Chương 161: Lão Từ phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Phóng Tình khắc sâu minh bạch người chán ghét nàng so với người thích nàng nhiều không chỉ gấp trăm lần, hoặc là nói một cách khác, trên thế giới này ngoại trừ mấy nhà cung cấp có thể kiếm tiền từ nàng ra, hẳn là không có người thực sự thích nàng.

Một nữ nhân hiểu rõ bản thân đến cỡ nào, Từ Phóng Tình kéo ra cửa chớp, bưng ly cà phê nhìn về phía văn phòng, nàng trông thấy thái điểu Tiêu đang cắn bút làm báo cáo tháng, trên màn hình vi tính của một tầng giao diện bóng loáng, Tiêu Ái Nguyệt bấm chuột loạn lên, đem những nội dung trên mạng xào chế lại dán xuống văn bản word, ở Hải Manh báo cáo mua hàng hàng tháng đều cần đúng hạn giao cho Từ Phóng Tình, nhưng người mới này vừa tới công ty không có mấy ngày, công việc trên tay nàng không nhiều, muốn viết ra một bảng báo cáo có nội dung cụ thể không dễ dàng, cho nên nàng chỉ có thể tìm Baidu hỗ trợ.

*Baidu: giống như google vậy.

Từ Phóng Tình nhìn xem nàng ở bên ngoài bận bịu túi bụi, cái bộ dáng "đức hạnh" tràn đầy phấn khởi kia làm cho người ta càng nhìn càng khó chịu, nàng buông cửa chớp xuống, như có điều suy nghĩ ngồi về lại ghế làm việc, bật máy tính lên, đem trọng tâm đặt vào công việc trước mắt, bình tĩnh chờ đợi kẻ loser nào đó tự chui đầu vào lưới đến tìm mắng.

"Cốc" "Cốc" "Cốc", bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa thận trọng, cửa "Kẹt kẹt" một tiếng bị đẩy ra, đầu Tiêu Ái Nguyệt thấp thoáng lo sợ ở cửa: "Từ quản lý, bảng báo cáo ta làm xong rồi."

"Vào đi." Dựa lưng vào ghế làm việcmềm mại, Từ Phóng Tình ngẩng đầu, nhíu mày, có thâm ý mà nhìn chằm chằm vào mặt của nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi là nhân viên giao báo cáo sớm nhất trong phòng, không cần kiểm tra một chút, đối với mình rất có tự tin sao?"

"Hì hì." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi bước nhẹ nhàng đến đối diện bàn làm việc của nàng, không có phòng bị trả lời: "Công việc của ta không nhiều, những này vẫn là thật đơn giản nha."

"Thật sao?" Từ Phóng Tình lật xem báo cáo tháng nàng vừa in ra, tùy ý lật hai trang, phát hiện quả thật có chút tư liệu thật giả lẫn lộn, trong nội tâm nàng đã nắm chắc, lại nhìn Tiêu Ái Nguyệt bộ dáng vụng trộm dò xét thần sắc của mình, bờ môi cong lên, không những không giận mà còn cười: "Báo cáo tổng kết mơ hồ không rõ, mục tiêu tháng sau và kế hoạch trọng điểm đây là chơi ta sao? Phân tích đơn giá chi phí vật liệu là chức trách của ngươi sao? Tiêu Ái Nguyệt, ta không nhớ ta có đem công việc này giao cho ngươi, là ngươi nhớ sai rồi? Hay là ta nhớ sai? Đánh giá nhà cung cấp lại là cái gì? Chuyện của ta ngươi đều đã làm, vị trí của ta ngươi có muốn ngồi luôn hay không? Đến, ngươi qua đây ngồi, ta tặng cho ngươi."

Tiêu Ái Nguyệt biết rõ hành vi lười biếng của mình bị khám phá, nàng không dám nhìn thẳng đôi mắt bốc lửa của Từ Phóng Tình, cúi đầu ấp úng giải thích nói: "Không, không phải a."

"Không phải cái gì?" Báo cáo tháng nóng hôi hổi giống như tiên nữ vung hoa trôi dạt đến bên chân Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình nhìn thấy nàng chết cũng không hối cải, mới vừa rồi còn không có dâng lên lửa giận, trong nháy mắt bừng bừng túa ra trong óc: "Trí thông minh không đủ, thì cố gắng gom góp cho ta, đầu cơ trục lợi là loại người như ngươi có thể làm sao? Tiêu Ái Nguyệt, ngẩng đầu lên cho ta, không làm tiếp được cũng đừng làm, ở trước mặt ta đứng thẳng lên, giống y như con mèo bệnh ủy khuất cho ai nhìn? Thuộc hạ của ta, đừng ở trước mặt ta giả bộ đáng thương, cút ra ngoài cho ta, viết lại báo cáo."

Nàng vừa nói vừa đi tới trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, Tiêu Ái Nguyệt đang quỳ trên mặt đất nhặt bảng báo cáo bộ dáng đặc biệt đáng thương, không biết thế nào, Từ Phóng Tình rất muốn đạp thêm hai cước, nhưng Tiêu Ái Nguyệt rất nhanh liền đứng lên, có lẽ là không nghĩ tới Từ Phóng Tình lại đột nhiên cách nàng gần như vậy, bước chân của nàng đột nhiên lùi về sau, giày cao gót chạm đất không vững, bẹp một chút ngã xuống đất: "A a a, đau quá."

Từ Phóng Tình không có ý định dìu nàng, cũng không quan tâm nàng là té thật hay là té giả, ôm lấy cánh tay từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt nhìn người đang vo mặt thành một nắm: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi cho rằng là ta hù dọa ngươi, hay là ngươi hù dọa ta rồi? Tuổi còn trẻ đang đứng cũng có thể ngã sấp xuống, ngươi thật đúng là gừng càng già càng cay."

"Thật xin lỗi." Dù cho bị ngã chổng mông, Tiêu Ái Nguyệt vẫn là làm khuôn mặt khổ sở nói xin lỗi: "Từ quản lý, ta không nên dọa ngài."

Từ Phóng Tình hừ lạnh một tiếng, lúc này mới hài lòng: "Biết thì tốt, ngay cả heo còn biết viết báo cáo, mà ngươi thì chỉ biết tra trên mạng, ngươi còn không biết xấu hổ tìm ta, hiện tại lăn ra ngoài, báo cáo ngày mai gửi lại cho ta, lại không đạt tiêu chuẩn ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."

"Biết, vậy ta tan việc trước." Tiêu Ái Nguyệt uể oải đáp, dưới dấu hiệu mau giữ im lặng của Từ Phóng Tình chậm rãi đi ra cửa, kéo cửa phòng ra, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay người dặn dò: "Từ quản lý, ngài nên sớm nghỉ ngơi một chút, ban đêm tăng ca quá muộn, đối với thân thể không tốt."

"Tiêu Ái Nguyệt, ta còn cần ngươi quản sao?" Từ Phóng Tình cảm giác bản thân mình ở trước mặt nữ nhân này chẳng khác gì một đứa bé, khó chịu hỏi.

"Nha." Tiêu Ái Nguyệt thức thời gật đầu: "Vậy ngủ ngon, Từ quản lý."

Ngủ ngon, ngủ ngon cái gì? Từ Phóng Tình rất muốn gọi ngược nàng trở về để lại mắng thêm cho một trận, tuổi tác của nàng rõ ràng lớn hơn Tiêu Ái Nguyệt, chức vị cao hơn Tiêu Ái Nguyệt, nhưng lần nào Tiêu Ái Nguyệt cũng biểu hiện giống như nàng là loại nhược trí thiểu năng, nói cái gì mà Từ quản lý nhớ ăn cơm, Từ quản lý sớm nghỉ ngơi một chút, Từ quản lý hôm nay cà phê độ nóng được chứ?

Nàng là đồng hồ báo thức sao? Hiện tại đồng hồ báo thức hình người có thể chạy đầy đường sao? Từ Phóng Tình càng nghĩ càng thấy không thoải mái, muốn gọi Tiêu Ái Nguyệt trở về giáo dục một phen.

Ai quan tâm nàng nghĩ như thế nào, một cái loser năng lực không đủ làm việc bất lợi có thể làm ra thành tích gì? Từ Phóng Tình khinh thường suy nghĩ về nàng, nàng tắm rửa xong, mở điện thoại ra lướt web, Weibo mấy ngày nay cứ nhắc nhở nàng nhận được người theo dõi mới, nhưng sau khi mở ra nhìn hồi lâu, nửa cái người theo dõi đều không có thấy, hôm nay lại là như thế này, bất quá ngoại trừ một thông báo có thêm một người theo dõi mới, còn nhiều thêm một cái likes.

Tài khoản like Weibo của nàng có nickname là "tỷ không phải loser"? Ngươi không phải loser thì ai là loser? Người có thể lấy loại tên này còn có thể là ai? Từ Phóng Tình nhìn chằm chằm status đầu tiên của đối phương trầm mặc thật lâu, nữ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế sofa màu xanh lá cây đậm chĩa ngón giữa vào ống kính, trên khuôn mặt thanh xuân là vẻ bất cần đời Từ Phóng Tình chưa từng thấy qua trên người nàng, "một ngón tay giải quyết ngươi", cái ngón này vừa nhỏ vừa ngắn, có thể giải quyết được ai? Từ Phóng Tình nhịn không được cười lạnh.

Faye: Mình xin lỗi vì đây là lần đầu tiên mình comment xen ngang thế này nhưng mình nhịn cười không được, mịa ơi, chưa yêu nhau chỉ mới xem ngón tay Tiểu Nguyệt pose tự sướng đã bị chê vừa nhỏ vừa ngắn, số kiếp Tiểu Nguyệt sao mà khổ, haha!!

Một cốc cà phê đóng gói tốt theo lệ cũ đặt trên bàn làm việc của nàng, bên ngoài đèn sáng rỡ, Tiểu Thu các nàng còn không có đi làm, chỉ có Tiêu Ái Nguyệt một người ngồi trong văn phòng lớn nhìn các loại hình sản phẩm quen thuộc.

Từ ngày Từ Phóng Tình bởi vì chuyện cà phê của mình mà nổi cáu, về sau trên bàn của nàng mỗi ngày đều có bữa sáng không giống nhau chờ nàng đại giá quang lâm đến thưởng thức, đúng lúc đang là cuối tháng, lần trước đã nói rõ Tiêu Ái Nguyệt sau khi mua đồ nhớ giữ lại biên lai tìm nàng thanh toán, hôm nay nàng lưu ý thêm một chút, phát hiện Tiêu Ái Nguyệt soạn thảo nội dung thanh toán không có tính những phần ăn uống này, trong đầu nghi nghi hoặc hoặc, ngẩng đầu nhìn một chút ngoài cửa, suy đoán nữ nhân kia đến cùng muốn đối với nàng làm cái gì.

Một thuộc hạ đối với cấp trên cố tình rắp tâm lấy lòng, chẳng lẽ không phải bởi vì tiền đồ sao? Nghĩ tới đây, liền cảm giác bữa sáng trước mắt hiện lên khuôn mặt đáng ghét, Từ Phóng Tình đứng lên, cầm theo phần cháo nấm hương của KFC đi tới trước mặt Tiêu Ái Nguyệt: "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có con nít mới ăn KFC, ngươi là tuổi thơ thiếu tình thương nên mới mỗi ngày chạy tới mấy tiệm thức ăn nhanh giống vậy mua đồ mang về sao?"

"Từ quản lý, ngài không đói bụng sao?" Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, khuôn mặt chưa tỉnh ngủ lộ ra có chút ngây ngốc: "Ta là lo lắng ngài ăn không quen bữa sáng của chúng ta nơi này, ngài không thích ăn sao? Ta lần sau mua cho ngài cái khác."

"Không cần." Từ Phóng Tình không chút lưu tình cự tuyệt nàng nịnh nọt, nàng đưa tay móc ví ra, rút ra hai tờ tiền ném tới trên thân Tiêu Ái Nguyệt: "Tiêu Ái Nguyệt, ta không phải kẻ lang thang, không cần mỗi ngày định thời gian cho ta ăn, ta không thiếu tiền, cũng không thiếu bảo mẫu, ngươi nếu là chỉ biết nịnh nọt, vậy nên sớm rời đi."

Tiêu Ái Nguyệt bị nàng nói đỏ bừng cả khuôn mặt, nắm chặt tờ tiền Từ Phóng Tình ném cho nàng đứng lên: "Vậy ta lại đi phân xưởng nhìn xem tình trạng hiện tại."

Bóng lưng nàng chạy ra ngoài có vẻ hốt hoảng, vịn eo cố hết sức đi vào thang máy, có điểm giống lão thái thái hơn tám mươi tuổi, Từ Phóng Tình chỉ biết là nàng hôm qua đi phân xưởng ngăn cản một chiếc xe chở sản phẩm kém chất lượng, lúc trở về trên thân bẩn thỉu, tưởng được về còn bị nàng bắt ở lại làm báo cáo tháng.

Câu chuyện quá trình là thế nào, Từ Phóng Tình không muốn biết, nàng về văn phòng không bao lâu, trông thấy Tiêu Ái Nguyệt lại xám xịt chạy trở về, nàng ủ rũ cúi đầu biểu lộ rất làm cho người ta chán ghét, Từ Phóng Tình hỏi nàng vài câu, bị hành vi trốn tránh của nàng lần nữa làm hết sạch kiên nhẫn, mở miệng ra đem nàng mắng đến máu chó đầy đầu, để vành mắt nàng đều cho nghẹn đỏ lên.

Mãi đến về sau, Từ Phóng Tình mới biết nguyên nhân ngày đó nàng lâm trận bỏ chạy, Mẫn Nhã Tiệp gửi cho nàng ảnh chụp là chứng cứ Tiêu Ái Nguyệt come-out, ảnh chụp mơ hồ, gương mặt mơ hồ, Từ Phóng Tình nhận biết nữ nhân kia là ai, ngón tay của nàng ở trên tấm ảnh dừng lại thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng gọi điện thoại cho Mẫn Nhã Tiệp, để nàng đến công ty gặp nàng một chút.

*Come out: có nghĩa là công khai hoặc lộ ra việc mình là gay/les.

Lúc Mẫn Nhã Tiệp đến công ty, Tiêu Ái Nguyệt đang không ở đây, Từ Phóng Tình đem ảnh chụp ném trở lại trước mặt nàng, biểu lộ mười phần lãnh đạm: "Mẫn tiểu thư xem như là lần nữa đổi mới nhận thức của ta đối với quý công ty."

"Ta cũng không có có ý gì." Mẫn Nhã Tiệp hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để đến đây đàm phán với nàng về việc chất lượng sản phẩm có vấn đề, chỉ là không nghĩ tới Từ Phóng Tình bảo nàng đến là bởi vì một chuyện khác: "Ngài là cấp trên của nàng, đối với thuộc hạ của mình hiểu rõ, vẫn tương đối an toàn."

"Ngươi cho là ta không an toàn sao?" Từ Phóng Tình bắt lấy kẻ hở trong lời nói của nàng, thừa cơ hỏi lại nàng: "Trong mắt ngươi, đồng tính luyến ái là một đám cầm thú bụng đói ăn quàng sao? Hay ngươi cho rằng chính là nàng Tiêu Ái Nguyệt bụng đói ăn quàng?"

Mẫn Nhã Tiệp bị nàng hỏi đến, hết đường chối cãi nói: "Từ quản lý, ta. . ."

"Ngươi cần phải nhớ kỹ một sự kiện." Từ Phóng Tình không kiên nhẫn cắt ngang nàng, nhanh chóng nói ra: "Ở Hải Manh, ở H thị, chỉ có ta có tư cách đánh giá cùng điều tra thuộc hạ của ta, bất cứ người nào mượn cớ không rõ ràng, sử dụng phương pháp điều tra phi pháp cùng phỉ báng, ta đều sẽ áp dụng thủ đoạn pháp luật để tiến hành bảo vệ quyền lợi, chuyện Tiêu Ái Nguyệt điều tra chất lượng sản phẩm, là ta trao quyền cho nàng, có việc ngươi cứ tìm ta, ta không ngại ngươi điều tra ta, nếu như ngươi có năng lực."

Hành vi che chở thuộc hạ của Từ Phóng Tình đã vượt ra thật xa khỏi sự hiểu biết về nàng của Mẫn Nhã Tiệp, vở diễn này xem như đã hỏng, Mẫn Nhã Tiệp còn có việc cầu nàng, rất nhanh liền cúi đầu xin lỗi nói: "Là ta mạo phạm, ta rất xin lỗi."

Mẫn Nhã Tiệp trong mắt kinh ngạc rất rõ ràng, Từ Phóng Tình mặt không thay đổi đối với nàng hạ lệnh trục khách: "Vậy liền không tiễn."

Sự xuất hiện của Tiêu Ái Nguyệt nhiễu loạn một ít thói quen của Từ Phóng Tình, nàng có chút ảo não, ngại bản thân mình quản quá nhiều việc tào lao, nàng mấy ngày nay tâm tình không tốt, ngay cả Khang Thụy Lệ gọi điện thoại cho nàng, nàng cũng không nguyện ý nghe, Khang Thụy Lệ ám chỉ muốn đem nàng triệu hồi về Thượng Hải, chỉ cần Từ Phóng Tình cúi đầu trước nàng, Từ Phóng Tình càng không để ý, lời nói lạnh nhạt chỉ nói với nàng mấy chuyện công việc, làm Khang Thụy Lệ cũng tức giận, liên tục một tuần lễ không có đi tìm nàng.

Ngày đó đau bụng đến trưa, Từ Phóng Tình lần đầu tiên vứt sạch cà phê trong cốc, uống mười mấy chén nước ấm đều không có tác dụng giảm xóc, nàng kéo cửa văn phòng ra, muốn trở về ngủ một giấc xem sao, mặt Tiêu Ái Nguyệt thích hợp xuất hiện ở trong mắt của nàng, đột nhiên liền biến thành có chút xúc động, Từ Phóng Tình mặt lạnh ra lệnh cho nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, đưa ta đi bệnh viện."

"Làm sao ngã bệnh a? Có phải rất là khó chịu hay không a?" Một đường nói liên miên lải nhải, Tiêu Ái Nguyệt bản chất giống như lão mụ tử (bà mẹ già) cho tới bây giờ đều rất đáng ghét: "Làm sao không nói sớm a? Từ quản lý, ngài muốn đăng ký khám gấp hay không a?"

"Ngậm miệng, Tiêu Ái Nguyệt."

"Ngài ngã bệnh thì phải nói ra." Tiêu Ái Nguyệt phảng phất không có nghe được lời nàng, tiếp tục dông dài nói: "Ngài như vậy, ta sẽ lo lắng ngươi."

Trong đầu một tiếng ầm vang liền nổ, Từ Phóng Tình kinh ngạc nhìn quay sang, ánh mắt chuyên chú, có chút mất hồn mà nhìn chằm chằm vào nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi rất thích chơi trò mập mờ sao?"

Faye: Phù, đáp ứng yêu cầu của các bạn, 2 chương 1 ngày nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net