chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ rơi Tiểu chiết tử, Trình Tử Dương từ sau viện leo tường ra khỏi Dị Hương Duyên, mà hết thảy cảnh này, thật bất hạnh bị Ngưng Yên đứng ở lầu ba thấy được. Ngưng Yên cảm thấy kỳ quái, hắn vì sao không từ cửa chính đi ra ngoài mà lựa chọn leo tường đây? Nhìn thân thủ của nàng, tựa hồ khinh công không kém đi. Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy hạ nhân bên cạnh hắn cái kia không có theo thì đã hiểu, hắn là chỉ muốn thoát khỏi sự giám thị của tên hạ nhân kia.

"Ngươi nói nàng chính là tam phò mã?" Ngưng Yên trong lúc suy tư, bên cạnh chỉ còn Thượng Quan Vũ nói chuyện.

Ngưng Yên phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, xoay người đối mặt với Thượng Quan Vũ, cung kính trả lời: Đúng vậy, chủ tử." Ngừng một chút, lại hỏi: "Chủ tử trước đây đã từng gặp qua hắn?" Bởi vì đêm nay cuộc gặp mặt này là các nàng đã sớm bố trí tốt, mà Thượng Quan Vũ đến sửa lại đối thoại, để cho nàng không biết, giải thích duy nhất chính là bọn họ hai người trước đã gặp mặt. Còn nữa, nghe đối thoại của hai người bọn họ, hôm qua hắn bị người ta đánh, chắc là Thượng Quan Vũ xuất thủ tương trợ đi? Thế nhưng, nghĩ tới đây, Ngưng Yên càng không rõ, nhìn thân thủ phò mã gia cũng là người biết võ công, lẽ nào kẻ đánh hắn võ công càng cao cường? Thế nhưng, người võ công cao cường người cũng không chỉ tổn thương bên ngoài đi? Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Hơn nữa, nhìn thương thế của hắn, trên mặt rõ ràng là trúng mấy quyền, với khinh công phò mã gia, tất nhiên có thể tránh thoát công kích, thế nhưng, hắn lại không tránh thoát. Ngưng Yên nghi ngờ, nàng đột nhiên cảm thấy phò mã gia không hề đơn giản.

Thượng Quan Vũ cũng không nghĩ tới Ngưng Yên biết nhiều như vậy, chỉ là trả lời: "Hôm qua ta cùng với hắn gặp qua một lần, hắn biết ta có võ công, nếu để cho hắn biết chúng ta quen biết thật lâu, ta sợ hắn sẽ đối với chúng ta sinh nghi, ta nói như thế, dù cho hắn nghi ngờ ta, ngươi cũng có lí do thoái thác cùng ta thoát khỏi quan hệ."

Ngưng Yên cười cười: "Chủ tử anh minh."

Thượng Quan Vũ lãnh khốc mà trên mặt mang theo dáng tươi cười, nhu hòa tan ra trên khuôn mặt lạnh lùng, làm cho khí chất ôn hòa cùng tướng mạo tinh xảo cổ điển nhu hòa kết hợp với nhau, đẹp để cho lòng người ấm áp một mảnh."Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như tỷ muội, ngươi không cần khách khí với ta như vậy." Thượng Quan Vũ cười nhẹ giọng nói.

Ngưng Yên cũng cười, đáy lòng nghĩ, tuy rằng như vậy, nhưng ngươi dù sao cũng là chủ tử của ta. Thế nhưng những lời này Ngưng Yên cũng không có nói ra, quay qua Thượng Quan Vũ, nàng cũng chỉ là nhu hòa cười: "Bước tiếp theo chúng ta nên như thế nào?"

Thượng Quan Vũ thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cầm huyền, hai tay để nhẹ trên đó, nhẹ nhàng trêu chọc... Ngưng Yên biết, đối phương chính là đang suy nghĩ kế sách.

Mà một bên kia Trình Tử Dương leo tường rời đi, vòng qua một con phố, liền gặp được sư thái lúc nãy. Sư thái thấy nàng, xoay người quẹo vào một cái lối nhỏ, Trình Tử Dương bất động thanh sắc đi theo. Hai người một trước một sau, sau cùng ở một trong hẻm nhỏ yên lặng mới dừng bước. Thấy bốn bề vắng lặng, Trình Tử Dương đi tới trước người của sư thái, thanh âm mang theo vui sướng, nhẹ giọng kêu: "Sư phụ, sao ngươi lại tới đây?" Sư thái đích thị chính là sư phụ Trình Tử Dương Tuyệt Trần.

"Nghe được ngươi với công chúa đại hôn, liền tới xem một chút." Tuyệt trần cưng chiều nhìn Trình Tử Dương, dịu dàng nói.

"Sư phụ, ta nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục như vậy điều không phải biện pháp, sớm muộn cũng sẽ bại lộ." Người mà Trình Tử Dương tín nhiệm nhất đó là sư phụ, quay sang sư phụ, nàng không chút nào giấu diếm, tiết lộ ra lo lắng của mình.

Thế nhưng Tuyệt Trần lại không trả lời nàng những lời này, mà là hỏi: "Ngươi thú phải là Chu Tích Huân công chúa?"

Trình Tử Dương gật đầu: "Kỳ thực sư phụ cũng đã gặp qua nàng, nàng chính là nữ tử mấy ngày trước cứu ta."

Là nàng? Nàng lại là con gái của người kia? Tuyệt Trần trên mặt đột nhiên hiện ra đau khổ nhưng vẫn nhàn nhạt mỉm cười, không nghĩ tới, hài tử của nàng đã lớn như vậy, cùng mẫu thân nàng như nhau, đều có dung nhan tuyệt thế như tiên tử vậy.

Thấy sư phụ đờ đẫn cùng vẻ mặt bi thương, Trình Tử Dương cảm thấy kỳ quái, khẽ gọi: "Sư phụ, sư phụ. . . ."

Tuyệt Trần phục hồi tinh thần, nhìn Trình Tử Dương."Sư phụ ngươi làm sao vậy?" Trình Tử Dương quan tâm hỏi.

Tuyệt Trần cười lắc đầu, tuy rằng nàng cực lực muốn để cho mình bình tĩnh, cực lực che đậy tâm tình của mình, thế nhưng cười, lại để lộ ra một tia bi thương cùng thống khổ.

Dù cho Trình Tử Dương không muốn để ý, thích ứng trong mọi tình cảnh, thế nhưng dù nàng muốn quên đi biểu tình trên mặt sư phụ đều quên không được. Bởi vì, nếu như không phải kẻ ngu đều có thể thấy rõ ràng, Trình Tử Dương vì sao xem không hiểu chứ!"Sư phụ, ngươi có tâm sự gì không ngại cùng Tử Dương nói, Tử Dương tuyệt đối sẽ không nói ra, ngươi cứ giấu ở trong lòng như vậy hội khó chịu." Trình Tử Dương ôn nhu nói với Tuyệt Trần. Cùng Tuyệt Trần chung đụng mười năm này, nàng vẫn dùng tên Trình Tử Dương.

Tuyệt Trần chỉ là cười khổ một tiếng: "Tử Dương, chuyện của sư phụ sau này có cơ hội, tự nhiên sẽ muốn nói với ngươi, bây giờ còn không phải lúc, ngươi chỉ phải đáp ứng sư phụ, hảo hảo đối tốt với chiêu, bảo vệ tốt nàng, đừng cho nàng bị người khi dễ, đừng cho nàng đã bị nửa điểm thương tổn, đừng làm nàng khổ sở. . . ."

Kỳ thực Trình Tử Dương không ngu ngốc, sư phụ đều nói như thế, nàng đương nhiên biết sư phụ với Huân nhi nhất định có quan hệ gì, bằng không sư phụ cũng sẽ không căn dặn mình như thế, sư phụ là thương yêu nàng đi? Tuy rằng đáy lòng Trình Tử Dương rất muốn nói, mình là nữ tử, không có khả năng vĩnh viễn canh giữ bên cạnh nàng, sớm muộn có một ngày sẽ rời đi, chỉ có ly khai, mới có đem lại hạnh phúc cho nàng. Thế nhưng lúc này, những lời này nàng không thể nói, nếu đã nói sư phụ như vậy, nàng nhất định nghe theo, dùng năng lực lớn nhất của mình đi thủ hộ. Tuy rằng trong lòng, rõ ràng biết nàng kia căn bản cũng không cần sự bảo hộ nho nhỏ mình.

Tuyệt Trần lại nói: "Tử Dương, chiếu cố tốt chính mình, bảo vệ tốt thân phận mình, sư phụ biết ngươi tất nhiên có thể làm được, còn nữa đừng để cho bất luận kẻ nào biết ngươi là đồ đệ của ta, đặc biệt là hoàng thượng."

"Thế nhưng sư phụ, ngay cả người của Ly phủ không biết sao?" Trình Tử Dương không rõ sư phụ vì sao phân phó như vậy, dù cho nàng không nói, cha nàng cũng sẽ nói đi?

Tuyệt Trần trả lời: "Ta đã nói rõ với phụ thân ngươi, ta nghĩ hắn sẽ không nói." Dù sao sự tình trước kia, hắn cũng biết đi? Nếu như hắn đủ thông minh, tự nhiên sẽ không nói.

Trình Tử Dương gật đầu: Vâng, sư phụ, Tử Dương đã biết." Trách không được lúc ở trên đường sư phụ cũng làm ra bộ dáng không cùng nàng quen biết, nguyên lai là sợ người của hoàng thất biết. Sư phụ quan tâm Huân nhi như vậy, lại sợ hoàng thượng biết ta là đồ đệ sư phụ, lẽ nào sư phụ nhận thức đương kim hoàng thượng? Giữa bọn họ là quan hệ như thế nào?

Tuyệt Trần kéo tay của Trình Tử Dương, nhẹ giọng nói: "Vi sư đi đây, ngươi chiếu cố tốt chính bản thân mình."

Tuy rằng trong lòng không muốn, thế nhưng, nàng cũng chỉ có thể gật đầu: "Sư phụ cũng phải chiếu cố thật tốt chính mình."

Tuyệt Trần gật đầu, không muốn nhìn Trình Tử Dương nữa, sau đó triển khai khinh công, biến mất ở trước mặt của Trình Tử Dương.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Trong cùng thời gian đó, bên ngoài nha môn Vũ Xương Hồ Quảng tri phủ.

"Tiểu thư, chúng ta thực sự phải lẻn vào nhà tù a?" Hiện tại, Yên nhi mặc y phục màu đen, lại một lần nữa hỏi Chu Tích Huân. Nhà tù là nơi canh phòng nghiêm ngặc, huống chi làm sao có thể mang một người ra khỏi, nghĩ như vậy nếu không bị người phát hiện thật khó khăn. Cướp ngục chính là tử tội, dù ngại thân phận công chúa, hoàng thượng đã biết, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Nàng chỉ là một tên nha hoàn đi theo cũng sẽ gặp họa, hoàng thượng không nỡ giết công chúa, thế nhưng giết một đứa nha hoàn như nàng, ánh mắt cũng không nháy một cái. Vạn nhất hoàng thượng giận dữ, nói cái gì mình không khuyên công chúa, mặc công chúa làm bậy, đem mình giết để răn đe, giết một người răn trăm người, vậy mình đã quá oan ức a.

"Ngươi ở bên ngoài canh gác, ta một người đi vào." Chu Tích Huân nói xong, lập tức tung hai người hòn đá nhỏ đánh ngã lao ngục gác ở cửa phòng giam từ trên nóc nhà nhảy xuống, lắc mình vào cửa lao. Yên nhi tuy ở bên ngoài, thế nhưng sợ đến một thân mồ hôi lạnh, chủ tử nhà mình cũng quá mức liều mạng.

Chu Tích Huân vào nhà tù, theo bậc thang trên lầu đi xuống mấy bước, nghe được âm thanh của người, Chu Tích Huân dừng bước lại, từ trên lầu thăm dò nhìn xuống dưới, phát hiện phía dưới hai người lao ngục đang gác đêm, lúc này hai người đang làm món nhắm đơn giản cùng chút rượu.

Chu Tích Huân từ trong lòng móc ra hai đĩnh bạc vụn, vận dụng nội công, làm hai tên muốn la cũng không được gục ở trên bàn. Chu Tích Huân nhảy xuống, đi tới bên cạnh hai tên canh ngục, lấy đi cái chìa khóa. Nàng đi qua mỗi phòng giam, khiến cho phạm nhân một trận xôn xao. Mắt thấy toàn bộ nhà tù sẽ bị mình lục soát xong, nhìn thấy còn lại mấy gian, Chu Tích Huân từ từ soát qua một gian, trong lòng cảm giác phức tạp càng cường liệt, nàng mong muốn thấy nàng ấy vừa không muốn ở chỗ này thấy nàng ấy. Khi tìm thấy được một gian sau cùng thì, trong lòng vẫn là ngầm thở phào một cái,... ít nhất ... Biết, nàng cũng không có bị bắt. Thế nhưng, tên tù phạm bị giam ở gian sau cùng, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, thì nàng cả người sợ ngây người. Người này không phải là Lâm Tùng sư đệ của nàng thì là ai?

Kinh ngạc hết sức, Chu Tiếc Huân thấp giọng kinh hô: "Sư đệ, làm sao ngươi thế nào ở đây?"

Nghe được thanh âm Chu Tích Huân, Lâm Tùng cũng thất kinh, vội vàng từ mặt đất ngồi dậy, bước nhanh đi tới cọc gỗ phía trước, mang theo tiếng nói ngạc nhiên, thấp giọng hỏi: "Ngươi là tiểu sư tỷ? Ngươi làm sao sẽ tới đây?"

Chu Tích Huân nhanh chóng dùng cái chìa khóa mở cửa lao: "Đừng nhiều lời, trước hết theo ta rời khỏi nơi này." Bất kể như thế nào, nàng biết sư đệ không biết làm việc giết người phóng hỏa, cứu người trước nói sau.

Nhưng lại đột nhiên nghe được thanh âm lo lắng Yên nhi: "Tiểu thư, không xong, Trương đại nhân mang rất nhiều quan binh hướng bên này."

Trong tù hai người đều là cả kinh, Chu Tích Huân thấp giọng nói: "Đi." Chúng ta nhanh đi khỏi nhà lao này đi, Lâm Tùng cũng liền đuổi sau đó.

Nhưng là vẫn chậm, khi bọn hắn ra cửa phòng giam, ngoài cửa đã vây đầy quan binh, Chu Tích Huân lại thấy được đứng ở chính giữa đám người là Trương Văn Vũ.

Trương Văn Vũ cười lạnh: "Muốn cướp ngục, xem ngươi có bản lãnh này hay không, tới a! Phóng. . . ."

"Chờ một chút." Chu Tích Huân nhanh lên ra quát bảo ngưng lại. Nhiều cung thủ như vậy, nếu như phóng tiễn, khó bảo toàn bọn họ phải không thành con nhím mới lạ a.

Trương Văn Vũ giơ tay ngăn lại cung thủ, mắt lạnh nhìn Chu Tích Huân: "Ngươi còn có lời gì muốn nói?"

Chu Tích Huân từ trong lòng móc ra kim bài hoàng thượng ngự ban, đi phía trước duỗi một cái: "Trương đại nhân hẳn là nhận ra tấm lệnh bài đi?"

Trương Văn Vũ tự nhiên nhận ra, nhanh chóng quỳ xuống đất, nha dịch cũng theo sát mà quỳ xuống, cùng hô lớn: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Chu Tích Huân lấy xuống khăn che màu đen trên mặt, nghiêm túc nói: "Lâm Tùng vốn là ám sĩ mà phụ hoàng ban tặng cho bản công chúa, hắn phạm pháp, Trương đại nhân phải nhốt hắn bỏ tù?"

Trương Văn Vũ trong lòng căng thẳng, nhanh chóng trả lời: "Lâm Tùng kẻ khả nghi gây án giết hơn mười mấy mạng, hạ quan cũng là theo quy củ làm việc, giam hắn vào ngục chỉ muốn điều tra rõ."

"Hơn mười cái mạng?" Chu Tích Huân nghi hoặc, nàng hiểu sư đệ tuy rằng mê chơi, nhưng không phải kẻ giết người lung tung, làm điều phi pháp.

Trương Văn Vũ cao giọng trả lời: "Nửa tháng trước, vốn Thành Phúc tiêu cục hơn mười cái mạng trong một đêm bị giết hết. Hạ quan lục soát hiện trường, phát hiện có người sống sót, có người   nhânchứng và khẩu cung, hạ quan có lý do giam Lâm Tùng, để điều tra rõ."

Đúng vậy sao? Chuyện này bản công chúa sẽ điều tra rõ. Lâm Tùng thân có nhiệm vụ quan trọng, phải trở lại kinh thành phục mệnh, đợi sau khi hắn hoàn thành sứ mệnh, bản công chúa sẽ dẫn hắn trở lại điều tra." Chu Tích Huân mang theo cổ uy nghiêm, lạnh giọng nói.

"Thế nhưng công chúa, hắn tội nhân đang chờ xử trí, không thể. . . ." Trương Văn Vũ nhanh lên giơ lên thân, khẩn trương nói, nhưng nói còn chưa dứt lời đã bị công chúa ngăn lại.

"Ta biết hắn là tội nhân, thế nhưng ngươi bây giờ cũng không thể chứng minh người là do hắn giết không phải sao? Hắn thân là ám sĩ hoàng gia, gánh vác nhiệm vụ trọng yếu, hắn phải trở lại phục mệnh, lẽ nào liền bởi vì hắn là tội nhân, liền quên nhiệm vụ hoàng gia mà sao? Hơn nữa, Trương đại nhân, ngươi không tin bản công chúa sao? Bản công chúa mang phạm nhân đi đều không thể được sao?" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Chu Tích Huân càng nghiêm khắc, thanh âm cũng lớn rất nhiều.

Trương Văn Vũ tự nhiên biết Chu Tích Huân sinh khí, nhanh cúi đầu, giọng nói có điểm kinh hoảng "Hạ quan không dám, tất cả tuân theo an bài công chúa." Đối phương là công chúa, hắn không thể trêu vào, huống hồ trên người đối phương còn có kim bài hoàng thượng ngự ban. Hắn muốn giữ lại nhân cũng không giữ được a! Tuy rằng trong lòng tất cả không muốn, hắn cũng chỉ có thể vâng theo.

Chu Tích Huân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi yên tâm, bản công chúa sẽ không lạm dụng chức quyền, vẫn theo luật pháp Đại Minh, đợi hắn hoàn thành sứ mệnh, bản công chúa tự nhiên sẽ dẫn hắn trở lại đón nhận điều tra." Nói xong, mang theo Lâm Tùng rời đi hiện trường.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: HOHO, cuối tuần đến, cuối tuần đến ~~~~~~ đại gia chơi hảo, uống hảo, nghỉ ngơi tốt hắc ~~~

Chúng ta cuối tuần thấy ~~~~ hắc hắc ~~~~~~O(∩_∩)O

Được rồi, đừng quên cấp hoa a ~~ ta lên giá hoa ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net