàng làm mà.

Vừa nghe ngữ khí của nàng liền đoán được nàng đang nghĩ gì, Ngôn Tĩnh lắc đầu, "Cần nghỉ ngơi thật nhiều biết không, đừng cố tra tấn chính mình."

Mỗi khi biết Ngôn Du ở bên kia Mĩ Quốc có cuộc sống 'loạn thất bát tao' như thế, làm cho người ta không khỏi phải lo lắng, Ngôn Tĩnh sẽ luôn đau lòng mà hỏi nàng rất nhiều lần, "Thật sự như vậy có ổn không?"

Nàng nhớ lúc trước, khi còn chưa phát sinh chuyện kia, mỗi ngày trên mặt Ngôn Du đều sẽ lộ ra khoái hoạt cùng ngây ngô cười, cũng không còn trải qua tiếp cuộc sống ngày đêm điên đảo, thái độ đối với mình rốt cục cũng khôi phục thân mật như lúc xưa.

Những ngày ngắn ngủi đó, là những ngày vui sướng biết nhường nào. Mà có thể nhanh vui vẻ như vậy, là bởi vì có được tình cảm lưu luyến giữa Ngôn Du và Sở Nguyệt Xuất.

Thế nhưng bây giờ, muội muội của nàng bởi vì chuyện kia mà bỏ chạy đi Mĩ, mỗi ngày phải trải qua cuộc sống tuy rằng phóng túng hơn nhưng lại càng không ngừng tra tấn thân thể chính mình, tiếc rằng Sở Nguyệt Xuất đối với điều này hoàn toàn không biết gì cả...

Nếu Sở Nguyệt Xuất biết, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Ngôn Du nhất định sẽ không dám thế nữa.

Thật là làm cho lòng người mâu thuẫn.

Ôm cánh tay đứng ở cạnh cửa sổ, Ngôn Tĩnh nhìn ngày xuân ấm áp rực rỡ ở bên ngoài, ánh mắt hơi hơi híp lại.

Chờ lấy được món đồ mà người kia đã nói, nếu có thể chứng minh Bạch Hiểu An không phải tự sát, như vậy, muội muội của nàng hẳn cũng sẽ không thống khổ nữa. Mà Sở Nguyệt Xuất... cũng sẽ không còn tiếp tục quở trách Ngôn Du đi?

Có lẽ... nên để cho hai người cùng một chỗ?

Thở dài, Ngôn Tĩnh lắc đầu, vì giờ phút này chính mình đã lựa chọn mềm lòng.

Chợt nhớ tới lời Hạ Kiều Mộc từng nói vào sáng sớm nay ở phòng làm việc, ánh mắt Ngôn Tĩnh có vẻ càng phát ra mê ly.

Tên ngu ngốc kia a... Nếu nàng thật sự đối với Tiểu Du có cái loại cảm tình đó, làm sao có thể 'ba lần bảy lượt' bởi vì dạng chuyện thế này mà dung túng Tiểu Du hướng về phía Sở Nguyệt Xuất, nghiêng ngả lảo đảo, rồi lại cố chấp đi.

__________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net