Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

97, Chương thứ chín mươi bảy . . .

Đem sự tình làm sáng tỏ, ở trong lòng Sở Giản Hề cũng nới lỏng một hơi, đáng tiếc cho Bạch Hiểu An, đồng thời cũng may mắn cho tỷ tỷ.

Tuy rằng... Tuy rằng hiện tại như vậy thực quá phận, chính là nàng cảm thấy Ngôn Du có thể tiếp tục  cùng một chỗ với tỷ tỷ của nàng.

"Chết rồi, quên hỏi cô ấy làm sao liên hệ với Ngôn Du !" Đi được nửa đường Sở Giản Hề bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngôn Tĩnh. Ngôn Tĩnh đang cùng Hạ Kiều Mộc ăn khuya, nhìn thấy cái tên hiện phía trên, do dự một chút rồi chuyển thông, "Nhĩ hảo."

"Ưm, cái kia... Ngôn tiểu thư..." Sở Giản Hề chạy tới trước cửa nhà, giờ phút này không ngừng gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói, "Có thể hỏi cô số điện thoại của Ngôn Du ở Mĩ Quốc được không?"

Ngôn Tĩnh trầm mặc vài giây, đôi mắt một mảnh thâm thúy, hồi lâu sau thở dài, "Tôi nghĩ... Tôi tạm thời không thể nói cho cô biết được."

"Vì cái gì?" Sở Giản Hề ninh khẩn mi, động tác vốn định mở cửa chợt ngừng lại, "Chuyện này, là lỗi của tôi, tỷ của tôi chị ấy..."

"Tôi biết cô muốn nói cái gì." Ngôn Tĩnh liêu liêu sợi tóc, thanh âm vẫn hờ hững như trước, "Nhưng mà... Tôi nghĩ, Sở lão sư chắc còn chưa nghĩ rõ ràng, đối với nàng mà nói, rốt cuộc là học trò trọng yếu hay là Tiểu Du trọng yếu, là công tác đặt ở trung tâm hay Tiểu Du đặt ở trung tâm... Tôi thừa nhận bản thân ích kỷ, tôi hy vọng người chiếu cố Tiểu Du có thể toàn tâm toàn ý đối đãi với Tiểu Du mà không phải... bởi vì chuyện khác mà có thể thương tổn đến em ấy..."

"Tôi hiểu được." Sở Giản Hề thở sâu, "Như vậy... liên hệ sau."

"Được." Ngôn Tĩnh cắt đứt điện thoại rồi mới buông điện thoại  xuống, lập tức thấy Hạ Kiều Mộc đang nhìn mình chằm chằm.

"Sao vậy?" Có chút nghi hoặc nhìn nàng, Ngôn Tĩnh sờ sờ mặt mình, "Bị dính vết bẩn sao?"

Lắc đầu, Hạ Kiều Mộc cười cười, không nói gì.

Kỳ thật, nàng là muốn hỏi Ngôn Tĩnh, trong lòng của nàng ấy, có phải Ngôn Du vĩnh viễn đều là đặt ở vị trí tối cao hay không. Chính là nàng không dám, bởi vì nàng cảm thấy đáp án nhất định là tất nhiên. Ở tâm lý của Ngôn Tĩnh, Ngôn Du vĩnh viễn là trọng yếu nhất.

...

Sở Giản Hề đẩy cửa vào nhà, Sở Nguyệt Xuất cũng không có ở trong phòng khách mà là ở trong phòng của mình,  đang nhìn gối đầu ngẩn người.

Ngồi trong phòng khách hồi lâu, nghĩ nửa ngày vẫn là quyết định đem chuyện đã xảy ra cùng với Ngôn Tĩnh nói cho Sở Nguyệt Xuất biết, Sở Giản Hề đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Sở Nguyệt Xuất, nhẹ mở cửa đi vào.

"Tiểu Hề, đã trở lại." Thu thập xong cảm xúc, Sở Nguyệt Xuất xả ra một nụ cười miễn cưỡng với Sở Giản Hề, "Buổi tối ăn gì chưa? Có muốn chị nấu một dĩa thức ăn cho em..."

"Tỷ, em... Đêm nay đã xảy ra một việc." Sở Giản Hề sắp xếp lại ngôn ngữ, ngồi vào bên giường nhìn thẳng Sở Nguyệt Xuất, "Ân... hung thủ sát hại Bạch Hiểu An đã bắt được..."

"Cái... Cái gì?" Sở Nguyệt Xuất rõ ràng ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng lúc trước căn bản không thể  không tin Bạch Hiểu An tự sát. Giờ phút này nghe được hung thủ bị bắt được, phải mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Em... Xác định sao?"

"Xác định." Sở Giản Hề có thể lý giải ý nghĩ của tỷ tỷ mình, thân ra  tay nắm chặt tay nàng, "Tỷ, Bạch Hiểu An quả thật không phải tự sát... Hơn nữa... Hung thủ là.."

Cắn cắn môi, Sở Giản Hề nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của tỷ tỷ, thanh âm có chút bất đắc dĩ, "Ân... giáo viên ban chính trị của bên chị... Chính là người họ Vương đó..."

"..." Sở Nguyệt Xuất tựa hồ ngây dại.

"Ân, sự tình... là như vậy..." Đem toàn bộ câu chuyện nói qua một lần, thẳng đến cuối cùng khi mà Sở Nguyệt Xuất hoàn toàn dại ra, Sở Giản Hề mới tổng kết lại, "Cho nên... Ngôn Du là vô tội..."

Sở Nguyệt Xuất vẫn như trước duy trì bộ dáng thất thần, sự tình xảy ra bất thình lình lại thập phần có vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Tỷ?" Sở Giản Hề thấy nàng không có động tĩnh, thử hô nàng một tiếng, thấy Sở Nguyệt Xuất có chút ngơ ngác nhìn mình, liền gian nan nói tiếp, "Còn có... Ngôn Du nàng... vẫn luôn bị hiểu lầm đã đùa bỡn cảm tình của Bạch Hiểu An... là bởi vì lời đáp của nàng trong nhật ký Bạch Hiểu An..."

"Cái... Có ý tứ gì?" Sở Nguyệt Xuất cũng không biết ban đầu, trước khi mình đến cảnh cục đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này nghe Sở Giản Hề nói như vậy, không khỏi nhíu mi, "Những thứ kia là chị bắt  em ấy viết."

"Được rồi... chị hiện tại đã biết... "

Sở Giản Hề chật vật bấu tay vào ga giường bên cạnh, cúi đầu không dám nhìn Sở Nguyệt Xuất, "Chính là... Lúc ấy ở đồn cảnh sát, cha mẹ Bạch Hiểu An lấy bản nhật ký tranh chấp với Ngôn Du, em có chất vấn Ngôn Du vì sao phải trả lời như vậy, Ngôn Du nói... Không biết..."

Đầu thấp càng lợi hại hơn, Sở Giản Hề không dám nhìn biểu tình của Sở Nguyệt Xuất, "Em nghĩ, nàng sau lưng làm chuyện có lỗi với chị, cùng Bạch Hiểu An kia quen nhau, lại bỏ rơi Bạch Hiểu An... Ân, lúc ấy người ở chỗ đó ai cũng đều cho rằng nàng đã đùa bỡn với cảm tình của Bạch Hiểu An, cho nên..."

Sở Nguyệt Xuất giờ phút này có cảm giác bị rơi vào trong mộng, hơn nửa ngày mới thu liễm lại cảm xúc, tận lực duy trì trấn định nói với Sở Giản Hề, "Cho nên... Em ấy... Em ấy..."

Một câu, như thế nào cũng hỏi không ra khẩu, bởi vì đáp án đã muốn bày ra trước mắt, viên tâm này của Sở Nguyệt Xuất đã muốn chịu đủ mọi tàn phá, hiện tại lại càng đau đớn hơn.


Khó trách nàng đi mất rồi.

"Tỷ... Tỷ chị hãy nghe em nói..." Không có nghe đến thanh âm của Sở Nguyệt Xuất, Sở Giản Hề ngẩng đầu liền chứng kiến thần tình của tỷ tỷ tràn đầy tuyệt vọng, vội vàng nói trong lo lắng, "Nàng ở Mĩ Quốc, vẫn có thể tìm đến nàng, nàng ngay tại Mĩ Quốc mà thôi... Không có biến mất, có thể tìm trở về..."

"Mĩ Quốc..." Sở Nguyệt Xuất quay đầu, yên lặng nhìn Sở Giản Hề, ánh mắt lại càng tuyệt vọng, "Em ấy lại có thể chạy ra nước ngoài ... Em ấy hoàn toàn không muốn gặp lại chị... Phải không?"

"Tỷ... Không phải..." Sở Giản Hề cũng không thể biết thái độ của Ngôn Du đối với tỷ tỷ là như thế nào, dù sao lúc ấy tình huống trong cảnh cục quả thật rất đả thương người... Chính là sau đó, nàng trừ bỏ nghĩ biện pháp an ủi tỷ tỷ của mình cũng không còn biện pháp nào khác, "Ngôn Tĩnh ý muốn nói cho chúng ta biết nàng ở đâu, liền chứng minh nàng vẫn còn muốn gặp lại chị... Nàng chỉ phải.. Nàng chỉ phải.. Đúng rồi, Ngôn Tĩnh nói nàng ở giới giáo dục trong nước chờ không nổi nữa, cho nên mới phải ra nước ngoài làm công tác mà bản thân thích."

Lời Ngôn Tĩnh từ trong đầu chợt lóe lên, Sở Giản Hề vội vàng nói xong, thấy sắc mặt Sở Nguyệt Xuất tựa hồ chuyển khá hơn một chút, lúc này mới nhẹ thở ra.

"Ra nước ngoài công tác sao?" Sở Nguyệt Xuất nhìn sàn nhà, hồi lâu  bỗng nhiên thở dài một tiếng, "Tên ngu ngốc kia... Đã đi nước ngoài cũng không biết có thể xằng bậy, không biết chiếu cố chính mình hay không đây."

Không nói gì, Sở Giản Hề nhìn tỷ tỷ hãy còn xuất thần, ngồi ở một bên, đột nhiên cảm giác được gì đó, vừa quay đầu quả nhiên thấy một đạo thân ảnh ở chỗ khe cửa đang hé mở, nhịn không được khẽ cười, lấy  di động ra vùi đầu nhắn một tin.

Vẫn luôn tránh ở cửa nghe lén, Sở Lục Y chợt nghe thanh âm trong phòng mình nổi lên tiếng chuông điện thoại, vội vàng rón ra rón rén đi trở về, thấy tin nhắn nhất thời liền nổi trận lôi đình.

Trên điện thoại di động hiển thị tên người gửi ghi hai chữ "Đầu gỗ", nội dung thì sao, tự nhiên là nói "nghe lén không tốt", bảo nàng mau chóng chạy nhanh đi học bài linh ta linh tinh gì đó.

Ngón tay cực kỳ nhanh chuyển động trên bàn phím, Sở Lục Y hồi phục tin nhắn xong liền ngồi vào trước bàn học, bắt đầu làm bài tập.

Ở trong phòng Sở Nguyệt Xuất, Sở Giản Hề thấy có tin nhắn lại đây liền mở ra coi, đọc lời nhắn ở mặt trên, khuôn mặt vốn trắng noãn lập tức ửng đỏ.

"Hừ! Tôi còn không phải sợ chị cái tên ngu ngốc này lại khiến tỷ tỷ thương tâm hả, hảo tâm không hảo báo, C liền giỏi lắm sao?"

Cái gì gọi là... C liền giỏi lắm a?

*Editor: Thắc mắc gì hơm? Là cup C, cup C thôi mà =))))))

Vừa nhìn thấy lời này liền nhớ tới Sở Lục Y lúc ngủ, bàn tay luôn không thành thật cứ hay nắm lấy ngực của mình, hai má Sở Giản Hề càng đỏ hơn. Mà ngồi ở một bên tự hỏi hồi lâu rốt cục cũng bằng phẳng lại cảm xúc, Sở Nguyệt Xuất vừa quay đầu bắt gặp nàng bày ra bộ dáng này, có chút kỳ quái hỏi, "Tiểu Hề, làm sao vậy?"

"Hơ... Không có việc gì..." Sở Giản Hề có chút khẩn trương nói, "Không có gì..."

Gật gật đầu, Sở Nguyệt Xuất không nghi ngờ gì, chần chờ một chút mới mở miệng hỏi, "Ân... tỷ tỷ của Ngôn Du, có nói em ấy ở Mĩ Quốc thế nào không? Còn có... số điện thoại của em ấy ở Mĩ Quốc..."

"Không có..." Thấy tỷ tỷ không có hỏi nhiều, Sở Giản Hề lúc này mới yên lòng lại, lại không biết cảm giác chột dạ trong lòng là từ đâu mà đến, liền ấp úng nói, "Nàng... Nàng nói... Tạm thời không cho chúng ta."

"Vì cái gì?" Sở Nguyệt Xuất nhăn lại mi, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lộ ra nụ cười chua xót, "Đúng rồi, Ngôn Tĩnh rất đau Ngôn Du, nhất định không muốn để muội muội của nàng bị chị thương tổn..."

Không nghĩ tới mình không cùng tỷ tỷ nói, tỷ tỷ liền đoán được nguyên nhân, Sở Giản Hề hơi ngẩn người, một lúc lâu, thấy tỷ tỷ cúi đầu không nói gì liền tiếp tục nói, "Ân... Nàng nói, không biết tỷ tỷ cảm thấy học trò cùng công tác trọng yếu, hay vẫn là Ngôn Du trọng yếu hơn... Còn nói, không muốn tỷ tỷ bởi vì chuyện khác mà thương tổn Ngôn Du..."

"..."

Sở Nguyệt Xuất trầm mặc, hồi lâu sau, thanh âm không nghe ra cảm xúc gì, "Tiểu Hề, em trước quay về phòng nghỉ ngơi đi, chị... để chị tự mình một người ngẫm lại."

"Tỷ..." Sở Giản Hề nhìn nhìn Sở Nguyệt Xuất, có chút không yên lòng.

"Yên tâm đi Tiểu Hề, chị chỉ là muốn một mình yên lặng một chút." Sở Nguyệt Xuất lại lộ ra tươi cười, tựa hồ muốn chứng minh chính mình không có việc gì.

Nàng chứng thật là muốn một mình hảo hảo ngẫm lại, dù sao nay có trời mới biết, nàng cảm thấy bản thân đã vượt qua năng lực có thể thừa nhận rồi.

"Vậy... Tỷ tỷ có việc cứ gọi em." Thấy tỷ tỷ khăng khăng như thế, Sở Giản Hề cũng không miễn cưỡng, đứng lên nói một tiếng, gặp Sở Nguyệt Xuất gật đầu mới lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Nghe được tiếng cửa bị đóng lại, Sở Nguyệt Xuất ôm gối đầu, ngồi ở trên giường nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đúng vậy, nàng đều không có phát hiện ra, nguyên lai khi nàng gặp phải chuyện phải lựa chọn một trong hai, phản ứng đầu tiên lại có thể chọn chính là học trò mà không phải Ngôn Du.

Ngôn Tĩnh dù không cùng nàng có nhiều tiếp xúc cũng đã minh bạch điều này, không biết... Ngôn Du có phải cũng cảm giác được không.

Nên cảm thấy đi.

Cho nên, mới có thể ở lúc mình bắt nàng trả lời cho Bạch Hiểu An, mà bài xích như thế.

=============================


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net