Chương 127: Ta không trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Vãn Thăng gật gật đầu, ra hiệu nàng tiếp tục nói.

Tiêu Ái Nguyệt bảo lưu lại một chút bối rối trong công tác trước mắt của mình, kỹ càng đem việc muốn Trần Vãn Thăng giúp nàng mở rộng mối quan hệ nói một lần.

Đối mặt nàng thành thật khẩn cầu, Trần Vãn Thăng chỉ cười không nói, nàng an tĩnh nghe xong Tiêu Ái Nguyệt kể rõ hết thảy, chậm rãi cầm lấy khăn nóng trên bàn khăn nóng lau tay một chút, đứng lên, cất bước rời khỏi nhà hàng.

Nhà ai chủ nhân sẽ đem khách nhân đơn độc vứt lại đây? Tiêu Ái Nguyệt "Ti" một chút, cảm giác bản thân mình trong nháy mắt răng đau, nàng theo sát sau lưng Trần Vãn Thăng ra ngoài, còn không có tới gần Trần Vãn Thăng, liền bị người hầu trong nhà nàng ngăn cản: "Chúng ta Trần tiểu thư muốn nghỉ ngơi, ngài tối nay hãy tới đi."

Tiêu Ái Nguyệt không rõ nữ nhân kia trong hồ lô bán thuốc gì, nàng trên đường trở về một mực đang nghĩ chính mình có phải hay không nói sai lời gì, càng nghĩ càng thấy bất thường, nàng trong đầu một đoàn dây rối, nghĩ phải bắt được một cái đầu mối, làm thế nào đều bắt không được.

Chuông điện thoại của nàng ở vắng vẻ hành lang vang lên, Tiêu Ái Nguyệt nhìn qua số điện thoại quen thuộc đờ ra một chút, thẳng đến điện thoại đã cúp máy, nàng mới hậu tri hậu giác gọi lại.

"Tỷ." Giọng nói vùng quê quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, Tiêu Ái Nguyệt bước chân dừng lại, dựa lưng vào vách tường bóng loáng, Tiêu Hiếu Nam cách điện thoại không thấy được động tác của nàng, còn trong điện thoại kích động nói ra: "Tỷ, là ngươi sao tỷ? Ta là Tiểu Nam."

"Tiểu Nam." Thời gian qua đi không đến ba tháng, Tiêu Ái Nguyệt trong thoáng chốc lại cảm giác mấy cái thế kỷ chưa từng gặp qua đệ đệ của nàng, nàng che miệng lại, tận lực không để cho mình tại chỗ thất thố: "Ngươi, ngươi vẫn tốt chứ? Mụ mụ vẫn tốt chứ? Mụ mụ thân thể không có vấn đề gì chứ?"

"Không có việc gì, không có việc gì, đều tốt hết, tỷ, ngươi thì sao?"

"Ta cũng rất tốt." Tiêu Ái Nguyệt bị lây nhiễm bởi sự vui sướng của hắn, đối với không khí cười ngây ngô nói: "Lâu như vậy không gặp, ngươi thi đại học chuẩn bị thế nào? Có lòng tin hay không a? Trong nhà tiền có đủ hay không? Ta cho mẹ số tiền để dành kia, ngươi nếu cần trước hết cứ cầm mà dùng, không đủ lại nói với ta."

"Tỷ, ngươi đừng lo lắng chúng ta." Tiêu Hiếu Nam ở đầu kia ngạo kiều phàn nàn nói: "Ngươi làm sao vẫn không yên lòng về ta vậy? Đúng rồi, tỷ, công ty ngươi ngày mai có được nghỉ không? Muốn về nhà hay không?"

Trở về? Tiêu Ái Nguyệt không hiểu ý hắn lắm: "Mụ mụ để cho ta trở về sao?"

"Hì hì, mụ mụ không nói, nhưng là hôm qua ở nhà cậu ăn cơm, cữu cữu đề nghị để ngươi trở về, mụ mụ cũng không có phản đối."

Tiêu Ái Nguyệt trong lòng kinh hỉ vạn phần, kích động truy vấn hắn: "Vậy Từ tỷ tỷ của ngươi có thể cùng ta trở về được không?"

"Tết thanh minh Từ tỷ tỷ về làm gì?" Tiêu Hiếu Nam kháng nghị nói: "Ngươi đầy trong đầu đều là Từ tỷ tỷ, tỷ, ngày mai là tết thanh minh, ngươi phải trở về cho ba ba tảo mộ a."

Tết thanh minh? Tiêu Ái Nguyệt trong đầu "Ầm ầm" một tiếng, rốt cục nhớ lại sự tình nàng quên mất ở trong nhà Trần Vãn Thăng, vội vàng nói: "Tiểu Nam, ta tối nay về sẽ trả lời ngươi, hiện tại có chút việc."

"Ok." Tiêu Hiếu Nam thất vọng trả lời: "Tốt a, ngươi nhớ kỹ a, nhớ đặt vé máy bay trước, đợi lát nữa nhớ trả lời tin tức cho ta."

Tiêu Ái Nguyệt không kịp nghĩ khác, nàng vội vàng cúp điện thoại, mở ra 3G, điểm kích tìm kiếm Trần Vãn Thăng danh tự, công phu không phụ lòng người, trải qua nàng lần nữa xác nhận, quả thật thẩm tra đến ngày mai tết thanh minh là Trần Vãn Thăng sinh nhật.

Nữ nhân tuổi tác càng lớn hiểu biết kỳ văn dị sự càng nhiều, vì đó chuyện cảm động liền ít, Trần Vãn Thăng là một nữ nhân như vậy, căn bản sẽ không quan tâm kim quang lóng lánh áo ngoài, Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ ra sẽ đưa nàng lễ vật gì, nàng ở trước mặt máy tính ngồi nửa ngày, quyết định trước tiên viết cho Trần Vãn Thăng một phong thư.

Nội dung bức thư có thể từ trên mạng tham khảo, nhưng những cái kia văn tự đều quá mức xốc nổi, không hề giống Tiêu Ái Nguyệt thủ bút, Tiêu Ái Nguyệt Baidu hơn hai giờ, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ internet, tự mình tự tay viết cho Trần Vãn Thăng một phong thư.

Thư là viết tay, giấy cũng là phổ thông A4, dù cho cùng một bó hoa bách hợp đưa qua, cũng lộ ra hời hợt vô vị, tiểu ca giao hoa cầm hoa tươi cùng thư của nàng đi, Tiêu Ái Nguyệt trong phòng làm việc đợi đến tan tầm, đều không có chờ được Trần Vãn Thăng hồi phục, Từ Phóng Tình đêm nay phải tăng ca, nàng một người trở về cũng không có ý nghĩa gì, tâm thần không yên sau khi ăn cơm tối xong, vừa mới chuẩn bị về nhà đặt trước hai tấm vé máy bay về H thị, Từ Phóng Tình tin nhắn lại tới, nói nàng tan việc, bảo Tiêu Ái Nguyệt đi đón nàng.

Về đến nhà, Tiêu Ái Nguyệt chủ động nói ra chuyện nàng muốn về nhà, Từ Phóng Tình tay trái chống đỡ đầu dựa vào ghế sô pha, đôi mắt xinh đẹp không nháy mắt nhìn chằm chằm mặt nàng: "Ngươi cũng mua vé cho ta?"

Vé còn chưa kịp đặt, Tiêu Ái Nguyệt đầu tiên vẫn là gật gật đầu, lại lắc đầu, nàng ủy khuất nửa ngồi trước mặt Từ Phóng Tình, dùng tay níu lấy váy nàng làm nũng nói: "Tình Tình, chúng ta cùng trở về nha, ta muốn đem ngươi mang cho cha ta nhìn."

Từ Phóng Tình tay phải cầm điện thoại, thỉnh thoảng gõ gõ trên màn hình điện thoại, tự tiếu phi tiếu nói: "Chuyện hai người, một mình ngươi làm xong quyết định, còn cần hỏi ta làm gì, ngươi đêm nay dứt khoác trực tiếp đánh ta ngất xỉu, sáng mai đem ta đi bán ta cũng không có cách nào."

"Ta cũng là mới được thông báo." Tiêu Ái Nguyệt tội nghiệp giải thích nói: "Khó có lúc mẹ ta chịu nhả ra, Tình Tình, Tình Tình, chúng ta đi nha." Nàng đang nói chuyện đứng lên, hai tay khoác lên hai vai Từ Phóng Tình, mặt tiếp cận tiến lên, khoảng cách Từ Phóng Tình lỗ tai chỉ cách xa mấy li: "Ta còn đang ẩn giấu tiền riêng của ta trong phòng ngủ trước kia, ngươi cùng ta đi, ta đem bọn nó toàn bộ cho ngươi."

Cái ngữ khí mừng vui khấp khởi này là chuyện gì xảy ra? Từ Phóng Tình nhíu mày lại, trầm mặc nửa ngày: "Ta sắp xếp xong xuôi công việc, ngày mai phải làm thêm, Tiêu Ái Nguyệt, ta không có rảnh rỗi như ngươi, tự ngươi đi thôi."

Tiêu Ái Nguyệt trong lòng có quỷ, cái chữ rảnh rỗi này nghe làm sao cũng không thoải mái, giận dỗi: "Không đi được thì thôi, ta tự mình đi."

Từ Phóng Tình liếc qua mặt nàng nhìn mấy giây, vậy mà cũng đồng ý: "Nhớ mang theo la bàn, coi chừng lạc đường."

Tiêu Ái Nguyệt bị nàng chọc tức, thở phì phò một câu đều không nói, mua xong vé máy bay liền lên giường đi ngủ, nàng nổi nóng, lật qua lật lại làm sao đều ngủ không được, nghe được Từ Phóng Tình đẩy cửa bước vào, nghĩ đến vẫn là không phục, lập tức ôm lấy gối đầu, trên giường nhảy dựng lên: "Từ Phóng Tình nữ sĩ, ta muốn cùng ngươi chiến tranh lạnh!"

Cả đêm Từ Phóng Tình cũng không có ra an ủi nàng, cũng đúng, nữ nhân kia nếu là biết an ủi nuông chiều người khác, chỉ sợ là trời cũng sập xuống, lần thứ nhất chiến tranh lạnh, Tiêu Ái Nguyệt liền chủ động ngủ thẳng tới phòng khách, trong lòng nàng hối hận không thôi, muốn trở về lại không bỏ thể diện xuống được, đành phải cắn chăn mền thầm mắng Từ Phóng Tình chết không có lương tâm.

Sáng ngày thứ hai, Tiêu Ái Nguyệt thu thập xong hành lý sau đó nhìn qua đồng hồ, nhìn thấy Từ Phóng Tình còn đang không nhanh không chậm uống cà phê, kìm lòng không đặng mặt thối chống đối nàng nói: "Còn nói mình bận bịu, đã gần 10 giờ còn không đi công ty, làm lãnh đạo thật sự là tốt."

Từ Phóng Tình không để ý nàng tí nào, vừa uống vào cà phê vừa cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.

Tiêu Ái Nguyệt mặt tức thành ếch xanh, miệng căng phồng giống như bỏ vào trong miệng hai viên thuốc thật lớn: "Đừng nói ngươi sẽ còn muốn để ta lái xe đưa ngươi đi làm a?"

Từ Phóng Tình lực chú ý rốt cục chuyển dời đến trên người nàng, nàng buông xuống cái chén trong tay, nhấc nhấc lông mày, một mặt đương nhiên biểu lộ: "Không phải vậy thì sao? Ngươi còn lề mề cái gì, nhanh lên, Tiêu Ái Nguyệt, ngươi sắp muộn."

Biết nàng sắp muộn còn để nàng đưa! Từ tiểu thư ngươi đừng khinh người quá đáng nha!

Tiêu Ái Nguyệt thắt chặt dây an toàn, mặt không thay đổi nhìn về phía nữ nhân ngồi kế bên tài xế: "Ngươi mãi mãi cũng sẽ không thông cảm ta sao?"

Câu nói này đương nhiên không hỏi ra, Từ Phóng Tình nhìn thấy chỉ là Tiêu Ái Nguyệt hai tay nắm lấy tay lái, ngơ ngác mà nhìn xem nàng ngẩn ra: "Đi thôi, đừng ngẩn người, ngươi bộ dáng này không có tinh thần chút nào, trở về bị mẹ ngươi trông thấy, còn tưởng rằng là ta ngược đãi ngươi."

Tiêu Ái Nguyệt chu miệng lên, cố ý nâng lên cái cằm, ra vẻ cao lạnh không để ý đến nàng.

Từ Phóng Tình cười lạnh: "Lái xe con mắt chỉa lên trời, Tiêu Ái Nguyệt, ta nhìn ngươi không phải muốn dẫn ta đi gặp cha ngươi, ngươi là muốn dẫn ta đi gặp Thượng Đế."

Tiêu Ái Nguyệt tay run một cái, thật vất vả giả vờ cao lạnh bị nàng trong nháy mắt đâm thủng, sắc mặt lại khôi phục được bình thường: "Hừ, ta hôm nay không để ý đến ngươi."

Nói về cao lạnh, không có ai so sánh được với Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình vừa nói xong, trong xe toàn bộ không khí đều ngưng lại, nàng sinh ra một loại ảo giác, giống như thời khắc này Từ Phóng Tình biến không có chút nào chân thực, nàng thận trọng đưa tay phải ra, vừa muốn vỗ vào người Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình một cái liếc mắt ném ra, lạnh như băng cho nàng một cái cảnh cáo, Tiêu Ái Nguyệt bị hù run lên, không còn dám liếc nhìn nàng một cái.

Đây mới là bầu không khí chiến tranh lạnh nên có, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác cả đời mình đều học không được tinh túy trong đó, nàng đối với hành động tuyên chiến hôm qua cùng Từ Phóng Tình có suy nghĩ biết vậy đã chẳng làm, đây là lần đầu tiên hai nàng cùng một chỗ lâu như vậy tách ra, Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ nói thêm với nàng vài lời tri kỷ, lời đến khóe miệng lại nói không nên lời.

Xe đứng tại công ty dưới lầu, Từ Phóng Tình không có xuống xe, nàng trực tiếp gọi điện thoại để công ty sắp xếp lái xe cho nàng xuống lầu, đưa nàng và Tiêu Ái Nguyệt ra sân bay.

Tiêu Ái Nguyệt ở sâu trong nội tâm nhảy cẫng cực kỳ, mặt ngoài còn đang làm bộ trấn định: "Hì hì, ta liền biết ngươi không nỡ bỏ ta."

Từ Phóng Tình lạnh nhạt nhìn nàng một cái: "Ta chỉ lo lắng xe ở phi trường không ai lái về."

Vô luận như thế nào, hành động nhỏ của nàng vẫn là quét hết bất an trong lòng Tiêu Ái Nguyệt, Tiêu Ái Nguyệt kéo cánh tay nàng ngồi ở ghế sau, môi thơm chủ động dâng lên, hôn lên Từ Phóng Tình bờ môi: "Tình Tình, ta chính là thích ngươi sủng ta."

Từ Phóng Tình khẽ hừ một tiếng, đưa mắt qua một bên, nho nhỏ ho khan một tiếng.

Có chút thẹn thùng, Tiêu Ái Nguyệt che miệng cười trộm: "Ngươi không nói ta cũng biết."

"Vậy ngươi có biết ta hiện tại rất muốn động thủ đánh ngươi không?" Từ Phóng Tình liếc xéo mặt của nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, miệng của ngươi son quá đỏ, ta không thích."

Không nhìn lái xe phía trước, Tiêu Ái Nguyệt ngo ngoe muốn động: "Vậy chúng ta lại thoa đều một chút?"

Từ Phóng Tình coi thường đề nghị của nàng, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở lái xe: "Lái nhanh một chút."

Xem ra thân thiết không được rồi, Từ Phóng Tình mang theo một cái túi đi theo nàng đến sân bay, Tiêu Ái Nguyệt nắm tay của nàng một đường dài dòng văn tự nói: "Tình Tình, ngươi nhớ ở nhà ăn cơm, ta ngày mai liền trở lại, buổi sáng mặc nhiều quần áo một chút, đừng bị cảm, phải luôn nhớ ta, ban đêm về sớm một chút, nhất định phải khóa cửa."

"Ta không phải con nít ba tuổi." Từ Phóng Tình không kiên nhẫn cắt ngang nàng, nàng giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ: "Ngươi có thể chiếu cố tốt bản thân mình là được rồi, Tiêu Ái Nguyệt, lấy chứng minh thư ra đâu, chúng ta đi quầy đăng ký."

"A, a, nha." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu bắt đầu lục soát túi: "Ta bỏ bên trong."

"Điện thoại." Từ Phóng Tình tiếp nhận túi của nàng, mạch suy nghĩ rõ ràng an bài nàng nói: "Ta giúp ngươi tìm, ngươi nghe điện thoại."

"Ok." Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn cầm điện thoại đi tới một bên nghe, nàng đứng ở trung tâm người đến người đi nhìn xem Từ Phóng Tình đem chứng minh thư của nàng tìm được xong, đang nhìn xem chung quanh tìm bóng người của nàng, Tiêu Ái Nguyệt đơn giản "Ừ" một tiếng, đối với nữ nhân trong điện thoại trả lời: "Biết rồi, Thăng tỷ, cám ơn."

Tiêu Ái Nguyệt thu hồi điện thoại đi trở về, tìm lời nói bừa: "Tình Tình, ngươi tìm được a."

Từ Phóng Tình ánh mắt hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không nói gì: "Đi thôi."

"Tình Tình." Lui tới rất nhiều người, Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ thời gian giữ chặt cánh tay của nàng: "Ta, ta đêm nay đột nhiên có việc, quyết định không trở về nữa."

Từ Phóng Tình hít một hơi thật sâu, rất giống như đang bình phục tâm tình của mình: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi nghiêm túc sao?"

Tiêu Ái Nguyệt cảm xúc cũng rất nặng nề, cố gắng bóp chặt bàn tay mới để cho mình triệt để hạ quyết tâm: "Nghiêm túc."

"Nghiêm túc?" Từ Phóng Tình lặp lại một lần đáp án của nàng, nàng đưa tay vuốt vuốt mi tâm của mình, con mắt nhìn về cửa lên máy bay ở cách đó không xa, trong thanh âm kiên định có thêm một hơi thở dài: "Vậy không thể làm gì khác hơn là ta đi một mình."

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tiêu có khúc mắc, làm lão Từ tức giận đến mức tại chỗ khóc ra. . .

Nhỏ giọng hỏi một câu, lão Từ chẳng lẽ không dịu dàng sao?

. . . Mỗi người phương thức biểu đạt tình cảm khác biệt. . Có người thích Lão Quý dịu dàng quan tâm, có người thích Thăng tỷ quảng đại hài hước, mỗi người một tính, thích liền tốt

Faye: Lão Từ ít nói nhưng hành động lúc nào cũng làm người khác cảm động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net