Phiên ngoại 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

154, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh thiên [ 7 ]....

"Tĩnh, cô không thể như vậy ~~~" Hạ Kiều Mộc sau một ngày trải qua khi nhìn đến Ngôn Tĩnh đều là vẻ mặt ai oán, "Cô quá xấu rồi......".

Buổi chiều mới dạy xong hai môn khác nhau cho sinh viên năm nhất, Ngôn Tĩnh trở về văn phòng uống miếng nước, chọn mi nhìn về phía Hạ Kiều Mộc, khóe môi hơi hơi vểnh lên, "Có sao?"

"Có......" Hạ Kiều Mộc ghé vào trên bàn, quyệt miệng, "Cô nói em hãy nói ra trước, sau đó cô sẽ nói ......".

"Đúng vậy, em là nói trước, nói xong tôi cũng hết lo âu luôn." Nhìn gương mặt như trái khổ qua của Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh không hiểu sao còn có xúc động muốn chọc nàng một phen, trên mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh như cũ, thanh âm cũng như lúc thường, ngữ điệu thản nhiên.

"......" Hạ Kiều Mộc nhất thời im lặng không nói được gì.

Thấy nàng như thế, Ngôn Tĩnh tâm tình lập tức liền tốt lên, lắc đầu cười nhẹ.

Nhìn trên mặt người kia một mạt đạm cười, Hạ Kiều Mộc tâm tình cũng đi theo bay lên, không hề rối rắm Ngôn Tĩnh có nói ra buồn rầu của bản thân hay không, mà sửa buồn bực thành vui cười hớn hở nhìn nàng.

"Khấu khấu......" Cửa văn phòng vào lúc này bị gõ vang, Ngôn Tĩnh tức khắc thu trên mặt tươi cười yếu ớt, thanh âm lại trong trẻo lạnh lùng, "Mời vào."

Đương nhiên, Hạ Kiều Mộc cũng đi theo ngồi thẳng thân mình, mà không phải ghé vào trên bàn.

Chính là, sau khi nhìn đến người tiến vào văn phòng, tâm tình Hạ Kiều Mộc lập tức hạ xuống, mà trong mắt Ngôn Tĩnh cũng xẹt qua một tia bất mãn.

"Tiểu Tĩnh......"

Lạc Học Khâm trong tay đang cầm một bó hoa hồng, mặt mang ý cười hướng bàn làm việc bên này đi vài bước, nhìn đến Hạ Kiều Mộc hơi sửng sốt, lại rất nhanh hoàn hồn, đem hoa phóng tới trên bàn, ôn nhu nhìn Ngôn Tĩnh.

Đại mi liễm khởi, Ngôn Tĩnh lại bất mãn , "Anh tới đây làm cái gì?"

Buổi sáng trong điện thoại đã thảo luận rõ ràng, nàng rõ ràng nói không cần phải luôn tìm nàng, nhưng sau đó, việc Lạc Học Khâm lại nhắn tin đến dây dưa còn chưa tính, hiện tại cư nhiên còn ôm hoa lại đây tìm nàng, đây là thành tâm muốn cho nàng sinh khí sao?

Rất rõ ràng bắt đến trên mặt Ngôn Tĩnh chợt lóe qua tức giận, Hạ Kiều Mộc nhìn Lạc Học Khâm liếc mắt một cái, cúi đầu có chút đăm chiêu.

"Anh......"

Lạc Học Khâm không dự đoán được Ngôn Tĩnh cư nhiên ở trước mặt người khác sẽ không cho mình mặt mũi mà hỏi ra lời này, trên mặt bị kiềm hãm, tiện đà cũng có chút sinh khí, lại vẫn cố nén lửa giận, "Buổi chiều vừa lúc có chút việc cần lại đây, cứ thế tới đây thăm em."

Nhấp môi thu thập cảm xúc, Ngôn Tĩnh trầm mặc một lát, "Cám ơn."

Nghe Ngôn Tĩnh nói như vậy, vẻ mặt Lạc Học Khâm cũng đi theo hoãn hoãn, lại lộ ra tươi cười, "Chúng ta buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."

Thùy hạ mắt, tay Ngôn Tĩnh bưng cái ly nhẹ nhàng vuốt ve, trong thanh âm lại nghe không ra nửa phần cảm xúc,"Buổi tối em cùng học trò hẹn ăn cơm."

"Học trò?" Lại giật mình, Lạc Học Khâm quay đầu nhìn về phía Hạ Kiều Mộc,"Là vị đồng học này sao?"

Hạ Kiều Mộc há mồm, thời điểm không biết Ngôn Tĩnh nói là phải mình hay không, Ngôn Tĩnh dĩ nhiên mở miệng, "Ân."

"Vậy cùng nhau đi đi......" Lạc Học Khâm vẫn không chịu buông tha cơ hội cùng Ngôn Tĩnh ăn cơm, mà là trực tiếp đối với Hạ Kiều Mộc nói, "Anh mời hai em......".

"Không cần!" Cưỡng chế phẫn nộ bởi vì những lời này của Lạc Học Khâm mà thoát ra, Ngôn Tĩnh tăng thêm âm lượng, "Anh đi làm việc của anh đi."

Hôm nay tựa hồ đặc biệt không thể chịu đựng được Lạc Học Khâm.

"Tiểu Tĩnh......"

Lạc Học Khâm rõ ràng nhìn ra Ngôn Tĩnh hờn giận, nhưng hắn chính là không rõ vì sao Ngôn Tĩnh thủy chung vẫn không muốn cùng hắn ở chung dài lâu, rõ ràng đã muốn trở thành bạn gái hắn ...... Thậm chí là hôn thê.

Nhìn Ngôn Tĩnh một cái, lại quay đầu xem Lạc Học Khâm, Hạ Kiều Mộc do dự, có chút sợ hãi mở miệng, đương nhiên không phải bởi vì sợ hãi Lạc Học Khâm, mà là lo lắng cho mình nói sai làm cho Ngôn Tĩnh càng thêm tức giận,"Ừm...... Em nghĩ cùng Ngôn lão sư nói chút sự tình...... Em...... Ân, chuyện giữa nữ nhân với nhau, cho nên......".

Nhíu mày, Lạc Học Khâm thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Kiều Mộc, mà Hạ Kiều Mộc lại quay đầu nhìn Ngôn Tĩnh, muốn nhìn nàng có bởi vì những lời này của mình mà bất mãn hay không, lại chính là nhìn thấy một cặp con ngươi xinh đẹp, bên trong là một mảnh thâm thúy, vì thế lại quay đầu, chống lại tầm mắt Lạc Học Khâm, nhún nhún vai, "Thật có lỗi."

"......"

Lạc Học Khâm thở sâu, hơi hơi nắm quyền, hiển nhiên đang áp chế cảm xúc, "Được rồi."

"Ân." Ngôn Tĩnh ứng một câu, lo lắng làm sao để Lạc Học Khâm chạy nhanh đi, không cần ở trong này chướng mắt, lại không thể quá đột ngột mà thất lễ, Hạ Kiều Mộc vào lúc này đứng lên, "Ngôn lão sư......".

Híp mắt, không hiểu sao chính là không thích Hạ Kiều Mộc kêu mình như vậy, Ngôn Tĩnh nhìn chằm chằm nàng không nói một lời.

"Ừm......" Đối mặt Lạc Học Khâm hoàn toàn không có chút nào cảm giác sợ hãi, lại ở trước mặt Ngôn Tĩnh chạy trốn một chút cũng không dư thừa, Hạ Kiều Mộc cơ hồ có chút ấp úng ,"Em...... ừm...... đề mới vừa rồi còn không hiểu rõ......"

Một bên nói, một bên cũng không quên cầm trong tay sách bài tập đối với Ngôn Tĩnh quơ quơ, đây là thời điểm trước đó nàng vì chờ Ngôn Tĩnh, riêng cầm sang văn phòng cách vách hỏi bài lão sư buổi sáng đã ngăn nàng lại.

Chỉ cần nhiều lần tới hỏi bài, trừ bỏ đến Ngôn Tĩnh nơi này, cứ ở ngoài hỏi thật nhiều lão sư, cứ như vậy các thầy cô khác hẳn sẽ không chú ý chuyện nàng cả ngày kề cận Ngôn Tĩnh.

"Lấy lại đây."

Ngôn Tĩnh lời ít mà ý nhiều nói, buông cái ly, từ bên trong ngăn kéo xuất ra bút máy mà mình quen dùng, động tác dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Lạc Học Khâm, "Anh nếu còn có việc cần đi thì đi đi, không có việc gì thì sớm trở về đi."

Ngầm cắn chặt răng, thái độ Ngôn Tĩnh hôm nay, vô luận là điện thoại buổi sáng, vẫn là sau khi hắn phát ra tin nhắn nhưng không được trả lời, cũng hoặc là hiện tại bộ dáng hoàn toàn không nghĩ để ý tới này, đều làm cho Lạc Học Khâm căm tức, nhìn chằm chằm nàng vài giây, gật gật đầu, "Hảo, em làm việc của em đi!"

Ngữ tất, cũng không chờ Ngôn Tĩnh nói cái gì, xoay người trực tiếp mở ra cửa, đi thẳng ra ngoài, có chút dùng sức đóng cửa lại.

Thật không biết Ngôn Tĩnh rốt cuộc đem hắn vị hôn phu này cho rằng cái gì, ngày thường ngay cả gặp mặt cũng đều khó khăn, gặp mặt lại không thế nào nói chuyện, càng đừng nói giữa tình lữ nên có cái gì mà nắm tay, ôm ấp, hôn môi, một lần cũng đều không có!

Nghe tiếng đóng cửa, Ngôn Tĩnh buông xuống bút máy, lại như trước cúi đầu, thở dài, "Cám ơn."

Đứng lên đi đến trước mặt nàng, Hạ Kiều Mộc ngồi xuống, thân thủ đánh bạo lôi kéo tay Ngôn Tĩnh, làm tầm mắt nàng cũng chuyển theo đến đây, "Tĩnh, đây là khổ não của cô đúng không?"

Lông mi khẽ run, Ngôn Tĩnh cùng nàng nhìn nhau vài giây, tựa hồ lơ đãng chuyển khai tầm mắt, "Nói bậy bạ gì đó."

"Cô chán ghét anh ta đi." Hạ Kiều Mộc còn rất thành thật, ngửa đầu, trên mặt không có nửa phần vui đùa, "Em có thể cảm giác được ."

"......".

"Tĩnh, em nói rồi, em sẽ không nói cho người khác......"

Hạ Kiều Mộc vẫn duy trì tư thế kia, cố nén khẩn trương, con ngươi lộ vẻ chấp nhất, "Cô coi như...... em là một cái máy thụ động, tâm tình tốt hoặc tâm tình không tốt, đều cứ việc đối với em phun tào phát tiết, có được không ?"

"......"

Ngôn Tĩnh quay đầu lại, cùng nàng nhìn nhau một lát, cắn cắn môi dưới, tiếp theo phát ra một tiếng thở dài, "Đơn giản...... Chính là như vậy thôi, ai mà không có điểm buồn rầu đâu."

"Đúng vậy, nhưng mà...... cô chán ghét anh ta."

Không thể nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngôn Tĩnh giờ phút này, Hạ Kiều Mộc thân thủ kéo qua tay Ngôn Tĩnh dán lên sườn mặt mình, "Không vui, không muốn, không cần miễn cưỡng."

"Nào có dễ dàng như vậy......" Ngôn Tĩnh mặc nàng lôi kéo tay mình, cảm giác da mặt nàng bóng loáng, dựa vào lưng ghế dựa, nhìn mặt bàn có chút thất thần, thanh âm nghe lên lại là cô đơn, "Nếu có thể tự do biểu đạt tính tình như vậy thì tốt quá rồi."

Hạ Kiều Mộc chưa từng ở trên mặt Ngôn Tĩnh nhìn đến vẻ mặt này, nghe Ngôn Tĩnh nói qua ngữ khí này, lại đau lòng lên, tay cầm tay Ngôn Tĩnh, cố nén xúc động muốn đứng lên đem nàng ôm vào trong lòng, "Cô có thể ......".

"Không thể......" Ngôn Tĩnh lắc đầu, rụt tay về, ngồi thẳng thân mình, "Em bây giờ còn nhỏ, chờ về sau em sẽ hiểu, rất nhiều chuyện không phải em muốn là có thể được, chuyện em muốn làm là có thể làm."

Nhướn mi, Hạ Kiều Mộc nhìn vẻ mặt Ngôn Tĩnh giờ phút này có vẻ cố chấp, ngữ khí lại mang theo một chút không cam lòng, chung quy rốt cuộc cũng nhịn không được, xoát một cái đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc cùng khó hiểu của Ngôn Tĩnh, tham đi qua ôm lấy nàng, "Tĩnh, em sẽ đau lòng ."

Ngôn Tĩnh ngây ngẩn cả người.

Tựa hồ...... Chưa từng có ai nói qua với nàng như vậy.

"Không cần cứ như vậy mà ủy khuất bản thân mình." Cằm dán sợi tóc Ngôn Tĩnh, giữa mũi là hương khí thản nhiên trên tóc nàng, Hạ Kiều Mộc tay ôm lấy bả vai Ngôn Tĩnh, trong giọng nói lộ vẻ thương tiếc, "Chị có thể không cần ủy khuất như vậy."

Hôm nay...... Cứ việc Ngôn Tĩnh vẫn chưa nói rõ ràng, nhưng mà...... Ngôn Tĩnh không thích nam nhân kia, nàng dĩ nhiên có thể hiểu được.

Rõ ràng không thích, lại muốn duy trì lễ độ, phải luôn giữ thái độ ứng phó, rõ ràng sinh khí, lại muốn đè nặng tức giận, đợi cảm giác như vậy bình tĩnh xuống...... Làm cho nàng như thế nào không đau lòng.

"Hạ......"

Vẫn là lần đầu tiên cùng người khác ngoài thân nhân gần sát như thế, Ngôn Tĩnh nửa ngày đều không có phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy cái ôm này có chút ấm áp, có chút làm cho người ta an tâm, há mồm, cái cảm giác an bình trong lòng này lại làm cho nàng chỉ có thể niệm ra một chữ.

Ngôn Tĩnh không thích nam nhân kia...... Người mà nghe nói là vị hôn phu của nàng......

Giờ phút này, Hạ Kiều Mộc ôm Ngôn Tĩnh mãn đầu óc đều là ý tưởng như vậy.

Trong đầu ý niệm trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng, Hạ Kiều Mộc hơi thấp cúi đầu, tiếng nói trầm thấp,"Tĩnh, cô có thể cùng người cô thích cùng một chỗ, có thể không cần miễn cưỡng như vậy."

"Người tôi thích?" Ngôn Tĩnh lăp lại một lần, trong giọng nói còn mang theo phức tạp cùng rất nhiều bất đắc dĩ, "Không thích ai, không có người thích......hẳn cũng sẽ không tính miễn cưỡng đi......"

"Tĩnh......".

Không có người thích?

Hạ Kiều Mộc nhất thời một trận mất mát.

"Tốt lắm." Bởi Lạc Học Khâm đã đến cùng với lời Hạ Kiều Mộc nói trước đó đột nhiên khiến cho cảm xúc Ngôn Tĩnh không khống chế được, lúc này rốt cục cũng khôi phục ngày thường bình tĩnh lạnh nhạt, nhẹ nhàng tránh ra thân mình, "Em không phải có vấn đề muốn hỏi tôi sao?"

Theo động tác của nàng mà buông lỏng ra thân thể nàng, Hạ Kiều Mộc hơi hơi cong người, hai tay đặt ở lưng ghế dựa phía sau Ngôn Tĩnh, chóp mũi cơ hồ cùng Ngôn Tĩnh dán tại một chỗ, ở lúc Ngôn Tĩnh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc chợt mở miệng, "Ân...... Em có thể theo đuổi chị sao?"

______________________________

Editor: Do bạn Mộc lúc này đã nói ra tâm ý của bản thân nên mình sẽ đổi xưng hô thành chị - em như chính văn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net