Phiên ngoại 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

160, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh....[13]

Ngôn Tĩnh lái xe đưa Hạ Kiều Mộc đến bệnh viện, một phen kiểm tra chẩn đoán xong, bác sĩ viết toa thuốc, hai người liền đi thanh toán tiền nhận thuốc, lúc này mới rời khỏi bệnh viện.

Đương nhiên, như thế nào kiểm tra chẩn đoán...... Khụ, vẫn là nên lược qua đi, không đáng nhắc tới.

Dù sao chuyện "hoa cúc" bị người khác đem ra hỏi thăm thật sự rất tà ác, khuôn mặt Hạ Kiều Mộc từ đầu tới cuối đều nghẹn thành màu gan heo, mãi cho đến khi ngồi ở trong xe Ngôn Tĩnh rời khỏi bệnh viện mới đỡ hơn chút.

Ngôn Tĩnh khởi động xe, nhìn Hạ Kiều Mộc ở bên cạnh vẫn luôn cúi gầm mặt, một bộ thực buồn bực, nhịn không được lộ ra ý cười.

Khó được nhìn đến một mặt đáng yêu như thế của Hạ Kiều Mộc, bệnh trĩ gì đó, đúng là làm người ta có điểm quýnh quáng thật, ha ha ha.

Hạ Kiều Mộc đương nhiên không thể biết người vẫn luôn nghiêm trang như Ngôn Tĩnh giờ phút này đang suy nghĩ cái gì, vẫn duy trì bộ dáng cúi đầu, tay rối rắm cầm lấy góc áo, sống chết không dám ngẩng đầu bạo dạng như ngày thường mà nhìn Ngôn Tĩnh.

Thật sự mắc cỡ chết người mà, tên bác sĩ hư đốn kia sao lại hỏi mấy vấn đề như thế chứ!!!

Cái gì mà có phải thường xuyên ngồi xổm trong WC đọc sách báo hay không...... Cái gì mà thời điểm "thượng quý danh" có phải thường xuyên dùng sức (rặn) hay không...... o[╯□╰]o

Chẳng lẽ không cảm thấy trước mặt Ngôn Tĩnh – một mỹ nữ như vậy mà hỏi mình mấy vấn đề đó là vô cùng quá phận biết không!!!!

Hạ Kiều Mộc sắp hỏng mất, gắt gao cúi đầu, chỉ sợ nhìn đến ánh mắt đang cười kia của Ngôn Tĩnh.

Hôm nay thật sự quá dọa người, sớm biết rằng sẽ như vậy, còn không bằng...... còn không bằng lúc ấy cứ để Ngôn Tĩnh giận dỗi cho rồi......

Lén lút nhìn Ngôn Tĩnh ở bên cạnh lái xe, Hạ Kiều Mộc giật giật miệng, lại cúi đầu một bộ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xoay người cắn mấy khẩu lên ghế ngồi.

Đã sớm nhìn từ trong kính chiếu hậu ở giữa thấy bộ dáng không được tự nhiên kia của Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh âm thầm buồn cười, thanh âm lại như trước trong trẻo lạnh lùng, "Bác sĩ dặn gì đều nhớ kỹ chưa?"

"......" Hạ Kiều Mộc hoàn toàn không muốn trả lời, nàng hận cái tên bác sĩ kia.

"Tiểu Mộc." Ngôn Tĩnh tiếng nói thản nhiên , "Không nghe thấy tôi nói chuyện sao?"

"Có......" Hạ Kiều Mộc vội vàng đáp, "Nhớ kỹ......".

"Ân, ẩm thực hằng ngày đều nhớ kỹ chứ?" Ngôn Tĩnh lại một lần nữa mở miệng, tay lái vừa chuyển, chạy đến một tiệm bán cháo,"Bác sĩ nói cần ăn nhiều món mềm, trưa nay trước hết cứ uống cháo đi."

Hạ Kiều Mộc chớp mắt, ngay sau đó ý thức được Ngôn Tĩnh đây là muốn cùng với mình ăn buổi trưa, hai tròng mắt lập tức sáng lên, dùng sức gật đầu, "Được!"

...

"Đúng rồi, ba mẹ em đâu?"

Ở trong tiệm cháo ngồi vào chỗ gọi món ăn xong, Ngôn Tĩnh thật sự không quen nhìn Hạ Kiều Mộc ngồi ở kia cứ cúi đầu đỏ mặt không dám nói lời nào, thở dài mở miệng hỏi.

"Đều đi công tác." Hạ Kiều Mộc thực không hình tượng nằm úp sấp trên bàn, vụng trộm ngắm Ngôn Tĩnh liếc một cái, lại cúi đầu.

"Hôm nay tôi xấu lắm hả?" Nhướn mày, dùng ngữ khí có chút bất mãn nói xong, ánh mắt Ngôn Tĩnh gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Kiều Mộc, khóe môi gợi lên một độ cong nhợt nhạt, "Hạ Kiều Mộc, hôm nay em thực không nghĩ nhìn thấy tôi sao?"

"Không có!" Lập tức ngẩng đầu phủ nhận, Hạ Kiều Mộc sợ Ngôn Tĩnh hiểu lầm bản thân, nhìn thẳng nàng vừa muốn giải thích, chợt nhìn đến cặp mắt đẹp kia tràn đầy ý cười, không khỏi bị kiềm lại, vẻ mặt hiểu được cũng quýnh quáng lên, "Tĩnh......"

"Cũng không có gì, mỗi người đều sẽ sinh bệnh." Ngôn Tĩnh trong mắt ý cười càng tăng cao, miệng lại nói an ủi Hạ Kiều Mộc, "Đừng nghĩ nhiều ."

"Ô...... Nhưng mà......" Hạ Kiều Mộc cúi đầu ủ rũ, tay cầm lấy một chiếc đũa không được tự nhiên "lăn lộn" nó, "Không muốn ở trước mặt chị mất mặt......"

Ngôn Tĩnh sửng sốt, trầm mặc trong chốc lát, có chút không đành lòng nhìn đến Hạ Kiều Mộc như thế, bàn tay liền bắt được tay nàng, "Không có khả năng tôi sẽ không thấy một mặt kia của em, chẳng lẽ mỗi người chúng ta đều cứ phải duy trì tư thái hoàn mỹ nhất thì mới ổn?"

Ngẩng đầu nhìn Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc có chút giật mình, đợi khi hiểu được rồi, bỗng nhiên nhoẻn miệng lộ ra nụ cười tươi, tươi cười này lại mang theo vẻ đắc ý, "Cho nên Tĩnh, ý của chị là nếu chúng ta cùng một chỗ, sẽ nhìn đến mặt chân thật nhất của đối phương, có phải không?"

Bao nhiêu người khi ở trước mặt người trong lòng, vì bảo trì hình tượng của mình mà ngay cả một cái hắt xì ho khan đều phải làm một bộ thực tao nhã, nhưng thật ra cuộc sống như thế đâu phải chính họ ?

Chỉ có chân chính người thân mật nhất...... liền như nam nữ đã kết hôn, không chút nào che giấu lẫn nhau mới không còn tao nhã nữa...... Thậm chí có thể nói một mặt kia hơi có phần thô tục nhưng...... Cuộc sống như vậy mới có thể xem là đã cùng một chỗ, phải không?

Yêu đương có thể cầm kỳ thư họa thi tửu hoa, cuộc sống lại là củi gạo du diêm tương dấm trà*.

(= Yêu đương toàn thấy màu hồng, lấy nhau về chỉ toàn cơm áo gạo tiền)

Ngôn Tĩnh nói câu kia đơn giản chính là muốn an ủi Hạ Kiều Mộc, ít nhất người sau khi biết bị bệnh trĩ trên tinh thần khẳng định cần an ủi...... Ngôn Tĩnh đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu đổi là chính mình bị trĩ...... Có lẽ cũng không nguyện ý để cho Hạ Kiều Mộc biết được.

Mà nàng đương nhiên cũng không hề biết Hạ Kiều Mộc cư nhiên 'suy một ra ba', suy nghĩ nhiều thứ như vậy, chỉ cảm thấy bàn tay kia bị mình nắm lấy đã cầm ngược lại tay mình, lại nhìn lên Hạ Kiều Mộc, bộ dáng uể oải lúc trước đã sớm trở thành hư không, "Tĩnh, em hiểu được, em sẽ cho chị nhìn đến mặt chân thật nhất của em."

Mình mới không chỉ muốn cùng Tĩnh nói luyến ái thôi đâu, chỉ cần Tĩnh nguyện ý, mình muốn cùng Tĩnh ở với nhau cả đời.

"......"

Ngôn Tĩnh lập tức không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn đôi mắt Hạ Kiều Mộc lộ ra cảm tình cực nóng, trong lòng lại bắt đầu giãy giụa lên.

Đúng rồi, phía trước mình làm quyết định muốn rời xa Hạ Kiều Mộc, vì cái gì...... Hôm nay cư nhiên lại như thế ?

Là vì hợp với hai ngày nay không thấy được Hạ Kiều Mộc liền hoảng hốt sao ?

Từ khi nào bắt đầu, nàng đã muốn để ý Hạ Kiều Mộc đến trình độ như vậy, mà lại từ khi nào bắt đầu, nàng cư nhiên đã không thể xác định thật sự có thể lại giống như trước kia biến về bộ dáng lạnh lùng hay không?

Rút tay từ trong tay Hạ Kiều Mộc ra, Ngôn Tĩnh hạ thấp mi mắt, thanh âm nhẹ nhàng, "Tiểu Mộc, em có nghĩ tới chúng ta không nên như vậy hay không".

Nhiệt tình vừa mới bành trướng lại bởi vì một câu như vậy của Ngôn Tĩnh mà như bị tạt một gáo nước lạnh, Hạ Kiều Mộc yên lặng nhìn Ngôn Tĩnh, nhất thời không thể trả lời.

"Quên đi, trước không nói ." Người bán đem cháo của hai người bưng lên, Ngôn Tĩnh thở dài nói xong, cầm chiếc đũa cùng thìa phóng tới bên trong bát cháo của Hạ Kiều Mộc, "Nhanh ăn đi."

Hạ Kiều Mộc còn bệnh ...... Vẫn là trước không nói chuyện này đi, chờ...... chờ Hạ Kiều Mộc hết bệnh rồi, mình nhất định sẽ cùng nàng nói rõ ràng.

Âm thầm ở trong lòng nói như vậy với chính mình, con ngươi Ngôn Tĩnh xẹt qua một tia kiên quyết.

Nhìn tính tình của nàng mà nói, yếu đuối cái gì, đối mặt cảm tình không đủ quyết tuyệt cái gì, điều đó tuyệt đối không nên.

Cho nên...... khi bệnh của Hạ Kiều Mộc dần dần khỏi hẳn, Ngôn Tĩnh quả thực liền bắt đầu không còn thân thiết với Hạ Kiều Mộc nữa.

Mãi cho đến một buổi trưa nọ, cha mẹ Hạ Kiều Mộc lại đi công tác, trong nhà chỉ còn một mình Hạ Kiều Mộc, mà mấy ngày liền đem thái độ của Ngôn Tĩnh xem ở trong mắt, Hạ Kiều Mộc lại lần nữa ngã bệnh.

Vuốt cái trán nóng bỏng của mình, Hạ Kiều Mộc lộ ra một nụ cười khổ.

Lúc trước có nói, nếu Ngôn Tĩnh bị bệnh nhất định phải hôn môi ngay để nhanh chia bệnh cho mình.

Nhưng mà nay đến phiên mình bị bệnh...... Ngôn Tĩnh lại có nguyện ý làm giống như mình hay không?

Hạ Kiều Mộc cũng không phải thật muốn lây bệnh cho Ngôn Tĩnh, cho dù Ngôn Tĩnh thật sự làm như thế, nàng cũng luyến tiếc để cho Ngôn Tĩnh sinh bệnh, nhất định sẽ cố gắng né tránh.

Nhưng với một người nằm ở trên giường, trong đầu sẽ rất dễ nhớ lại khoảng thời gian gần đây, khi mà Ngôn Tĩnh lại bắt đầu lạnh lùng với mình, Hạ Kiều Mộc có chút không cam lòng.

Cắn chặt răng, cho tới bây giờ, lúc nào sinh bệnh nàng cũng đều gắt gao tự mình chịu đựng, tự mình thu phục, ngay cả cha mẹ Hạ Kiều Mộc cũng chưa từng nghe nàng lên tiếng. Gian nan từ trên giường lăn xuống dưới, lắc lư đi đến phòng khách, cầm điện thoại bàn gọi cho Ngôn Tĩnh.

Nàng sợ hãi...... Ngôn Tĩnh nhìn đến số điện thoại là của nàng, sẽ cố ý không tiếp.

Mà Ngôn Tĩnh hiện tại đang ở trường Ngôn Du công tác, bởi vì không nghĩ tới sẽ đụng phải hai người đang hôn môi khiến bản thân xấu hổ, càng không nghĩ tới Hạ Kiều Mộc sẽ vào lúc này gọi điện cho mình, cố tình điện thoại hiển thị là một dãy số hoàn toàn xa lạ, liền trực tiếp chuyển nghe.

"Tĩnh...... Em phát sốt, không khí lực, thật là khó chịu, ô......"

Bắt buộc chính mình không nhìn Hạ Kiều Mộc, đối với Hạ Kiều Mộc lạnh lùng mấy ngày nay để Ngôn Tĩnh một khắc này thay đổi sắc mặt. Không nghĩ đi làm phiền nhắc Sở Nguyệt Xuất chiếu cố tốt Ngôn Du, vội vàng mang bao chạy ra ngoài, trong lòng không hiểu sao thật muốn trách cứ cha mẹ Hạ Kiều Mộc.

Vì cái gì mỗi lần đều bỏ lại Hạ Kiều Mộc một mình, vì cái gì không thể chiếu cố tốt con gái của bọn họ, nếu có một ngày Hạ Kiều Mộc xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nếu có một ngày Hạ Kiều Mộc không thể trước tiên gọi cho mình, hoặc là mình cố ý không tiếp điện thoại Hạ Kiều Mộc, nên làm cái gì bây giờ?

Ngôn Tĩnh tâm lý loạn cực kỳ, cho dù biết Hạ Kiều Mộc còn có khí lực để gọi điện thoại cho mình, hẳn là không có gì quá nghiêm trọng, nhưng mà nàng vẫn có chút hoảng.

Đến nhà Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh thở sâu, ấn vang chuông cửa.

Kết quả bất quá mới hơn mười giây, cửa liền mở, trực tiếp ôm lấy nàng, vùi đầu ở trên vai nàng, không nói lời nào, mà nàng lại có thể cảm giác được ở cổ bên kia tựa hồ dính một hàng chất lỏng ấm áp, còn có da thịt nóng bỏng cháy sạch.

"Hạ......" Gần nhất trong khoảng thời gian này không có kêu tên đầy đủ Hạ Kiều Mộc, chỉ gọi là Tiểu Mộc, Ngôn Tĩnh nhíu mi, tay vịn eo Hạ Kiều Mộc muốn đem Hạ Kiều Mộc dìu trở về phòng, người đang ôm lấy nàng lại mang theo khóc nức nở nói, "Em còn nghĩ rằng chị sẽ không đến đây, cho dù em có chết, chị cũng sẽ không đến đây......"

Ngôn Tĩnh trái tim thắt lại, kinh ngạc đứng ở kia, hồi lâu sau, thanh âm nhu hòa xuống, "Sẽ không ."

Nàng đã hoàn toàn không thể phân rõ rốt cuộc chính mình muốn làm gì......

Rõ ràng lý trí vẫn luôn nói cho chính mình không nên, nhưng mà tình cảm một lần lại một lần giành trước mà làm quyết định, tứ chi lại phối hợp tình cảm không thèm nhìn lý trí.

Nguyên lai, bản năng không phải từ bộ não khống chế, mà là tâm khống chế.

Đây là một cuộc chiến giằng co giữa bộ não và trái tim, mà Ngôn Tĩnh như đang sống trong nước sôi lửa bỏng, bất đắc dĩ, vô lực, thống khổ...... lại có chút sa vào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net