Chap 26: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay trong tay một trước một sau bước vào như là sự thu hút của bao ánh mắt trong quán. Hai người cứ một tư thái thong thả bước vào, chẳng màng gì đến mọi chuyện xung quanh. Kha Uyển Hy cùng Vương Huyễn An theo sự chỉ dẫn của nhân viên đi đến một phòng VIP. Cô nói nhỏ vào tai nàng "Nếu có chuyện gì, em cứ để tôi trả lời. Em đừng lo."


"Sao phải đặt cả phòng riêng luôn vậy?" Nàng có phần thắc mắc hỏi.


"Tôi muốn sự riêng tư. Bây giờ người kia đã có mặt sẵn đấy rồi. Đi thôi, honey." Vương Huyễn An nở một nụ cười quyến rũ dắt tay nàng, mở cửa bước vào phòng. Nếu như không phải Kha Uyển Hy đã có cô Vũ trong lòng, chắc có lẽ nàng đã đổ ngay Vương tiểu thư này.


Vừa bước vào, ánh mắt của cả hai liền rơi lên người phụ nữ đang ngồi trên sofa. Đối phương đang không quay mặt chính diện về phía cửa, kèm theo ánh đèn vàng mờ ảo nơi đây, nên hiện tại Kha Uyển Hy vẫn chưa thấy rõ người đó là ai. Nhìn từ phía sau, có thể nói vị mỹ nữ này dáng người vô cùng xuất xắc. Một chiếc đầm đen xẻ lưng càng làm tôn lên màu da trắng mịn của người đó. Thật sự là thu hút Kha Uyển Hy nàng. Âyy....sao nàng cứ nhìn thấy mỹ nhân là lại cứ bị thu hút thế này? Chết mất!


"Em đến rồi à. Mời ngồi." Người kia vẫn không quay mặt lại, bình tĩnh nói. Nhưng hình như, giọng nói này, Kha Uyển Hy nghe có phần quen thuộc. Không phải là....


Kha Uyển Hy sững người khi vừa thấy mặt người kia, trong khi đó Vương Huyễn An thì vô cùng bình tĩnh. Kha Uyển Hy ho khan vài tiếng vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì. Người đó cũng có chút sửng sốt khi thấy Kha Uyển Hy, nhưng rồi cũng không nói gì. Lần đầu tiên thấy người trước mặt dưới bộ dáng như vậy thật làm kha Uyển Hy có chút không quen. Người mà ngày nào cũng bị Kha Uyển Hy hành lên hạ xuống bây giờ lại dáng vẻ ngự tỷ như thế này đây.


Chưa kịp để Kha Uyển Hy định thần, Vương Huyễn An đã lên tiếng chào hỏi trước, "Lâu ngày không gặp, Mẫn Tề."


"Thật sự đúng là lâu rồi chưa gặp. Tôi chỉ hẹn một mình em, mà em lại còn dẫn theo vị mỹ nữ thế này đây." Vừa nói, Quan Mẫn Tề từ tốn rót rượu ra ly.


"À, xin lỗi, quên giới thiệu. Đây là Kha Uyển Hy. Cô ấy là.......người yêu của tôi." Vương Huyễn An không chút sợ sệt giới thiệu, cũng đồng thời âm thầm quan sát thái độ của Quan Mẫn Tề. Nghe được câu nói vừa rồi, Kha Uyển Hy mới chợt phát giác ra là Vương Huyễn An không biết Quan Mẫn Tề là giáo viên của nàng, vì thế mới xảy ra cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Nghĩ cho cùng thì người không hiểu được tình huống bây giờ chính là Vương Huyễn An. Mà người khổ sở nhất chính là nàng chứ chẳng phải ai khác.


Nàng hiện giờ không biết phải ứng xử như thế nào cho đúng, chỉ biết im lặng để Vương Huyễn An giải quyết. Nàng tưởng Quan Mẫn Tề sẽ nói ra sự thật ngay từ lúc gặp mặt nàng, mà từ nãy đến giờ Quan Mẫn Tề vẫn một mực bình thản hùa theo Vương Huyễn An. Tình huống bây giờ làm nàng chỉ có thể ngồi yên lặng để cho hai người tự giải quyết thôi chứ nàng cũng không biết phải lên tiếng như thế nào cho hợp lý.


Nhưng từ nãy giờ, ánh mắt của Quan Mẫn Tề chủ yếu là đặt lên người của Kha Uyển Hy. Ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén không giống như Quan Mẫn Tề thường ngày mà Kha Uyển Hy thường thấy.


"Cuộc sống em dạo này thế nào?" Quan Mẫn Tề đẩy hai ly rượu về phía Vương Huyễn An cùng Kha Uyển Hy.


"Từ khi gặp được em ấy thì vô cùng tốt." nghe được câu này thì không biết tại sao Quan Mẫn Tề nhẹ cười một tiếng.


" Quan Mẫn Tề nâng ly rượu lên trước mặt, như có ý mời Vương Huyễn An cùng Kha Uyển Hy. Đợi cả hai từ từ thưởng thức một ít rượu, Quan Mẫn Tề mới nở nhẹ một nụ cười rồi tiếp tục hỏi, "Hảo, vậy hai người thân thiết đến mức nào rồi?" thật có chút hứng thú chờ đợi câu trả lời.


"Muốn thế nào liền có thế đó." Vương Huyễn An giọng đầy thách thức. Nhưng Kha Uyển Hy lúc này đã muốn xanh mặt một bên rồi. Đâu cần phải tỏ vẻ như thế cơ chứ. Hai người các người có chuyện gì thì tự giải quyết với nhau đi. Cái tên Vương Huyễn An trốn vợ đi đâu biệt tích cả một năm trời rồi giờ trở về gặp mặt lại muốn kéo nàng vào.


"Vương Huyễn An..." Kha Uyển Hy lườm Vương Huyễn An nhắc nhở.


"Chứng minh tôi xem thử. Không tận mắt chứng kiến, không tin được."


Với tính cách bá đạo của Vương Huyễn An, Kha Uyển Hy biết cô chắc chắn sẽ chuẩn bị làm chuyện gì đó động trời với nàng. Nàng chưa kịp phản ứng gì thì Vương Huyễn An từ đâu đã tiến sát bên nàng. Kha Uyển Hy vội bước lùi về sau một bước, vì hụt chân nên nàng ngã xuống ghế sofa gần đó, nàng mất thăng bằng nên kéo theo luôn cả Vương Huyễn An, khiến cho cô đè lên người nàng. Môi của Vương Huyễn An lướt nhẹ qua má Kha Uyển Hy. Cả hai hiện tai chỉ cách nhau chỉ một, hai phân. Nếu nhìn từ góc độ khác thì cảnh tượng này, mập mờ đến cực điểm.


Tiếng mở cửa thanh thuý đột nhiên vang lên. Ánh mắt của cả ba đều dồn về hướng cửa. Một dáng người phụ nữ từ tốn bước vào, cả thân thể toát ra một luồng khí lạnh có thể đông chết cả ba người trong phòng lúc này. Kha Uyển Hy cùng Vương Huyễn An thấy liền hoảng hồn như bị sét đánh. Cả hai đều vì sự xuất hiện bất ngờ của người đó mà bất động không biết phải làm gì. Đợi đến khi Quan Mẫn Tề ho nhẹ một tiếng nhắc nhở thì Vương Huyễn An mới thức thời đứng dậy rời khỏi người Kha Uyển Hy. Cả Kha Uyển Hy cùng Vương Huyễn An đều có phần lúng túng, mất tự nhiên.


"Chị, sao lại ở đây?" thanh âm của Vương Huyễn An làm cho không khí nặng nề dị thường.


"Mẫn Tề mời tôi theo, vừa đi ra nghe điện thoại, lúc trở vào không ngờ lại được chứng kiến một màn đặc sắc như vậy." Vũ Hàn Ân khoanh tay trước ngực, nhìn về hướng Vương Huyễn An cùng Kha Uyển Hy, nhưng ánh mắt lạnh lùng đặc biệt rơi lên người Kha Uyển Hy.


"Vũ Vũ, đây là Kha Uyển Hy, người yêu của em họ nhà cậu." Quan Mẫn Tề như cố tình nhấn mạnh chữ "người yêu." Nghe tới đây thì mặt mày của Kha Uyển Hy lẫn Vương Huyễn An đều đã tái mét. Lão bà nhà cô không phải là muốn trả thù cô và Kha Uyển Hy đấy chứ. Đắc tội với Quan Mẫn Tề trốn biệt tích cả năm trời mà không báo, giờ người ta quay lại trả thù mình đây mà. Nhưng quan sát ánh mắt của chị họ vừa rồi, không phải là đã.....động tâm với Kha Uyển Hy rồi đi chứ?


Kha Uyển Hy nghe xong lời nói này cả thân thể liền cứng ngắc như vừa bị sét đánh. Bây giờ nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa hết tội của nàng. Kha Uyển Hy dùng ánh mắt đầy đau khổ của nàng nhìn Quan Mẫn Tề. Nhưng Quan Mẫn tề chỉ nở một nụ cười nhẹ với nàng. Xong Kha Uyển Hy nàng rồi. Ngày thường đi học nàng quậy phá người ta đến cỡ nào, hôm nay, trước mặt Vũ Hàn Ân, đúng là Quan Mẫn Tề dự định sẽ trả lại hết. Kha Uyển Hy bây giờ chỉ biết thầm than khóc trong lòng. Đúng là không nên đắc tội nữ nhân a.


"Người yêu của em sao?" Vũ Hàn Ân hơi nhíu mày, hướng Vương Huyễn An hỏi. Nửa điểm bất bình trong câu hỏi đó cũng không tìm thấy.


"Thật ra là..." Vương Huyễn An vừa mở miệng đã bị người kia cắt lời.


"Một năm trở về, khẩu vị cũng thay đổi." giọng có phần chế nhạo của Vũ Hàn Ân.


"Chị à..." Vương Huyễn An thở dài, không biết phải đối phó với chị họ mình làm sao.


"Hôm bữa còn đúng lúc chứng kiến Huyễn An còn vai kề vai đưa em ấy về nhà, người thì nồng nặc mùi rượu. Nếu hôm đó tôi không ở đó, chắc em ấy đã..." Vũ Hàn Ân như cố tình bỏ lững giữa câu, để cho mỗi người tự suy nghĩ. Nghe đến đây Vương Huyễn An liền nhận ngay ánh mắt đầy nguy hiểm của Quan Mẫn Tề.


Kha Uyển Hy nãy giờ chỉ biết đứng yên lặng một bên. Vũ Hàn Ân trước mặt thì có thở nàng cũng không dám thở mạnh. Kha Uyển Hy nào biết được hôm nay sự tình sẽ khó xử như vậy chứ. Nếu biết được hôm nay đi gặp Quan Mẫn Tề, nàng nhất định sẽ không đi. Đã thế còn gặp cô Vũ nhà nàng nữa chứ.


"Phịch" một tiếng đem Kha Uyển Hy thoát khỏi suy nghĩ của mình. Quay sang thì đã thấy Vương Huyễn An có hơi chao đảo ngồi xuống ghế sofa phía sau lưng. Ngón trỏ cùng ngón cái thì không ngừng xoa lên nguyệt thái dương, mặt thì đầy vẻ thống khổ, "Xin lỗi, tôi có hơi choáng váng."


Vương Huyễn An thấy thân thể phản ứng vô cùng thất thường, cả người cảm thấy khô ran, vô cùng nóng bức. Cô không biết vì sao cô lại đổ nhiều mồ hôi tới vậy, cả người đều cảm thấy khó chịu. Nhìn sang thấy Quan mẫn Tề vẫn một tư thái ung dung, bình tĩnh, còn nhẹ nhếch môi một cái. Ly rượu của cô........có vấn đề.


--------------------------------------

Au định viết thêm xíu nữa rồi dồn cả 2 chap vào luôn.

Sợ mấy bạn chờ lâu nên ra trước vậy.

Cần mấy bạn góp ý nha.

Tặng cái ảnh này.

Thanks.

Love.


Nguồn: Pinterest

À quên nữa, chúc mọi người năm mới bình an nhé. HAPPY NEW YEAR!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net