Phiên ngoại 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


161, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 14 ]....

Một ngày lại một ngày trôi qua, thái độ của Ngôn Tĩnh đối với Hạ Kiều Mộc vẫn luôn biến đổi.

Nhiều lần lý trí nói cho nàng rằng nên lựa chọn rời xa Hạ Kiều Mộc, cố tình lại bởi vì sự theo đuổi không buông không bỏ của Hạ Kiều Mộc mà bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đi từng bước về phía trước, Hạ Kiều Mộc cũng đi theo từng bước vượt khỏi lằn ranh, khoảng cách đều kéo không ra được.

Ngôn Tĩnh cũng không biết nguyên lai Hạ Kiều Mộc sẽ là một người chấp nhất như vậy, chấp nhất...... đến làm nàng chỉ có thể thỏa hiệp, chấp nhất đến làm cho nàng cũng có dũng khí theo.

Hạ Kiều Mộc đã lên năm 3, đi qua một năm kia đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện. Thời điểm khai giảng năm 2 nàng nhận thức Ngôn Tĩnh, theo đuổi một năm trời, hao hết tâm tư, cho dù một lần lại một lần bị tổn thương, nửa đêm còn trốn trong chăn khóc, cho dù đã có lúc đau lòng khó nhịn đến nỗi tự nói với bản thân không bao giờ muốn theo đuổi Ngôn Tĩnh nữa...... Nhưng mà, cảm giác vừa tỉnh ngủ, tình yêu đối với Ngôn Tĩnh khó thể tự khắc chế liền áp qua mọi ủy khuất cùng oán giận, làm cho nàng khi đối mặt với một Ngôn Tĩnh lạnh lùng vô tình lại có thể phấn khởi tiến lên.

Ngày mùa thu sau giờ ngọ, Ngôn Tĩnh mặc váy dài, mái tóc dài cột gọn gàng phía sau ngồi dựa vào sô pha phòng khách đọc sách, Hạ Kiều Mộc ngồi trên sô pha bên kia, trong tay cũng cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngôn Tĩnh.

Nghe nói công tác mới của Ngôn Du ở cùng thành phố với cha mẹ, mà Sở Nguyệt Xuất cũng đến trường đại học bên kia dạy học, cho nên, nơi này chỉ còn một mình Ngôn Tĩnh.

Đột phá lớn nhất trong mối quan hệ với Ngôn Tĩnh là mấy ngày nay - khi Ngôn Du mới từ Mĩ trở về...... Tự sau ngày đó, Ngôn Tĩnh đối với Hạ Kiều Mộc vẫn tốt lắm, tuy rằng ngẫu nhiên có phúc hắc một chút, tuy rằng tâm tư vẫn như trước khó thể phỏng đoán, thường thường khiến cho Hạ Kiều Mộc dở khóc dở cười lại nhịn không được muốn sủng nịch, nhưng mà...... Các nàng, thật sự là tình lữ sao?

Buông sách, vốn Hạ Kiều Mộc đang dựa sô pha bèn ngồi thẳng thân mình, mông lén lút hướng Ngôn Tĩnh bên kia xê dịch, tay cũng làm như đang đỡ lấy lưng sô pha, trên thực tế là hướng từng chút một tới Ngôn Tĩnh phía bên kia hoạt động.

Nâng tay đem sợi tóc trước trán vén đến sau tai, Ngôn Tĩnh làm như không chú ý tới hành động của Hạ Kiều Mộc, như trước cúi đầu tập trung đọc sách. Hạ Kiều Mộc vụng trộm nhếch miệng, cánh tay hướng sau lưng Ngôn Tĩnh lặng lẽ vươn qua, mông cũng đi bên kia xê dịch, tính đem Ngôn Tĩnh lập tức ôm chầm lấy.

"Tiểu Mộc, em có muốn ăn ngoài không?" Vẫn duy trì tư thế đọc sách, Ngôn Tĩnh lại vừa lúc mở miệng, thanh âm thản nhiên nghe không ra cảm xúc, ánh mắt như trước nhìn sách trong tay.

Hạ Kiều Mộc ngẩn người, tiếp theo thuận thế thấu qua ôm lấy bả vai Ngôn Tĩnh, thời điểm Ngôn Tĩnh kinh ngạc lập tức hôn lên mặt nàng.

"Hạ Kiều Mộc." Ngôn Tĩnh liếc cái xem thường, đem sách buông, "Em một ngày không chiếm tiện nghi của tôi sẽ chết sao?"

Hạ Kiều Mộc năm 3 so với năm 2 lại càng nhàn hơn, cả ngày đều hướng chỗ mình chạy, vừa đến văn phòng, chỉ cần mình không chú ý một cái, hai má sẽ bị hôn ngay, lại không chú ý một cái, ngay cả môi cũng đều trực tiếp bị chiếm lấy.

"Hắc hắc......" Đắc ý cười cười, cảm giác được người trong lòng giãy giụa một chút cũng không có, Hạ Kiều Mộc nhún cái mũi, "Sẽ."

Oán trách nhìn nàng một cái, Ngôn Tĩnh giật giật thân mình, "Ôm gắt như vậy làm gì, buông tay."

"Không buông." Mặt trơ ra nhào qua lại hôn xuống một cái, Hạ Kiều Mộc một bộ vô tội để cho Ngôn Tĩnh phải trực tiếp dùng thân thủ véo lỗ tai nàng, "Em quả nhiên là được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Hắc hắc, chị hiện tại là bạn gái em, vẫn là câu nói kia, thước tiến tấc*." Hạ Kiều Mộc trực tiếp xoay người nhìn thẳng Ngôn Tĩnh, tay vẫn khoát lên trên người Ngôn Tĩnh, "Tĩnh, như bây giờ, thật hạnh phúc."

(*bình thường được ít đòi nhiều, còn này là được nhiều rồi mới đòi ít)

Chính là, hạnh phúc về hạnh phúc nhưng nàng vẫn lo lắng, rằng sẽ có một ngày Ngôn Tĩnh lại đối với nàng lạnh lùng, thậm chí còn nói với cha mẹ nàng cấp nàng tìm người tuổi trẻ tuấn kiệt nào đó kết hôn......

Ngôn Tĩnh vẫn luôn mẫn cảm, không hề bỏ qua tia bất an chợt lóe trong mắt Hạ Kiều Mộc, nhưng nàng cái gì cũng chưa nói, bàn tay từ lỗ tai Hạ Kiều Mộc chậm rãi hoạt đến trên mặt, khẽ vuốt hai cái, mỉm cười, một lần nữa quay lại cầm lấy cuốn sách tiếp tục đọc.

Vừa đột nhiên bị hỏi vấn đề kia, thật sự rất choáng váng.

Cho dù Hạ Kiều Mộc đã từng nghĩ tới buông tha lại như thế nào, không phải vẫn cứ như trước chấp nhất đuổi theo mình mãi cho đến tận bây giờ hay sao?

Về phần bất an này ...... Quả thật là lỗi sai của mình, lúc trước có rất nhiều thứ rối rắm cùng xa cách, làm cho Hạ Kiều Mộc không có cảm giác an toàn ...... mà bất an ấy, hẳn là để mình đến tiêu trừ.

"A? Tĩnh?" Hạ Kiều Mộc không rõ vì sao Ngôn Tĩnh bỗng nhiên lại lần nữa muốn đọc sách, rõ ràng vừa rồi còn muốn cùng mình nói chuyện không phải sao?

Lại một lần nữa buông sách, Ngôn Tĩnh nhíu mày, quay đầu, "Cái gì?"

"Ừm...... Không có việc gì." Vừa thấy Ngôn Tĩnh lộ ra bộ dáng này, Hạ Kiều Mộc có chút không dám nói lung tung, đành phải ngượng ngùng cười, tay ôm bả vai Ngôn Tĩnh, "Chị đọc sách đi, em không quấy rầy chị."

Khóe môi nổi lên một chút ý cười nhẹ, mắt đẹp lưu chuyển, tình ý trong đó để cho Hạ Kiều Mộc nhìn thấy mà một trận tim đập gia tốc, Ngôn Tĩnh cũng không tiếp tục đọc sách, mà cứ thẳng tắp nhìn Hạ Kiều Mộc như vậy, mãi cho đến khi Hạ Kiều Mộc mặt đỏ tai hồng liên tục vuốt tóc, lúc này mới khẽ cười một tiếng, "Tôi xem em còn dám chơi xấu tôi nữa không."

"Tĩnh......" Hạ Kiều Mộc mặt đỏ lợi hại hơn, miệng lưỡi ngày thường vốn hay càn quấy thì giờ đây, ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không thành lời, bỗng nhiên có cảm giác bị Ngôn Tĩnh đùa giỡn.

"Uầy, biểu tình xấu hổ cùng giận dữ này là chuyện gì xảy ra vậy nè ?" Ngôn Tĩnh nhướn mi, hưng trí dạt dào nhìn chằm chằm Hạ Kiều Mộc, miệng nói ra câu này để cho Hạ Kiều Mộc hận không thể dùng đầu đánh vào sô pha.

Lại để Ngôn Tĩnh đùa giỡn như vậy nữa, mình sẽ từ công chuyển thành thụ đi?

Khuôn mặt mang tươi cười tà ác của Ngôn Tĩnh...... Làm cho nàng chỉ liếc mắt một cái đã nghĩ đến ngày đó nhờ Ngôn Tĩnh chở đi khám trĩ......      (Ed: à ra thế =)))))))))))

Thật - sự - rất - buồn - bực !

Khẽ cắn môi, Hạ Kiều Mộc lộ ra một nụ cười còn xấu xa hơn Ngôn Tĩnh, ở lúc Ngôn Tĩnh còn chưa kịp phản ứng đã ôm cả người Ngôn Tĩnh vào trong lòng mình, cúi đầu trực tiếp hôn lên, không nghĩ cư nhiên bị tay Ngôn Tĩnh chặn lại, mà người vốn bị chính mình ôm chặt đáng lý phải hờn dỗi, cư nhiên vẫn mang theo ý cười thản nhiên, "Biết ngay em sẽ muốn như vậy mà."

Tính toán chính thức cùng Hạ Kiều Mộc xác định quan hệ cũng đã được một đoạn thời gian, ở trong lòng cũng nhận định nếu không rối rắm sẽ không lui bước sợ hãi, mà khi chính thức đàm luyến ái rồi, ngược lại càng bộc lộ rõ bản chất vốn có, làm sao nhìn không ra tâm tư của nàng hiện tại ?

Nghĩ đến cuộc gọi cùng Ngôn Du, cư nhiên bị đứa em ngơ ngác kia trêu chọc, Ngôn Tĩnh không khỏi nổi giận, tươi cười cũng lập tức biến mất, chợt lấy tay ra, trực tiếp hôn lên môi Hạ Kiều Mộc.

"Tỷ tỷ tỷ tỷ, chị không phải là bị Hạ Kiều Mộc công sao......"

Cô muội muội đơn thuần đáng yêu của mình, cư nhiên dám dùng loại ngữ khí này, loại lời nói này, nói chuyện với mình.    (Ed: Dám nói chụy thụ hả, hãy nhìn sức mạnh của chụy đây =))))))

Một khi nghĩ đến đây, Ngôn Tĩnh cảm thấy lòng tràn đầy khó chịu, mà khó được một lần chủ động hôn người cũng có vẻ bá đạo lên, đầu lưỡi quấn quýt lấy lưỡi Hạ Kiều Mộc, một trận triền miên ngất ngây, hôn đến khi Hạ Kiều Mộc thở không nổi mới chịu buông ra, tự mình lách qua bên cạnh ngồi xuống, vuốt phẳng váy dài trên người, một bộ ung dung nhàn hạ, làm sao nhìn ra được chính là người mới vừa chủ động hôn môi người khác.

"Tĩnh...... Tĩnh chị......" Hạ Kiều Mộc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngôn Tĩnh, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.

"Nhìn cái gì mà nhìn !" Hôn cũng hôn xong, trên mặt như trước gợn sóng bất kinh, kỳ thật trong lòng lại có chút ngượng ngùng , Ngôn Tĩnh lạnh lùng quét Hạ Kiều Mộc một cái, vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt mà đứng lên, "Tôi trở về phòng thay quần áo, chờ lát nữa đi ra ngoài ăn cơm."

Nói hết lời, cũng không chờ Hạ Kiều Mộc phản ứng, liền trực tiếp đạp từng bước tao nhã trở về phòng.

"......"

Hạ Kiều Mộc ngồi trên sô pha, vẻ mặt dại ra, ánh mắt nháy cũng không nháy, mãi cho đến khi Ngôn Tĩnh thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng bước ra mới khôi phục bộ dáng ngày thường, cười hì hì thấu qua, "Tĩnh, nguyên lai chị thích hôn như thế, em đây lần sau cũng sẽ như vậy......".

"......"

Trở về phòng nương cơ hội thay quần áo để cho gương mặt đang nóng cháy giảm bớt nhiệt độ, bởi câu nói kia mà giờ đây mặt Ngôn Tĩnh lại có dấu hiệu nóng lên, mím môi, nhìn Hạ Kiều Mộc liếc một cái, trực tiếp không nhìn nàng đi đến bên sô pha, cầm lấy bao của mình, "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

"Chị á." Vẫn luôn da mặt dày, Hạ Kiều Mộc mới mặc kệ bộ dáng không thèm nhìn mình của Ngôn Tĩnh, lại lần nữa thò đến phía sau Ngôn Tĩnh ôm lấy nàng ấy, hôn lên phía sau cổ nàng một ngụm, "Tĩnh, thật là thơm a."

"Hạ Kiều Mộc!" Thân mình run lên, chân hơi có chút nhũn ra, Ngôn Tĩnh không nghĩ tới lá gan Hạ Kiều Mộc lại lớn như vậy, tay vịn lên tay ghế sô pha mà xoay người, nửa người dựa ở trên sô pha nhìn Hạ Kiều Mộc, nhìn chằm chằm nàng vài giây, thấy nàng đối với mình nháy mắt mấy cái làm như vô tội, chợt nở nụ cười, "Lá gan của em thật là càng ngày càng lớn nhỉ."

"Bởi vì...... chị cũng yêu em nha." Hạ Kiều Mộc cũng cười theo, một đôi con ngươi đen láy trong suốt nhìn Ngôn Tĩnh, "Tĩnh, chúng ta lại hôn tiếp một lần đi."

Tay chống cằm, Ngôn Tĩnh ngồi ở trên tay ghế sô pha, nửa người còn tựa vào trên lưng sô pha, mỉm cười nhìn Hạ Kiều Mộc hồi lâu, vươn ngón trỏ đối với vẻ mặt cực kỳ chờ mong của Hạ Kiều Mộc ngoéo một cái, "Lại đây."

Không nghĩ tới Ngôn Tĩnh cư nhiên sẽ đáp ứng, Hạ Kiều Mộc mặt mày cười đến cong cong, hướng tới Ngôn Tĩnh bên kia đi hai bước cũng cùng nàng ấy gần sát, tay muốn choàng lên bả vai Ngôn Tĩnh, người trong lòng lại chợt mang theo nàng đổ xuống sô pha, nghiêng người áp lên người nàng. Nàng ấy cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, môi cùng môi của nàng thiếp đến cực gần, thanh âm thì thào mang theo mị hoặc, "Tiểu Mộc, có phải luôn không cảm thấy an toàn hay không?"

"Tĩnh......" Hạ Kiều Mộc nguyên một trái tim lập tức nhảy tới cổ họng, kinh ngạc nhìn Ngôn Tĩnh nói không thành lời.

Ngôn Tĩnh bày ra bộ dạng dụ dỗ như vậy, làm cho người ta nhìn thấy hận không thể cứ như vậy...... liền làm chuyện kia với nàng.

"Có phải còn sợ chị sẽ chạy đi kết hôn cùng người khác hay không?" Ngôn Tĩnh thiếp càng gần, cánh hoa kiều diễm như có như không vuốt ve Hạ Kiều Mộc, trong ánh mắt lộ vẻ quyến rũ làm cho Hạ Kiều Mộc không rõ nóng rực lên, "Tĩnh......"

"Ba mẹ em lại đi công tác ?" Ngôn Tĩnh bỗng nhiên dời đề tài, thè lưỡi nhẹ nhàng liếm môi dưới của Hạ Kiều Mộc, Hạ Kiều Mộc hô hấp bị kiềm hãm, đầu óc có chút ngất đi, theo bản năng nói, "Ân......".

"Vậy...... buổi tối ngủ ở bên này đi."

"Cái gì......" Lời nói căn bản không thể thốt ra khỏi miệng, hết thảy đều đã bị một cái hôn khác kịch liệt đổ ở bên trong.

_____________________

Sắp có chương H....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net