Phiên ngoại 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

157, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 10 ]....

Trong khoảng thời gian này, việc Sở Nguyệt Xuất đối với Ngôn Du sủng nịch, cùng với Ngôn Du quấn quýt si mê Sở Nguyệt Xuất đều bị Ngôn Tĩnh xem ở trong mắt, tâm nàng đối với chuyện nữ-nữ mến nhau sớm đã không còn cái nhìn như trước, chính là ẩn ẩn vẫn có chút lo lắng.

Với một người mơ hồ, còn chưa trưởng thành như Ngôn Du đến nói, gặp được nữ nhân ôn nhu giàu mẫu tính như Sở Nguyệt Xuất tới chiếu cố quả thật là tốt nhất...... Nhưng, mình thì sao?

Mình cùng Hạ Kiều Mộc thật sự có khả năng sao?

Dùng phương pháp loại trừ, nếu Hạ Kiều Mộc cùng Lạc Học Khâm đặt ở cùng nhau để cho mình chọn, mình sẽ không chút do dự lựa chọn Hạ Kiều Mộc.

Buông điện thoại, Ngôn Tĩnh lại ôm bả vai, cằm khoác lên đầu gối, ánh mắt thẳng tắp nhìn bàn trà, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.

Quả nhiên...... có cảm giác, không chỉ riêng một mình Hạ Kiều Mộc.

Ngày hôm sau, có lẽ là vì mặc quần áo quá ít mà đêm qua lại ở phòng khách ngồi quá lâu, Ngôn Tĩnh bị cảm.

Ngôn Tĩnh vẫn luôn có thói quen dậy sớm, lúc này lại có cảm giác muốn ngủ thẳng đến giữa trưa, cũng may cuối tuần cũng không cần đi dạy, lại không có khẩu vị gì, nàng liền tiếp tục nằm ở trên giường.

May mắn Tiểu Du đi nhà Sở Nguyệt Xuất, bằng không lây bệnh cho em ấy sẽ không tốt.

Nằm ở trên giường miễn cưỡng mở mắt, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt đều đang xoay tròn, Ngôn Tĩnh nâng tay phủ lên cái trán của mình, âm thầm hít hai tiếng, giãy giụa từ trên giường ngồi dậy xuống giường tìm thuốc hạ sốt.

Chính là cả người phát sốt toàn thân vô lực là chuyện bình thường, thế nên mới vừa rời khỏi giường, chân Ngôn Tĩnh liền mềm nhũn trực tiếp quăng ngã người xuống, bàn tay dùng sức khó khăn lắm đỡ lấy bên giường, mới chống đỡ bản thân không cho bản thân ngã xuống, nhưng chỉ là mềm nhũn quỳ nằm ở bên giường. Có chút gian nan thở hổn hển mấy ngụm khí, sau lại chống đỡ miễn cưỡng đến được phòng khách, nhưng mà mới đến bên cạnh sô pha liền hoàn toàn không còn nửa phần khí lực, đầu một vựng liền trực tiếp ghé vào trên sô pha ngủ mất.

..................................

Hạ Kiều Mộc cũng không biết bản thân mình là hoài tâm tư gì mà đến dưới lầu nhà Ngôn Tĩnh, có lẽ là buổi sáng hôm qua bị Ngôn Tĩnh kích thích quá lớn? Vẫn là do không đến hai mươi mấy giờ không nhìn thấy người kia liền ngăn không được nỗi khổ tương tư? Lại hoặc là, nguyên bản là muốn giải sầu, lại không biết sao đã đi đến dưới lầu nhà Ngôn Tĩnh rồi?

Thế này...... có nên đi lên không đây?

Nắm quyền lo lắng vấn đề trên, Hạ Kiều Mộc ngửa đầu nhìn ban công nhà Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc trải qua cân nhắc, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí bước lên thang lầu, mãi cho đến cửa nhà Ngôn Tĩnh, mới hít sâu vài cái, ấn vang chuông cửa.

Tại thời tiết tháng 12 lạnh lẽo nhưng ở bên trong nhà, trên người chỉ mặc một kiện áo ngủ mỏng manh còn đang ghé vào sô pha phòng khách mê man, Ngôn Tĩnh mông mông lung lung nghe thấy chuông cửa, lại giãy giụa đi lên, đợi nhìn đến trước mắt hết thảy đều mơ hồ liền biết chính mình bị cảm mạo quá nặng.

Cắn môi nhìn khoảng cách từ sô pha đến cửa lớn còn vài bước, Ngôn Tĩnh nghĩ không rõ hiện tại còn ai ghé nhà mình, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo đi qua mở cửa, chính là mới vừa mở cửa, thân mình liền mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ ở trong lòng người đối diện.

......................................

Thời điểm nghe được tiếng mở cửa, Hạ Kiều Mộc trong lòng âm thầm kinh hỉ, nàng kỳ thật đã làm tốt chuẩn bị tâm lý khi Ngôn Tĩnh từ mắt mèo ở bên trong nhìn đến mình liền sẽ cự tuyệt mình ngoài cửa, không nghĩ tới Ngôn Tĩnh cư nhiên mở cửa.

Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cửa nhà, lại phát hiện cửa gỗ mở ra sắc mặt Ngôn Tĩnh tựa hồ có chút quái dị, hồng quá mức như vậy khác hẳn với ngày thường. Ngôn Tĩnh vẫn luôn cúi đầu cũng không thèm nhìn tới nàng, không khỏi âm thầm bối rối, vừa há mồm muốn hỏi, cửa sắt mở ra, Ngôn Tĩnh cũng đã trực tiếp ngã vào trong lòng mình.

Không có phòng bị, Hạ Kiều Mộc lập tức quỳ xuống, tay lại gắt gao ôm Ngôn Tĩnh sợ nàng ngã trên mặt đất, đợi cho phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy xúc tua vây lại đây là một mảnh nóng bỏng, lại kinh hoảng, "Tĩnh, chị phát sốt !"

Miễn cưỡng mở mắt ra, Ngôn Tĩnh có chút thấy không rõ người trước mắt là ai, lúc nghe được thanh âm kia lại cảm thấy một trận an tâm, liền đơn giản trực tiếp ôm lấy cổ của nàng ấy, lại một lần nữa lâm vào ngủ mê.

"Tĩnh? Tĩnh!"

Hạ Kiều Mộc nhìn người nọ đã muốn ngất xỉu không khỏi một trận sốt ruột, vội vàng lấy điện thoại ra gọi 120, tiếp theo đó liền vẫn duy trì tư thế quỳ ôm Ngôn Tĩnh gắt gao, một tay phủ trên cái trán của nàng, ý đồ giúp nàng hạ nhiệt độ.

Như thế nào lại ăn mặc ít như vậy......

Cố gắng làm cho chính mình trấn định xuống, Hạ Kiều Mộc cúi đầu nhìn Ngôn Tĩnh đang lâm vào mê man, lo âu nhíu mi, lấy ra một bàn tay cởi bỏ đi áo khoác trên người rồi bao ở trên người Ngôn Tĩnh, cúi đầu nhìn Ngôn Tĩnh chờ xe cứu thương đến.

Không phải không nghĩ tới muốn đem Ngôn Tĩnh dìu vào nhà, ngặc nỗi Ngôn Tĩnh tuy rằng không mập vóc dáng lại so với nàng cao nhiều, nàng vẫn tự mình hiểu lấy.

Nhìn sắc mặt Ngôn Tĩnh đỏ bừng hiển nhiên nóng sốt rất lợi hại, Hạ Kiều Mộc thở dài, nhìn nhìn chung quanh, vụng trộm cúi đầu hôn lên cái trán của nàng, "Rõ ràng là người rất lợi hại ...... làm sao liền bệnh thành như vậy......"

Đợi cho đến khi xe cứu thương đuổi tới, Hạ Kiều Mộc nhìn Ngôn Tĩnh bị bác sĩ cùng hộ sĩ nâng lên cáng, xoay người nhìn cửa phòng, do dự đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn đến một chuỗi chìa khóa đặt ở bên cạnh tủ để giày, thử một chút xác định là chìa khóa cửa nhà, lúc này mới đóng cửa khóa lại, đuổi kịp bác sĩ cùng tiến lên xe cứu thương.

"Bác sĩ, chị ấy thế nào?" Ngồi ở bên người Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc rất lo lắng hỏi, thấy bác sĩ này chỉ tùy tiện kiểm tra một chút sau đó nhân tiện nói, "Cảm nặng, truyền một bình nước biển thì tốt rồi."

Có chút bất mãn với thái độ của người bác sĩ này, Hạ Kiều Mộc nhíu nhíu mày, nhìn bác sĩ liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu cầm tay Ngôn Tĩnh không thèm nhắc lại, trong lòng không hiểu sao đối với Ngôn Du có một tia não ý.

Vì sao Ngôn Tĩnh bị bệnh mà trong nhà lại chỉ có một mình nàng ấy?

Ngôn Tĩnh vẫn ngủ, thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại, bất quá khi tỉnh lại cơn sốt hầu như đã lui, nhìn đến chính mình đang ở bệnh viện, không khỏi sửng sốt.

"Tĩnh, chị tỉnh!"

Hạ Kiều Mộc hỏi bác sĩ xong liền chạy ra mua cháo, cũng vừa lúc trở về, một bước tiến phòng bệnh nhìn đến Ngôn Tĩnh tỉnh lại, lập tức vui sướng hướng nàng chạy chậm qua, "Choáng váng đầu sao? Còn lạnh hay không? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Em đi kêu bác sĩ!".

Lời nói liên tiếp xuất khẩu liền buông cháo xoay người định chạy ra ngoài, Ngôn Tĩnh thân thủ chợt bắt lấy cánh tay của nàng, Hạ Kiều Mộc có chút nghi hoặc quay đầu, cảm giác cái tay cầm lấy cánh tay mình tựa hồ có chút lạnh lẽo, vội vàng cầm tay nàng chà xát, đợi cho có điểm nóng lên mới đem tay bỏ vào chăn, "Đừng vươn ra, nghe lời."

Thần sắc phức tạp nhìn một phen hành động của Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh để nàng chà nóng tay cho mình, đem tay mình bỏ vào chăn, lại tới gần mình đem chăn hướng lên trên lôi kéo, sau đó vươn tay đặt lên trán mình, liệt miệng lộ ra cười, "Giống như hạ sốt rồi."

"Ân." Nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt Ngôn Tĩnh thẳng tắp nhìn nàng, thẳng đến Hạ Kiều Mộc một trận ngượng ngùng xấu hổ đứng ở bên kia, tay nắm lấy quần bò mà vò, lại làm như nhớ tới cái gì, "A, em đi kêu bác sĩ!"

Chính là vừa muốn đi, cánh tay lại một lần nữa bị kéo lại, Hạ Kiều Mộc bất đắc dĩ, xoay người nhìn người đang nằm ở trên giường, "Tĩnh?"

"Tôi không sao." Ngôn Tĩnh thanh âm nghe còn có chút khàn khàn, "Ngồi xuống đi."

"Nhưng mà......" Hạ Kiều Mộc một trận do dự, bởi vì cái tay đang cầm lấy cánh tay của mình tựa hồ lại biến lạnh, cuối cùng đành thở dài ngồi xuống, lại làm nóng cái tay kia, có chút đau lòng nói, "Như thế nào liền bị bệnh ?"

Lắc đầu, Ngôn Tĩnh để nàng vẫn nắm tay mình không có lùi về, "Em làm sao mà biết được ?"

"Em......"

Gặp Ngôn Tĩnh cư nhiên không có rút tay về, Hạ Kiều Mộc âm thầm ở trong lòng cao hứng, 'được một tấc lại muốn tiến một thước' một tay cùng tay Ngôn Tĩnh mười ngón giao khấu, tay còn lại phủ ở mu bàn tay Ngôn Tĩnh, "Chính là...... Nhớ chị, nhịn không được......".

Ngôn Tĩnh trầm mặc, hồi lâu sau một tiếng thở dài, "Làm chi......"

Lộ ra mỉm cười, Hạ Kiều Mộc đánh bạo cúi đầu hôn lên mu bàn tay Ngôn Tĩnh, "Em còn ngại không đủ đâu."

"Hạ......"

Ngôn Tĩnh lúc này bỗng nhiên không biết nên gọi Hạ Kiều Mộc cái gì mới tốt, há miệng thở dốc nhưng chỉ hô lên một chữ, bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Hạ Kiều Mộc xem mình, không chịu nổi xoay đầu qua không xem nàng, "Đừng xem tôi như vậy."

"Tĩnh, có thể gọi em Tiểu Mộc." Hạ Kiều Mộc tầm mắt dừng ở trên mu bàn tay Ngôn Tĩnh, bởi vì kim châm lưu lại vết bầm, đau lòng cúi đầu lại hôn lên một chút.

Ngôn Tĩnh không được tự nhiên, bàn tay hơi tránh khỏi việc bị tay Hạ Kiều Mộc nắm lấy, rút ra thả lại vào chăn, tiếp theo làm như nhớ tới cái gì mạnh quay đầu, "Hiện tại mấy giờ ?".

"Ân?" Hạ Kiều Mộc ngẩn ra, hiểu được nâng tay nhìn thời gian, "6 giờ hơn."

Ninh khởi đôi mi thanh tú, Ngôn Tĩnh vừa muốn giãy giụa ngồi dậy, Hạ Kiều Mộc vội vàng đè nàng lại, "Làm sao vậy?"

"Di động của tôi......" Ngôn Tĩnh cau mày, không thấy di động của mình, hướng tới Hạ Kiều Mộc, "Di động của em đưa cho tôi."

Hạ Kiều Mộc lại là một trận bất đắc dĩ, làm sao sẽ có người ngay cả sinh bệnh vẫn có thể tỏa ra loại khí thế cùng khí tràng như thế này đây?

Ở trong lòng cảm khái, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho nàng, xem nàng mở điện thoại, tiếng nói mềm mại như có thể chảy ra nước, "Uy...... Tiểu Du, là chị...... Ân...... chị buổi tối có chút việc, em ngoan ngoãn ở nhà Sở lão sư có được không?...... Ân, thực ngoan...... Di động nha, chị đặt ở trong nhà quên lấy theo...... Em ngoan ngoãn là tốt rồi...... Ân, ngày mai giữa trưa muốn ăn cái gì?...... Được rồi, ngủ ngon, cúi chào."

Cúp điện thoại, Ngôn Tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra mà nằm trở về, tiếp theo đưa di động lại cho Hạ Kiều Mộc, Hạ Kiều Mộc tiếp nhận, rất khó hiểu, "Vì sao không nói cho cô ấy biết?"

"Để em ấy biết làm gì?" Ngôn Tĩnh không chút do dự, "Trong chốc lát lây bệnh cho em ấy sẽ không tốt lắm......"

Nói tới đây, Ngôn Tĩnh nhíu mi nhìn về phía Hạ Kiều Mộc, "Hôm nay cám ơn em...... Em lát nữa chạy nhanh trở về đi, đừng bị tôi lây bệnh."

Buồn bực nhìn Ngôn Tĩnh lại trở về bộ dáng lạnh tanh, Hạ Kiều Mộc thở dài, đố kỵ Ngôn Du lại một lần nữa nổi lên, ngoài mặt lại lắc đầu, "Em muốn lưu lại chiếu cố chị."

Mình mới không sợ bị lây bệnh đâu.

"Không được, em mau trở về." Ngôn Tĩnh giận tái mặt, "Em không sợ bị tôi lây bệnh hả?"

"Chỉ là cảm mạo mà thôi!" Có chút chịu không nổi thái độ Ngôn Tĩnh như vậy, Hạ Kiều Mộc tức giận nói một câu, tầm mắt dừng ở đôi môi mê người của Ngôn Tĩnh, nhất thời xúc động, trực tiếp hôn lên.

"Em......"

Ngôn Tĩnh trừng lớn mắt, còn không có hoàn hồn, môi đã bị đẩy ra, tiếp theo là một cái lưỡi linh hoạt khiêu khích khớp hàm của nàng, sau đó cái lưỡi kia bắt nàng mở miệng, một cái chớp mắt đã dò xét đi vào, thế là diễn ra một trận câu triền liên miên.

Nụ hôn này giằng co hồi lâu, mãi cho đến khi Hạ Kiều Mộc cảm thấy Ngôn Tĩnh không thể hô hấp được mới buông ra, lại vẫn duy trì bộ dáng nằm phía trên nàng, tay chống đỡ hai bên thân mình nàng, cúi đầu, thanh âm không chút chần chờ, "Đừng nói là bị cảm, cho dù là lây bệnh nan y, em cũng không sợ."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net