Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì có Tiểu chiết tử đi theo, Trình Tử Dương lần này thật không leo tường đi vào, mà nghênh ngang đi vào cửa chính Dị Hương Duyên, Tiểu chiết tử chần chờ nhưng cũng phải theo vào. Ánh mắt Trình Tử Dương ngắm xung quanh, mỉm cười.

Ở đại sảnh, Trình Tử Dương liếc mắt liền gặp được Trương ma ma. Trương ma ma vừa nhìn thấy Trình Tử Dương, trên mặt lập tức nổi lên tươi cười chào đón: "Ôi, Ly công tử, ngươi đã tới, Ngưng Yên cô nương đã nói nếu như ngươi đêm nay qua đây, liền sắp xếp cho ngươi lên phòng nàng. Ngươi biết, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Ngưng Yên chủ động mời khách nhân gặp mặt đấy! Ngươi thế nhưng hảo phúc khí nha!" Nói xong, cũng không quên quay sang liếc Trình Tử Dương trộm cười, có thể trong lòng mụ cho rằng, thiếu niên ở trước mắt đối đãi không đồng dạng như vậy, phần lớn hắn quá tuấn tú, mới dẫn tới sự chú ý và coi trọng của Ngưng Yên.

Trình Tử Dương mỉm cười nhìn Trương ma ma, gật đầu: "Trương ma ma xin dẫn đường!" Trình Tử Dương mặc dù đã gặp Ngưng Yên, thế nhưng lần kia gặp mặt là ở trong phòng Đỗ Ái Phi, nàng cũng không đi qua phòng Ngưng Yên, còn nữa, đối phương cũng chưa chắc ở phòng của mình không phải là...?

Trương ma ma mắt sáng lên nhìn chăm chú vào Trình Tử Dương, vẻ mặt tươi cười, chính là chân không có nhúc nhích. Trình Tử Dương nhìn dáng dấp của nàng, thoáng cái hiểu được, đối phương mong muốn là thưởng bạc. Bất giác, phát hiện mình đang lúc túng quẫn, tất cả tiền dành dụm nhưng toàn bộ dùng để mua Ngọc Quan Âm, trên người bây giờ trừ bỏ mấy cái tiền đồng, đâu còn tiền để thưởng cho Trương ma ma. Không khỏi thở dài, nàng Trình Tử Dương lúc nào quẫn bách như thế, nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác liền gặp hai lần. Còn có một lần đó là ban đêm cùng hai vị phò mã uống rượu, nhìn túi tiền của chính mình ngượng ngùng, chỉ có thể ngồi yên một bên mặc hai người kia tranh nhau trả tiền cơm.

Đột nhiên, Trình Tử Dương nghĩ tới Tiểu chiết tử sau lưng, khóe miệng lại cong lên, bày ra bộ dáng chủ tử, tiếng hô: "Tiểu chiết tử, thưởng."

Tiểu chiết tử ở sau lưng ngẩn ra, hắn thật không nghĩ tới phò mã gia dĩ nhiên sẽ đòi bạc của hắn, đây chính là  luyến tiếc a luyến tiếc bạc hắn để dành, cho dù có nghìn vạn lần luyến tiếc, nhưng, hắn cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy nghịch ý phò mã gia đi? Vạn nhất nàng đi cáo trạng với công chúa, vậy mình chẳng phải chịu không nổi sao? Không có biện pháp, Tiểu chiết tử chỉ có móc ra năm lượng bạc đưa cho Trương ma ma.

Nhưng Trình Tử Dương liền cố ý làm khó dễ, cả ngày bị người theo giám thị, thực sự rất không thoải mái đi. Vì thế cố ý ngữ khí không tốt mà nói "Thế nào lại cho như vậy, bản công tử là người nhỏ mọn sao?"

Tiểu chiết tử bất đắc dĩ, lại lấy ra năm lượng bạc đưa cho Trương ma ma, quả thật đau lòng, mắt nhìn chằm chằm mười lượng bạc bị Trương ma ma lấy đi , hận không thể cướp về.

Trình Tử Dương đương nhiên chú ý tới biểu tình Tiểu chiết tử, ngực nhịn không được mà cười, học người khác làm gián điệp, liền phải trả giá, xem ngươi sau này có muốn bám gót ta hay không, đuổi kịp không a.

Trình Tử Dương đắc ý mặt mày hớn hở theo Trương ma ma  chạy lên lầu. Trương ma ma thu ngân lượng, ngực nhạc khai liễu hoa, nhiệt tình vừa đi vừa không yên tĩnh miệng luôn khen ngợi Trình Tử Dương, còn không quên thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ nói Ngưng Yên cô nương nhà mình thật là tốt, chỉ chốc lát, hai người này liền đứng ở lầu ba trước gian phòng Ngưng Yên. Trương ma ma gõ nhẹ cửa phòng: "Ngưng Yên, Ly công tử tới."

Chỉ chốc lát cửa mở, bên trong cánh cửa là vẻ mặt mỉm cười Ngưng Yên, Ngưng Yên quay sang Trương ma ma dịu dàng cười: "Làm phiền Trương ma ma." Dứt lời, từ trong lòng móc ra một thỏi bạc vụn đặt ở trong bàn tay Trương ma ma. Trương ma ma thấy bạc, tự nhiên mặt mày rạng rỡ một phen. Nói vài câu khách khí, liền thức thời ly khai.

Trình Tử Dương ném cho Tiểu chiết tử một câu: "Ngươi không cần theo vào." Liền giẫm chân bước vào bên trong phòng. Tuy rằng nàng biết rõ đối phương sẽ bẩm báo từ đầu tới đuôi cho công chúa biết, thế nhưng nàng chính là muốn để cho công chúa biết, nàng chính là muốn biến mình thành kẻ lười biếng vô dụng, còn lưu luyến nơi yên hoa, tên công tử bại hoại, chỉ có như vậy, không chỉ cha nàng, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng sẽ đối với nàng yên tâm, mà không nhìn nàng! Chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa, nàng làm theo kế hoạch đã định ra, triệt để thoát khỏi thân phận Ly Ngọc Thành, từ nay về sau vô câu vô thúc, sống cuộc sống mình muốn.

Sau khi cửa phòng đóng, Ngưng Yên thú vị nhìn nàng: "Tựa hồ ngươi cũng không thích người nọ theo?"

Trình Tử Dương quay đầu nhìn Ngưng Yên, cũng không có ý định gạt nàng: "Nếu như là một tên giám thị suốt ngày luôn theo dõi mình, ngươi thích hắn theo sao?"

"Thế nào? Là người của công chúa?" Ngưng Yên ngồi trên ghế, nhẹ giọng hỏi.

Trình Tử Dương gật đầu, đi tới ngồi xuống đối diện đối phương: "Ngươi tìm ta có chuyện gì? Có đúng hay không Ái Phi có chuyện gì?" Trước Trình Tử Dương vẫn gọi Đỗ Ái Phi là Đỗ cô nương, thế nhưng sau khi Đỗ Ái Phi kháng nghị , Trình Tử Dương tuy rằng không thể nghe theo Đỗ Ái Phi gọi Phi nhi, nhưng không gọi Đỗ cô nương nữa, đổi giọng gọi Ái Phi. Mà Trình Tử Dương cũng không biết quyết định Đỗ Ái Phi, mới vừa vào Dị Hương Duyên đã nghe thấy mùi thơm lạ lùng còn không có thời gian nhìn nàng.

Ngưng Yên vì Trình Tử Dương rót chén trà: "Đỗ cô nương đã đi rồi."

"Cái gì?" Trình Tử Dương nghe được đối phương nói như thế, kinh ngạc không thôi. Nàng đi? Chẳng lẽ muốn ly khai kinh thành? Thế nhưng, đối phương thế nào chưa từng nói với mình một tiếng chứ? Còn nữa, nàng một cô gái yếu đuối ra đi sao có thể làm cho người yên tâm.

Ngưng Yên liếc nhìn Trình Tử Dương tiếp tục nói một tin làm cho nàng như muốn nổ tung: "Nàng hồi Ly phủ!"

"Cái gì?" Quả nhiên, Trình Tử Dương bị kinh hãi từ trên ghế bậc lên, vẻ mặt nghi ngờ, cho dù nằm mộng cũng không nghĩ tới được, đối phương sẽ hồi Ly phủ. Bởi vì, nàng không muốn gả cho đại ca mới đào hôn sao? Vì sao lúc này quay về? Trình Tử Dương nghĩ không thông, thực sự không nghĩ ra.

Ngưng Yên nói tiếp: "Sáng nay, một gã nam tử trẻ tuổi đem nàng đón đi. Nàng kêu ta nói cho ngươi biết, nàng ở nhà chờ ngươi."

Lẽ nào nàng nghĩ thông suốt? Muốn chịu mệnh bất hạnh? Còn là, nàng phát hiện mình đối đại ca không phải là không có tình cảm? Rất nhiều vấn đề ở trong đầu Trình Tử Dương lẩn quẩn, thế nhưng, nàng vẫn mờ mịt, một điểm đều không rõ ý tứ đối phương như thế nào.

Ngưng Yên liếc mắt nhìn Trình Tử Dương, sau đó mắt lại thấy chén trà, bưng lên khẽ nhấp một hớp nhỏ, lúc này, cửa lại bị gõ. Ngưng Yên đứng dậy đi mở cửa, đứng ngoài cửa một người ngũ quan tinh xảo, được tập hợp lại tất cả tinh túy như một bức vẽ phác thảo nhu hòa tuyệt mỹ, lại nhưng toàn thân lại tản ra khí chất lãnh khốc mà nữ tử trẻ tuổi không nên có. Trình Tử Dương nhìn thấy nàng kia, vừa là một bộ dáng kinh ngạc. Bởi vì, đứng ở cửa bên kia dĩ nhiên là lãnh mỹ nữ tử hôm qua vì nàng giải vây đúng là một mỹ nữ tử.

Nàng kia tự nhiên cũng nhìn thấy Trình Tử Dương, nhưng chỉ liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt, bước vào phòng. Ngưng Yên đóng chặc cửa phòng: "Thượng Quan lão sư, hôm nay người tới muộn vậy?"

Nàng kia đi thẳng tới trong phòng hơi đặt đàn tranh, ngồi xuống: "Hôm nay có khách, nên không còn muốn luyện cầm?"

Ngưng Yên nở nụ cười, hướng Trình Tử Dương giới thiệu: "Vị này chính là cầm lão sư của ta Thượng Quan Vũ. Cầm nghệ của ta nhưng toàn bộ do nàng truyền thụ cho."

"Ngưng Yên cô nương không cần khách khí, chúng ta cũng chỉ nhận thức bất quá chính là mấy tháng, khi nghe thử, âm đàn của ngươi đã rất êm tai." Thượng Quan Vũ đột nhiên nói.

Trình Tử Dương nhìn Thượng Quan Vũ, không nghĩ tới cô gái này không chỉ có võ nghệ cao cường, dĩ nhiên đối cầm nghệ cũng nghiên cứu như vậy. Nếu như cầm kỹ không cao, lại có thể làm được nhạc công lão sư hoa khôi Dị Hương Duyên chứ! Trình Tử Dương nghĩ, nữ tử này quả thật không đơn giản.

Ngưng Yên thấy Thượng Quan Vũ đột nhiên nói như thế, sợ run lên, đương nhiên, một động tác nhỏ này Trình Tử Dương cũng không thấy được. Ngưng Yên đột nhiên nói tiếp: "Tuy rằng như vậy, cầm nghệ Ngưng Yên điều được đề cao, cũng là công lao của lão sư."

Thượng Quan Vũ rất không khách khí tiếp nhận những lời tán thưởng của đối phương, câm miệng không nói, ngay cả một câu khách khí đáp lời chưa từng cấp. Gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, một lát sau, Thượng Quan Vũ hình như ý thức được có thể là bởi vì lạnh lùng mà khiến cho gian phòng yên tĩnh trở lại, Vì vậy mới hỏi: "Vị công tử này là?"

Không đợi Ngưng Yên giới thiệu, Trình Tử Dương tự động giới thiệu: "Tiểu sinh Ly Ngọc Thành, hôm qua cảm tạ Thượng Quan cô nương giải vây cho tiểu sinh, tiểu sinh vô cùng cảm kích, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt nói lời cảm tạ, cảm tạ thượng quan cô nương."

Thượng Quan Vũ lẳng lặng nhìn Trình Tử Dương một hồi, mới chậm rãi mở miệng: "Nguyên lai ngươi chính là vị công tử hôm qua bị tên kia đánh?" Nguyên lai nàng xuất thủ cứu mọi người không có nhìn đối phương là ai? Còn là, chỉ là một chuyện nhỏ, nàng chưa từng để ở trong lòng?

Bởi vì Trình Tử Dương là cố ý bị đánh, hay bị đánh không còn sức đánh trả, sở dĩ cũng nghĩ không thông hắn có ý tứ gì, sở dĩ cũng chỉ là cười nhạt một tiếng, cũng không nói nhiều.

Thượng Quan Vũ mặt lộ vẻ khinh thường, còn nói thêm: "Nghĩ không ra công tử lại còn là người yêu hoa."

Trình Tử Dương tự nhiên biết đối phương ý tại ngôn ngoại, đối phương là ở coi thường nơi yên hoa này, điều không phải chỗ quân tử nên ở. Thế nhưng Trình Tử Dương cũng cũng không thèm để ý người khác làm sao nhìn nàng, nghĩ nàng thế nào. Nàng từ không có ý định trở thành hảo nam nhi trong lòng mọi người, nhân phẩm cao thượng, chính nghĩa lăng nhiên quân tử. Vì vậy cũng chỉ là cười cười, cũng không có đáp lại.

Ngưng Yên lại đột nhiên mở miệng vì Trình Tử Dương giải thích: "Thượng Quan lão sư nhưng hiểu lầm Ly công tử, Ly công tử tới đây cũng không phải là tới đây mua vui, chỉ là đến thăm bằng hữu mà thôi."

"A?" Thượng Quan Vũ liếc nhìn Trình Tử Dương lại nhìn Ngưng Yên, tiếp tục nói: "Nguyên lai Ngưng Yên cô nương là hồng nhan tri kỷ Ly công tử." Cho nên, mới đến nhìn người bạn tốt này của ngươi? Có thể nàng cho rằng, một gã nam tử ở nơi yên hoa này cùng hoa khôi kết làm bạn tốt, cũng tất nhiên là ở nơi bướm hoa nhận thức, cũng lưu luyến người nơi phong hoa tuyết nguyệt, cũng không phải người đứng đắn gì.

Ngưng Yên còn muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bị Trình Tử Dương nói tiếp: "Nếu như có thể có Ngưng Yên nữ tử đẹp như vậy làm thiếp cũng là hồng nhan tri kỷ, đó là phúc khí tiểu sinh tu luyện mấy đời."

Thượng Quan Vũ không nói, tay gảy cầm huyền, phát sinh những tiếng thanh thúy, tiện đà nói: "Ngưng Yên cô nương đêm nay còn muốn luyện cầm?"

Không chờ Ngưng Yên đáp lời, Trình Tử Dương trước tiên là nói: "Tiểu sinh liền không trở ngại nhị vị luyện đàn, tiểu sinh xin từ biệt." Nói xong hai tay vái chào thi lễ một cái, liền dự định xuất môn, lại bị Ngưng Yên kêu lại: "Ly công tử, nếu như nhìn thấy Đỗ cô nương, làm phiền ngươi giúp ta nói với nàng, nếu như có cái gì không vui, đừng quên ta người bạn này, ta tùy thời nguyện ý là người lắng nghe nàng."

Trình Tử Dương quay đầu liếc nhìn Ngưng Yên, gật đầu, liền ra cửa phòng. Nhìn thấy Tiểu chiết tử đứng ở cách đó không xa, ngực liền có chút phiền toái, cái đuôi này thật đúng là rất vướng chân vướng tay.

Ra khỏi Dị Hương Duyên, đi qua một cái phố, nhìn thấy sư thái đối diện, Trình Tử Dương nhìn thấy nàng, nàng tự nhiên cũng nhìn thấy Trình Tử Dương. Sư thái liếc nhìn theo sau lưng Trình Tử Dương Tiểu chiết tử, sau đó hai người chỉ là bốn mắt giao tiếp một chút, liền rất nhanh dời đi đường nhìn, cho rằng không biết vậy, đi qua nhau.

Trình Tử Dương đi mấy bước, đột nhiên dừng lại cước bộ, sau đó xoay người đi trở về, nói thầm: "Ai nha, đột nhiên đau bụng, đi nhà xí a." Vì vậy, Trình Tử Dương bước nhanh đi trở về Dị Hương Duyên liền hướng nhà vệ sinh chạy trốn, Tiểu chiết tử cũng chạy theo sau, khi tiến vào hậu viện, Trình Tử Dương đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tiểu chiết tử, thể hiện vẻ mặt không nhịn được: "Ta đi nhà xí ngươi đều muốn đi theo sao? Ngươi có đúng hay không muốn bẩm báo công chúa ta đi nhà xí bao lâu? Ở trong nhà xí làm cái gì?"

Tiểu chiết tử nhìn thấy Trình Tử Dương phát hỏa, vạch trần mục đích của hắn, nhanh chóng cúi đầu, cuống quít vội vã nói: "Không phải phò mã gia, tiểu nhân chỉ là nghe theo lệnh công chúa theo hầu hạ người, cũng không phải là giám thị phò mã gia."

Trình Tử Dương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bày ra một bộ dáng chủ tử cao cao tại thượng: "Ngươi ở đây đứng là được rồi, bản phò mã  đi nhà xí không thích đều bị người theo."

Vâng "Tiểu chiết tử vội vã lên tiếng trả lời. Hắn cũng không muốn chọc giận phò mã gia, như thế nào đi nữa nói, phò mã gia cũng là phu quân công chúa, như thế nào đi nữa cũng coi như là chủ tử của mình, chọc giận hắn, vạn nhất hắn bẩm báo công chúa, dĩ nhiên phần lớn công chúa đều sẽ giúp đỡ phò mã!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc hắc, bởi vì ngày hôm nay thu được rất nhiều bình luận, ta kích động, nên , dưới sự kích động, quyết định viết hai chương ~~~~o(≧v≦)o~~

Thế nhưng, các ngươi không được làm bá vương a ~~~(*^__^*) ta lên giá hoa ~~~~

Thanh minh hạ: chương 28  hôm nay phần 2, ~~~~ khụ ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net