Phiên ngoại 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

155, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh thiên [ 8 ]....

Ngôn Tĩnh gần nhất vẫn luôn trốn tránh Hạ Kiều Mộc.

Ngày đó, sau khi nghe Hạ Kiều Mộc nói câu kia, nàng lập tức ngây ngẩn cả người.

Đợi phục hồi tinh thần lại, vừa định trách nàng không được vui đùa kiểu này, lại phát hiện đôi mắt sáng ngời của Hạ Kiều Mộc bên trong rõ ràng là tình ý dạt dào.

Ánh mắt như vậy làm cho nàng hiểu được, câu nói kia của Hạ Kiều Mộc cũng không phải đơn giản chỉ là một câu vui đùa.

"Tĩnh...... Em thích chị, em muốn theo đuổi chị...... Giống như nam nhân theo đuổi nữ nhân, em không muốn đến ngay cả tư cách theo đuổi chị cũng không có, để rồi bản thân lưu lại tiếc nuối...... Tuy rằng em là nữ ...... Em còn là nghĩ......"

Vì làm cho chính mình hiểu được phân cảm tình này là thật , Hạ Kiều Mộc lúc ấy ở nàng bên tai nói rất nhiều.

Mà những lời này, sau đó không ngừng mà hiện ra trong đầu nàng, làm cho nàng rất là bối rối.

Hạ Kiều Mộc...... như thế nào sẽ như thế ?

Ngôn Tĩnh không phải thực hiểu cảm tình, thời học sinh, lực chú ý của nàng đều luôn đặt trên người Ngôn Du, người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ có nữ nhân...... Mà tình yêu thời đi học lại là như thế nào, đối với nàng mà nói, nàng không hề quan tâm.

Bất quá, cho dù có, cũng là không nên đi?

Chuyện như vậy, cỡ nào kỳ dị a, Hạ Kiều Mộc làm sao có thể đem những lời không nên nói như thế nói rõ ràng ra, mà cảm tình không nên xuất hiện này cũng bị biểu hiện quá nồng nhiệt?

Hai tay vòng trước ngực đứng ở trước cửa sổ phòng, đôi mắt Ngôn Tĩnh bình tĩnh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhập thu, ban đêm càng hiển cao mở ra bầu trời đêm, làm nàng cảm thấy quanh thân đều là mát mẻ.

Làm sao trốn được, nàng là lão sư của Hạ Kiều Mộc, đi dạy không thể lảng tránh, Hạ Kiều Mộc cầm vấn đề tới hỏi nàng, càng không thể lảng tránh.

Cố gắng của nàng, cũng không phải chỉ đem thời gian ở chung với Hạ Kiều Mộc, từ sáng tới trưa, biến thành nửa buổi sáng nửa buổi chiều mà thôi — cho dù nàng có nói rằng không có vấn đề gì thì không cần ở lại, nhưng Hạ Kiều Mộc vẫn nghĩ ra mọi biện pháp để lưu lại lâu hơn...... Mà chương trình học nàng đang dạy có liên quan đến sách chuyên ngành, chỉ sợ Hạ Kiều Mộc cũng không thiếu xem.

Nàng không rõ vì sao Hạ Kiều Mộc sẽ đối với nàng có cảm tình như vậy ...... Rõ ràng nói làm bằng hữu không phải sao?

Hồi trước nàng không kết bạn với ai, có lẽ là vì thiên tính, cũng có lẽ là vì lực chú ý đều ở trên người Ngôn Du, tóm lại, nàng không quá hiểu tình bạn giữa các cô gái nên như thế nào, cũng liền vẫn nghĩ Hạ Kiều Mộc dính nàng, đối tốt với nàng đều là kiểu thân mật giữa các bạn nữ nên có.

Mà nay, thời điểm làm nàng ý thức được đây cũng không phải tình bạn mà là tình yêu, nàng có chút vô thố, lại phát hiện nếu là thiếu đi tình cảm này, trong lòng sẽ mất đi một khối lớn.

Di động trên bàn chấn động, Ngôn Tĩnh cầm lại mở ra tin nhắn nhìn nhìn, lại thả về chỗ cũ, nặng nề mà thở dài.

Đơn giản...... là Hạ Kiều Mộc phát đến dự báo thời tiết thôi, còn có một câu chuyện hài.

Hạ Kiều Mộc quả thật đối với nàng tốt lắm, nhưng cái tốt này nếu xuất phát từ một phần cảm tình không hề tầm thường như vậy, nàng không thể nhận.

Có lẽ...... Hay là nên để Lạc Học Khâm thường xuyên xuất hiện đi.

Ánh mắt có chút lóe lên, Ngôn Tĩnh quay lại thân mình, từ trong phòng đi ra ngoài đổ ly sữa, đi đến phòng Ngôn Du gõ gõ cửa vài cái, nhập vào mắt là bộ dáng Ngôn Du đang ngồi trước máy tính, âm thanh "Ba ba" không ngừng truyền đến làm người ta dễ dàng liền nghĩ tới cảnh tượng một đôi tay trắng nõn sạch sẽ, ngón tay thon dài ở trên bàn phím linh hoạt nhảy lên.

Hướng Ngôn Du bên kia đi vài bước, đem sữa phóng tới bên cạnh bàn, Ngôn Tĩnh thanh âm ôn nhu, "Tiểu Du, uống sữa xong tắm rửa một cái rồi ngủ được không?"

Động tác dừng dừng, đầu không có chuyển qua, Ngôn Du chính là gật gật đầu, ừ một tiếng lại tiếp tục bắt tay vào làm chuyện trước mắt.

Đối phản ứng của nàng như vậy sớm đã tập mãi thành thói quen, Ngôn Tĩnh ngồi đến bên giường, nhìn bộ dáng Ngôn Du còn đang rất tập trung nghiên cứu, bỗng dưng lâm vào trầm tư.

Hoàn hồn vì di động Ngôn Du chấn động lên, di động cùng mặt bàn làm bằng gỗ tiếp xúc phát ra thanh âm khiến Ngôn Du nhăn lại mi, bất quá vẫn là rất nhanh chuyển thông , điện thoại đầu bên kia là tiếng của mẫu thân các nàng, "Tiểu Du, tỷ tỷ con ở đó sao?"

Nhíu mi, Ngôn Du quay đầu xem Ngôn Tĩnh, trực tiếp đưa điện thoại qua.

Tiếp nhận di động phóng tới bên tai, trong lòng hiểu rõ cuộc gọi này là vì ai mà đến, Ngôn Tĩnh thanh âm nhu hòa, "Mẹ......"

"Tiểu Tĩnh a, như thế nào không tiếp điện thoại?" Ngôn mụ mụ giờ phút này ngồi ở phòng khách, cầm điện thoại bàn cấp nữ nhi gọi điện thoại, trong lòng một mảnh lo lắng, "Có làm sao không?"

"Không có." Ngôn Tĩnh vội vàng nói, "Con ở trong phòng Tiểu Du, di động đặt ở phòng ngủ ."

"Như vậy a......" Ngôn mụ mụ gật đầu, tiếp theo thanh âm như trước tràn ngập lo lắng, "Con cùng Học Khâm có phải cãi nhau hay không?"

Ống nghe di động Ngôn Du không tốt lắm, ít nhất thời điểm đối phương nói chuyện, người ở phụ cận cũng có thể nghe được đối phương nói cái gì, cho nên Ngôn Du vừa tính một lần nữa đem lực chú ý đầu nhập vào nghiên cứu, bị mẫu thân của nàng nói câu này mà hấp dẫn đi.

Ngôn Tĩnh sửng sốt một lát, cường xả ra tươi cười, nhìn Ngôn Du liếc mắt một cái, "Không có a."

"Phải không, mẹ xem Học Khâm thì có vẻ như thế......" Ngôn mụ mụ lời nói thấm thía, "Hắn đêm nay đến xem mẹ và ba của con, cảm xúc không tốt lắm."

Đại mi liễm chặt, Ngôn Tĩnh mân thần, đối với Lạc Học Khâm càng phát ra bất mãn.

Chính là mấy ngày hôm trước ra chuyện như vậy, sau đó liền thiếu liên hệ thôi, cư nhiên còn đi phụ mẫu nhà nàng biểu hiện sao?

"Không có a." Ngôn Tĩnh thản nhiên nói, "Gần nhất có điểm bận, khả năng liên hệ thiếu thôi."

"Như vậy sao...... Con cũng đừng đem toàn lực chú ý đều dành cho công việc, nên đàm luyến ái thì phải hảo hảo đàm, mẹ xem Học Khâm đối với con không tệ...... Cách hai, ba ngày lại tìm cơ hội đi tìm con......" Ngôn mụ mụ tự nhiên không biết lời nói của mình làm cho hai nữ nhi có hoài tâm tư riêng cỡ nào bất mãn, đặc biệt sắc mặt Ngôn Du lập tức trở nên khó coi lên.

Lẳng lặng nghe mẫu thân nói xong, trong lòng Ngôn Tĩnh một trận bất đắc dĩ, ánh mắt chạm đến bộ dáng Ngôn Du như vậy, lập tức giật mình.

Tiểu Du biểu tình, vì sao thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác nàng đang thực tức giận?

Ngôn Du vốn sẽ không che giấu cảm tình , cho nên nếu thật sự lộ ra vẻ mặt như vậy, kia nhất định là thật sự không vui.

Nhưng là...... Vì cái gì không vui đâu?

"Con gọi điện cho Học Khâm đi, vợ chồng son mà, nháo mâu thuẫn cũng không phải vì mấy việc nhỏ sao......" Ngôn mụ mụ thao thao bất tuyệt rốt cục đã xong, lại bỏ thêm một câu này, làm cho sắc mặt Ngôn Du trừ bỏ khó coi ở ngoài còn có vẻ càng dữ tợn hơn.

"Ân, tốt." Ngôn Tĩnh nhu thuận đáp, đợi mẫu thân cúp điện thoại, mới nhìn Ngôn Du một cái, lần đầu không có lảng tránh, trực tiếp ở trước mặt Ngôn Du gọi cho Lạc Học Khâm.

Sau đó miệng nói chuyện, lời nói cũng như trước bình thường - lễ phép tao nhã lại lộ ra một chút xa cách, ánh mắt lại chăm chú nhìn biểu hiện của Ngôn Du, tiếp theo liền đem trên mặt Ngôn Du hơi túng cùng phẫn nộ lướt qua rất nhanh, nhìn nhất thanh nhị sở*.

(*nhìn thấy rõ ràng)

Vẻ mặt này...... Hạ Kiều Mộc?

Ngôn Du ghen tị? Bởi vì chuyện của nàng cùng Lạc Học Khâm, ghen tị?

Ý nghĩ như vậy làm cho Ngôn Tĩnh có chút kinh hãi, lại đem Ngôn Du cùng Hạ Kiều Mộc làm một phen đối lập, cái ý tưởng này lập tức bùng nổ trong đầu óc, như thế nào đuổi cũng đuổi không đi.

Ngôn Du...... Đối với mình......

Từ sau khi biết được cảm tình của Hạ Kiều Mộc đối với mình liền bắt đầu có chút ngủ không được, nay lại nhiều ra một cái ý niệm như vậy trong đầu, Ngôn Tĩnh cơ hồ trắng đêm không ngủ.

Ở trên giường cân nhắc một đêm, trời đã sáng, nàng một lần nữa gọi cho Lạc Học Khâm, rõ ràng trong lòng không muốn, lại vẫn là cần Lạc Học Khâm, nói cho hắn biết gần nhất thanh nhàn rất nhiều, nếu Lạc Học Khâm cũng rảnh, có thể thường xuyên đến thăm nàng.

Làm như vậy mục đích là vì làm cho Hạ Kiều Mộc biết khó mà lui, không hề chấp nhất nữa, một khác còn lại là...... muốn biết muội muội thương yêu nhất của nàng, cảm tình đối với nàng có... vi phạm hay không.

Nhận được cuộc gọi này của Ngôn Tĩnh, Lạc Học Khâm nhất thời hưng phấn dị thường, ngày kế tiếp, chỉ cần có cơ hội, hắn liền hướng chỗ Ngôn Tĩnh chạy qua, một lần lại một lần hẹn Ngôn Tĩnh xem điện ảnh cùng ăn cơm, mà phía Ngôn Tĩnh cũng không hề cự tuyệt, ngầm lại đem sắc mặt càng ngày càng xanh mét của Ngôn Du cùng với bộ dáng tái nhợt vô lực của Hạ Kiều Mộc xem ở trong mắt.

Một người là muội muội của mình, một người khác là học trò của mình...... Có lẽ phía trước còn nhận định là bạn tốt...... Nhìn hai người này càng phát ra bộ dáng tiều tụy, Ngôn Tĩnh kỳ thật cũng không đành lòng.

Chính là mỗi khi bởi vì không đành lòng mà muốn cự tuyệt Lạc Học Khâm, không muốn ra vẻ thân cận nữa, Ngôn Tĩnh lại nghĩ đến câu "Đau dài không bằng đau ngắn", mà một câu này, làm cho tâm tình cứng rắn của nàng giữ vững, tiếp tục cùng Lạc Học Khâm như bạn trai, bạn gái lui tới.

Chính là sau đó, sự tình tựa hồ thoát ly khỏi khống chế của nàng.

Ngôn Du...... cùng Sở Nguyệt Xuất luyến ái, hơn nữa, không e dè không hề sợ hãi đối với nàng ra quỹ.

Ra quỹ, cái từ này, vẫn là nàng lên mạng tra xét cùng tư liệu có liên quan nữ - nữ mến nhau mới hiểu được.

Đối với rất nhiều người mà nói, ra quỹ là một chuyện cần thật lớn dũng khí, nhưng mà Ngôn Du tựa hồ xem đó là việc không đáng lo, thật giống như chỉ cần tùy tiện mở miệng nói ra, hiển nhiên mình sẽ đồng ý vậy, và cư nhiên em ấy cứ thế nói với mình, còn kiên quyết kể rõ rằng, đối với đoạn cảm tình này rất kiên định.

"Em thích Sở lão sư, em muốn cùng một chỗ với nàng, xác định, nhất định, khẳng định."

Là loại cảm tình đặc biệt cỡ nào, mới có thể làm cho Ngôn Du luôn ngốc ngơ chỉ biết mỗi nghiên cứu nói ra một câu như vậy?

Mà Sở Nguyệt Xuất, lại là dạng cảm tình gì, mới có thể đối mặt nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, tựa hồ đối với vấn đề bên trong đoạn cảm tình này của hai người không chút nào để ý?

Chẳng lẽ, nữ nhân cùng nữ nhân trong đó thật sự có thể sao?

Ban đêm, Ngôn Tĩnh nhìn bên trong di động, một cái lại một cái tin nhắn của Hạ Kiều Mộc, dự báo thời tiết cũng tốt, truyện tiếu lâm cũng tốt, lời nói quan tâm nàng cũng tốt, thậm chí là thông báo hành trình một ngày có chút vô nghĩa cũng tốt, ngủ ngon cũng tốt......

Nàng mê mang.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net