Phiên ngoại 18 [Hoàn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

165, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 18 ]....

Ngôn Tĩnh đương nhiên không biết ở ngoài thư phòng, Ngôn Du đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ vì mình bênh vực kẻ yếu.

Giờ phút này nàng đang đứng trước bàn học, nhìn ngồi ở sau bàn là phụ thân, vẻ mặt bình tĩnh.

"Có cái gì muốn nói ?" Ngôn ba ba nhìn quét bàn học, khi nhìn đến bên cạnh bàn học hơn mười tờ giấy có chữ viết bằng bút lông, thân thủ lấy lại đây tùy tiện lật xem, lời nói ra không nghe ra cảm xúc gì.

"Không có." Ngôn Tĩnh thẳng thân người, một đầu tóc đen tùy ý rối tung xõa trên vai, tay cũng buông ở bên người, biểu tình cùng thanh âm như ngày thường vô ba vô lan* (= thản nhiên không gợn sóng).

"Không nói tới đã do dự bao lâu ?"

Giấy Tuyên Thành trong tay hiện ra chữ viết thập phần đẹp mắt, chính là mấy tấm giấy bị đặt ở bên dưới lại có vẻ hỗn độn, rõ ràng có thể nhìn ra được lòng người viết chữ là không yên. Ngôn ba ba đem xấp giấy buông, giương mắt nhìn con gái, "Không nói cái nhìn sư sinh luyến (= tình yêu cô trò) đúng hay sai sao ?"

Có chút sững sờ, Ngôn Tĩnh yên lặng nhìn phụ thân, hồi lâu đều không có hoàn hồn.

"Như thế nào?" Ngôn ba ba có hưng trí nhìn nàng, "Không phản đối ?"

"Ba......" Ngôn Tĩnh không biết là chính mình có vấn đề hay là phụ thân có vấn đề, cư nhiên có loại cảm giác không thể tiếp được lời phụ thân nói.

"Vẫn là câu nói kia, ba con không phải là lão cổ hủ." Ngôn ba ba đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Ngôn Tĩnh, nhìn nàng, dường như thở dài nói, "Hai đứa con gái đều trưởng thành a......".

"......".

"Nếu trưởng thành, các con muốn như thế nào, ba cũng không xen vào." Thấy Ngôn Tĩnh kinh ngạc đứng tại kia tựa hồ có chút vô thố, Ngôn ba ba lại nói tiếp, "Tiểu Du có thể cùng Nguyệt Xuất, con muốn chọn ai ba cũng không nghĩ ngăn cản...... Nhưng mà nếu chính mình lựa chọn, về sau có xảy ra chuyện gì, đều phải chính mình phụ trách."

Lông mi nhẹ chớp, Ngôn Tĩnh mang theo cảm xúc khó có thể miêu tả nhìn phụ thân, thần sắc vẫn luôn lạnh nhạt sớm trở thành hư không.

Nàng nghĩ đến khi vào thư phòng, phụ thân sẽ hung hăng mắng nàng một trận, nàng nghĩ đến phụ thân sẽ không giống như đối với Tiểu Du dễ dàng đồng ý như vậy......

"Con so với xú nha đầu kia lúc còn ít việc hơn, ba không quan tâm." Tựa hồ là nhìn ra ý tưởng của nàng, Ngôn ba ba mỉm cười, nghĩ nghĩ lại nói, "Bất quá Học Khâm nói muốn cùng gia đình mình ăn bữa cơm."

Vừa mới khôi phục thần sắc bình thường, mặt Ngôn Tĩnh xoát một cái lập tức trắng bệch, đối mặt phụ thân đang mỉm cười không nói gì mà chống đỡ.

Ngôn ba ba như trước vẫn duy trì bộ dáng cười nhạt cùng nàng đối diện, Ngôn Tĩnh mím môi, sau một lát, "Ba...... con...... không nghĩ đi......".

Từ trước liền không phải thực thích cùng Lạc Học Khâm tiếp xúc, chính là ngại phụ thân nàng mới lần lượt miễn cưỡng chính mình...... Nay đều đã muốn cùng Hạ Kiều Mộc cùng một chỗ, nàng như thế nào có thể......

"Nga? Nếu ba nhất định bắt con đi thì sao?" Ngôn ba ba thu hồi tươi cười, có chút nghiêm túc nhìn Ngôn Tĩnh, trong mắt mũi nhọn làm cho Ngôn Tĩnh nhịn không được nhíu mi, thùy hạ mi mắt, trầm mặc một lát, thở sâu, "Ba, thực xin lỗi...... con...... Tiểu Mộc em ấy sẽ khổ sở......".

"Có người yêu liền sẽ không nghe lời cha mẹ nữa?" Ngôn ba ba nghiêng thân mình đi trở về bàn học đập xuống, làm như có chút tức giận nói.

"Con......" Ngôn Tĩnh thần sắc bị kiềm hãm, mày liễm chặt chẽ, làm như đang rối rắm cái gì.

"Chính là ăn một bữa cơm mà thôi." Ngôn ba ba vân đạm phong khinh nói, "Đứa nhỏ kia không độ lượng như vậy sao?"

"Không phải......" Nghe được phụ thân nói như vậy, Ngôn Tĩnh mạnh ngẩng đầu, có chút khẩn trương, "Tiểu Mộc em ấy sẽ không nói cái gì, nhưng là......"

"Nhưng là cái gì?"

"Nhưng là...... Nếu...... Nếu con là người yêu của em ấy, sẽ không thể lại làm chuyện gì khiến cho em ấy khổ sở." Đối mặt áp lực vô hình trên người phụ thân, Ngôn Tĩnh có chút gian nan nói, "Con......"

"Được rồi." Ngôn ba ba đứng lên, ngay tại thời điểm Ngôn Tĩnh nghĩ đến ông có lẽ sẽ rất tức giận, cư nhiên ông lại trực tiếp liền đi tới cửa thư phòng, thân thủ mở ra cửa, "Ba sẽ cùng Học Khâm nói không có phương tiện."

Ngôn Tĩnh giật mình tại chỗ.

"Chính mình hảo hảo ngẫm lại." Mở ra cửa tự đi ra ngoài, thanh âm Ngôn ba ba như trước bình thản, chính là khi đưa lưng về phía Ngôn Tĩnh, trên mặt lại mang theo ý cười thản nhiên.

Còn tưởng rằng con gái lớn của mình đời này cũng sẽ không hợp ý với mình, may mắn còn có thể, bằng không mình chẳng phải thành tộc trưởng chuyên chế thời phong kiến sao?

(*Ở đây Ngôn ba ba ý muốn nói ông ấy cố tình kích thích cũng như mớm lời cho Ngôn Tĩnh, và câu trả lời của Ngôn Tĩnh rất hợp ý ông ấy)

Cửa thư phòng bị mở ra sau đó lại khép lại, Ngôn Tĩnh một mình đứng ở bên trong, tầm mắt có chút hoảng hốt.

Phụ thân...... Đây là có ý gì?

..........................

Bởi vì lời nói của Ngôn Du ra vẻ rất có đạo lý, hơn nữa Ngôn mụ mụ còn chút chấp nhất mà cau mày, lúc này nhìn đến trượng phu đi ra mà con gái lớn vẫn còn chưa ra, tuy rằng trong lòng hiểu được chỉ sợ trượng phu sẽ không quá mức khó xử con bé nhưng vẫn có chút lo lắng đứng lên, "Tiểu Tĩnh đâu?"

"Còn ở bên trong." Ngôn ba ba vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp ngồi xuống, tùy tay cầm một tập báo chí lật lật.

Hạ Kiều Mộc lập tức đứng lên, hướng tới thư phòng bên kia đi hai bước, vẻ mặt lo lắng, lại chợt dừng cước bộ, xoay người xem Ngôn ba ba cùng Ngôn mụ mụ, cắn cắn môi, lại vội vàng trở lại hướng thư phòng mà đi.

Chớp chớp mắt, Ngôn Du bị Sở Nguyệt Xuất ủng vào trong ngực, cọ cọ lên bả vai Sở Nguyệt Xuất, lại nhìn phụ thân, "Ông đem tỷ tỷ làm sao vậy a?"

"Xú nha đầu!" Ngôn ba ba buông tờ báo, làm sao còn có chút bình tĩnh tự giữ như khi đối mặt với Ngôn Tĩnh, trừng mắt nhìn, "Ngay cả tiếng ba cũng không nguyện ý gọi hả ?"

"Hừ...... vậy muốn xem ông có phải vì mặt mũi gì đó liền khi dễ tỷ tỷ hay không!" Ngôn Du nhún nhún cái mũi, thay đổi tư thế ôm cánh tay Sở Nguyệt Xuất, "Nếu ông khi dễ tỷ tỷ, ông mới không phải ba ba tốt......".

Ngôn ba ba thật mạnh vỗ xuống tay vịn sô pha,"Không phải ba ba tốt cũng là ba!"

"Hừ! Mới mặc kệ ông !" Ngôn Du lại nhún nhún chóp mũi, tầm mắt dừng ở trên tay phụ thân, trong mắt hiện lên một tia do dự, lại nói, "Ông không cần loạn chụp này kia, cho dù là vật thể cũng sẽ đau !"

"Xú nha đầu!"

Bị kẹp ở giữa Ngôn mụ mụ cùng Sở Nguyệt Xuất đồng thời phiên cái xem thường.

Hai cha con này mỗi ngày đều phải như vậy mới chịu, rốt cuộc là nháo cái gì chứ......

Hạ Kiều Mộc biết chính mình cứ như vậy chạy vào thư phòng không được tốt lắm, nhưng là nàng thực lo lắng Ngôn Tĩnh.

Trong ấn tượng, Ngôn ba ba tựa hồ chính là người cha vừa nghiêm khắc vừa cổ hủ...... Hơn nữa Tĩnh lại là người con hiếu thuận như vậy.

Đẩy cửa ra liền nhìn đến thân ảnh Ngôn Tĩnh, thoạt nhìn có chút đơn bạc.

"Tĩnh......" Hạ Kiều Mộc ba bước cũng chỉ cần hai bước đi qua, trực tiếp từ phía sau ôm lấy Ngôn Tĩnh, "Chị có sao không?"

Ở thư phòng đứng một lúc lâu bỗng nhiên hiểu được phụ thân dụng ý, Ngôn Tĩnh chỉ cảm thấy giữa mũi một trận toan sáp, tiếp theo liền nghe cửa thư phòng mở ra, thân mình cũng bị một cái ôm ấm áp quen thuộc ôm lấy, nước mắt một cái nhịn không được liền hạ xuống, nhỏ giọt ở trên tay Hạ Kiều Mộc.

"Tĩnh!" Cái này làm Hạ Kiều Mộc sợ hãi không thôi, vội vàng chuyển tới trước mặt Ngôn Tĩnh, thân thủ có chút bối rối giúp nàng lau nước mắt, "Chị...... chị như thế nào...... Như thế nào......".

Ngôn Tĩnh rất ít rơi lệ, mỗi lần rơi lệ đều làm cho lòng nàng đau đến chết khiếp.

"Tiểu Mộc......" Nhìn người trước mặt dùng vẻ mặt đau lòng thật cẩn thận giúp mình lau nước mắt, Ngôn Tĩnh ngạnh thanh âm, "Ba ba ông ấy......".

Thân mình lập tức cứng đờ, tần suất trái tim Hạ Kiều Mộc chợt nhảy nhanh hơn, lại vẫn rất nhanh liền lộ ra tươi cười miễn cưỡng," Thúc thúc nói cái gì ?"

Nói xong còn không quên tiếp tục giúp Ngôn Tĩnh lau đi nước mắt.

"Ông ấy đồng ý ." Ngôn Tĩnh cũng không biết phụ thân mình cư nhiên sẽ nhanh chóng như thế, liền đồng ý chuyện của mình cùng Hạ Kiều Mộc, cho dù đến giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy có chút không thể tin được.

Nhưng mà một câu kia, rõ ràng chính là ám chỉ ông ấy đồng ý nha.

Nếu không phải đồng ý, lại như thế nào sẽ nói Hạ Kiều Mộc là người yêu của nàng, nếu không phải đồng ý, lại như thế nào sẽ nói cái gì mà đứa nhỏ kia độ lượng nhỏ như vậy sao......

Sớm làm tốt muốn cùng Ngôn Tĩnh "kháng chiến", cũng nghĩ xong cần hết mực an ủi Ngôn Tĩnh ra sao, Hạ Kiều Mộc lập tức không phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Ngôn Tĩnh, bàn tay đang giúp Ngôn Tĩnh chà lau nước mắt cũng ngừng lại. Ngôn Tĩnh nhất thời nín khóc mỉm cười, "Ba ba đồng ý ."

Lại ngốc sửng sốt trong chốc lát, rốt cuộc đã hiểu được, Hạ Kiều Mộc lập tức ôm chặt Ngôn Tĩnh, thân mình run nhè nhẹ, một câu cũng không nói nên lời.

Thẳng đến giờ phút này, tâm tình Ngôn Tĩnh rốt cuộc cũng bình phục xuống dưới, nâng tay ôm Hạ Kiều Mộc, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, làm như đang hống đứa nhỏ, ánh mắt cũng nhu hòa xuống.

"Tĩnh, em...... chờ thêm vài ngày ba mẹ em trở về, chúng ta......" Đồng dạng, Hạ Kiều Mộc tìm một lúc lâu mới bình phục tâm tình chợt thối lui thân mình, mang theo một chút kích động muốn nói cái gì, Ngôn Tĩnh một bàn tay lại che đi miệng của nàng, ánh mắt mềm mại đến chảy nước, "Không cần."

Bị ánh mắt như vậy nhìn, tâm không nhịn được lại bắt đầu gia tốc nhảy lên, Hạ Kiều Mộc si ngốc nhìn Ngôn Tĩnh, bên tai là lời của nàng, nghe cũng thật ôn nhu, "Chị nói với ba mẹ, không có nghĩa là em cũng muốn nói...... em còn nhỏ, hiện tại không vội."

"Em......" Hoãn thần, Hạ Kiều Mộc lại muốn cãi lại, Ngôn Tĩnh đã trực tiếp hôn lại đây, môi dán môi của nàng vuốt phẳng vài cái, thanh âm nỉ non, "Tiểu Mộc, nghe lời."

"Khả......" Lời nói trực tiếp bị nụ hôn nồng nhiệt đổ ở trong miệng.

Chỉ cần hai người cùng một chỗ liền như vậy là đủ rồi, nay cha mẹ Hạ gia lại không có cấp Hạ Kiều Mộc áp lực về tình yêu và hôn nhân, các nàng cần gì phải tự tìm phiền toái.

Ngày còn dài lâu, kế tiếp, các nàng còn có một khoảng thời gian rất dài để có thể xử lý tốt việc này, cũng không gấp nhất thời.

.............................................

"Sở lão sư, chị nói tỷ tỷ cùng Hạ Kiều Mộc ở bên trong lâu như vậy làm cái gì?"

Liền thấy thái độ cha mẹ đối với việc Hạ Kiều Mộc trực tiếp chạy tới thư phòng không có phản ứng gì, Ngôn Du lại trì độn cũng biết hẳn là không thành vấn đề, tâm tình rất tốt, cả người trực tiếp ngồi phịch ở trong lòng Sở Nguyệt Xuất, tay kéo ngón tay Sở Nguyệt Xuất chơi đùa,"Có thể đang thân thiết hay không a? Hắc hắc......"

Bên cạnh còn đang đối với chuyện của con gái lớn vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong, Ngôn mụ mụ nhịn không được phiên cái xem thường, thân thủ chụp lên ót Ngôn Du mắng, "Cả ngày lại đu ở trên người Nguyệt Xuất giống cái dạng gì! Mau đứng lên...... Còn có, đừng nói lung tung!"

Tuy rằng bị vỗ một chút cũng không đau chút nào, Ngôn Du hướng trong lòng Sở Nguyệt Xuất chui, đối với mẫu thân thè lưỡi đáng yêu, "Mẹ có thể đi vụng trộm xem một chút."

"Con......" Ngôn mụ mụ chán nản, trừng mắt với Ngôn Du, một lúc lâu bỗng nhiên cười lên, "Xú nha đầu."

Con gái nhỏ đều tiếp nhận rồi, không lý do gì không tiếp thụ con gái lớn đi?

Hơn nữa, Tiểu Tĩnh nhà mình từ nhỏ liền rất tinh tế, chuyện cảm tình...... Nếu lựa chọn như vậy, quả thật theo như lời Sở Nguyệt Xuất nói, hẳn là đã trải qua thâm tư thục lự* (= suy nghĩ cặn kẽ)......

Được rồi, vậy cứ như vậy...... đi?

"Không đúng!"

Vốn Ngôn mụ mụ đã muốn tiêu tan chợt đứng lên, biểu tình vô cùng rối rắm, "Tôi đây không phải sẽ không có cháu ngoại trai, cháu ngoại gái dẫn theo sao?"

Hai đứa con gái tìm đều là nữ nhân a, bà còn có thể trông cậy vào các nàng sinh cái gì nha?

"Khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy ......" Còn tưởng rằng mẫu thân muốn nói cái gì, Ngôn Du đang muốn tiếp tục giúp tỷ tỷ phản bác, không nghĩ tới mẫu thân sẽ nói chuyện này, lại lần nữa nhuyễn trở lại trong lòng Sở Nguyệt Xuất, lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất hì hì cười, "Sở lão sư Sở lão sư, chúng ta sinh con đi."

Vẫn sủng nịch nhìn nàng, Sở Nguyệt Xuất nhất thời mặt đỏ, có chút oán trách, "Lại nói lung tung......"

"Này cũng không phải là nói lung tung!" Không đợi Ngôn Du nói chuyện, Ngôn mụ mụ liền nói thẳng, "Nguyệt Xuất, chuyện đứa nhỏ chỉ có thể đều dựa vào con a."

"Bá mẫu......".

"Mẹ nhớ rõ có một lần nhìn đến Tiểu Du ở mặt trên, mẹ có tra tư liệu thảo luận thế nào là công - thụ nhưng mà......".

"Bá...... Bá mẫu......".

"Vậy đứa nhỏ sinh ra cứ tính cháu nội trai hoặc là cháu nội gái đi......"

"......".

╮[╯▽╰]╭ Ngôn gia...... Thật đúng là đặc biệt, ha ha.

[ Phiên ngoại hoàn ].

_______________________________________

Editor: Rốt cuộc cũng làm xong, các bạn có thể yên tâm đọc rồi hén. Mình biết đây là vấn đề của mình và mình đã cố sửa chữa, coi như đây là món quà mình muốn góp vào kho truyện Bách hợp tiểu thuyết - kho truyện đã được edit cho các bạn mới nhập môn dễ đọc hơn. Bản edit chắc chắn còn thiếu sót, mình sẽ beta lại sau. Chúc các bạn đọc truyện vui~

Tạm biệt ~

Hi vọng có thể thu xếp làm dự án mới ^__^



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net