Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

151, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 4 ]....

"Không...... Không cần......" Hạ Kiều Mộc lập tức hoảng, xoát từ trên giường ngồi dậy, thanh âm cũng mang theo rối rắm, "Em...... Em không sao......"

"Ở đâu?"

Thanh âm như trước thản nhiên, Ngôn Tĩnh phun ra hai chữ, lại làm cho Hạ Kiều Mộc đầu điện thoại bên kia không hiểu sao một trận áp lực thật lớn, do dự, vẫn là đem địa chỉ nhà báo cho Ngôn Tĩnh, sau khi điện thoại vừa cúp, liền lập tức từ trên giường đứng lên, chạy đến tủ quần áo lấy ra một bộ để thay, đối với gương soi bản thân cả buổi, có chút bất mãn nhíu nhíu mày.

Người bên trong gương tóc tai hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, thật là mình sao?

Cắn môi nhìn chằm chằm gương nửa ngày, Hạ Kiều Mộc chợt cảm thấy một trận vô lực, lui lại mấy bước ngồi ở trên giường.

Nàng đang làm cái gì vậy, rõ ràng buộc chính mình nghỉ hai tuần để không phải gặp mặt Ngôn Tĩnh, vì tránh đi nàng, tránh đi cái loại cảm tình này kia mà?

Vì cái gì khi nghe Ngôn Tĩnh nói muốn tới thăm, tim liền bắt đầu đập gia tốc, thậm chí còn nghĩ muốn make-up cho đẹp để nghênh đón nàng?

Nghĩ đến ngày đó, nam nhân kia mở ra xe mang theo hoa hồng đến trường tiếp Ngôn Tĩnh, trong lòng Hạ Kiều Mộc lại đau xót không thôi.

Căn bản, đoạn cảm tình này chính là si tâm vọng tưởng, như thế nào còn có thể ôm nửa phần tưởng niệm.

Không biết ngẩn người bao lâu, Hạ Kiều Mộc bị tiếng chuông cửa bừng tỉnh, đứng lên, từ trong phòng mình đi ra ngoài, thời điểm sắp tới gần đại môn liền ngừng lại.

Cái loại cảm giác tim đập nhanh này lại tới nữa, tổng cảm thấy nếu lúc này mở cửa ra, mình liền rốt cuộc không có biện pháp tránh né nữa.

Yên lặng đứng ở kia, vẻ mặt Hạ Kiều Mộc thay đổi không ngừng, cước bộ hướng phòng mình lui lui, trong lòng lại có thanh âm nói với nàng, hãy nhanh đi mở cửa.

Một tay dẫn theo một giỏ trái cây to, một tay đặt trên chuông cửa, Ngôn Tĩnh mày ninh chặt, đưa tay từ chuông cửa buông xuống, thối lui từng bước, ngẩng đầu nhìn cửa nhà, môi mím chặt.

Tay lại nhấn chuông cửa, mày dần dần giãn ra, Ngôn Tĩnh có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nghĩ có nên gọi điện thoại kêu Hạ Kiều Mộc mở cửa hay không.

Nàng xác định nàng không đi nhầm nơi, nói cách khác, Hạ Kiều Mộc bởi vì nguyên nhân gì đó không thể ra mở cửa...... Như vậy, là cố ý không đến mở cửa, hay vẫn là thật sự không có biện pháp mở cửa?

Nếu là cố ý không đến mở cửa, lại bởi vì sao?

Lại qua hồi lâu, chuông cửa đã muốn nhấn vài lần, Ngôn Tĩnh rốt cục lấy điện thoại ra tính gọi cho Hạ Kiều Mộc, cửa vào lúc này lại mở ra.

Hạ Kiều Mộc nhìn Ngôn Tĩnh một tay dẫn theo trái cây, một tay cầm di động, có chút xấu hổ.

Tựa hồ là đối với việc ở chỗ này chờ hồi lâu không để ý chút nào, Ngôn Tĩnh đem di động một lần nữa thả lại trong túi treo trên tay, nâng thủ liêu sợi tóc, thản nhiên nói, "Nghĩ kỹ sao?"

Làm sao...... Nào có người không vào cửa liền trực tiếp đứng ở cửa hỏi ?

Hạ Kiều Mộc quýnh quáng, vẻ mặt túng quẫn nhìn Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh lại phảng phất có thể nhìn thấu ý nghĩ của nàng,"Em không phải không muốn tôi vào sao?"

Vừa mới thấy vẻ mặt Hạ Kiều Mộc, tuyệt đối không thể có nguyên nhân ghê gớm gì không thể mở cửa.

"Em...... Em không phải......"

Nghe vậy, trong lòng nhất thời cả kinh, Hạ Kiều Mộc mãnh liệt thối lui mấy bước, tay đem cửa mở lớn, Ngôn Tĩnh lại không có nhúc nhích, mà là trực tiếp đem hoa quả phóng tới bên trong cửa, vẻ mặt lạnh nhạt,"Nhìn em cũng không giống có việc gì, tôi sẽ không quấy rầy."

Ngữ xong xoay người muốn đi.

"Không phải!" Ở trong phòng rối rắm hồi lâu mới đến mở cửa, Hạ Kiều Mộc lập tức không tha, tiến lên từng bước giữ chặt tay Ngôn Tĩnh,"Tĩnh."

Giật mình, Ngôn Tĩnh lại hồi đầu, liếc nàng một cái,"Không phải kêu tôi là Ngôn lão sư sao?".

"......"

Hạ Kiều Mộc lại một lần nữa im miệng, chính là vẫn si ngốc nhìn Ngôn Tĩnh, hồi lâu mới có chút ủy khuất, "Không cần đi......".

Ngôn Tĩnh nhìn không ra Hạ Kiều Mộc rốt cuộc có bị bệnh hay không, chính là khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Hạ Kiều Mộc cùng với hốc mắt xanh đen, không hiểu sao cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Có lẽ là cảm thấy ngày thường người này vẫn luôn hoạt bát bỗng nhiên trở nên yếu ớt, có chút không thói quen đi.

Cứ như vậy ở trong lòng nhủ thầm, Ngôn Tĩnh chung quy vẫn là mềm lòng, nàng thở dài, quay người lại, hướng về Hạ Kiều Mộc đi từng bước, nhắc lên hoa quả đặt ở bên cạnh, đối với vẻ mặt thất thố của Hạ Kiều Mộc, giơ giơ lên cằm,"Đi vào."

Tâm tình tựa hồ lập tức bay lên, Hạ Kiều Mộc gật gật đầu, thân thủ muốn đi cầm món đồ thoạt nhìn có chút nặng từ trong tay Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh lại hướng bên cạnh bước mấy bước né tránh, "Bị bệnh liền an phận chút đi."

Bất đắc dĩ nhìn Ngôn Tĩnh dẫn theo giỏ quà vào nhà, đến bên kệ đổi giày, trong lòng từng đợt vui sướng, ánh mắt Hạ Kiều Mộc gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn Tĩnh, giống như chỉ cần vừa ly khai tầm mắt, Ngôn Tĩnh sẽ lập tức biến mất vậy.

Quả nhiên, vô luận trốn tránh như thế nào, chỉ cần nhìn đến người nọ trong nháy mắt, chỉ có thể hãm sâu trong bất lực mà thôi.

Lần đầu tiên, Hạ Kiều Mộc hiểu được cảm giác luyến ái, loại cảm giác khi thì toan sáp lo lắng, khi thì ngọt ngào này làm cho người ta muốn mất hết hình tượng, chỉ biết nhếch miệng ngây ngô cười.

"Trái cây để chỗ nào đây?" Ngay tại thời điểm trong lòng Hạ Kiều Mộc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thì Ngôn Tĩnh bỗng nhiên xoay người, đôi mắt chống lại đôi mắt Hạ Kiều Mộc, không khỏi sửng sốt, sau đó rất nhanh hoàn hồn,"Đặt ở trên bàn phòng khách được chứ?"

"Có thể......" Hạ Kiều Mộc xả ra tươi cười, đi qua,"Tĩnh, cô nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát......"

Đem trái cây buông xuống, ngồi vào ghế sô pha, Ngôn Tĩnh nhìn Hạ Kiều Mộc cũng theo đến mở công tắc máy nước nóng bên cạnh, lông mi nhẹ nhíu,"Không cần phiền toái như vậy".

"Không được." Hạ Kiều Mộc phe phẩy đầu, có chút ngượng ngùng,"Đúng rồi, em cũng không có hỏi cô muốn uống trà...... hay muốn uống cái gì, nước trái cây? Vẫn là?"

"Nước sôi để nguội là được".

"Nga......"

Rửa sạch cái ly rồi rót nước đặt tới trước mặt Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc đang muốn ngồi xuống, lại nghe thấy người đang ngồi đối diện mình nói,"Bị bệnh cần uống nhiều nước."

Cho dù lời này không có chút độ ấm nào, Hạ Kiều Mộc vẫn có thể từ bên trong cảm giác được tia quan tâm, trong lòng không khỏi ấm áp, ngẩng đầu đối với Ngôn Tĩnh ngây ngốc cười.

"Bệnh nặng không?" Thấy nàng nở nụ cười, sắc mặt tựa hồ so với vừa rồi cũng tốt hơn nhiều, Ngôn Tĩnh uống chút nước rồi buông ly,"Nếu mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy thêm nữa."

"Không...... Sẽ không mệt!" Hạ Kiều Mộc không chút nghĩ ngợi đáp, ánh mắt như trước gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn Tĩnh, một câu giấu trong lòng lại chợt thốt ra,"Nhìn đến cô, bệnh có nặng cũng tốt lên."

"......"

Ngôn Tĩnh nhất thời sửng sốt, hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

"Ưm...... Em là nói......" Tựa hồ ý thức được lời đó quá mức đường đột, huống chi ngay cả chính nàng cũng còn không hiểu rõ cảm tình đối với Ngôn Tĩnh nên xử lý như thế nào, Hạ Kiều Mộc vội vàng giải thích,"Ý của em muốn nói là, có bằng hữu là cô như vậy quan tâm em, em thực vui vẻ...... mà khi vui vẻ, bệnh sẽ tốt lên."

"Ân......" Tuy rằng cảm thấy là lạ, nhưng không có hướng địa phương khác suy nghĩ, Ngôn Tĩnh hơi vuốt cằm, nhẹ lên tiếng.

Ngày thường Hạ Kiều Mộc vẫn luôn thích nói lời vô nghĩa, thì giờ đây lại không biết nên nói gì cho phải.

Nàng chột dạ, bởi vì ý thức được cảm tình của mình, ngược lại khi đối mặt Ngôn Tĩnh không thể giống như trước mà bình thản tự nhiên, chỉ cảm thấy tim đập thật mau, ánh mắt sẽ nhịn không được muốn định ở trên người Ngôn Tĩnh, nàng luyến tiếc dời đi, lại sợ hãi Ngôn Tĩnh phát hiện trong mắt nàng có thứ tình cảm không nên có, sau đó sẽ liền mạnh mẽ đem tầm mắt dời ra, nhưng chỉ rời đi trong chốc lát, lại quay về trên người Ngôn Tĩnh.

Trong lòng vốn đang kỳ quái Hạ Kiều Mộc vì sao hôm nay lại im lặng như thế, chỉ là cảm thấy do bệnh nên mới không có tinh thần như ngày thường, Ngôn Tĩnh cũng không đem Hạ Kiều Mộc quái dị để trong lòng. Nhưng tầm mắt vài lần chống lại ánh mắt của Hạ Kiều Mộc, cảm thấy người nọ vốn thực hoạt bát lại bỗng hoang mang rối loạn đem tầm mắt dời đi, không khỏi bắt đầu hoài nghi, híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Kiều Mộc nhìn hồi lâu, chợt mở miệng,"Trong lòng em có làm chuyện xấu đúng không?"

"......"

Cơ hồ hít vào một ngụm khí lạnh, Hạ Kiều Mộc lăng lăng nhìn Ngôn Tĩnh, hồi lâu đều không thể hoàn hồn.

Giơ lên mi, Ngôn Tĩnh bưng lên ly uống chút nước, "Hạ Kiều Mộc, em có chuyện gì gạt tôi à?".

Vẻ mặt như vậy, thật sự quá mức khiến cho người ta hoài nghi ...... Nghĩ đến Hạ Kiều Mộc có chuyện gì lừa mình, Ngôn Tĩnh bỗng nhiên thấy không vui.

"Không...... Không có a......"

Tuy rằng biết Ngôn Tĩnh là một nữ nhân xinh đẹp lại còn thông minh, nhưng không nghĩ rằng nàng sẽ hỏi mình như vậy, Hạ Kiều Mộc lại chột dạ, ấp a ấp úng hồi lâu, bắt gặp ánh mắt Ngôn Tĩnh như trước sắc bén, chỉ có thể nói,"Em chỉ là...... chỉ là......".

Chỉ là cái gì?

Chỉ là rất muốn cả đời liền cứ như vậy, cùng nàng ấy đối diện nhìn nhau cả đời sao?

Nói ra lời này, sẽ dọa đến Ngôn Tĩnh đi?

Ánh mắt có chút ảm đạm, Hạ Kiều Mộc thở dài, không thèm nhắc lại.

Rõ ràng cảm thấy Hạ Kiều Mộc không thích hợp, Ngôn Tĩnh lại không có ép hỏi, chỉ yên lặng uống nước, hồi lâu sau, từ trong bao của mình lấy ra một quyển vở, phóng tới trên bàn, "Đây là giáo án hai tuần dạy vừa rồi của tôi, em xem đi."

Người vốn lòng đã tràn đầy mất mát cúi đầu, nghe vậy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng nhìn qua, bên trong cặp con ngươi đen láy ẩn hàm tia sáng khiến Ngôn Tĩnh có chút không hiểu được, mà trái tim đang an ổn nhảy, lại chợt mãnh liệt đập nhanh vài phần.

"Như thế nào?" Đối với bản thân mình đột nhiên có phản ứng không rõ, Ngôn Tĩnh nhíu mi, trên mặt vẫn là một mảnh bình tĩnh,"Cố gắng đọc đi, tuy rằng là đại học...... Nhưng là, cũng đừng lãng phí thời gian."

"Ân!" Trong lòng có một ý niệm ngày càng phát sáng lên, ánh mắt Hạ Kiều Mộc không hề né tránh, nhìn Ngôn Tĩnh lại càng thêm sáng ngời.

"Tốt lắm, em đã không có việc gì, tôi đi về đây." Ngôn Tĩnh có chút không thể thừa nhận ánh mắt có thể xưng là xích lỏa kia, đứng lên,"Hy vọng bệnh của em sẽ hết nhanh chóng, tiết cuối tuần cũng có thể nhìn đến em."

"Dạ được."

Ban đêm, Hạ Kiều Mộc lại lần nữa khó đi vào giấc ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu, lại đứng lên mở đèn bàn, mở ra giáo án trên bàn bị nàng lật không biết bao nhiêu lần, nhìn nét chữ nhã nhặn tú lệ bên trên, ý cười trên khóe môi như thế nào cũng không thể thu hồi.

Phương pháp hữu hiệu nhất để chữa bệnh tương tư, chính là ngày ngày đều có thể nhìn thấy người làm cho nàng tương tư, tốt nhất là mỗi sáng tỉnh lại liền có thể nhìn thấy người ấy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net