CHƯƠNG 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đến như hoàng thượng còn phải công nhận nơi đó là mầm họa to lớn của quốc gia vì lời đồn đại Phượng Hoàng Môn chứa chấp yêu quái." Trần Di Yên nói "Nghe Vân tỷ bảo hoàng thượng đang cân nhắc sử dụng binh lực triều đình để tấn công Phượng Hoàng Môn phải ko?" Yến Châu nói "Việc ấy thì muội ko rõ. Có lẽ đó mới là dự định thôi, đâu phải chuyện gì hoàng huynh cũng kể cho muội đâu." Trần Tiểu Thanh hỏi "Cô biết vụ có xác chết cắm đầu vào tưởng trên cổng hoàng cung sáng nay chưa?" Yến Châu nói "Từ sáng đến giờ tôi ngoài đi tới khu nhà bếp ra thì chưa tiếp xúc với ai cả nên ko biết. Xác chết nào vậy?"





  Trần Tiểu Thanh định kể thì đúng lúc đó bên ngoài phát sinh tiếng ồn ào quát tháo "Cô ta đâu? Có người nhìn thấy cô ta vào cung công chúa mà. Mau giao người ra đây!..."





  Yến Châu nhận ra giọng của Lỗ quý phi, nhưng ko biết hà cớ gì cô ta lại ngang nhiên tới tận cung Lăng Trì của mình để lớn tiếng, cô ta nghĩ quý phi thì cao hơn công chúa lắm à, Lỗ gia càng lúc càng ko coi ai ra gì. Yến Châu nói với mọi người "Chúng ta ra ngoài xem sao." Rồi cả 5 nàng nhất tề đứng dậy tiến về phía cửa.





  Két ét... Yến Châu vừa mở cửa thì thấy Lỗ Thúy, Lỗ Ninh (mồm vẫn sưng đỏ), 1 lão già tóc bạc mặt mũi hiểm ác mặc đồ đen đứng cạnh, phía sau là đông đảo hơn 3000 thị vệ mang vũ khí bao vây chặt xung quanh đây.





8 tên lính bảo vệ phòng Yến Châu mặc dù có đứng ra ngăn cản nhưng đã bị khí thế đối phương trấn áp nên có phần sợ hãi ko dám quát trả. Yến Châu cùng 4 nàng bước ra tiến lại về phía đám đông. Thấy chủ nhân, 8 tên lính vội vã khép nép lui ra sau 5 nàng. Lỗ Ninh - Lỗ Thúy căm tức nhìn Linh Cơ mà ánh mắt muốn tóe lửa. Yến Châu lên tiếng trước "Có chuyện gì?" Lỗ Thúy khệnh khạng đáp "Xin lỗi công chúa nhé. Làm cô phải kinh sợ rồi. Chúng tôi đến đây chỉ để bắt cô ta thôi (chỉ tay về Linh Cơ)." Yến Châu nhíu mày hỏi "Tỷ ấy có tội gì chứ? Chính các ngươi dám ngang nhiên kéo đông đảo người xâm nhập vào tẩm cung của tôi mới là tội lớn đấy!" Lỗ Thúy khoanh tay trả lời "Vì việc này rất nghiêm trọng nên chúng tôi bắt buộc phải hành động như vậy. Mang vũ khí chống đối thị vệ tuần tra. Tự cao tự đại sỉ nhục hoàng thất. Thậm chí cô ta còn vô cớ tấn công hoàng thân quốc thích là Lỗ tổng quản đây. Bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu sát hại của cô ta, 1 kẻ nguy hiểm như thế tuyệt đối ko thể để tự do lộng hành dc!" Lỗ Ninh mặt đầy uất khí sủa ra mấy câu (mất 7 cái răng cũng chưa đến nỗi ngọng) "Xin công chúa hãy để chúng tôi dẫn cô ta đi. Vương pháp nghiêm minh, ko nên vì tình riêng mà dung túng tội nhân làm càn dc!"






  Vừa xấu vừa tính bẩn khiến ai cũng muốn tẩn, huống chi là nữ hiệp. Linh Cơ chỉ thẳng tay vào mặt Lỗ Ninh, nói kiểu thách thức "Ngươi. Muốn gẫy thêm răng lắm đúng ko?!" Lỗ Thúy quát "To gan! Đến nước này rồi mà cô vẫn dám hỗn xược với chúng ta ư? Để xem cô vênh váo dc bao lâu, lát nữa chỉ còn biết khóc lóc van xin thôi!" Linh Cơ đáp lại "Chưa biết ai sẽ khóc lóc van xin đâu. Quý phi có là cái gì chứ. Trong mắt ta cô chẳng hơn gì kỹ nữ lầu xanh. Thực sự rất muốn tặng cho gương mặt của cô 1 cái tát!" Lỗ Thúy mặt đỏ bừng bừng tức giận định hét chửi lại thì Trần Tiểu Thanh đã bồi thêm 1 câu "Ko có lệnh của vua đã tự ý bao vây cung của công chúa. Các người muốn công khai làm phản phải ko?!"






  Lỗ Ninh - Lỗ Thúy nhìn nhau. Làm phản ư? Thật ra Lỗ gia bọn chúng đã ấp ủ điều ấy từ khá lâu rồi, chẳng qua thời điểm thích hợp chưa tới thôi. Tể tướng Lỗ Cang Minh - cha chúng luôn căn dặn cần án binh bất động đừng lộ liễu gây sự chú ý.





  Yến Châu nói "Tốt nhất các ngươi nên dút lui hết đi. Ta sẽ coi việc hôm nay như ko có." Linh Cơ nói "Muội ko cần thiết phải tử tế với bọn chúng đâu. Muốn bắt ta chứ gì? Dựa vào mấy con vật các ngươi ư? Hứ. Cứ thử xem."





  "Nữ nhân ngông cuồng!" Lão già tóc bạc mặc đồ đen nãy giờ im lặng nay mới lên tiếng "Hôm nay để lão phu cho cô biết thế nào là cao thủ!" Lỗ Ninh chắp tay nói với lão già đó "Sư phụ. Trăm sự xin nhờ người. Ko bắt dc cô ta, đệ tử ko cam lòng!" Lão già gật đầu tỏ ý đã rõ rồi nói với Linh Cơ "Hãy nhớ kỹ tên của người sắp đánh bại cô. Lão phu là Hắc Lang Vương nổi tiếng khắp võ lâm! Ngay như Trần Chính Long cua Thần Long Sơn Trang cũng chưa chắc thắng nổi ta đâu!" Linh Cơ giả vờ bất ngờ, hỏi "Hắc Lang Vương?" Tưởng Linh Cơ đã biết tới oai danh của mình nên lão già Hắc Lang Vương vênh mặt lên, nhưng câu sau của cô ấy lại khiến lão căm tận xương tủy "Có phải ngươi là kẻ chăn lợn nổi tiếng giang hồ ko? Chuyên đi bợ đỡ trợ giúp những kẻ súc sinh!" Yến Châu - Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên lẫn Điểu Huyền Tinh luôn, cả 4 nàng đều che miệng kìm nén tiếng cười.






Nét mặt Hắc Lang Vương co giật. Vốn thuộc tà phái, tiếng tăm và thực lực ko nhỏ, ko ít người nghe tên hắn đã sợ rồi. Lỗ gia bỏ bao nhiêu tiền tài lợi ích để mời dc thật nhiều kẻ lão luyện và lợi hại nhất nhì võ lâm về làm việc giúp chúng, tất nhiên trong số đó có Hắc Lang Vương. Vì nội lực võ công rất mạnh mẽ nên ở Lỗ gia Hắc Lang Vương rất dc coi trọng, tể tướng cũng đối xử khách khí với hắn lắm. Hôm nay trước mặt bao người bị 1 nữ nhân trẻ tuổi dáng dấp yếu ớt sỉ nhục, nếu ko xử lý thì sau này còn ngẩng mặt nhìn ai dc nữa. Đằng đằng sát khí, Hắc Lang Vương gằn từng tiếng "Cô - rất - thích - chết - phải - ko!"





  Linh Cơ khoanh tay nói "Hứ. Lão cẩu đủ sức giết ta ư?!" Hắc Lang Vương vừa hét "A..." vừa vận nội lực hết cỡ, khí đen từ người hắn tỏa ra ùn ùn liên tục như mây đen mù mịt, cuồng phong cuồn cuộn thổi tứ tung xung quanh, dường như cả cung Lăng Trì đều chấn động. Đám Lỗ Ninh - Lỗ Thúy với bọn thuộc hạ hoảng hốt vội lui lại giữ khoảng cách, kẻ nào cũng che mắt che mồm tránh gió bụi. Trong lòng tỷ đệ họ Lỗ cứ đinh ninh rằng phen này chắc chắn sẽ trả dc thù.





  Ai cũng cảm thấy áp lực nặng nề, chỉ trừ Linh Cơ với 4 nàng kia thôi. Vị trí họ đứng vẫn bình an tuyệt đối, ko 1 luồng gió hắc khí nào tiếp cận nổi. Khí đen dầy đặc hướng hết lên trên ko, chúng tích tụ thành hình 1 con sói đen khổng lồ hung ác cực kỳ. Hắc Lang Vương hét "Lang Ma Quyền." rồi giơ tay vung nắm đấm hướng về phía Linh Cơ, ngay lập tức con sói đen cũng giáng xuống tấn công theo. Có công chúa Yến Châu đứng cùng chỗ với Linh Cơ thế mà tên Hắc Lang Vương chẳng hề kiêng kỵ xuất tuyệt chiêu đủ thấy dã tâm Lỗ gia như nào rồi.





  Linh Cơ chưa ra tay thì Điểu Huyền Tinh đã bay vút lên chặn con sói đen. Điểu Huyền Tinh nhấc chân nện gót vô đầu con sói khổng lồ bằng hắc khí 1 cái đủ mạnh để khiến nó vỡ tan hoàn toàn, dư lực từ cú đá của Điểu Huyền Tinh còn chưa hết mà tiếp tục dồn xuống, sức ép kinh khủng ấy thì đám Lỗ Ninh - Lỗ Thúy - Hắc Lang Vương và hơn 3000 thị vệ làm sao kháng cự nổi. Tất cả bọn chúng bị nguồn khí siêu nhiên đè nén đồng loạt khụy chân quỳ xuống rõ mạnh, kẻ nào cũng cắn răng nhắm mắt đau đớn, nhất thời chưa thể đứng dậy nổi khi 2 đầu gối bị va đập chẳng nhẹ.






  Linh Cơ vẫn khoanh tay bước tới gần Hắc Lang Vương, mỉa mai vài câu "Lão cẩu vừa nẫy oai ghê nhỉ? Hứ. Tưởng thế nào. Giờ thì nhục chưa?!" Hắc Lang Vương tím tái mặt mày nhịn đau bật dậy với quyết tâm phải giết bằng dc Linh Cơ, lão dồn nội công cả đời vào song chưởng chuẩn bị đánh ra đòn cực mạnh. Nhưng tiếc rằng đó lại là hành động ngu ngốc cuối cùng của lão, kẻ muốn giết Linh Cơ sẽ phải trả giá đắt.





  Linh Cơ bình thản giơ 2 ngón tay lên (trỏ và giữa) đâm vào cổ của Hắc Lang Vương với tốc độ ko thể hình dung và dút tay về ngay lập tức. Mọi người chưa kịp nhìn rõ gì cả thì tên Hắc Lang Vương đã đứng sững lại, trên mặt biểu lộ sự hoảng hốt ko thể tin, 2 mắt trợn trừng mồm há to. Chỉ giây lát sau, tất cả mọi người mới kinh ngạc trông thấy 2 ngón tay Linh Cơ đang kẹp lấy cục yết hầu với sợi dây cuống họng dính liền đung đưa qua lại, chút máu dính tong tỏng nhỏ giọt xuống đất. Và tất nhiên bộ phận đó là của kẻ bại trận rồi. Hắc Lang Vương nhìn cục yết hầu và dây cuống họng mà lòng bất an cực kỳ, tim đập bịch bịch loạn nhịp liên hồi, hắn chợt có cảm giác cổ mình mát mát ướt ướt nên nhìn xuống, và hãi hùng nhận ra cổ mình bị thủng 1 lỗ nhỏ, máu đang ồng ộc tuôn trào ra ướt đẫm y phục luôn. Bởi Linh Cơ xuất thủ quá nhanh khiến Hắc Lang Vương ko kịp biết ko kịp phản ứng, đến khi biết rồi thì tiếng tim hắn cũng đập nhỏ dần chậm dần, ko khí ùa vào lỗ thủng trên cổ, bộ óc từ từ mất đi ý thức suy nghĩ vì máu tiết đã chẩy hết ra bên ngoài chẳng còn giúp lưu thông thứ nhão nhoẹt đó nữa.






  Bịch. Hắc Lang Vương ngã ngửa ra sau, đã chết. Chết ko nhắm mắt ko ngậm dc mồm, cơ hội để hối hận cũng ko có. Lỗ Ninh - Lỗ Thúy (vẫn tư thế quỳ vì đau gối) run rẩy bởi Hắc Lang Vương dc đánh giá thuộc hàng đại cao thủ giới võ lâm thế nhưng ko chịu nổi 1 đòn cũng như chưa kịp xuất thủ, kinh khiếp thay! Đám thị vệ phía sau hoảng sợ ghê gớm.






  Yến Châu thì ngạc nhiên lắm, thầm nghĩ "Tỷ ấy còn mạnh hơn cả Quyển Tinh tỷ nữa!"





Đối với Linh Cơ, đòn vừa rồi chỉ như 1 cú trọc tay nhẹ nhàng thôi, nhưng để đỡ dc thì ít nhất cũng phải trình độ cỡ Quan Âm Bồ Tát trở lên thì may ra. Linh Cơ vứt yết hầu với dây cuống họng xuống cạnh xác chết Hắc Lang Vương, cô vẩy vẩy 2 ngón tay cho sạch máu dính rồi thong thả tiến thêm vài bước tới gần chỗ Lỗ Ninh - Lỗ Thúy. 2 kẻ này ngã người ra sau, cuống cuồng chống tay xuống đất để lùi liên tục, ko hẹn mà cùng thốt lên "Đừng qua đây! Đừng qua đây!..." Đám thị vệ hốt hoảng cho chính bản thân chúng lẫn nhị vị thượng cấp, nữ nhân này là ai? Linh Cơ ko quan tâm thái độ của bọn này, cô vẫn bước tới trước, vừa bước vừa giơ 2 ngón tay lên cử động, mỉm cười nói với cả 2 "Thử ko? Mát lắm!".






  Đúng ngay lúc đó bên ngoài cổng có tiếng thái giám vang lên "Hoàng thượng giá lâm." Tiếng hô vừa dứt thì cũng là lúc rất nhiều cấm vệ quân đều cầm giáo tiến vào trước, số lượng ít nhất phải gấp đôi đám thị vệ ở đó. Lính cấm vệ vừa vô là khống chế ngay các thị vệ bằng cách dí giáo kề cổ khiến chẳng kẻ nào dám nhúc nhích. Lỗ Ninh - Lỗ Thúy vừa lo vừa mừng, lo vì ko biết hoàng thượng sẽ sử lý việc này thế nào, mừng vì ngỡ cứu tinh đã đến.






Vua Dương Tông Đế khí thế oai nghiêm, mặc long bào mầu vàng thêu toàn hình rồng uốn lượn, ngẩng cao đầu đĩnh đạc từ cổng đi vào. Theo xát ông ta là hoàng hậu Trần Vân và 1 lão hòa thượng già nua râu trắng dài gần đến bụng, 2 tay luôn chắp lại kiên định, đôi mắt sáng ngời đầy sự tự tin. Đằng sau nữa là 10 thái giám cấp thấp cùng 1 thái giám tổng quản cầm phất trần,với 4 cung nữ khúm núm khẽ cúi mặt đi theo.





  Lập tức mọi người ở hiện trường quỳ hết xuống (bao gồm bọn Lỗ Ninh vốn đã quỳ sẵn) và cùng hô "Hoàng thượng vạn tuế. Vạn vạn tuế." Duy chỉ mỗi Yến Châu với 4 nàng phe Linh Cơ là vẫn đứng hiên ngang. Yến Châu là ngự muội thân của vua nên ko cần quá câu nệ lễ nghĩa bắt buộc ấy. Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh càng ko thể quỳ, đối với họ Thiên Đế vua của trời còn chỉ như con ụt ịt thì 1 tên vua hạ đẳng dưới trần gian tư cách gì, nếu có họ chỉ tự nguyện quỳ trước 2 vị tỷ tỷ mà thôi. Chị em Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên ngày xưa thì ko nói, nhưng bây giờ đã thuộc về Linh Cơ, quỳ thì có khác gì hạ thấp địa vị của siêu nữ cường ngọc ngà (chả phải nể nang cụ cị kẻ nào trong thế giới càn khôn hết), họ cùng chung suy nghĩ rằng nhất quyết ko thể.





  Tên thái giám tổng quản bước lên trước quát to "Vô lễ! Gặp hoàng thượng mà ko quỳ!" Trần Vân dè dặt nhắc nhỏ 2 em gái "Di Yên. Tiểu Thanh. Mau quỳ xuống." 2 nàng ko muốn Trần Vân khó xử nhưng càng ko muốn làm Linh Cơ ko vui, ánh mắt họ chỉ hướng về bóng lưng Linh Cơ. Yến Châu cũng tò mò chờ xem phản ứng của nữ nhân tuyệt sắc tuyệt cường này.





  Dương Tông Đế chưa nói năng gì vì ngạc nhiên trước dung nhan ngọc ngà của Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh, cứ nhìn qua lại cả 2. Kẻ nào nhìn Linh Cơ là cô đã khó chịu lắm rồi huống hồ hắn còn nhìn Điểu Huyền Tinh. Linh Cơ trừng mắt nhìn lại Dương Tông Đế với biểu hiện sẵn sàng đập vào mặt vua bất cứ lúc nào. Ánh mắt Linh Cơ còn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo khiến ai ai cũng cảm thấy run rẩy, chỉ chốc lát khí hàn đã ngập tràn cả cung Lăng Trì, ko chỉ thế sự buốt giá còn vươn lên tới tận bầu trời. Mây xung quanh phạm vi Lăng Trì cung bị khuấy động xoáy vòng vòng liên tục, ko khí cũng bị tác động hóa thành tuyết trắng rơi xuống rất nhanh, ấy vậy mà ngoài cung Lăng Trì vẫn nắng ấm bình thường. Chẳng qua Linh Cơ thấy ko cần thiết thôi, chứ nếu cô vận thêm chút thần khí nữa thì cả Địa Cầu bị đóng băng ngay, còn nếu cô vận hết sức thì kinh hồn bạt vía đến mức nào.
 





Hình ảnh kỳ bí tới mức vô lý làm cho gần như cả hoàng cung ngơ ngẩn ngước nhìn, tại sao tuyết lại rơi bất thường xuống cung của công chúa trong thời tiết như thế này vậy? Hà cớ gì mây trên trời lại xoáy vòng đến lạ lùng?






Điểu Huyền Tinh vận khí bảo vệ cho chị em Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên và cả Yến Châu nên miễn nhiễm với cái lạnh. Còn lại toàn bộ những người có mặt ở đây lúc này đều bị ảnh hưởng thở ra khói, ai cũng tự ôm lấy bản thân lập cập, 2 hàm răng va vào nhau liên hồi, chỉ duy nhất có ông sư già là vẫn bình tĩnh bình thường. Ông ta nheo mắt nhăn trán nhăn mày nhìn Linh Cơ đánh giá 1 lúc rồi đột ngột phi thân lên rất cao, 2 tay luôn chắp tư thế vái lậy phát ra luồng sáng mầu vàng hùng hậu, hạt tuyết nào rơi vừa chạm đến gần người ông ta là bốc hơi tan biến.







  Đứng dưới mặt đất cũng thấy rõ ràng luồng sáng ấy, ko ít kẻ chẳng thể nhìn tiếp vì quá chói phải nhắm tịt mắt lại. Linh Cơ thì khoanh tay thản nhiên trông xem ông ta làm gì.





  Ông sư đẩy cả 2 tay lên, luồng sáng vàng hùng hậu hóa thành hình Phật Tổ bằng khí to lớn như ngọn núi, Phật khí cũng dùng 2 tay đánh lên phá hủy đám mây xoay vòng và cơn mưa tuyết cũng tiêu tan. Bao kẻ dưới đất lại 1 phen trầm trồ.





  Ông sư này là Tịch Ẩn đại sư đã thọ hơn trăm tuổi, là người có đạo hạnh cao thâm nhất trong số tất cả hòa thượng trong thiên hạ. Nghe đồn Tịch Ẩn đại sư sắp tu thành chính quả để thoát khỏi thân xác phàm nhân mà tiến vào cõi Niết Bàn. Xét về võ công, có thể đấu với ông ta cũng chả dc nổi mấy người, Hắc Lang Vương hay Trần Chính Long đều ko có cửa. Nơi tu hành của Tịch Ẩn đại sư là Thiên Quang Tự - ngôi chùa rộng nhất và có lịch sử lâu đời nhất tại Thành Đô, tuy ko phải chủ trì nhưng địa vị ông còn cao hơn thế. Danh tiếng Tịch Ẩn thì ai ai cũng biết, chính vua Dương Tông Đế mời ông ấy vào hoàng cung để thỉnh giáo tình hình biến hóa khó lường từ đất trời. Những sự cố mới đây làm tâm Tịch Ẩn đại sư dao động mạnh, dù dc nhìn thấy chân thân thật sự của Phật Tổ Như Lai trên ko trung là niềm vinh dự hoan hỉ lớn nhất đời người thế nhưng chẳng hiểu sao lòng Tịch Ẩn đại sư lại cảm thấy cực kỳ bất an. Các rung chấn khủng khiếp từng trải qua ấy chắc chắn đã kinh động tới tận trái tim bao dung vĩnh hẵng lẫn ý chí vô biên vĩnh cửu của đấng chí tôn rồi nên ngài mới bắt buộc phải lộ diện trước mắt nhân loại.





  Tịch Ẩn đại sư sau khi dẹp xong đám mây với mưa tuyết thì liền hạ xuống vị trí cũ gần Dương Tông Đế, lại chắp tay hiên ngang, Phật bằng khí trên ko cũng biến mất, ko gian xung quanh bình thường ấm áp như cũ, nhiều người kính nể nhìn về Tịch Ẩn đại sư. Trần Vân quan xát xem biểu hiện của Linh Cơ thế nào khi lần đầu thấy sức mạnh vị sư già cao cường nhưng vô ích, Linh Cơ hoàn toàn thờ ơ tựa như sức mạnh đó ko xứng để cô lưu tâm. Lão hòa thượng này nếu đem so với phàm phu tục tử thì đúng là rất rất lợi hại, nhưng so với siêu nữ cường thì ông ta mãi mãi chỉ là con kiến tầm thường, ếch ngồi đáy giếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hnlc