Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Ngôn Hy đang phê tấu xớ thì Thanh Phong đi vào, ôm quyền

- Thiên đế

- Nói đi

Thanh phong trong lòng vẫn còn hoang mang, nói
- Tam Đảo đã bị đánh chìm

Ngôn Hy đang cầm tấu xớ trên tay cũng khẽ chấn động mà run một cái. Tam Đảo do Bạch Thừa Ân tạo ra để nhốt yêu tinh, người có thể dùng pháp thuật để đánh chìm chỉ có một người

- Công chúa hồ tộc ?

- Ân, công chúa dùng thiên lôi pháp đánh xuống Tam Đảo. Hiện tại tứ hải bát hoang và lục giới đều đã biết công chúa biết sử dụng thiên lôi pháp, họ đều tỏ ra ngưỡng mộ

Ngôn Hy thở dài, như vậy Triết Hàn sẽ luôn nhắm vào Hà Anh. Tên khốn khiếp đó ỷ mình có viên trân châu đen trong tay, chuyện gì cũng có thể làm. Tuy chỉ nghe nói trân châu trắng có thể kìm hãm được uy lực của trân châu đen, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, nên khi lấy về rồi vẫn không dám yên tâm.

Bạch Chí Quân biết Ngôn Hy vì lo lắng Triết Hàn sẽ vô tình biết Hà Anh có thiên lôi pháp nên mới mạo hiểm đi tìm chân trâu trắng. Cũng không ngờ nàng lại vì tức giận lũ yêu tinh kia tổn thương Ngôn Hy, liền chạy đến Tam Đảo dùng thiên lôi pháp đánh chìm hòn đảo. Tiểu muội khi tức giận thật đáng sợ

- Bình thường ngươi rất biết suy nghĩ, sao lần này lại tuỳ tiện thể hiện ra như vậy ?

- Dù sao hòn đảo đó tồn tại cũng rất nguy hiểm

Bạch Chí Quân mỉm cười ma mị, đừng hòng đánh trống lãng với đại ca ngươi

- Qua lần này, ngươi còn không muốn thừa nhận thiên đế có hiện diện trong lòng ngươi sao ?

Bạch Hà Anh không trả lời, thừa nhận thì vào đêm đồng ý cho Ngôn Hy lưu lại phòng nàng, nàng đã thừa nhận rồi. Bây giờ nếu nàng còn mặc kệ người kia, không biết Ngôn Hy còn vì nàng mà làm ra loại chuyện tự thương tổn nào nữa.

Mộc Tử sau khi biết chuyện Hà Anh đi báo thù cho phu quân tương lai, lập tức thích thú mà tung tin cho mọi người cùng biết. Sau một ngày, tất cả đều cảm động và hâm mộ tình yêu của họ dành cho nhau. Còn không ngừng chúc phúc và mong họ nhanh chóng thành thân.

- Ngươi nhìn cái gì a ?

Khả Vi bật cười ngồi xuống cạnh Mộc Tử
- Ngươi nha, không lo yên phận dưỡng thai, không sợ thiên đế với công chúa hồ tộc hỏi tội sao ?

Mộc Tử trưng ra bộ mặt đáng yêu
- Không sợ

Khả Vi nhất thời không kiềm được lòng nên đã đưa tay xoa đầu nàng. Niềm vui trôi qua, cả hai bất giác rơi vào khó xử, Khả Vi liền bỏ tay xuống

- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về ma tộc

- Ừm

Khả Vi nói tạm biệt nhưng một lúc sau mới rời đi. Mộc Tử vẫn ngồi yên đó nhìn theo, cảm thấy mơ hồ.

Đêm đó, Ngôn Hy đang luyện công thì Nhật Hạ đi vào

- Bệ hạ, công chúa hồ tộc tìm ngài

Nghe nói, Ngôn Hy lập tức mở mắt ra, không ngừng kinh ngạc. Hà Anh là lần đầu tiên lên thiên giới tìm mình a

- Cho vào

- Ân

Dẫn Hà Anh vào gặp Ngôn Hy rồi Nhật Hạ liền biết điều mà đi ra ngoài. Trong phòng không còn ai, Ngôn Hy liền rời giường đi đến ôm lấy Hà Anh

- Một ngày không gặp thật nhớ nàng a

Hà Anh thật sự hối hận khi đến đây
- Thiên đế có vẻ đã hồi phục chân nguyên, vậy ta đi trước

Muốn rời khỏi vòng tay Ngôn Hy, nhưng người kia lại ôm chặt hơn

- Ta còn rất mệt a

Hà Anh thở dài, mất một lúc mới đưa tay lên ôm lại Ngôn Hy

- Vết thương thế nào rồi ?

Ngôn Hy lúc này hoảng sợ, ngộ nhỡ Hà Anh muốn xem vết thương trên vai thì không biết làm sao. Ngôn Hy sao có thể tuỳ tiện cởi trang phục cho nàng xem

- Không sao, chỉ ngoài da thôi

Hà Anh nhìn Ngôn Hy, ngoài da sao có thể chết đi sống lại. Lập tức đẩy người đang ôm mình ra, một tay kéo vạt áo bên trái xuống, một vết thương dài liền xuất hiện.
Ngôn Hy lại bị bất ngờ đến nổi muốn rớt tim tại chổ, cũng may là Hà Anh chỉ kéo nhẹ làm hở vai, xuống chút nữa thật không biết phải nói làm sao cho tốt.

- Nàng thấy chưa ? Không sao cả

Hà Anh đưa tay chạm vào vết thương
- Lần sau ngươi còn làm mấy chuyện dư thừa, ta lập tức không để ngươi gặp lại

- Tuân lệnh nương tử

Ngôn Hy mỉm cười, Hà Anh vốn đã lạnh lùng, khi quan tâm cũng không tỏ ra được ấm áp, tuy nhiên lại rất đáng yêu. Ngôn Hy nhìn Hà Anh rồi hôn vào môi nàng, Hà Anh lần nữa ôm lại Ngôn Hy, đáp trả nụ hôn.

Ở vũ tộc, Thiên Vũ đang đứng nhìn ra ngoài cửa suy nghĩ gì đó thì thuộc hạ của hắn đi vào, ôm quyền

- Vũ hoàng

- Thế nào ?

- Thần theo lời bệ hạ tìm đến nơi thiên đế hạ phàm hai trăm năm trước, là cùng thời gian công chúa hồ tộc lịch kiếp, và đều có mặt ở kinh thành lúc đó

Xem ra bọn họ thật sự có quen biết nhau từ trước, đây có lẽ cũng là lý do Hà Anh uống nước vong tình. Thiên Vũ sau khi kết luận liền nắm tay thành nắm đấm, đôi mắt ôn hoà liền trở nên câm giận.

- Ngươi dựa vào đâu mà muốn bên cạnh nàng ấy

Ở trong lòng Ngôn Hy, Hà Anh nói
- Ngôn Hy

- Ta đây

- Chúng ta thành thân đi

Ngôn Hy nhìn người đang nằm trong lòng, không dám tin vào tai mình

- Nàng vừa nói gì ?

Hà Anh nhìn vẻ mắt của Ngôn Hy, liền mỉm cười ôn nhu

- Ta và ngươi, chúng ta thành thân

Ngôn Hy lúc này mừng đến bật khóc, hai trăm năm khổ sở thương nhớ, cuối cùng Hà Anh cũng đã chấp nhận mình. Thành thân rồi, Ngôn Hy sẽ thành thật thú tội, chỉ hy vọng khi Hà Anh biết Ngôn Hy cũng là nữ nhân, sẽ không tức giận bỏ đi.

- Anh nhi, cảm ơn nàng

Ngôn Hy lần nữa hôn Hà Anh, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Hà Anh nâng tay luồn qua tóc Ngôn Hy, đáp trả nhiệt tình. Cả hai càng hôn càng không muốn tách ra.

Môi Ngôn Hy từ từ di chuyển hôn xuống cổ Hà Anh, rồi xuống nơi nhô lên kia thì ngậm lấy, bàn tay cũng luồn vào lớp vải bên trong xoa nắn liên tục khiến Hà Anh có hơi chịu không được mà khẽ phát ra âm thanh.
Không dừng lại ở đó, tay của Ngôn Hy đã trượt đến phần nhạy cảm bên dưới nhưng rồi một tia lí trí còn sót lại đánh thức, Ngôn Hy liền nằm ngay ngắn lại ôm Hà Anh vào lòng

- Xin lỗi

Nàng khi nãy cũng là không thể kiềm chế nên không trách Ngôn Hy

- Không phải lỗi ngươi

- Anh nhi, ta yêu nàng

Hà Anh mỉm cười
- Ta biết

Nói rồi, Hà Anh dụi đầu vào ngực Ngôn Hy, tìm nơi thoải mái nhất, từ từ đi vào giấc ngủ.

Hôm nay Thiên Vũ đến tìm Hà Anh vốn muốn đưa nàng hạ phạm du ngoạn lại không nghĩ sẽ nghe được câu nói kia

- Tháng sau ta và Ngôn Hy sẽ thành thân

Hơi khựng lại, Thiên Vũ đặt tách trà xuống, tâm khẽ lạnh nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười

- Muội nghĩ kỉ rồi sao ?

- Phải, Ngôn Hy rất tốt với ta, quyết định này sẽ không sai đâu

Chợt Thiên Vũ thở dài
- Có một chuyện không biết nên nói với muội không

- Sao vậy ?

- Thật ra hai trăm năm trước, thiên đế có yêu một nữ nhân dưới trần. Chỉ là nữ nhân đó rất giống muội, ta sợ là ....

Thấy Thiên Vũ ngập ngừng, Hà Anh liền tiếp lời

- Ngươi lo Ngôn Hy vì thấy ta giống nữ nhân đó nên mới thích ta ? Nhưng thật tế người Ngôn Hy yêu mới là nữ nhân kia ?

Thiên Vũ buồn phiền gật đầu
- Thiên đế từng nói nữ nhân đó là người hắn không thể quên được

Tuy đây là chuyện trong quá khứ, còn là chuyện của hai trăm năm trước, thời gian cũng đã lâu như vậy, hiện tại chưa chắc Ngôn Hy xem nàng là thế thân của nữ nhân kia. Bất quá nàng vẫn muốn chính miệng Ngôn Hy thừa nhận.

Thấy Hà Anh im lặng, Thiên Vũ lấy ra một viên tiên đơn màu xanh

- Đây là mê hương, muội đưa thiên đế uống. Ngày nghĩ đến ai, đêm sẽ liền mơ đến người đó. Phòng trường hợp thiên đế không thừa nhận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net