Chương O77: Tác phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xập xình đinh tai nhức óc, ánh đèn chùm trên trần xoay vòng chiếu rọi đủ màu sắc, loá đến người ta gian nan mở mắt.

Lalisa bị chèn ép lách người lướt qua sàn nhảy, thỉnh thoảng còn phải tránh né mấy cô gái hưng phấn muốn quấn lấy cô cùng nhau lộng vũ.

"Cởi! Cởi! Cởi!" Chiếc bàn tròn bên cạnh có một nhóm người đang chơi cờ bay, tiếng reo hò khí thế ngút trời.

Một bàn hồng nam lục nữ, Park Chaeyoung ngồi vị trí chính giữa, nhìn người đàn ông phía đối diện thua cờ bị phạt rượu, cởi áo khoác.

Nàng nhướng mày, xoay vòng viên xúc xắc: "Tiếp tục."

Lần này gặp xui rồi, nước đi dừng lại ô vuông thứ tư, nội dung bên trong là bịt mắt để đối phương đút thức ăn rồi đoán xem đó là gì, không vượt qua thử thách sẽ bị phạt ba ly.

Cả đám người huýt sáo vỗ tay.

Người đàn ông tháo tháo cà vạt: "Thế nào, Park tiểu thư, tham gia chứ."

Park Chaeyoung ngắt một quả nho trên bàn ném vào trong miệng: "Được thôi, nhưng nếu tôi đoán đúng, anh phải uống."

"Được, được, được." Người đàn ông đang trông chờ được hôn nàng, vô luận nàng nói cái gì hắn đều vội vàng đáp ứng.

Park Chaeyoung tùy ý hắn bịt mắt mình.

Ánh mắt người đàn ông dừng trên đĩa trái cây, nhìn tới nhìn lui, chọn một quả việt quất nhỏ nhất.

Những người khác cười to.

"Suỵt! Im lặng!"

Người đàn ông nhìn nàng bịt kín đôi mắt ngồi ở đó, cho dù đôi mắt bị che lại cũng không thể giấu đi dung nhan kinh diễm của nàng, càng không nói đến gương mặt thiên thần ẩn trong dáng người yêu mị của cô.

Hắn ta gần như bị mê hoặc đặt tay lên vai nàng, ngậm quả việt quất vào giữa hai hàm răng, chuẩn bị tư thế đút nàng ăn, sau đó âu yếm và cuối cùng thuận lý thành chương tóm gọn nàng.

Hắn suy tính không tồi, nhếch mép nở nụ cười, chậm rãi tiến sát vào môi nàng, nhắm mắt lại, lúc chuẩn bị hôn tới thì bất ngờ bị ai đó xách cổ ném ra phía sau ghế.

Ly rượu trên bàn lảo đảo ngã xuống đổ đầy đất.

Park Chaeyoung tháo mảnh vải che mắt ra thì thấy Lalisa đang sừng sững trước mặt mình, đôi vai ấy phóng thích sự lạnh lùng căm phẫn.

Khí tràn trên người Lalisa được nén đến cực thấp.

Người đàn ông kia cố tình lại không biết sống chết bò dậy, tóm chai rượu lập tức hướng đầu cô công kích.

Lalisa chẳng buồn né tránh, một cước đá hắn văng ra xa, bay qua ghế dài, té trên bàn của nhóm người đối diện.

Có người thất thanh thét chói tai.

Bảo vệ của quán Bar nhanh chóng chạy đến, Lalisa quay người lại, kéo nàng bỏ chạy.

Park Chaeyoung vùng vẫy: "Đừng kéo tôi! Mẹ kiếp Lalisa, lão nương đang vui vẻ, chị đến loạn nháo cái gì vậy?!"

"Nếu tôi không đến có phải em đã định hôn người đàn ông đó có phải không?!" Lalisa dùng sức siết chặt cổ tay nàng để lại những vết hằn đỏ ửng, lập tức lôi nàng ra khỏi quán bar, nhốt nàng vào trong xe.

Cô ngồi vào ghế lái, giẫm chân ga chạy đi.

Park Chaeyoung ở phía sau không ngừng giãy giụa, mở thắt đai an toàn muốn đẩy cửa xe nhưng cửa xe đã sớm bị cô khoá chốt rồi.

Nàng cũng thét lên không thua gì cô: "Chị đến cùng muốn làm cái quái gì vậy?"

Rất nhanh, Park Chaeyoung đã rõ cô muốn làm gì.

Biệt thự TS.

Nơi này không một bóng người, sẽ không có ai nhất thời đến quấy rầy các nàng.

Hiện tại Lalisa lại tương đối quen thuộc mỗi ngóc ngách trong căn nhà này.

Cô mạnh bạo đẩy người vào trong, khóa trái cửa chính, Park Chaeyoung lảo đảo hai bước cảnh giác nhìn cô.

"Chị.... chị đừng tới đây."

Lalisa cởi áo khoác, giải cúc thứ nhất trên áo sơ mi, từng bước đến gần nàng.

"Em muốn tìm người lên giường, muốn làm tình vì cái gì không thể là tôi, tôi cũng có thể không phải sao?"

Park Chaeyoung nuốt nước miếng, nàng còn chưa tỉnh rượu, bước chân giống như du ngoạn trên chín tầng mây, nhìn gương mặt tối sầm của Lalisa, từng bước lui về phía sau.

"Thế nào, bây giờ lại sợ? Hôm nay không phải đùa giỡn với tôi rất vui vẻ sao."

Park Chaeyoung vòng qua ghế sô pha, trốn thoát cô.

"Ai nói tôi sợ, tôi đùa giỡn chị khi nào? Không nhớ rõ."

Lalisa nhếch môi cười: "Bệnh hay quên thật, Pháp y Park."

Cô ngăn chặn lối thoát của nàng, bức người đến trước cầu thang.

"Tôi hỏi lần cuối, tối qua em đã đi đâu?!"

Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn cô, giả vờ không biết sợ ngạnh sinh nói: "Tôi đi đâu có cần thiết phải báo cáo với chị không? Cảnh sát Manobal?"

Lalisa cúi đầu mỉm cười: "Khá lắm."

Hai chữ này cơ hồ luồn qua kẽ răng của cô mà phát ra.

Ngân âm vừa dứt cô lập tức hành động!

Park Chaeyoung không cam lòng yếu thế, nghiêng người tránh thoát cái trảo nắm của cô, xoay người phản kích bằng nhu thuật.

Liên tục phải ăn món đòn nhu thuật của nàng, Lalisa rốt cuộc cũng học được cách phá giải, cô dẫn đạo nàng ôm tay phải của mình vật ngã nhưng trên thực tế tay trái của cô đã nhanh như chớp, ngay lúc nàng chạm vào quần áo mình, cô lập tức tóm gọn eo nàng nhấc bổng lên.

Thân thể Park Chaeyoung chợt nhẹ bẫng, trực giác đánh tới "Không ổn" nhưng lại không đón được sự đau đớn ập tới mà ngược lại đầu nặng chân nhẹ.

Nàng thất kinh biến sắc, lúc này mới phát hiện thân thể mình bị người khiêng vác trên lưng.

Trọng lượng cơ thể nàng rất nhẹ, Lalisa nâng nàng hệt như khiêng bao cát không khác, ôm người hướng lên trên trên lầu.

Park Chaeyoung chửi ầm lên: "Lalisa đồ chết tiệt...."

"Em câm miệng lại cho tôi!" Còn chưa hoàn tất lời mắng mỏ đã bị cơn tức giận tích tụ cực hạn của cô đánh úp.

Lalisa dùng khuỷu tay mở cửa phòng ngủ nàng, ném người lên trên giường, căn bản không bật đèn, còn thuận tay khóa trái cửa.

Park Chaeyoung bị quăng ngã khiến đầu choáng mắt hoa, chờ đến khi nàng khôi phục thần trí muốn đánh trả thì một tiếng răng rắc.... giòn tan vang lên, cảm nhận xúc cảm lành lạnh, tay đã bị Lalisa khóa còng trói chặt trên đầu giường.

Park Chaeyoung giãy giụa, tiếng còng số tám ma sát với thành giường vang lên tiếng chát chúa, thở hổn hển: "Khốn khiếp, mẹ nó thả tôi ra, chị đang giam giữ người phi pháp, tôi muốn tố cáo chị!"

Nhìn cô chậm rãi cúi người, sợi dây sợ hãi vô hình rốt cuộc gắt gao quấn chặt tim nàng.

Loại sự tình vượt khỏi tầm kiểm soát thế này khiến người từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất như Park Chaeyoung cũng phải kinh hoảng thất thố.

Park Chaeyoung hít một ngụm khí lạnh, trốn tránh cô đến gần: "Đừng.... đừng tới đây.... tôi.... tôi báo cảnh sát...."

Lalisa suýt chút nữa cười ra tiếng, nâng cằm của nàng lên buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình, cẩn thận ngắm nhìn nàng, hài lòng khi nhìn ra được sự bất an thấp thỏm in hằn lên trên đó cùng với đôi mắt ngấn lệ thuỷ quang.

Những âm tiết cùng bị mai một giữa răng và môi.

"Tôi là cảnh sát, tôi tới."

----------------
----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net