Chương 166: Ngươi thích ta từ bao giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tưởng, là mấu chốt tan vỡ của bao nhiêu mối quan hệ?

Ngươi tin tưởng ta sao? Lại hoặc là, bỏ xuống hết thảy mọi phương diện đối lập, ngươi nguyện ý cùng ta đứng chung một chỗ sao? Đáp án Tiêu Ái Nguyệt muốn, bất quá là một cái gật đầu của Từ Phóng Tình, Đỗ Y Sơ ở lại hay là ra đi, đối với nàng mà nói không có ý nghĩa gì quá lớn, nàng chỉ là muốn biết, đối mặt với lựa chọn này, cán cân trong lòng Từ Phóng Tình sẽ nghiêng về ai.

"Tiêu Ái Nguyệt." Cũng không biết trôi qua bao lâu, Từ Phóng Tình rốt cục trả lời vấn đề của nàng: "Ngươi quá tùy hứng."

Không có nghiêng về phía nào, Từ Phóng Tình từ đầu tới cuối lựa chọn đều là nguyên tắc của mình, đoạn trống thời gian qua, để nàng có chút mệt mỏi, tay của nàng quặt ra phía sau gỡ xuống cánh tay Tiêu Ái Nguyệt đang kéo lại eo nàng: "Ngươi Tiêu Ái Nguyệt làm việc làm người, chẳng lẽ chỉ quan trọng những lời giả dối mang theo vẻ ngoài tốt đẹp như vậy sao? Ngươi đuổi Tiểu Đỗ đi, chính là vì muốn chứng minh ta tin tưởng ngươi? Tiêu Ái Nguyệt, ta còn tưởng rằng ngươi trưởng thành, sự thật cho thấy, ngươi chỉ là một nữ nhân khi có quyền có thế sẽ không buông tha cho người, ngươi có quyền đuổi nàng đi, đây là nhà của ngươi, đương nhiên cũng có quyền đuổi ta đi, ta Từ Phóng Tình cả đời chưa từng hèn mọn qua, dù là ở trước mặt ngươi Tiêu Ái Nguyệt cũng giống như thế, Tiêu Ái Nguyệt, ngươi không thể ỷ vào chuyện ngươi là bạn gái của ta, liền có thể không chút kiêng nể chỉ huy ra lệnh cho ta, không có ai có thể ảnh hưởng lựa chọn của ta, ngươi cũng không ngoại lệ."

Tiêu Ái Nguyệt trong đầu một trận ầm ầm tiếng vang kỳ quái qua đi, chỉ nghe được hai câu nói: "Đây là nhà của ngươi." "Ngươi là bạn gái của ta.", Từ Phóng Tình đã nói xong lời nàng muốn nói, quay người mở cửa phòng ra, đối với nữ nhân sau lưng đang ngây người như phỗng bàn giao một câu cuối cùng: "Đã như vậy, ta cũng sẽ dọn đi."

Nói làm là làm, đây là tính cách từ trước đến giờ của Từ Phóng Tình, Tiêu mụ mụ ở nhà đối diện tán gẫu xong trở về, nhìn thấy Từ Phóng Tình đang thu thập hành lý, Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở trên ghế sa lon sửa móng tay, dáng vẻ thờ ơ để nàng đau cả đầu: "Tiểu Nguyệt, đây là làm gì vậy?"

"Nhìn không ra sao?" Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nghiêm túc sửa móng tay, móng tay nàng vốn là chỉnh tề bóng loáng, nàng cầm đồ cắt móng tay giày vò một hồi, ngược lại giống như chó gặm đồng dạng: "Nàng muốn đi."

"Vậy sao ngươi không giữ a?" Tiêu mụ mụ tức giận đến mức không nói rõ lời: "Nàng đi, ngươi liền để nàng đi, ta hôm qua đã cảm thấy không khí giữa các ngươi không đúng, ngươi đi mau, ngồi ở đây làm gì? Đi giữ nàng lại, Tiêu Ái Nguyệt ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ không có cảm giác, đợi nàng đi, ngươi hối hận không kịp."

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu liếc Đỗ Y Sơ đang đứng ở cửa ra vào một cái, cười cười quái dị nói: "Trên thế giới này nữ nhân nhiều như vậy, ta cũng không thể chỉ treo cổ trên mỗi thân của Từ Phóng Tình."

Hành lý của Đỗ Y Sơ đã đưa ra cửa, Từ Phóng Tình đang ở phòng ngủ thu thập quần áo, không có để các nàng đi vào hỗ trợ, Đỗ Y Sơ một mình đứng ở cửa trước bên này, lời của mẹ con Tiêu gia nàng đều nghe thấy, Tiêu mụ mụ nghe không hiểu mùi dấm trong lời của Tiêu Ái Nguyệt, nhưng nàng nghe rõ rõ ràng ràng, cẩn thận nghĩ lại một hồi, liền biết Tiêu Ái Nguyệt đã sớm hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Từ Phóng Tình, nhưng mà đi tới hôm nay cũng không cần thiết giải thích, hơn nữa, nàng thật đúng là không muốn giải thích, nàng ngồi ở trên rương hành lý nhắn tin cho biểu ca của nàng, để Đông Văn Giang an bài chỗ ở, nói nàng đêm nay muốn chuyển ra ngoài ở.

Ở lâu như vậy, đến lúc rời đi muốn thu thập, giống như bất kể cái gì đều cần phải mang đi, Từ Phóng Tình vừa đem đồ trang điểm bỏ vào bên trong túi nhỏ, thì nghe thấy cửa có người đang gõ cửa, Tiêu mụ mụ không có thói quen gõ cửa, từ khi biết Từ Phóng Tình có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về sau, nàng thời gian dần qua có giác ngộ gõ cửa, gương mặt đầy nếp nhăn xuất hiện ở cửa phòng, một nữ nhân gần sáu mươi tuổi dùng ngữ khí tâng bốc lấy lòng Từ Phóng Tình: "Tình Tình nha, ngươi đừng trách a di dông dài, Tiểu Nguyệt nàng không hiểu chuyện, ngươi đừng nhìn nàng giống như ba mươi tuổi, nhìn qua thì đạo lí đối nhân xử thế nàng đều hiểu, nhưng mà nàng rất đần, ta làm mẹ rất hiểu nàng, a di không nói thêm cái gì, a di nhìn ra, trong lòng ngươi còn có nàng, Tình Tình, ở lại được không? Xem như nể mặt mũi a di, có được hay không?"

Từ Phóng Tình hai cánh tay đều bị nàng bắt lấy, Tiêu mụ mụ cầm thật chặt hai tay của nàng, lôi kéo nàng ngồi xuống giường, Từ Phóng Tình bệnh thích sạch sẽ lại tái phát, cái này nếu là Tiêu Ái Nguyệt, sớm đã bị nàng mắng đến quay cuồng, nhưng đối mặt với Tiêu mụ mụ, nàng nói không ra lời nói nặng, tương ứng, chỉ là sắc mặt có điểm là lạ: "A di, ta cùng với nàng đã tận lực."

Tiêu mụ mụ làm gì nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy trên mặt Từ Phóng Tình gắn đầy mây đen, nói không nên lời ai oán, vội vàng an ủi: "Có phải nàng khi dễ ngươi hay không? Ngươi nói với a di, a di cam đoan làm chủ cho ngươi."

Nàng và Tiêu Ái Nguyệt trước đó gút mắc nhiều lắm, Từ Phóng Tình không thích giải thích, đơn giản trả lời nói: "Không phải." Nàng ghé mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, làm ra vẻ muốn đứng lên: "A di, ta thật phải đi, đã rất muộn."

"Đừng, đừng." Tiêu mụ mụ lôi kéo nàng không chịu buông tay, mắt thấy Từ Phóng Tình thật muốn đi, một cái chân liền cong xuống dưới, muốn quỳ xuống với nàng: "Tình Tình, a di cho ngươi quỳ xuống, ngươi nghe a di nói mấy câu được không?"

"A di, ngươi đừng như vậy." Từ Phóng Tình bị hành động của nàng làm cho kinh hãi, nàng hai cánh tay ôm lấy cánh tay Tiêu mụ mụ muốn ôm nàng, bất đắc dĩ đầu gối Tiêu mụ mụ giống như đóng đinh đồng dạng, dù kéo thế nào cũng kéo dậy không nổi.

Từ Phóng Tình làm sao chịu được lễ lớn như vậy, tự mình giải quyết không được Tiêu mụ mụ, thế là đi ra phòng ngoài gọi Tiêu Ái Nguyệt đi vào, Tiêu Ái Nguyệt cắt xong móng tay, đang không có việc gì chuyển sang cắt móng chân, nghe được Từ Phóng Tình gọi nàng, tay run một cái, đem thịt sống sờ sờ trên chân mình cắt xuống dưới, nàng hít vào một ngụm khí lạnh, tuy mắt thấy ngón chân cái nhanh chóng bị máu tươi lan tràn, nhưng làm gì còn có tâm tình đi băng bó, trong lòng tràn đầy đều là tiếng gọi thất thanh của Từ Phóng Tình, vội vàng khập khiễng chạy vào: "Sao vậy?"

Còn có thể làm gì? Người đang quỳ trên mặt đất chơi lầy kia không phải chính là mẹ ruột của nàng sao? So sánh với Từ Phóng Tình không biết làm sao, Tiêu Ái Nguyệt biểu hiện phi thường bình tĩnh: "Mẹ, ngươi làm cái gì? Một quỳ hai khóc ba nháo sao?"

Cái này cũng không thể trách nàng không có lương tâm, Tiêu mụ mụ trong quá khứ lịch sử quỳ xuống quá phong phú, lần trước Tiêu Ái Nguyệt come out nàng quỳ, lúc Tiêu Hiếu Nam ghi danh trường học, nàng cũng quỳ, Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình phối hợp đi đỡ nàng dậy, cơ hồ là dùng hết sức lực đem nàng nhấc lên được, Từ Phóng Tình rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không dám nói tiếp lời gì kích thích nàng nữa.

"Lúc cha ngươi sắp mất, ta cũng nghĩ sẽ đi cùng hắn, nhưng ta không đi là bởi vì có hai chị em các ngươi, ta không thể không có lương tâm." Tiêu mụ mụ cũng mệt mỏi, ráng nhịn tức giận cùng hai đứa vãn bối chơi một hồi, làm cho bây giờ nói chuyện cũng thở hổn hển: "Làm người không thể làm chuyện để mình hối hận, các ngươi nghe mụ mụ nói, mụ mụ là người từng trải, chẳng lẽ sẽ làm hại các ngươi sao? Cả một đời nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mấy chục năm thời gian, các ngươi có thể chịu được thời gian không có đối phương sao? Tiểu Nguyệt a, Tình Tình bây giờ còn ở nơi này, nàng vẫn còn đây, nhưng nếu đã đi thì sẽ không trở về, nàng sẽ có cuộc đời khác của nàng, sẽ có những người khác theo nàng cả đời, ngươi chấp nhận được không? Mụ mụ không hi vọng ngươi hối hận, đứa nhỏ ngốc, mụ mụ muốn ngươi có cuộc sống tốt, đừng tùy hứng."

Tiêu Ái Nguyệt nghe xong có chút cay mũi, liếc mắt qua nhìn Từ Phóng Tình bên cạnh, thấy nàng cũng như đang có điều suy nghĩ, đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì, nghĩ đến nàng hôm nay lựa chọn cùng Đỗ Y Sơ rời đi, trong nội tâm ủy khuất lập tức toàn bộ phỉ nhổ ra: "Ta không có đuổi nàng đi, chính nàng muốn đi, muốn cùng những nữ nhân khác đi, ta có biện pháp nào, ta yêu cầu nàng sao? Dù ta mỗi ngày van cầu nàng, nàng cũng chưa chắc sẽ cho rằng ta tốt, trong nội tâm nàng chỉ cảm thấy ta đần, cảm thấy ta không nên thân, cảm thấy ta xào rau không có ăn ngon bằng người khác, cảm thấy thân hình của ta không có tốt như người khác, nàng muốn cùng người khác đi, vậy thì đi đi, ta, ta Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải cả một đời không có tiền đồ, ta lại không có đuổi nàng đi, ta thực không có, dù sao, nàng muốn đi thì cứ đi đi." Nói đến phần sau, thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, ánh mắt Từ Phóng Tình ném lên mặt nàng, trong ánh mắt có một tia giảo hoạt chợt lóe lên, làm Tiêu Ái Nguyệt không dám nói tiếp, lẩm bẩm nói: "Dù sao, ta cũng nhất định không cầu nàng."

Tiêu mụ mụ nghe nàng nói hết lời, trong nội tâm đã biết tâm tư của con gái nhà mình, tình cảm của đứa nhỏ ngốc này đối với Từ Phóng Tình đã vượt ra khỏi lĩnh ngộ của nàng, hiện tại chỉ chờ Từ Phóng Tình lên tiếng, đem mặt chuyển qua Từ Phóng Tình, ấm giọng hỏi nàng: "Tình Tình, tha thứ a di lắm miệng, a di chỉ là muốn hỏi một câu, ngươi cùng Đỗ tiểu thư kia là quan hệ như thế nào?"

Đúng vậy, điểm mấu chốt của sự việc chính là ở chỗ này, Đỗ Y Sơ là một cái chướng ngại quá rõ ràng, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại cứ khăng khăng không hỏi, nàng từ Bắc Kinh trở về tìm Từ Phóng Tình, cũng là bị Đỗ Y Sơ tức giận bỏ đi, tự mình mỗi ngày nuốt thuốc đắng một lần, bất kể một chi tiết nhỏ gì cũng bị nàng phóng đại lên ngàn lần, sau đó tự nói với mình hai người kia quan hệ không tầm thường, kết quả khoảng cách càng ngày càng rộng, đến hôm nay đã đến tình trạng không cách nào vãn hồi, Từ Phóng Tình khẽ nhíu mày, không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Tiêu mụ mụ, ngược lại là quay đầu hỏi Tiêu Ái Nguyệt: "Ngươi hoài nghi chúng ta?"

Tiêu Ái Nguyệt rất tức giận, ăn dấm lâu như vậy, kết quả người trong cuộc vẫn không biết: "Không phải vậy thì sao?"

"Ngươi cho rằng ta là một nữ nhân rất lăng nhăng sao? Tiêu Ái Nguyệt, ngươi tự tin như thế?" Trực tiếp nhảy qua Tiêu mụ mụ, câu trả lời của Từ Phóng Tình vô cùng ý vị sâu xa: "Ta tại sao phải trả lời vấn đề của ngươi? Ngươi hỏi ta có tin tưởng ngươi hay không, như vậy hiện tại, chính ngươi đã trả cho ta đáp án, ngươi không tin tưởng ta, Tiêu Ái Nguyệt, ngươi để cho ta rất thất vọng."

"Thật xin lỗi." Thốt ra xin lỗi, lúc Từ Phóng Tình biểu hiện ra loại ánh mắt bi thương kia, Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không quản được miệng của mình: "Ta sai rồi."

Mà khoan? Vì cái gì ta phải nói xin lỗi? Tiêu Ái Nguyệt có chút loạn: "Không đúng, ta sai chỗ nào?"

Gương mặt Tiêu mụ mụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh nàng một chút: "Tình Tình a, ngươi nhìn Tiểu Nguyệt cũng xin lỗi rồi, ngươi liền tha thứ nàng lúc này đi, nàng không hiểu chuyện, ngươi đừng tức giận, liền ở lại đi, a di đến Thượng Hải không có mấy ngày, tháng sau là sinh nhậtTiểu Nguyệt, đợi nàng qua sinh nhật xong, a di liền về nhà, hai người các ngươi hảo hảo nói chuyện phiếm, đừng cãi nhau ha." Nói xong vỗ vỗ Tiêu Ái Nguyệt, bĩu môi nói: "Còn không đem hành lý Tình Tình cất lại đi."

Lão nhân gia công trạng đầy mình rời đi, Tiêu Ái Nguyệt đưa tay đụng vào rương hành lý Từ Phóng Tình đã đóng gói xong, lén lút quan sát nét mặt của nàng: "Ta, muốn ta tháo ra không?"

Từ Phóng Tình lưng tựa vào vách tường, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay ngươi an bài tuồng vui này?"

"Ai an bài?" Tiêu Ái Nguyệt hỏa khí bỗng chốc bị nàng một câu làm cho bốc hỏa: "Từ Phóng Tình, ta nói ngươi người này làm sao dạng này a, ngươi liền không thể công bằng một chút sao? Ta đã nói xin lỗi với ngươi rồi, mẹ ta muốn làm gì là chuyện của nàng, ta còn cần phải an bài sao? Ngươi muốn đi thì đi, đừng nói nhảm."

Từ Phóng Tình quả nhiên đi thật, quay người đi tới phòng tắm, vừa đi vừa ra lệnh cho nàng: "Đừng đụng vào hành lý của ta."

Trong phòng tắm còn có quần áo chưa cầm, xem ra nàng thật là không ở lại, Tiêu mụ mụ tất cả cố gắng đều uổng phí, Tiêu Ái Nguyệt đứng ở cửa toilet thấy nàng vào buồng tắm cầm sữa tắm, bị ma quỷ ám ảnh chạy tới, đứng ở cửa ra vào chặn không cho nàng đi ra: "Ngươi trả lời ta một vấn đề trước đã."

"Không muốn."

Tiêu Ái Nguyệt rất cố chấp: "Không được, ngươi nhất định phải trả lời."

Từ Phóng Tình cầm sữa tắm gõ đầu nàng một cái, lạnh như băng nói: "Tránh ra."

"Không được." Tiêu Ái Nguyệt đem cửa thủy tinh sau lưng đóng lại, không buông tha hỏi nàng nói: "Ngươi nói cho ta, ngươi từ lúc nào bắt đầu thích ta?"

Buồng tắm không lớn, hai người mặt đối diện nhau, Từ Phóng Tình cảm giác bị nhốt, tâm tình không hiểu sao biến thành phiền não, không kiên nhẫn nói: "Ta không có thích ngươi, Tiêu Ái Nguyệt, là ngươi thích ta, vừa đúng lúc mà thôi."

"Vậy tất cả là giả sao?" Tiêu Ái Nguyệt sắc mặt rũ xuống, cảm xúc sa sút nói: "Tất cả lo lắng quan tâm, trợ giúp, thậm chí cao triều (lên đỉnh)?"

Từ Phóng Tình đối với chuyện nàng có thể mọi lúc mọi nơi nghĩ đến chuyện kia biểu thị ra im lặng, chứng sợ hãi không gian giam cầm để nàng cảm giác mười phần không thoải mái, hô hấp chậm rãi biến thành nặng nề, đưa tay đẩy bả vai Tiêu Ái Nguyệt một cái, hỏa khí mười phần nói: "Tránh ra."

Tiêu Ái Nguyệt còn đang trong cơn bi thương, không để ý bị nàng đẩy một chút, "Bành" một cái đụng phải cửa kính phòng tắm, cái kệ bày vật dụng tắm rửa bị nàng đụng vào, ầm ầm ầm rơi xuống một khối xà phòng lớn, xui xẻo làm sao lại rơi trúng ngay ngón chân đang bị thương của nàng, Tiêu Ái Nguyệt rốt cục cảm nhận được đau nhức nàng xem nhẹ từ nãy đến giờ, nước mắt của nàng đau đớn chảy ra, ngồi xổm trên mặt đất không tự chủ a một tiếng, kêu lên: "Đau chết ta rồi."

Từ Phóng Tình đã chạy tới cửa, cười lạnh quay đầu nhìn xem nàng nói: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi chiêu này vô dụng."

"Thật đau quá a." Tiêu Ái Nguyệt cởi ra dép lê trên chân, lộ ra bàn chân phải máu thịt be bét, ủy khuất mà nhìn xem Từ Phóng Tình: "Tình Tình, ta đau quá a."

Trên mặt Từ Phóng Tình toát ra vẻ kinh ngạc rõ ràng, huyết sắc trên mặt lập tức mai danh ẩn tích, mặt trắng như tuyết, phảng phất như thấy được đồ vật đáng sợ nhất, không có chút nào dừng lại, nàng phi tốc quay người, từ dưới đất nâng Tiêu Ái Nguyệt bế ngang lên, thanh âm run rẩy hỏi: "Bị thương ở đâu rồi? Vì sao nhiều máu như vậy? Tiêu Ái Nguyệt, ngươi là kẻ ngu sao? Nhìn thấy đồ vật rớt, sẽ không tránh sao? Ngươi lại không phải là tiểu hài tử, cái gì cũng muốn ta đến quản sao?"

Chính Tiêu Ái Nguyệt cũng bị hù dọa, không có tâm tình thán phục Từ Phóng Tình đột nhiên xuất hiện thần lực, đem mặt chuyển qua trước ngực Từ Phóng Tình, cọ xát nước mắt trên mặt: "Tình Tình, trên người ngươi thơm quá, ta rất nhớ ngươi."

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngốc nguyệt dù có thông minh, cũng chơi không lại Từ cục cưng của nàng, còn có...

Xinh đẹp mỹ lệ Dưa mụ mụ, ha ha ha ha ha

Faye: Sắp huề 1 làng rồi hahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net