Phiên ngoại 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

158, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 11 ]....

"Em...... Nói bậy bạ gì đó......"

Ngôn Tĩnh tư thái vẫn luôn lạnh nhạt đã sớm vì cái hôn này mà chạy đi sạch sẽ, hai má hồng toàn bộ, đôi mắt liền giống như hồ nước bị một viên đá thảy vào nổi lên sóng gợn sóng. Không được tự nhiên cùng hơi chút ngượng ngùng xoay mặt không thèm xem Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh gắt gao cắn môi, ý đồ che giấu bản thân bất an.

Nụ hôn đầu tiên...... Cứ như vậy mà cho Hạ Kiều Mộc, mà nàng cũng không có nửa câu oán hận, cũng như tức giận.

Vốn tưởng rằng Ngôn Tĩnh ít nhất sẽ cho mình một cái tát, không nghĩ tới cư nhiên là lời như vậy, Hạ Kiều Mộc cười mị mắt, "được một tấc lại muốn tiến một thước" hôn lên trán Ngôn Tĩnh, "Tĩnh, thật quá đáng yêu."

Cắn cắn môi, Ngôn Tĩnh quay đầu, nhìn Hạ Kiều Mộc một lát, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Không có a ~~" Hạ Kiều Mộc vẻ mặt vô tội, nắm tay Ngôn Tĩnh cúi đầu hôn xuống mu bàn tay, "Hôn môi so sánh với hôn lên trán của chị, hẳn là thước mới đúng...... Được một thước, cũng không lại muốn một tấc......".

"Nói hưu nói vượn!" Ngôn Tĩnh hai má một trận thiêu nhiệt, đánh gãy lời Hạ Kiều Mộc, "Em...... Loạn dùng thành ngữ......".

Ai da~ tiểu nữ nhân không được tự nhiên lại còn ngạo kiều như thế thật sự là Ngôn Tĩnh vẫn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt vô ba sao?

Hạ Kiều Mộc chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng mình 'tâm hoa nộ phóng'.

Nàng vẫn biết Ngôn Tĩnh cũng không phải thản nhiên như mặt ngoài, cùng hết thảy đều có thể bình tĩnh đối đãi...... Hiện tại ở trước mặt mình làm ra bộ dáng như vậy, là vì rốt cuộc cũng đối với mình đã không có tâm phòng bị cùng xa cách như trước, phải không?

Nghĩ đến đây, Hạ Kiều Mộc nhẹ giọng cười ra, Ngôn Tĩnh đột nhiên thẹn quá thành giận, hung hăng trừng nàng một cái, nhắm mắt lại không nghĩ lại để ý tới nàng ta.

Hạ Kiều Mộc trên mặt tươi cười chưa rút, nhìn Ngôn Tĩnh quay đầu không xem mình, trong mắt ý cười cùng tình ý càng phát ra dày đặc hơn.

"Hạ Kiều Mộc!" Bị ánh mắt nóng rực kia nhìn mãi mà khó chịu lợi hại, Ngôn Tĩnh mạnh quay đầu lại trừng mắt nhìn Hạ Kiều Mộc một cái, thanh âm lại lạnh vài phần.

"Hảo hảo hảo......" Hạ Kiều Mộc thanh âm ôn nhu làm cho Ngôn Tĩnh có chút run lên, nhìn nàng liếc mắt, đã thấy nàng bưng lên một chiếc hộp đặt bên bàn, "Thiếu chút nữa đã quên, chị đói bụng đi, em có mua một ít cháo."

Bị nhắc tới như vậy, Ngôn Tĩnh thật cảm thấy bụng đói cồn cào, bụng nàng tựa hồ đều bắt đầu phát ra tiếng kêu thầm thì.

Tựa hồ...... Cả ngày đều không có ăn cái gì.

Một khi nghĩ đến chuyện này, Ngôn Tĩnh không khỏi có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải Hạ Kiều Mộc vừa lúc đi qua tìm nàng, nàng có phải sẽ vẫn cứ té xỉu ở nhà như vậy, mãi cho đến Ngôn Du buổi tối về nhà mới phát hiện hay không?

Lại nói, không chừng sẽ cháy hỏng đầu đi, hơn nữa Ngôn Du biết được khẳng định sẽ bị dọa cho nhảy dựng.

Không chú ý tới vẻ mặt của Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc chính là thực ân cần gỡ bỏ túi nhựa, mở ra nắp hộp, lấy cái thìa múc một muỗng thổi thổi, lúc này mới đưa đến bên miệng Ngôn Tĩnh, "Cẩn thận nóng."

Ngôn Tĩnh thực không hình tượng phiên cái xem thường, chống đỡ thân mình nửa ngồi dậy, Hạ Kiều Mộc lúc này mới hoãn hồn, vội vàng đem hộp buông xuống, giúp đỡ Ngôn Tĩnh đem gối đầu dựng thẳng lên đặt ở phía sau nàng, để cho nàng có thể dựa vào thoải mái một chút.

Dựa vào gối đầu quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chính là vẫn có từng đợt vô lực, Ngôn Tĩnh tầm mắt dừng ở hộp cháo bên cạnh, chần chờ, vẫn là không có mở miệng nói với Hạ Kiều Mộc để nàng tự ăn.

Coi bộ dáng bản thân hiện tại hoàn toàn không có khí lực, chỉ sợ hộp còn chưa nâng lên thì cháo đã đổ ra ngoài hết.

Về phần Hạ Kiều Mộc, đương nhiên là hoàn toàn không muốn làm cho Ngôn Tĩnh tự mình động thủ, đợi xác định Ngôn Tĩnh ngồi ổn mới tiếp tục động tác vừa rồi, từng chút một cẩn thận đem cháo đưa đến bên miệng Ngôn Tĩnh, ánh mắt ôn nhu làm cho tâm lý Ngôn Tĩnh ấm áp dạt dào.

Từ đầu tới đuôi, ánh mắt Ngôn Tĩnh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm động tác tỉ mỉ của Hạ Kiều Mộc, đáy lòng dường như có một sợi dây, một lần nữa bị nhẹ gẩy động lên. Mà Hạ Kiều Mộc tại lúc Ngôn Tĩnh nuốt xuống một ngụm cháo cuối cùng, liền từ bên cạnh cầm lên một tờ khăn giấy, như trước vẫn thật cẩn thận, nhẹ nhàng chà lau khóe miệng Ngôn Tĩnh, mà bộ dáng nghiêm túc kia, thật giống như đang chà lau bảo bối của chính mình.

Đợi ném xong đoàn khăn giấy kia, Hạ Kiều Mộc lúc này mới phát hiện, Ngôn Tĩnh tựa hồ đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi đỏ mặt lên, nâng tay sờ hai má, "Tĩnh, trên mặt em ...... có gì sao?"

"Không có gì." Ngôn Tĩnh lắc đầu, thấy nàng lộ ra vẻ mặt kia, không khỏi có chút buồn cười.

Nàng nghĩ đến Hạ Kiều Mộc là một người thực nhiệt tình thực chấp nhất, nguyên lai còn có thể mặt đỏ thẹn thùng nữa cơ.

"Nga." Gật gật đầu, Hạ Kiều Mộc có chút xấu hổ xoa hai tay, xưa nay thích nhất há mồm nói chuyện giờ phút này cư nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.

Phòng bệnh lập tức trở nên dị thường yên tĩnh, mà không khí lại có vẻ kiều diễm lên.

Mãi cho đến cuối, Hạ Kiều Mộc rốt cuộc nhịn không được, ho khan một tiếng, "Đúng rồi, Tĩnh......".

"Ân?"

Không hiểu sao cảm thấy không khí như vậy thực làm cho người ta an tâm, đặc biệt bên cạnh còn có một người thủ chính mình, Ngôn Tĩnh theo bản năng lên tiếng, hoàn toàn không có ý thức đến chính mình phát ra một tiếng này, ngữ điệu có bao nhiêu ôn nhu.

"......"

Hạ Kiều Mộc lập tức giật mình, yên lặng nhìn Ngôn Tĩnh, ánh mắt đều có chút đăm đăm.

"Hạ Kiều Mộc?"

Bởi vì đã được truyền dịch, thân thể Ngôn Tĩnh hiển nhiên đã tốt lên rất nhiều, lại là ngủ một ngày cộng thêm lúc nãy còn uống cháo, giờ phút này rốt cục cũng đã khôi phục một chút tinh thần, gặp Hạ Kiều Mộc cư nhiên nhìn mình ngẩn người, không khỏi nhíu mi, lại hô nàng một tiếng.

"Em đây." Bị thanh âm của nàng gọi lại hồn, Hạ Kiều Mộc vội vàng trả lời, Ngôn Tĩnh đành lắc đầu, "Em vừa muốn nói gì?".

"Nga...... Em là muốn nói...... Khụ......" Hạ Kiều Mộc chỉ cảm thấy bên tai mình tựa hồ có chút nóng, ho khan hai tiếng, lúc này mới lộ ra vẻ mặt đứng đắn, "Tĩnh, về sau, nếu không thoải mái liền trước tiên nói cho em biết, có thể chứ?"

Không nghĩ tới Hạ Kiều Mộc muốn nói là việc này, Ngôn Tĩnh ngây dại, cùng nàng nhìn nhau trong chốc lát, xoay đầu, ngữ điệu bình thản, thanh âm lại mang theo một tia run rẩy, "Vì cái gì?"

"Bởi vì em để ý chị, em sẽ lo lắng cho chị, sợ hãi chị không thoải mái, sợ hãi chị trải qua không tốt." Hôm nay lời nói buồn nôn tựa hồ nói không ít, vào lúc này Hạ Kiều Mộc cũng bất cứ giá nào hướng về phía Ngôn Tĩnh bên kia di động từng chút, "Tĩnh, em rất sợ chị lần tới lại sinh bệnh, em lại cái gì cũng đều làm không được......"

"......"

"Cái loại cảm giác này thật quá chán ghét, em thấy chị té xỉu, cái gì cũng đều không làm được, chỉ có thể ôm chị chờ bác sĩ...... Cho dù đến bệnh viện, cũng chỉ có thể nhìn bác sĩ cho chị truyền dịch...... Em hận người có mu bàn tay bị kim ghim kia không phải là em, hận người đang hôn mê còn ho khan nhíu mày kia không phải là em......" Hạ Kiều Mộc càng nói càng kích động, tay cũng kéo lại tay Ngôn Tĩnh, "Cái loại cảm giác này, thật sự, thật sự quá khó chịu, em không thích nhìn chị không thoải mái."

Mặc nàng nắm lấy tay mình, Ngôn Tĩnh quay đầu lại, ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, chợt có cảm giác chóp mũi cay cay.

"Cho nên, nếu sau này, nếu có không thoải mái, trước tiên nói cho em biết được không?" Hạ Kiều Mộc vốn định nắm chặt tay Ngôn Tĩnh, chợt nhớ tới mu bàn tay Ngôn Tĩnh có vết kim, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhíu lại mi, tâm đau hai cái, lại cúi đầu hôn lên, tự nói một mình, "Em nghe nói, thời cổ đại, nếu trong nhà có người bị bệnh, người ngao thuốc sẽ đem thuốc đổ ra đường, nhường người trên đường đem bệnh phân tán đi."

"Ân." Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng mà lên tiếng, ánh mắt nhu hòa dừng ở Hạ Kiều Mộc, "Sau đó thì sao?"

"Em......" Hạ Kiều Mộc cố lấy dũng khí, thò người qua, một cái hôn nhẹ nhàng dừng ở khóe môi Ngôn Tĩnh, "Về sau sinh bệnh, liền cứ lây bệnh cho em đi, lây bệnh cho em nói không chừng sẽ tốt lên đó."

Ngưng mắt nhìn thẳng người đang cùng mình gần trong gang tấc, Ngôn Tĩnh chợt thân thủ câu lấy cổ Hạ Kiều Mộc, không có chút do dự tự mình hôn lên môi Hạ Kiều Mộc, thanh âm có chút khàn khàn, "Muốn hay không...... bị lây bệnh hoàn toàn một chút?"

Hạ Kiều Mộc chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, vội vàng nhắm mắt lại đón ý hùa.

"Hạ...... Ân, Tiểu Mộc......" Vừa hôn xong, Ngôn Tĩnh buông ra Hạ Kiều Mộc, gục đầu xuống vuốt tóc, thanh âm như trước mang theo run run, "Tôi...... Hôm nay tôi......".

"Được rồi, em biết đến." Hạ Kiều Mộc trực tiếp đánh gãy lời Ngôn Tĩnh nói, ánh mắt ôn hòa, "Em biết chị do dự...... Tĩnh, như vậy thì tốt rồi, nguyên lai chị cũng là có cảm giác với em...... Hảo vui vẻ."

"Hạ......" Ngôn Tĩnh không phải thực thói quen kêu nhủ danh của Hạ Kiều Mộc, chần chờ, "Tôi...... Tôi thật sự không thể xác định tôi......".

"Không có quan hệ." Chỉ thời gian một ngày này cư nhiên có thể rút ngắn khoảng cách nhanh đến như vậy, Hạ Kiều Mộc giờ phút này lòng tràn đầy vui mừng, căn bản không muốn nhìn đến Ngôn Tĩnh lộ ra vẻ mặt này, "Từ từ sẽ đến, không cần miễn cưỡng."

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, không thèm nhắc lại.

Hạ Kiều Mộc vẫn không biết mình đang băn khoăn cái gì, nhưng mà, tựa như hôm nay vậy, khi mình đang yếu ớt, mình bỗng nhiên nghĩ đến phải có người cho mình dựa vào, mà người kia, mình chỉ có thể nghĩ đến một người là Hạ Kiều Mộc.

Nhẹ nhàng đem Ngôn Tĩnh ôm đến trong lòng chính mình, Hạ Kiều Mộc quỳ một gối trên giường, tay ôm chằm lấy thân mình Ngôn Tĩnh, cằm khoác lên mái tóc Ngôn Tĩnh, mặt mày cong cong lộ vẻ hạnh phúc cùng ngọt ngào.

Khó được một lần mềm mại tùy ý để Hạ Kiều Mộc ôm mình như thế, Ngôn Tĩnh do dự một lát, tay cũng hoàn lên eo nhỏ Hạ Kiều Mộc, bên tai nghe đến tiếng tim đập từ trong lồng ngực Hạ Kiều Mộc truyền ra, Ngôn Tĩnh không tiếng động thở dài, nhắm mắt lại.

Một buổi tối này Hạ Kiều Mộc cũng không có về nhà, gọi điện thoại nói cho cha mẹ nói bản thân muốn ở lại ký túc xá trường học, liền ghé vào bên giường bệnh Ngôn Tĩnh thủ Ngôn Tĩnh, mãi cho đến hừng đông.

Ngôn Tĩnh ban đêm tỉnh lại vài lần, mỗi lần đều nhìn đến Hạ Kiều Mộc mở to mắt nhìn mình, mãi cho đến hừng đông rốt cục nhịn không được nói, "Em nên ngủ."

"Không buồn ngủ." Hạ Kiều Mộc lắc đầu, thân thủ đem chăn hướng lên trên lôi kéo, "Chị mau ngủ đi, như thế nào lại tinh thần nhiều đến vậy?"

"Ban ngày ngủ nhiều." Ngôn Tĩnh nhìn nhìn Hạ Kiều Mộc, hướng bên cạnh nằm một ít, "Đi lên đi."

Mối quan hệ với Hạ Kiều Mộc làm cho nàng trước đó thật sự không thể mở miệng, để Hạ Kiều Mộc cùng nàng chen chúc trên giường bệnh, nhưng vài lần tỉnh lại đều nhìn đến đôi mắt Hạ Kiều Mộc sáng ngời trong suốt nhìn mình, rõ ràng trong mắt đã muốn có tơ máu, vẫn cứ xem mình như vậy, nàng có chút mềm lòng.

Có lẽ, càng nhiều là đau lòng đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net