Chương 156: Ngươi khỏe không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi mua lúc nào vậy?" Tiêu Ái Nguyệt đối với tốc độ của nàng cực kỳ buồn bực: "Tối hôm qua mua nhanh như vậy sao?"

"Có tiền làm cái gì không được?" Từ Giang Hoan cố ý tránh câu hỏi của nàng, bộ dáng như nhà giàu mới nổi trả lời: "Đừng khách sáo, không cần cám ơn, đi thôi, ta đưa ngươi đi sân bay."

Tiêu Ái Nguyệt thật đúng là không có khách sáo với nàng, cầm theo một con túi nhỏ cùng với nàng lên xe, thấy nàng một mặt quái dị nhìn mình chằm chằm, sờ sờ mặt, khẩn trương hỏi nàng: "Trên mặt ta có cái gì sao?"

"Ngươi chỉ có ngần ấy hành lý?"

"Ném đi rồi a." Tiêu Ái Nguyệt cũng đi theo nhà giàu mới nổi: "Không thích toàn bộ ném đi, lại nói ta thích cũng vô dụng, nếu là Tình. . . Nếu như bị người khác nhìn thấy ta cái gì cũng mang về, khẳng định sẽ bị chê cười."

Từ Giang Hoan từ chối cho ý kiến phát động xe: "Ta trước kia chưa phát hiện ra ngươi là người để ý cái nhìn của người khác như vậy."

"Trên đời này ai cũng hi vọng, toàn thế giới đều thích mình."

"Vậy ta đổi tên thành toàn thế giới là được." Từ Giang Hoan ha ha nở nụ cười: "Từ Toàn Thế Giới, tên rất hay a."

Tiêu Ái Nguyệt biến thân thành ve sầu: "Ngươi suy nghĩ nhiều."

"Nói thật, quản lý, ngươi cảm thấy ta bao nhiêu tuổi?" Một đường nhàm chán, Từ Giang Hoan cùng với nàng xốc lên bí hiểm: "Ngươi nhìn ta có phải đặc biệt trông trẻ tuổi hay không, cùng nữ nhân hai mươi hai tuổi không có gì khác biệt, cho nên ngươi liền tin lý lịch của ta?"

"Chuyện cũ đừng nhắc lại." Tiêu Ái Nguyệt không muốn nhớ lại quá khứ ngu xuẩn của bản thân mình: "Giữa hai mươi hai tuổi, hai mươi ba tuổi, hai mươi bốn tuổi có khác nhau bao nhiêu đâu? Ngươi phải tới tuổi tác như ta, ba mươi tuổi, đứng trước mặt người khác, mọi người đều biết ngươi già rồi, tuổi tác cao, không lo lấy chồng làm sao sinh ra hài tử."

"Ha ha ha." Từ Giang Hoan bị nàng tự giễu chọc cười: "Ta mỗ mỗ  cũng thường xuyên nói ta như vậy ta."

Tiêu Ái Nguyệt trên dưới đánh giá nàng một chút, ánh mắt ở bụng của nàng dừng lại mấy giây: "Mỗ mỗ của ngươi nói không sai."

Từ Giang Hoan vẻ mặt tươi cười tiếp tục cùng với nàng ba hoa: "Tạ Tiêu mỗ mỗ khích lệ."

Tiêu mỗ mỗ hừ lạnh nói: "Không biết lớn nhỏ."

"Ta đâu có nhỏ tuổi hơn ngươi bao nhiêu." Từ Giang Hoan phản bác nàng: "Chỉ là ta tương đối đáng yêu, đáng yêu hơn ngươi một chút, cho nên mới nhìn ta trẻ tuổi nha."

Khó trách Giang lãnh đạo sẽ nói nàng tự luyến, Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái: "Ta ngủ một chút, đến sân bay gọi ta."

Từ Giang Hoan cô nương này xác thực không có khuyết điểm gì quá to lớn để người khác chán ghét nàng, đến sân bay, nàng đem Tiêu Ái Nguyệt đưa lên máy bay xong mới trở về, Tiêu Ái Nguyệt không giải thích được lại thiếu nàng một món nợ ân tình, có chút cảm giác làm sao cũng đều trả không hết.

Máy bay đến Thượng Hải đã là buổi tối bảy giờ, Tiêu Ái Nguyệt một lòng tràn đầy nhiệt tình cấp bách muốn hiện ra cho Từ Phóng Tình nhìn, nàng đầy đầu đầy lòng đều là Từ Phóng Tình, lúc này cái gì tự tôn, ủy khuất gì đó toàn bộ đều ném ra sau đầu, nàng nhớ Từ Phóng Tình, nàng yêu Từ Phóng Tình, cho dù là Từ Phóng Tình đánh nàng mắng nàng, nàng cũng không sao hết, chỉ cần nàng còn nguyện ý ở bên cạnh cùng nàng một chỗ.

Loại dục vọng này so với ngày xưa tới càng thêm mãnh liệt, một ngày không gặp như cách ba thu, Tiêu Ái Nguyệt nhớ nàng, ở Bắc Kinh mỗi một ngày đều nhớ nàng, nỗi nhớ nhung của nàng như gió lạnh đêm thu thấm vào xương tủy, gần hai tháng không gặp, Từ Phóng Tình, nàng, vẫn tốt chứ?

Vấn đề Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi nàng nhất là, không có ta, ngươi ổn không?

Muốn nghe được cái đáp án gì đây? Dù tốt, hay là không tốt, cảm giác đều sẽ để Tiêu Ái Nguyệt rơi nước mắt, ta hi vọng ngươi không có ta, vẫn sẽ rất tốt, thế nhưng nếu ngươi tốt, ta vì cái gì lại có chút không vui chứ, tay ở trên chuông cửa ấn thật lâu, không có người mở cửa, Tiêu Ái Nguyệt kiên nhẫn tiếp tục rung chuông, nàng ngẩng đầu, phát giác cửa đối diện có đặt thiết bị giám sát, trước cửa dán một tờ giấy, Cam Ninh Ninh vụng về kiểu chữ ở phía trên rõ rõ ràng ràng viết nàng đi Hạ Môn du lịch, kính nhờ chuyển phát nhanh ca ca trực tiếp đem chuyển phát nhanh đặt ở ngoài cửa.

Cái này tiểu mập mạp nhiều ngày như vậy không gặp, vẫn là ngốc như vậy, tòa nhà này  chuyển phát nhanh căn bản vào không được, nàng còn đần độn nhắc nhở người ta, nguyên lai rời đi lâu như vậy, không có gì thay đổi, Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên liền an tâm, nàng lại ấn xuống chuông cửa thêm một lần, cầm điện thoại chụp selfie vài tấm ra dáng tươi cười của mình, muốn cho Từ Phóng Tình một cái mỉm cười đẹp nhất.

Qua đại khái mười mấy phút, có lẽ là bởi vì Tiêu Ái Nguyệt có hành vi ấn chuông vô tội vạ, trong phòng rốt cục có người để ý đến nàng, bên trong răng rắc vang lên tiếng mở cửa, Tiêu Ái Nguyệt tiện tay đẩy cửa một cái, phát giác chốt an toàn không có mở ra, còn tưởng rằng Từ Phóng Tình đang chơi trò giận dỗi, đành phải bất đắc dĩ xuyên qua nho nhỏ khe cửa hô: "Từ Phóng Tình, Tình Tình, là ta, mở cửa nhanh."

Có một cái bóng nhích lại gần, khe cửa lại mở một chút, một gương mặt nữ nhân xa lạ xuất hiện ở trong mắt nàng, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ngươi là ai a?" Tiêu Ái Nguyệt thốt ra, nàng sững sờ, lui về phía sau mấy bước, xác nhận một chút bảng số phòng: "Không sai a, ngươi là ai a? Từ Phóng Tình không có ở đây sao?"

"Ngươi là ai?" Nữ nhân cố chấp hỏi nàng vấn đề này.

Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày nhìn nàng chằm chằm: "Ta là Tiêu Ái Nguyệt, ngươi biết ta sao?"

"Tiêu Ái Nguyệt." Nữ nhân đờ đẫn lặp lại một lần, nàng khả năng nhớ lại cái gì, chậm rãi kéo chốt cửa ra, cho Tiêu Ái Nguyệt một cái khe hở vào nhà: "Vào đi."

Nàng là ai? Nàng vì cái gì ở chỗ này? Nàng vì cái gì mặc đồ ngủ? Tiêu Ái Nguyệt vào phòng, cố ý đánh giá trang trí trong phòng khách một lần, bên trong bài trí đều không có thay đổi chút nào, chỉ là hiển nhiên có thêm một người xa lạ, Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn xem nàng, nghi hoặc hỏi thăm: "Ngươi là ai a? Từ Phóng Tình không ở đây sao?"

Nữ nhân vừa nói chuyện vừa bưng tới cho nàng một chén nước: "Tình tỷ vẫn chưa có tan tầm, ngươi uống nước trước đi , chờ một chút nàng liền trở về."

Lão nương cũng không phải khách nhân! Tiêu Ái Nguyệt muốn mắng người, nàng đè nén lửa giận, nghiêm nghị hỏi nàng: "Ngươi vì cái gì ở chỗ này? Ngươi biết đây là nhà ai sao?"

"Nhà Tình tỷ." Nữ nhân hờ hững đáp trả nàng nói: "Vậy ngươi vì cái gì lại ở chỗ này?"

"Ta. . ." Giống như bị người nhét nguyên quả bí đao vào miệng, vỏ bí đao làm miệng Tiêu Ái Nguyệt ngứa ngáy, muốn nói cái gì lại nói không nên lời: "Ngươi cần gì biết ta là ai a?"

Có lẽ là bởi vì nàng vô lý, nữ nhân không đáp lời nữa, nàng xoay người, trực tiếp đi về phòng ngủ, đem Tiêu Ái Nguyệt một người vứt ở phòng khách.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn nàng đi vào phòng của ngốc nguyệt cùng mặt trời, đuổi theo trước nữ nhân một bước đẩy cửa phòng ra, trong phòng đã không có vết tích mèo tồn tại, một cái giường đôi từ trên trời xuất hiện ở giữa phòng, Tiêu Ái Nguyệt sinh lòng bất an, ở trong miệng meo meo hai tiếng, ý đồ dụ con mèo ra.

"Bọn chúng không ở đây, Tình tỷ đem bọn nó cho người ta rồi."

"Đưa người nào nha?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu hỏi nàng: "Dựa vào cái gì cho người khác? Đây là mèo của ta."

Nữ nhân từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh: "Bởi vì ta dị ứng."

Dị ứng? Tiêu Ái Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười: "Chuyện ngươi dị ứng liên quan éo gì đến ta?"

"Tiêu Ái Nguyệt, không được nói thô tục."

Sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc, không cần đi đoán đó là ai, Tiêu Ái Nguyệt giờ phút này ngay cả đầu ngón chân đều rất tức giận, hiện tại nào có tâm tư ôn tồn dịu dàng với nàng, quay người nhìn xem người kia: "Mèo của ta đâu? Từ Phóng Tình, ngươi đem mèo của ta làm gì rồi! Ta nói ngươi. . . Hôm nay làm sao xinh đẹp như vậy?"

Nữ nhân một thân váy lụa màu nâu để cho người ta hai mắt tỏa sáng, Từ Phóng Tình lười nhác đoan trang đứng ở cửa phòng, hai loại trạng thái phong cách khác biệt đồng thời hiện ra trên thân nàng cũng không lộ vẻ xung đột, nàng không nói, ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm hai người trong phòng, cái cổ trắng noãn với đường cong hoàn mỹ làm cho người ta muốn phạm tội, đôi bàn chân tinh tế trên đôi giày cao gót áp sát vào nhau, trang trọng lại cấm dục, cho người ta có cảm giác hấp dẫn mê hoặc trí mạng, chân váy của nàng không ngắn, vừa vặn ngang gối, hai cái chân nhỏ trắng nõn thon dài, vừa nhìn một cái liền giống như có thể trông thấy màu nội y của nàng, để cho người ta miên man bất định, hấp dẫn đến mức Tiêu Ái Nguyệt muốn quỳ xuống đến lau sạch sẽ một chút giày da cho nàng.

Có tức giận hơn nữa thì khi quay đầu nhìn thấy mặt Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt nào dám làm lần nữa, Từ Phóng Tình tựa như than ấm trong ngày mùa đông, sưởi ấm tâm tình bất an nôn nóng của Tiêu Ái Nguyệt. Nàng yên lặng cùng nữ nhân ở cửa đối mặt thêm vài phút đồng hồ, Từ Phóng Tình mới chậm rãi đi vào trong phòng, nàng đi mỗi một bước đều phảng phất dẫm lên trái tim Tiêu Ái Nguyệt, Tiêu Ái Nguyệt tay chân luống cuống bộ dáng đặc biệt khẩn trương, cuối cùng ngay cả tư thế đứng đều vặn vẹo, nào còn nhớ ở cửa ra vào đã chuẩn bị sẵn mỉm cười, nàng tựa như một tiểu cô nương mới biết yêu, vô luận bày ra tư thế gì ở trước mặt người mình thích đều cảm thấy khó chịu, Từ Phóng Tình bước chân dừng lại, nàng dừng lại trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, dùng tay vân vê một chút khuôn mặt của nàng, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt chớp động lên đầy tia sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi lại biến thành tên ăn mày, ta trông rất đẹp sao? Tròng mắt muốn rớt xuống rồi."

Nước mắt, bỗng nhiên liền xông lên hốc mắt, loại ngữ khí vừa ghét bỏ vừa cưng chiều đã bao lâu không nghe được rồi? Tiêu Ái Nguyệt cứng rắn đè ép nội tâm kích động, nhỏ giọng kêu tên của nàng, giống con cún con ủy khuất phàn nàn nói: "Tình Tình, ta trở về, trên đường trở về đặc biệt buồn bã, ngươi cũng không đi đón ta."

"Ngươi còn muốn ta đi đón ngươi thật à?" Từ Phóng Tình oán trách trừng mắt nhìn nàng một chút, tiến lên một bước, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy thân thể của nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, sao mặt ngươi lớn như thế a?"

Tiêu Ái Nguyệt ôm trả lại nữ nhân trong lòng, nghe mùi của nàng, phát giác nàng gầy không ít, có thể là chịu ảnh hưởng tâm tình của bản thân mình, thậm chí cảm thấy ngay cả tiếng nói của Từ Phóng Tình đều suy yếu hơn trước rất nhiều, đau lòng nói: "Sao ngươi gầy thế a? Gần đây không ăn được sao?"

"Tình tỷ." Nữ nhân đứng ở bên ngoài vây xem toàn bộ quá trình đột nhiên phát ra tiếng, nàng chạy tới khoác lên cánh tay Từ Phóng Tình, cường thế chen vào giữa Từ Tiêu hai người: "Ngươi trở về, hôm nay trở về thật sớm, bát ta rửa sạch, bữa tối của chúng ta đâu?"

"Bữa tối ở bên ngoài." Từ Phóng Tình nhìn xem nàng, mặt mũi mới vừa rồi còn tràn đầy dào dạt tiếu dung chậm rãi đã không thấy tăm hơi, khôi phục được nàng nhất quán mặt không biểu tình: "Ngươi ra ngoài ăn đi."

Nữ nhân không chịu rời đi, hướng nàng rủ rê nói: "Cùng đi nha."

"Ừm." Từ Phóng Tình không có suy xét, ngược lại hỏi Tiêu Ái Nguyệt: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi ăn cơm chưa?"

Tiêu Ái Nguyệt vẫn là si ngốc nhìn chằm chằm nàng, trong lòng cảm xúc phức tạp, đầy trong đầu đều là nữ nhân kia kéo lại tay Từ Phóng Tình, còn có đôi mặt xinh đẹp của Từ Phóng Tình kia, nàng còn nhớ rõ Từ Phóng Tình lúc trước đối với nàng là cỡ nào ghét bỏ, hiện tại mới mấy ngày không gặp, nữ nhân xa lạ này đã công phá phòng tuyến của nàng?

"Ta. . ." Có người thứ ba ở đây, Tiêu Ái Nguyệt không phân rõ mình rốt cuộc là chủ hay là khách, nàng liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến chín giờ tối, trước kia vào lúc này, Từ Phóng Tình đã sớm đình chỉ việc ăn uống, cho nên nàng hôm nay lại phá lệ sao? Tiêu Ái Nguyệt khe khẽ thở dài: "Ta ăn rồi."

Thế là mấy người chuyển dời đến phòng khách, nữ nhân mở ra hộp đóng gói, canh gà hương khí ngút trời cấp tốc lan tràn toàn bộ trong phòng, nàng phi thường thuần thục đi tới phòng bếp cầm hai cái bát ra, múc cho Từ Phóng Tình một bát canh gà, thuận tiện đem đũa của nàng cũng lau sạch sẽ.

Từ Phóng Tình không có bài xích, hai người chậm rãi ăn cơm, tựa như trở về lại thời điểm Tiêu Ái Nguyệt vẫn ở đây như trước kia đồng dạng, chỉ là nhân vật nữ chính đã đổi, nàng rõ ràng ở chỗ này, nhưng khả năng đã không còn vị trí của nàng, Tiêu Ái Nguyệt dạo qua một vòng trong phòng, ngay cả lông mèo đều không có thấy nửa cái, rốt cuộc minh bạch hai con mèo kia quả thật bị Từ Phóng Tình đưa tiễn, trong nội tâm nàng vốn có nhiệt tình cùng thoải mái hóa thành thất vọng mơ hồ, trở lại phòng khách nhìn thấy nữ nhân kia gắp thức ăn cho Từ Phóng Tình, lòng chua xót muốn chết, vui sướng vừa rồi đã không còn tồn tại, trong lòng cuống cuồng buồn bực, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: "Các ngươi từ từ ăn, ta đi đây."

"Đi nơi nào?" Từ Phóng Tình tay cầm đũa dừng lại, ngẩng đầu hỏi nàng: "Muộn như vậy ngươi đi nơi nào? Tiêu Ái Nguyệt, ngươi ngoan một chút, chờ ta một tí."

"Muộn như vậy ngươi còn ăn cơm tối, ngươi đều có thể phá lệ, ta vì cái gì không được?" Tiêu Ái Nguyệt không chút nghĩ ngợi mạnh miệng nói: "Từ Phóng Tình, mèo của ta đi đâu rồi? Ngươi tại sao bỏ qua câu hỏi của ta vừa rồi?"

Từ Phóng Tình nhíu nhíu mày, trên mặt lại xuất hiện biểu lộ Tiêu Ái Nguyệt dĩ vãng xem không hiểu: "Bọn chúng hiện tại rất tốt, so với ngươi tốt hơn, ngươi bây giờ một thân lệ khí (nóng giận) trở về là muốn tìm ta cãi nhau sao? Tiêu Ái Nguyệt, đừng tùy hứng."

"Ai cũng tốt hơn ta." Tiêu Ái Nguyệt chỉ thấy được sự không kiên nhẫn bản thân mình quen thuộc trong mắt nàng, nở nụ cười: "Là chính ta quá ngây thơ rồi, ta cho là ta có thể thay đổi ngươi, kết quả phát hiện ngươi không phải sẽ không thay đổi, mà là ngươi sẽ không vì ta mà thay đổi, ta cho là ngươi sẽ muốn gặp ta, nguyên lai không có ta, ngươi sẽ tốt hơn."

"Ngươi biết bản thân ngươi đang nói cái gì không?" Từ Phóng Tình để đũa xuống, chậm rãi đứng lên, không cần suy nghĩ cảnh cáo nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, kiềm chế tốt tính tình của ngươi."

"Ta chính là như vậy, ngươi không vui sao? Tính cách của ta chính là như vậy!" Đối mặt nàng không vui, Tiêu Ái Nguyệt ngoài ý muốn rất tỉnh táo, không giống trước kia như con cún cúi đầu nhận sai: "Ngươi cảm thấy ta dễ khi dễ, đó là bởi vì ta thích ngươi a đồ đần, ngươi bây giờ không thích ta cái dạng này sao? Ngươi biết tại sao không? Bởi vì ta ta cảm thấy ta đi cùng với ngươi đặc biệt mỉa mai, ngươi Từ Phóng Tình nói về nguyên tắc, sau tám giờ tối sẽ không ăn, tốt thôi, ta buổi tối trước bảy giờ liền nấu cơm xong, ngươi Từ Phóng Tình không thích trong phòng khách có mùi, tốt, ta từ bỏ những đồ ăn ngươi không thích ăn, không sao cả, ngươi không thích ta chạm vào ngươi cũng không sao, nhưng mà Từ Phóng Tình, ngươi tại sao có thể vì nàng. . Vì nàng thay đổi?"

Xúc động, dễ giận, Tiêu Ái Nguyệt thay đổi, Từ Phóng Tình nghiêng đầu qua cho nàng ánh mắt lạnh như băng hạ lệnh trục khách: "Chờ ngươi tỉnh táo xong lại tới tìm ta."

"Ta sẽ không tìm ngươi nữa." Tiêu Ái Nguyệt cười khổ thở dài một hơi: "Ngươi nói ta làm sao vẫn như lão cẩu không bỏ được thói ăn phân chứ (ý nói biết ngu ngốc mà vẫn làm)? Từ Phóng Tình, ngươi tại sao có thể vì người khác đem nữ nhi của ta cho người khác? Ngươi tại sao có thể biến thành dạng này? Ngươi thật muốn ta hận ngươi sao? Ngươi đem ngốc nguyệt trả lại cho ta."

"Có muốn  ta gọi điện thoại hỏi JOJO một chút hay không?" Nữ nhân đứng lên, có chút thúc thủ vô sách nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Từ Phóng Tình: "Ta bảo nàng đem mèo đưa tới đi."

Còn có JOJO? Tiêu Ái Nguyệt mơ hồ, mơ hồ đến mức một câu đều nói không nên lời, nàng không rõ vì sao mới rời khỏi hai tháng, vì cái gì toàn bộ thế giới đều thay đổi? Nàng hơi mở rộng miệng, ánh mắt từ trên thân Từ Phóng Tình bắt đầu đi dạo, trong phòng dạo qua một vòng xong lại về tới trên mặt Từ Phóng Tình: "Ngươi đến cùng là ai? Ta biết ngươi sao?"

"Không cần." Từ Phóng Tình thanh âm bình tĩnh bắt đầu nói chuyện, ánh mắt nhìn chăm chú lên Tiêu Ái Nguyệt có chút tức giận: "Cùng một người bệnh tâm thần ở cùng một chỗ, ta lo lắng ngày mai sẽ thấy được tin tức ngược đãi mèo."

Còn muốn nói gì nữa? Nên nói cái gì? Quan hệ của hai người này cần giải thích thêm nữa sao? Tiêu Ái Nguyệt bỏ ra nửa năm mới hiểu rõ quá khứ của Từ Phóng Tình, mà nữ nhân này thì sao? Nguyên lai người dừng lại không được chỉ có một mình bản thân mình, Tiêu Ái Nguyệt lòng tự trọng đáng chết kia lại hiện lên: "Từ Phóng Tình, ta cái người bị bệnh thần kinh này trèo cao không nổi ngươi, chúc các ngươi trăm năm hòa hợp, a, đúng, ta lần này trở về, kỳ thật nha, không phải về đây thăm ngươi, ta chính là muốn đón mèo đi, bạn gái của ngươi không thích mèo không sao, bạn gái của ta thích."

Trong không khí phảng phất một cỗ không khí lạnh đông cứng, sắc mặt Từ Phóng Tình lập tức khó coi, làm gì còn có biểu lộ vui vẻ mới vừa rồi, khóe miệng của nàng nhấc lên một tia cười lạnh, cắn răng từng chữ hỏi: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi lặp lại lần nữa?"

"Ta có bạn gái, người Bắc Kinh, đặc biệt xinh đẹp." Tiêu Ái Nguyệt không sợ chết lặp lại một câu: "Dịu dàng quan tâm xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, kỹ thuật cũng rất tốt, xưa nay không ghét bỏ ta gắp thức ăn cho nàng."

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Đại hiệp Tiểu Từ bị cõng nồi: Cái nồi này ta không mang. . .

*Cõng nồi: Từ lóng ý chỉ tự nhiên bản thân phải mang danh nghĩa gì đó mà không phải do mình gây ra. Kiểu giống như "nỗi oan này biết tỏ cùng ai" :))))

Tiểu Tiêu. . . Vừa nhìn thấy lão Từ liền không bình tĩnh. .

Ngươi không có phát hiện vợ ngươi vui vẻ biết bao nhiêu a. . .

Bình luận:

Ha ha! Dạng phương thức gặp mặt này, ta cho điểm tuyệt đối! Tiêu Ái Nguyệt kích động như vậy trở về, trước khi chưa gặp mặt ý dâm rất nhiều lần cùng Từ Phóng Tình gương vỡ lại lành ngọt ngào hình tượng. Thậm chí nghĩ qua dù cho không biết xấu hổ cũng muốn Từ Phóng Tình, lại đơn độc không nghĩ tới bên cạnh Từ Phóng Tình sẽ có một người khác. Thậm chí sẽ có cảm giác sai lầm Từ Phóng Tình lại bởi vì người kia mà thay đổi, nàng ý dâm Từ Phóng Tình không có nàng cuộc sống sẽ không tốt v...v, không thể rời đi nàng v...v, nhưng ngờ đâu vừa về đến liền bị làm mất mặt. Ai có lòng tự trọng tí xíu đều sẽ thụ thương đều sẽ xù lông, đều sẽ cảm thấy mình là tự mình đa tình. Từ Phóng Tình lúc thấy nàng ánh mắt tỏa sáng, trong nội tâm tuyệt đối là xem đi, vẫn là trở về, liền biết ngươi không thể rời đi ta mà. Lúc ấy con mắt tỏa sáng khóe miệng mỉm cười căn bản liền không nghĩ tới phải giải thích cho nàng nữ nhân xa lạ này là chuyện gì xảy ra, cũng không có ý định đối với Tiêu Ái Nguyệt làm quá nhiều lấy lòng. Luôn cảm thấy rằng, ta vẫn là mặt trời của ngươi, ngươi vẫn là người của ta, trở về thì phải ngoan ngoãn. Nhưng mà, ngoan bà nội ngươi chứ ngoan! Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bản thân mình là người dư thừa, còn chứng kiến hai con mèo yêu của mình đều bị ngươi đem cho người khác, đã vậy còn không cho một lời giải thích, bình tĩnh tỉnh táo được mới là lạ! Lúc này bắt đầu nói ta cũng có bạn gái, không chỉ sống tốt xinh đẹp hơn, thậm chí còn yêu mèo, như thế nào, chịu không được a, chịu không được ngươi cũng phải chịu thôi! Ta chính là yêu Tiêu Ái Nguyệt cái dạng này, vò đã mẻ không sợ sứt, thoải mái đi! !

Faye: Chương này đặc sắc quá ha, mình đi ngủ đây, các bạn đọc vui nha!! :)))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net