Chương 48: Dạ Kiếm phường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phát, trong một đêm sang bằng Đoan Mộc sơn trang, Đoan Mộc Kiền cũng táng thân hỏa hải, chết oan chết uổng. Sự kiện này chấn động giang hồ suốt thời gian dài, người giang hồ nhắc đến Tuyệt Sát sẽ nhớ đến thảm án kia. Tuyệt Sát xuất phát từ Dạ Kiếm phường, gia phụ sợ kiếm này lại rơi vào người có tâm địa bất chính, nên liều chết thu hồi, để trong nhà."

"Thảo nào từ sau lần đó, không còn nghe tin tức của Tuyệt Sát nữa, thì ra ở Dạ Kiếm phường!" Giang Côn bừng tỉnh.

"Đã như vậy, vì sao tiền bối lại muốn đem kiếm này đưa ta?" Diệp Phong nghi hoặc: "Nếu kiếm sát khí nặng như vậy nên để nó vĩnh viễn bị niêm phong trong kho mới đúng."

"Bởi vì ngươi mới là chủ nhân chân chính của Tuyệt Sát!" Bỗng nhiên Dạ Ổ Hà đề cao thanh âm, hai mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng hưng phấn: "Kiếm tốt thế này không nên bị cất giấu, cần phải để mọi người biết đến, lưu danh muôn đời! Mà ngươi là người có thể làm như vậy!"

"Ta?" Diệp Phong chỉ vào chóp mũi của mình, khó có thể tin nói: "Ta có năng lực gì? Tiền bối không nên nói giỡn!"

"Không! Chính là ngươi!" Dạ Ổ Hà khẳng định: "Ba năm trước có một lão tăng vân du hữu duyên tới Dạ Kiếm phường, hắn dễ dàng nói rõ lai lịch của Tuyết Sát, hơn nữa hắn nói nếu Dạ Kiếm phường không tống xuất kiếm này đi, tất có tai ương diệt môn! Lão phu hỏi hắn làm thế nào mới tránh được tai ương, hắn nói 'Ngươi đem kiếm chia làm tam chờ, tam kiếm giết người, nhị kiếm trảm quỷ, nhất đẳng kiếm tru thần. Nếu có người nói muốn cả ba, thì chính là chủ nhân của kiếm này'. Lời lão tăng làm ta bất an vạn phần, cả năm không ai trả lời như vậy, dần dần lão phu bắt đầu hoài nghi lời lão tăng, thế nhưng hôm nay lão phu thật sự tin rồi! Thiếu trang chủ là người duy nhất trả lời như vậy, thật là thiên ý!"

Diệp Phong phe phẩu đầu: "Diệp Phong nói thế chỉ là vô tâm, có thể hay không..."

"Chẳng lẽ Thiếu trang chủ thực sự muốn Dạ Kiếm phường gặp tai ương diệt môn? Nhìn hơn trăm mạng người bị giết?"

"Này..."

"Diệp đại ca, nếu Dạ phường chủ nói như thế, ngươi cần gì từ chối? Hơn nữa hiện tại cũng không có binh khí tiện tay." Mạc Ngôn nói.

"Không sai, Thiếu trang chủ! Nếu ngươi thực sự không phải người hữu duyên, đến lúc đó trả lại Dạ Kiếm phường cũng được." Nhất Long cũng khuyên nhủ, kiếm này kết hợp với Truy Hồn kiếm pháp, nhất định rung động toàn bộ giang hồ.

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Mạc Ngữ, Thiết Thắng, Giang Côn cũng lên tiếng phụ họa.

Diệp Phong chưa bao giờ tin vào thiên ý, nhưng chuyện xuyên qua cũng có thể xảy ra thì còn gì không có khả năng? Huống hồ xác thực thanh kiếm này là cực phẩm mà bản thân lại nhất kiến chung tình, nếu tất cả mọi người đều nói như thế, sao không thuận nước đẩy thuyền? Vì vậy khom người nói: "Diệp Phong cảm tạ hảo ý Dạ tiền bối! Ngày khác nếu gặp được người hữu duyên chân chính, Diệp Phong sẽ hai tay dâng kiếm!"

Nghe được lời ấy, Dạ Ổ Hà âm thầm thở dài, ba năm qua luôn sống trong lo lắng, hôm nay cuối cùng cũng đem tai họa ngầm này giải trừ, trong lòng vui vẻ, mời bọn họ ở lại Dạ Kiếm phường dùng bữa trưa, Diệp Phong và Mạc Ngôn Mạc Ngữ được binh khí vừa lòng đẹp ý vì cảm tạ tình tặng kiếm nên bồi Dạ Ổ Hà đối ẩm một phen, đến sắc trời ngã về chiều mới về Lôi Chấn sơn trang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net