Chap 5: Hàng xóm của nhau sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phải nói là Kha Uyển Hy đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà, nàng giờ chỉ muốn tắm rửa ngay lập tức thôi. Nhìn bộ dáng này của Kha Uyển Hy cũng phải khiến Hạ Đan phì cười, Hạ Đan chưa từng thấy lần nào Kha Uyển Hy thua thê thảm như lần này.


--------- Tại nhà Kha Uyển Hy  ---------- 


Kha Uyển Hy tắm xong, bước ra phòng khách đã thấy Hạ Đan nằm thảnh thơi xem tivi, ăn trái cây trên ghế sofa nhà nàng. Bao nhiêu lửa giận tích tụ từ nãy giờ liền trỗi dậy một lần nữa, Kha Uyển Hy bây giờ chỉ hận không thể đá cái con người kia ra khỏi nhà. 


"Đan Đan à, cậu có biết nãy giờ tớ phải khổ sở thế nào không hả? Cậu còn ngồi đó ăn uống thảnh thơi được nữa." Kha Uyển Hy hướng Hạ Đan mà hét lên.


"Tớ cũng không biết tại sao chuyện này bị bại lộ đâu á. Có gì thì tớ tìm cách trả thù cái tên đó lại cho cậu? Bình tĩnh chút đi mà." - Hạ Đan nghe tiếng Kha Uyển Hy liền nhảy dựng ra khỏi ghế.


"Thôi, cậu đừng đụng tới cô ta nữa. Cậu nhìn tớ chưa đủ thê thảm hay sao?" - Kha Uyển Hy nghe tới Vũ Hàn Ân thì bắt đầu sợ, nàng đúng là không biết con người này từ đâu tới đây, nhưng đúng là không phải để giỡn được. Ây..... chẳng lẽ mình lại bại trước người này sao? 


"Hy Hy à, hôm qua, Phong Vân nói với mình muốn hẹn cậu nói chuyện. Chắc tại lần trước cậu cản trở việc làm ăn của chúng đấy." Phong Vân cũng theo học tại học viện nhưng khác lớp với Kha Uyển Hy. Phong Vân cũng là một hot girl trong trường như Kha Uyển Hy, có gia thế không phải người thường có thể sánh được. Phong Vân và Kha Uyển Hy như hai thái cực trái ngược nhau. Kha UYển Hy luôn đứng trong top đầu của trường, còn Phong Vân thì ngược lại, nên sinh ra ghen ghét nhau.


"Cô ta mà nói chuyện cái gì, gọi anh em ra đi, rồi đi gặp mặt." Kha Uyển Hy giờ thực là mệt mỏi, giờ còn phải đi giải quyết vụ này. Nhưng không ra gặp thì còn gì là thể diện của Kha Uyển Hy     " Hẹn ở đâu?"


" Khoảng đất trống gần quán bar The One ấy." - Hạ Đan đang nhắn tin cho anh em, cũng không tiện nhìn Kha Uyển Hy một cái.


"Được rồi, đi thôi"


------------ Tại nhà Vũ Hàn Ân -------------


" Tớ khâm phục cậu thật đấy Hàn Ân, cậu không biết năm trước tớ đã phải khổ sở với tên nhóc Kha Uyển Hy thế nào đâu." - Quan Mẫn Tề hướng Vũ Hàn Ân đang ngồi coi tivi mà nói.


"Kha Uyển Hy cũng không phải tầm thường,  đứa nhóc đó cũng có nhiều điểm thú vị đấy." Vũ Hàn Ân lên tiếng. " Tối nay rảnh không? Đi pub chơi với tớ, đi gặp một người bạn, cậu ấy mới từ nước ngoài về"


"Ai vậy? Đừng nói với tớ là Đằng Thiên nha...." Quan Mẫn Tề ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Vũ Hàn Ân. 


Quan Mẫn Tề phải nói là hận Đằng Thiên đến tận xương tuỷ. Đằng Thiên với Vũ Hàn Ân từng là một cặp đôi hoàn hảo, dính nhau như hình với bóng. Nhưng 2 năm trước, không biết sao Đằng Thiên lại phản bội Vũ Hàn Ân, vụng trộm bên ngoài bị Vũ Hàn Ân bắt gặp. Hai người đòi chia tay nhau, rồi Đằng Thiên cũng tuyệt tình theo bạn gái mới của mình ra nước ngoài định cư. Thời điểm đó, Vũ Hàn Ân như một bộ xác không hồn. Cô không ngờ mình lại bị người yêu phản bội như vậy. Nhưng cũng từ đó, Vũ Hàn Ân càng trở nên mạnh mẽ, không dựa dẫm vào bất cứ ai, trở nên ngày càng lạnh lùng. Chỉ những khi cô ở bên cạnh Quan Mẫn Tề cô mới bỏ bộ mặt lạnh lùng, mạnh mẽ đó của mình. 


Những khi Vũ Hàn Ân nhớ lại chuyện xưa, cô liền dùng rượu để giải sầu. Cô cứ uống đến khi nào mình thực sự không còn biết gì thì mới thôi, Quan Mẫn Tề dù có cản cỡ nào cũng không được. Quan Mẫn Tề biết từ lần đó, Vũ Hàn Ân đã bị tổn thương sâu sắc. Nhiều khi Vũ Hàn Ân cũng ngồi một mình suy tư, rồi tự hỏi, liệu còn có người nào có thể đủ dũng cảm bước tới gần cô, để chạm vào trái tim cô lần nữa hay không?


"Ừ, đúng là cậu ấy." Vũ Hàn Ân trả lời một cách bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng Quan Mẫn Tề là biết rõ tâm trạng của Vũ Hàn Ân đang rối ren như thế nào. "Cậu có đi được hay không?"


"Tớ đây là phải đi á, bằng giá nào cũng phải đi. Đừng lo." Quan Mẫn Tề thật không thể để Vũ Hàn Ân đi một mình gặp Đằng Thiên được. Nàng sợ Vũ Hàn Ân không kiềm chế được mình, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.


"Vậy thì tốt rồi, đi thôi"


-----------------------------------------------------------------


Hai dáng người bước vào quán bar The One, thu hút mọi ánh nhìn, chính là Vũ Hàn Ân và Quan Mẫn Tề, thân thể đường cong hoàn hảo khiến toàn bộ cánh đàn ông trong quán đều suýt chảy máu mũi.


Từ xa Vũ Hàn Ân đã thấy dáng người quen thuộc của Đằng Thiên ngồi trong góc, đang hướng mắt nhìn cô. Hai năm trời, hắn ta cũng không thay đổi gì nhiều lắm, cũng không quá kho để nhận ra.


"Ân Ân, ở đây" Đằng Thiên vẫy tay với Vũ Hàn Ân và Quan Mẫn Tề.


"Đằng Thiên, bây giờ cậu lấy tư cách gì mà gọi tôi bằng hai chữ "Ân Ân" đây?" Hai cái chữ "Ân Ân" thật là khó nghe a. Hắn ta vẫn còn mặt mũi để gọi Vũ Hàn Ân bằng hai cái chữ đó sao. Vũ Hàn Ân nhếch miệng cười.


"Xin lỗi em, Ân Ân.....à không Vũ Hàn Ân. Anh biết chuyện 2 năm trước là anh sai, anh thực sự là rất nhớ em." Khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi của Đằng Thiên hướng  Vũ Hàn Ân mà nói.


"Bây giờ anh đem bộ mặt đó ra cho ai xem. Anh có biết 2 năm trước, anh đã đối xử với Vũ Hàn Ân thế nào không, mà bây giờ còn quay về đây nói hai chữ "xin lỗi" ?" Quan Mẫn Tề thực muốn nhào đến nắm cổ tên Đằng Thiên giả tạo kia.


"Mẫn Tề"  Vũ Hàn Ân nhướng mày về phía Quan Mẫn Tề cảnh cáo. Cô quay sang Đằng Thiên "Anh hẹn tôi ra đây mục đích gì đây? Có gì thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian đâu."


"Hàn Ân, anh biết là em rất hận anh. Lần này anh về, chỉ muốn chuộc lại toàn bộ lỗi lầm của anh. Em có thể tha thứ cho anh được không? Chúng ta làm lại từ đầu được không?


"Bốp".....


Một dấu tay hiện ngay lên má trái của Đằng Thiên.


"Anh bỏ tôi đi, rồi giờ lại quay về. Anh coi tôi là trò đùa của anh, hay chỉ là một món đồ, anh muốn xài lúc nào thì xài, muốn bỏ lúc nào thì bỏ"  Vũ Hàn Ân hướng Đằng Thiên mà nói, cô bây giờ thì đã phát hoả thật rồi. "Tôi,  Vũ Hàn Ân đây nói cho anh biết. Tôi và anh không bao giờ có cơ hội nào đến với nhau lần nữa đâu."


Nói xong nàng cầm giỏ xách xoay người bước đi.


"Bốp".........


Quan Mẫn Tề thấy  Vũ Hàn Ân bỏ đi, cũng vội vàng đi theo. Trước khi đi cô cũng không quên tặng thêm một cái tát cho Đằng Thiên, coi như là thay  Vũ Hàn Ân xử lý tên Đằng Thiên này.


 Vũ Hàn Ân và Quan Mẫn Tề vội vàng đi ra xe. Vũ Hàn Ân vào ngồi ghế phó lái, một câu nào cũng không nói với nhau. Quan Mẫn Tề biết giờ này tâm tình của  Vũ Hàn Ân hoàn toàn không tốt, nên tốt nhất là không nên làm phiền nàng ngay lúc này, đợi khi nàng bình tĩnh lại rồi nói sau.


Suốt đường đi,  ánh mắt  Vũ Hàn Ân nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ. Đối với  Vũ Hàn Ân mà nói thì nàng đã không còn quan tâm đến Đằng Thiên từ lâu rồi. Vừa rồi nàng tức giận cũng chỉ là vì Đằng Thiên dám mặt dày về đây nói những lời đó với nàng.  Vũ Hàn Ân một chút tình cảm với Đằng Thiên cũng không còn, thêm sự việc này chỉ làm cô chán ghét Đằng Thiên thêm mà thôi.


"Này Mẫn Tề, đám đang tụ tập đằng kia là học sinh trường mình thì phải?"  Vũ Hàn Ân thấy một đám học sinh mặc đồng phục trường mình mới lên tiếng hỏi Quan Mẫn Tề.


Quan Mẫn Tề theo hướng mắt của  Vũ Hàn Ân mà nhìn theo, thì đúng là có một đám người đang tụ tập lại với nhau. Nhìn kỹ thì hình như là có Kha Uyển Hy trong đó thì phải, nhưng đang ngồi bệt trên đất, tay phải thì đang nắm vào bắp tay trái, vẻ như là bị thương gì rồi.


"Dừng xe lại vào xem được không, hình như có Kha Uyển Hy nữa, dù gì cũng là học sinh trường mình đó? - Quan Mẫn Tề hướng mắt nhìn  Vũ Hàn Ân hỏi. Quan Mẫn Tề biết  Vũ Hàn Ân ít khi nào quan tâm đến học sinh, chuyện gì trong trường thì sẽ ở trong trường giải quyết. Đã ra khỏi trường rồi thì một chút gì cũng không dính dáng đến nàng.


 Vũ Hàn Ân đúng là như thế, nhưng khi vừa nghe có Kha Uyển Hy thì nàng đưa mắt nhìn kỹ lại lần nữa rồi nhẹ nhàng lên tiếng:


"Được rồi, lại đó đi"


Lúc hai người vừa đến đã khiến cả đám chạy toán loạn, chỉ còn mỗi Kha Uyển Hy và Hạ Đan ở lại. Vì giờ Kha Uyển Hy đã bị thương, không đi nổi nữa. Đám Phong Vân đúng là chơi xấu, Kha Uyển Hy nàng vừa xoay đi đã bị đám bọn hắn lấy dao gạch một ngay bắp tay, làm nàng không kịp phản ứng. Đó giờ có gặp nhau là chỉ động thủ, không bao giờ dùng hung khí, nên sự việc hôm nay cả nàng và Hạ Đan đều không đoán trước được.


"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Các em không biết tụi tập đánh nhau sẽ bị kỷ luật rất nặng hay sao?" Quan Mẫn Tề thấy  Kha Uyển Hy bị thương liền lên tiếng. " Kha Uyển Hy, em bị thương rồi. Theo tôi lên xe, tôi  chở em đến bệnh viện." Nói rồi nàng đi đến cùng Hạ Đan đỡ Kha Uyển Hy dậy.


"Cô buông tôi ra đi, Kha Uyển Hy tôi không cần cô giúp" Kha Uyển Hy hất tay Quan Mẫn Tề ra. Gượng theo sức của Hạ Đan mà đứng dậy rồi cùng Hạ Đan xoay người rời đi.


"Đứng lại" Vũ Hàn Ân từ nãy giờ đứng phía sau Quan Mẫn tề cuối cùng cũng bước ra lên tiếng "Theo tôi lên xe" giọng nói băng lãnh kèm theo mười phần ra lệnh.


"Tôi đã nói không cần, cô không nghe thấy hả?" Kha Uyển Hy xoay người lại, nhưng thấy không chỉ có Quan Mẫn Tề mà còn có Vũ Hàn Ân nữa. Ôi, cái người này, sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ?  Đúng là nãy giờ Kha Uyển Hy hoàn toàn không biết đến sự hiện diện cũa Vũ Hàn Ân.


"Cô...." Kha Uyển Hy ấp a ấp úng nhìn Vũ Hàn Ân.


"Lên xe, theo tôi đến bệnh viện" Vũ Hàn Ân đứng đó khoanh tay nhìn Kha Uyển Hy.


"A....em thấy vết thương này không có gì lớn lao đâu, đúng là không cần phải làm phiền tới cô" Quan Mẫn Tề cùng Hạ Đan nghe xong thì trợn tròn mắt nhìn Kha Uyển Hy, này là chuyện gì đang xảy ra đây, từ khi nào mà Kha Uyển Hy nói chuyện một cách lễ phép như vậy?


Vũ Hàn Ân nhướng mày lên nhìn Kha Uyển Hy như muốn hỏi " Còn muốn cãi?"


Kha Uyển Hy như hiểu được ý của Vũ Hàn Ân, cũng lẳng lặng cuối đầu đi theo cô lên xe. Dọc đường cả bốn người không ai nói với ai một câu, còn Quan Mẫn Tề cứ thế mà lái xe đến bệnh viện. Làm xong mọi thủ tục, băng bó xong xuôi cho Kha Uyển Hy, Quan Mẫn Tề mới lên tiếng hỏi:


"Nhà ở đâu? Tôi chở về."


"Nhà em gần đây, em tự đi bộ về là được rồi cô, cô đừng lo" Hạ Đan lên tiếng đáp lời Quan Mẫn Tề.


"Còn em, Kha Uyển Hy?" Quan Mẫn Tề xoay qua  hỏi Kha Uyển Hy.


"Tôi tự đi taxi về được, không làm phiền nữa.Cảm ơn vì đã chiếu cố." Kha Uyển Hy nói xong liền xoay người rời đi, nàng muốn tránh xa Vũ Hàn Ân càng nhanh càng tốt, để Vũ Hàn Ân biết nhà nàng là một chuyện không thể.


Quan Mẫn Tề nghe vậy thì cũng không muốn bàn cãi gì nữa, liền kéo Vũ Hàn Ân rời đi, lên xe chạy về nhà. Quan Mẫn Tề chạy đến tiểu khu nhà Vũ Hàn Ân bỏ nàng xuống rồi mới chạy về nhà mình. Vũ Hàn Ân vừa bước xuống xe đã bắt gặp một dáng người vô cùng quen thuộc, Kha Uyển Hy, cũng đang bước vào hướng tiểu khu nhà cô.


Tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ tên nhóc đó cũng sống ở đây sao? Chỗ này 1 căn hộ giá cũng không phải rẻ a. Vũ Hàn Ân trong lòng đầy nghi hoặc, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện cho quản lý tiểu khu này.


"Dạ, Vũ tiểu thư, ngài có điều gì cần dặn ạ?" một giọng nói đầy lễ phép từ đầu dây bên kia tiếp điện thoại.


"Tôi cần biết trong danh sách chủ hộ có ai tên Kha Uyển Hy không?- Vũ Hàn Ân lạnh giọng đáp lại.


"À dạ, để tôi kiểm tra một chút........ Vũ tiểu thư, đúng là có một người tên Kha Uyển Hy, sống cùng với tiểu khu với cô, chính xác là lầu 7, căn hộ 705, đối diện với căn hộ của cô đó thưa tiểu thư."


Nghe tới đây, thì cũng đã biết đủ hết thông tin rồi. Còn phần về việc tại sao Vũ Hàn Ân có thể gọi điện được cho cả quản lý, lý do đơn giản vì chính nàng là chủ của cả tiểu khu này, tiểu khu này chỉ là một phần nhỏ trong những công trình bất động sản khác mà nàng nắm giữ.


Hàng xóm của nhau sao, Kha Uyển Hy?


Thật không may mắn cho em rồi.


-------------------------------------------------------------------------


Tôi vẫn nhớ những khi em đối diện,

Ánh mắt nhìn bằng góc độ đường cong,

Lòng xôn xao cho quĩ đạo đi vòng,

Hồn tôi để giao em đường tiếp tuyến.


---------------------------------------------------------------------------

Read more: http://www.itviet360.com/2013/01/bai-tho-tinh-dan-chuyen-toan-hay-nhat.html#ixzz4z8KsdN3c

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net