Nhớ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Tử đang ở thiên tộc cùng Ngôn Hy uống rượu, nhưng nàng chỉ ngồi nhìn thôi. Ngôn Hy hiện tại vô cùng đáng thương


"Ngươi biết không, hơn hai trăm năm nay ta vì nàng mà chịu đựng. Nàng không yêu ta cũng được, ta có thể đợi nàng chấp nhận ta, nhưng lần này nàng lại vì người khác mà rời bỏ ta. Ngươi nói ta phải làm sao đây ?"



Mộc Tử thở dài, thật không biết Bạch Hà Anh kia nghĩ gì mà cứ trách oan cho Ngôn Hy "Ngươi say rồi, ta đưa ngươi về"



Đưa Ngôn Hy về tẩm cung rồi Mộc Tử về vũ tộc, hoàn toàn không biết Hà Anh đang đến đây.


Lúc Hà Anh tìm đến phòng của Ngôn Hy thì người kia đã ngủ say trên giường, đi đến ngồi xuống bên giường nhìn Ngôn Hy "Xin lỗi"



Không hiểu sao trong lòng Hà Anh rất khó chịu, một nỗi mất mát dâng lên trong lòng, nhưng vẫn không quên lý do mình đến đây. Lặng nhìn Ngôn Hy thêm một lúc, Hà Anh cầm bạch long đang được đặt trên bàn rồi biến mất.



Hà Anh đem bạch long đến lò luyện đơn để luyện thành tiên dược cho Thiên Vũ dùng.
Ngôn Hy đang ngủ liền cảm thấy long thể suy yếu, lập tất bật dậy tìm kím xung quanh, chính là tìm khắp nơi vẫn không thấy thanh kiếm ở đâu "Nhật Hạ"




Nghe Ngôn Hy lớn tiếng gọi, Nhật Hạ liền chạy vào không dám chậm trễ "Thiên đế"



"Hôm nay có ai vào đây không ?"




Nhật Hạ có chút ngạc nhiên, không lẽ Ngôn Hy không biết "Công chúa hồ tộc có đến tìm ngài"




Ngôn Hy nghe vậy liền chạy đến tiên giới, trong cơ thể bắt đầu cảm thấy nóng rát, lập tức biết bạch long đang ở đâu, trong lòng không khỏi tự hỏi mà đau lòng "Nàng có biết thanh kiếm đó được tạo nên bởi chân thân của ta không"



Lục Minh Trân đi ngang qua lò luyện đan liền cảm nhận được sức mạnh quen thuộc, lập tức chạy vào xem, hốt hoảng khi nhận ra bên trong lò là thanh kiếm của Ngôn Hy "Ngươi làm gì vậy ?"



Cùng lúc đó Ngôn Hy chạy đến, thân thể bắt đầu yếu đi nhiều "Hà Anh, thứ đó không thể luyện thành đan dược"




Minh Trân nghe liền kinh hoàng "Ngươi đem chân thân của Ngôn Hy đi luyện đơn, có bị điên không ?"




Hà Anh nghe Minh Trân gọi tên Ngôn Hy không hề kiêng kị, liền cười lạnh nhìn Ngôn Hy "Xem ra ngay cả công chúa ma tộc cũng rất thân thiết với ngươi"




Tuy nhiên, Ngôn Hy chỉ quan tâm một việc "Trả bạch long cho ta"




Hà Anh không tin Ngôn Hy đem chân thân hoà quyện vào bạch long, nên chỉ đáp lại



"Thiên Vũ trọng thương cần bạch long của ngươi chữa trị, lần sau ta thay hắn đền bù cho ngươi thanh đoãn kiếm" (thánh kiếm mà trước đây tiên đế tặng cho Bạch Tần Khoa)




Ngôn Hy cố gắng đứng vững, nặng nhọc đến gần Hà Anh



"Bạch long là chân thân của ta, không thể trị thương. Tin ta lần này được không ? Thiên Vũ hắn là đang lừa nàng"




Hà Anh vẫn không có ý định dừng lại, tạo khoảng cách với Ngôn Hy "Thiên Vũ sẽ không gạt ta, ngươi đừng đến đây"




Lúc này, bạch long đã được luyện thành đan dược, Ngôn Hy cũng theo đó mà nôn ra máu rồi ngã xuống đất.



Minh Trân hốt hoảng chạy đến đỡ Ngôn Hy dựa vào người nàng, đôi mắt đã có chút ẩm ướt, trừng mắt nhìn lên Hà Anh đang đứng thất thần "Ngươi đang giết Ngôn Hy đó"



Sau đó Minh Trân liền ôm Ngôn Hy biến mất.




Chiếc vòng trên tay Hà Anh đứt ra rồi rớt xuống, đôi cánh bằng bạch kim cũng vỡ làm đôi. Hà Anh lúc này rối loạn, lòng đau, tim đau, tất cả đều khó chịu vô cùng khiến Hà Anh khuỵ xuống đất mà bật khóc. Hình ảnh trong đầu như một thước phim chạy ngược quay về hai trăm năm trước .... tất cả những gì nàng nhớ, đều là một người

"Ta muốn bái sư"

"Sư phụ"

"Ta yêu người"

"Anh nhi"

"Ta chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng"

"Ta yêu nàng"



Hồi ức trăn trở không ngừng, Hà Anh đau đớn khóc lớn hơn, nàng nhớ lại rồi, nữ nhân Ngôn Hy yêu cách đây hai trăm năm, chính là nàng.


"Hà Anh"


Ngọc Kính cùng Bạch Chí Quân đến lò luyện đan luyện vài đan dược lại không ngờ gặp Hà Anh đang ngồi khóc, còn là khóc đến quằn quại. Không khỏi lo lắng chạy đến hỏi chuyện nàng "Sao vậy ?"



Mặc kệ ai đang ở đây, Hà Anh vẫn cứ khóc đến tê tâm phế liệt, khiến Bạch Chí Quân và Ngọc Kính là lần đầu chứng kiến, không khỏi sợ hãi "Rốt cuộc là làm sao ?"



Cả hai đều bị Hà Anh làm cho rối bời, lo lắng thêm lo lắng khi Hà Anh chỉ khóc chứ không nói gì. Họ phải đợi rất lâu thì Hà Anh mới yên ắng được một chút, sau đó nàng với vẻ mặt thất thần, đưa cho Bạch Chí Quân viên đan dược lúc nãy đã luyện "Đem đến vũ tộc cho Thiên Vũ giúp ta"



Nói xong liền đứng lên bần thần rời đi, Bạch Chí Quân không yên tâm nên giao lại đan dược cho Ngọc Kinh rồi chạy theo Hà Anh. Vừa đuổi kịp Hà Anh thì nàng lập tức ngất xỉu, Bạch Chí Quân vội đến đỡ nàng về.



Đưa Hà Anh về gia trang của nàng rồi bắt mạch, Bạch Chí Quân thở dài "Thương tâm đến độ suy nhược, ngươi làm sao vậy a ?"



Suy nghĩ một lúc rồi Bạch Chí Quân đứng lên đi ra ngoài, phó thác việc chăm sóc Hà Anh cho Mộc Ngư, cũng không quên dặn dò "Ngoài Ngọc Kính và Mộc Tử ra, bất kể ai cũng không cho vào gặp công chúa, kể cả Thiên Vũ"



Mộc Ngư thấy sắc mặt Bạch Chí Quân khá căng thẳng nên không dám nói nhiều, chỉ ôm quyền "Ân, điện hạ"



Bạch Chí Quân lên thiên cung, cỏng lớn đã đóng chặt, thiên binh thiên tướng đứng hai hàng dài, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Cảm thấy kì lạ nên hắn đành tìm đến ma tộc "Ma vương, công chúa đâu rồi ?"



Lục Bình vốn biết Bạch Chí Quân sẽ tới nên cũng không có gì ngạc nhiên khi hắn vừa vào liền tìm Minh Trân "Rừng đào mười dặm"



Bạch Chí Quân nhướn mày "Nơi ở của Chiết Nhan thượng thần ?"



Lục Bình gật đầu, ánh mắt có chút buồn phiền. Muội muội mình vì người khác mà hy sinh đến vậy, người làm đại ca như hắn sao không thể không đau lòng "Chuyện này ngươi đừng nói ai biết, Bạch Hà Anh cũng không được"



Bạch Chí Quân lúc này có thể chắc chắn suy đoán của hắn là đúng, Hà Anh thương tâm như vậy đều có liên quan đến Ngôn Hy, tuy nhiên lần này mọi chuyện có vẻ rắc rối đây "Đã xảy ra chuyện gì ?"



Minh Trân đưa Ngôn Hy đến rừng đào mười dặm nhờ đến sự giúp đỡ của Chiết Nhan nên hồn phách của Ngôn Hy không bị thất lạc. Tuy nhiên, Minh Trân vẫn phải lấy máu của mình cho Ngôn Hy uống mỗi ngày để tiên thể được nguyên vẹn.



Ngồi xuống bên cạnh Ngôn Hy, Lục Minh Trân đặt tay lên gò má của người vẫn đang nằm im kia, nước mắt không ngừng rơi "Chúng ta thật ngốc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net